Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 78

Phiên bản Dịch · 8433 chữ

Ờ... thịt...vụn:">

Chương 78 (1/2)

Thật ra chuyện cầu hôn này, lẽ ra không nên do Hứa Nùng làm.

Hôm đó, lúc Chu Khởi biết được tác phẩm Hứa Nùng lọt vào vòng trong, cũng hỏi thăm được tin tức cô sẽ đoạt giải.

Lúc ấy hắn rất tự hào, liên tục ở trong nhóm WeChat của mấy người anh em bọn họ nói cô gái của hắn lợi hại thế nào, thế nào.

Ba người kia cũng xem như đối với hắn nhẫn rồi lại nhịn, sau đó vẫn là Trần Tiến nhịn không được nữa, nhìn không nổi vẻ tự mãn này của Chu Khởi, châm biếm một câu ——

【 WeChat 】 Trần Tiến: Có ích lợi gì, vừa tốt vừa ưu tú người khác cũng không biết cô ấy là vợ của cậu.

Sau đó còn bỉ ổi gửi tới một tin nhắn thoại ——

"Hôm nay Chu Khởi đã cầu hôn thành công rồi sao? Quang minh chính đại có danh phận rồi sao?

Vẫn vẫn vẫn vẫn vẫn... chưa có đi!"

Chu Khởi lúc ấy tâm tình tốt, lười để ý đến hắn. Nhưng tâm tư cũng đã bị hắn đả động, ở bên kia suy nghĩ một chút, nhấc điện thoại nội tuyến gọi trợ lý tiến vào.

Sau khi trợ lý đi vào, nghiêm trang chững chạc gọi một tiếng "Chu thiếu."

Chu Khởi cũng bình tĩnh gật đầu đáp lại.

Không khí giữa hai người không khác lắm lúc nói chuyện công việc trong ngày thường, vì thế trợ lý cũng không nghĩ nhiều, lấy ra quyển sổ chuẩn bị ghi chép lời nói kế tiếp của Chu Khởi.

Nào ngờ, khi Chu đại thiếu mở miệng, vậy mà hỏi: "Cậu đã từng cầu hôn chưa?"

Trợ lý bình thường nghiêm túc lại cẩn thận, thái độ phục vụ đối với ông chủ mới này cũng là như vậy, lúc này đột nhiên bị hỏi việc tư, hắn im lặng một chút.

Sau đó, mặt không đổi sắc, giống như là báo cáo tiến độ công việc, nói với Chu Khởi: "Chu thiếu, tôi tới Chu thị mười năm rồi, cả năm 365 ngày, ngoại trừ nghỉ ốm cùng ba ngày nghỉ đông, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ làm việc xấp xỉ 14-16 giờ, cũng không có thời gian... tìm đối tượng cầu hôn, vì thế, cũng chưa từng có kinh nghiệm cầu hôn."

Chu Khởi nhướng mày nhìn trợ lý một vái, nói: "Thảm như vậy à?"

Khuôn mặt của trợ lý bình tĩnh, đối diện với ông chủ trẻ của hắn, nhưng trong đầu thật ra đã có chút cảm xúc đang rục rịch.

Bản thân hắn rất ít kể khổ, trước kia khi làm việc với ông cụ Chu hoặc chủ tịch Chu, thời gian tán gẫu chuyện nhàn rỗi đã ít càng thêm ít hơn.

Hắn rất vừa ý phần công việc này, vài năm này ở Chu thị, bản thân bất kể là tài sản hay là địa vị xã hội, đều tăng lên tới vị trí mà rất nhiều bạn cùng lứa tuổi không có cách nào so sánh.

Vì thế, cho dù bình thường thời gian cá nhân đã thiếu càng thêm thiếu, hắn cũng chưa từng than phiền.

Nhưng hôm nay Chu thiếu hỏi tới... Hơn nữa hắn cũng đã nói đến trình độ này, vậy có phải hay không...

Trợ lý ở trong lòng đang nghĩ về tính khả thi của vấn đề, lại nghe Chu Khởi ở bên kia thong thả tới một câu: "Vậy thôi đi, tôi tìm người khác hỏi một chút xem, cậu đi ra ngoài trước đi."

Trợ lý nghe xong những lời này, khóe mắt co rút, an tĩnh gật gật đầu, xoay người muốn đi.

Chu Khởi ở phía sau tại lúc này đột nhiên lại lên tiếng: "Đúng rồi..."

Bước chân của trợ lý dừng lại, trong đầu rốt cuộc không khống chế được nữa, điên cuồng gào thét: Muốn cho tôi nghỉ sao! Là sắp cho tôi nghỉ sao! Không cần rất lâu! Ba ngày là được! Hắn thu thập bản thân một chút đi xem mắt a! Hắn cũng muốn có một đối tượng cầu hôn a!

Nhưng đáng tiếc là...

"Buổi tối, tiến độ của phòng nghiên cứu và phát triển bên kia cậu tới nhìn một chút đi, tôi về trước,tối nay muốn đi thành phố điện ảnh tìm cô nàng nhà tôi."

"..."

...

Đương nhiên, những chuyển động tâm lý này của trợ lý Chu Khởi không biết, trong vài ngày sau đó, hắn một lòng một dạ, ngoài công việc ra, toàn bộ dốc sức vào việc chuẩn bị đám cưới.

Chẳng qua, hắn ngàn tính vạn tính, tính thế nào cũng không tính được chính là, cuối cùng việc cầu hôn này lại có thể bị cô nàng nhà hắn đoạt trước.

Hơn nữa còn là trước mặt khán giả toàn quốc cùng cư dân mạng, vô cùng cao điệu, khiến hắn không kịp trở tay.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, trên đường về nhà, điện thoại của Chu Khởi vang lên không ngừng.

Gọi đến đầu tiên là Trần Tiến, hắn ở đầu bên kia ống nghe giọng điệu tràn đầy chế giễu, nói: "Người anh em, kế hoạch này chuẩn bị lâu như vậy, bị vợ cậu phản công lại, mùi vị thế nào hả? Có phải cảm thấy mặt mũi đàn ông cũng không còn hay không? Đặc biệt nghẹn khuất đi?"

Chu Khởi lười tranh cãi với hắn, gần như một câu đã khiến Trần Tiến KO: "Còn tốt, có nghẹn khuất thế nào cũng còn hơn người nào đó, để con gái người ta ngủ một đêm, quay đầu lại bị đá, giờ ngay cả người cũng tìm không ra."

Đầu bên kia quả nhiên nháy mắt yên tĩnh, một lát sau, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.

Chu Khởi ở đầu bên này lười biếng nhếch khóe miệng, còn chưa kịp thu hồi điện thoại di động thì điện thoại của mẹ Chu lại gọi tới.

Người khác hắn có thể không để ý, nhưng mẹ mình thì không thể không trả lời, vì thế Chu Khởi không còn cách nào phải ấn phím tiếp nghe.

"Mẹ."

Bên kia trả lời hắn, là một tiếng thở dài: "Ôi chao... Ôi..."

Chu Khởi nghe điện thoại, bàn tay nhịn không được bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng, nắm ở trong tay vuốt ve qua lại, cuối cùng, thấy mẹ Chu chỉ thở dài cũng không nói cái gì khác, hỏi: "Mẹ, mẹ gọi điện thoại đến chính là muốn để cho con nghe mẹ thở dài sao?"

"Mẹ vì cái gì thở dài con không biết sao?!"

Mẹ Chu ở đầu bên kia nghe được Chu Khởi vẫn một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, thì giận run cả người, "Con sao lại không biết ngượng thế hả, tiểu Chu Khởi! Hả?! Con dâu của mẹ mỗi ngày bận rộn như vậy, vừa phải quay phim, vừa phải đuổi kịp tiến độ, kết quả đến cuối cùng việc cầu hôn lại còn phải để con dâu làm! Con một thằng đàn ông to xác nghĩ thế nào vậy hả! Không biết thương vợ như vậy sao! Người làm mẹ này cũng muốn đỏ mặt thay con rồi!"

Chu Khởi bị mắng một trận té tát, vừa không có lời gì để nói vừa không biết phải làm sao, Hứa Nùng ở bên cạnh cũng nghe thấy những lời của mẹ Chu, vội vàng tiếp lấy di động.

Cô nhẹ giọng vỗ về hơn nửa ngày, mẹ Chu mới cúp điện thoại.

Sau đó, lúc Chu Khởi cầm lấy điện thoại, cũng ôm lấy Hứa Nùng, sáp lại gần, vừa hôn nhẹ lên làn da trắng nõn bên tai cô, vừa biếng nhác mở miệng nói.

"Vợ à, bây giờ khẳng định toàn thế giới đều đang chê cười anh, bọn họ đều sẽ cảm thấy anh là thằng đàn ông vô dụng, loại chuyện cầu hôn này còn để cho người phụ nữ của mình đoạt trước..."

Lúc hắn nói chuyện, đôi môi mỏng hơi dùng sức, ở trên cần cổ của cô để lại một dấu hôn.

"Em có phải nên bồi thường cho anh không?"

Hứa Nùng thật ra cũng không ngờ hôm nay bản thân có thể đột nhiên có can đảm, ở trước mặt nhiều người như vậy cầu hôn Chu Khởi.

Cô cũng chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ lấy được giải thưởng.

Mà khoảnh khắc đứng ở trên sân khấu kia, nhìn biển người ở xa xa, ánh đèn sân khấu trên đỉnh đầu, cùng với ánh mắt của những người có mặt tập trung ở trên người mình...

Giây phút đó, Hứa Nùng nhịn không được.

Cô cảm thấy loại thời khắc này, bản thân nhất thiết phải làm một vài việc quan trọng, vì thế sau đó cô liền ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cầu hôn Chu Khởi.

Nhưng cô cũng không ngờ rằng, việc cô cầu hôn lại có thể liên quan đến nhiều vấn đề ở phía sau như vậy.

...

Hai người được lái xe một đường đưa về nhà, sau khi bước vào nhà, Chu Khởi ngay lập tức lại ôm chặt Hứa Nùng.

Hắn quấn quýt si mê hôn xuống cổ Hứa Nùng, dường như không tính thả cô ra.

"Vợ à, lời vừa nãy vẫn chưa trả lời anh đó."

Đôi môi nóng bỏng mang theo nhiệt độ khiến người run rẩy, từng chút một hôn lên làn da mềm mại của Hứa Nùng.

"Có phải nên bồi thường cho anh hay không? Hử?"

Hứa Nùng bị hắn hôn đến mức nhịn không được ngửa đầu, cô biết người đàn ông này có ý gì, cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của hắn từng chút từng chút hướng về phía trước, cô đột nhiên đè tay hắn lại.

"Chồng à..."

Hứa Nùng rất ít khi chủ động gọi hắn thân mật như vậy, hai năm nay nói chung đều là trực tiếp gọi tên hắn, nhiều nhất cũng là gọi một câu "Ngài Chu", chỉ có ở trên giường bị hắn dây dưa kịch liệt, không mở miệng không được, cô mới có thể nói ra từ này.

Nhưng đêm nay cô lại đột nhiên nói ra, hơn nữa trong giọng nói còn có mùi vị làm nũng, mềm mại, lại có chút run rẩy.

"Đêm nay em đoạt giải, chuyện này có phải quan trọng hơn so với những chuyện khác hay không?" Lúc cô nói chuyện, nụ hôn của Chu Khởi cũng không dừng lại, cô vừa chịu đựng cảm giác khó nhịn, vừa nói, "Chuyện khác có phải là nên bỏ qua một chút hay không?"

Chu Khởi nghe ra được, con mèo nhỏ này là đang nghĩ cách để hắn đêm nay không bắt nạt cô.

Nhưng sao hắn có thể như ý muốn của cô chứ?

Được cô cầu hôn một lần, mặt mũi gì cũng đều không còn, đêm nay lại muốn để Chu đại thiếu gia chịu đựng không làm chút gì, vậy hắn không phải là thiệt thòi đến cực điểm rồi.

Chỉ thấy Chu Khởi ôm người lên, đặt lên giường, sau đó vừa đứng ở bên giường một tay cởi ra cà- vạt, vừa lười biếng cong khóe môi.

"Chuyện đoạt giải quả thật quan trọng, chuyện khác đều nên lùi về phía sau."

Nói rồi, hắn để lộ ngực trần, không lưu lại một chỗ trống đè lên người Hứa Nùng.

Tiếp đến, hắn cười xấu xa ngăn chặn môi của cô, nói: "Vậy đêm nay chúng ta làm chút chuyện, chúc mừng một chút."

"..."

Đêm đó Hứa Nùng bị bắt nạt vô cùng triệt để.

Chu Khởi luôn thích khai phá những địa điểm mới, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm trong nhà, thậm chí phòng sách cùng phòng giữ quần áo, Hứa Nùng đều từng bị hắn lôi kéo náo loạn qua.

Nhưng đêm nay hắn càng quá đáng hơn, lại có thể ôm cô đi đến bên cửa sổ sát đất!

Bên ngoài là hàng vạn ngọn đèn, ngựa xe tấp nập, cô bị hắn giày vò vừa nhỏ giọng rên rỉ, vừa kháng nghị.

"Quay... quay lại..."

Chu Khởi sớm đã muốn thử chỗ này rồi, sao có thể nghe cô.

Hắn thở dốc ở phía sau hôn cô, khi rảnh rỗi trầm giọng mở miệng: "Đừng sợ, vợ à, cửa sổ anh đã tìm người làm lại rồi, bên ngoài không nhìn thấy chúng ta."

"..." Không nhìn thấy cũng rất xấu hổ có được không!

Hứa Nùng vẫn là không muốn cứ như vậy thỏa hiệp, lúc cô giãy dụa muốn lên tiếng nói gì đó, hắn đã từ phía sau tiến vào.

Cô run rẩy cắn môi ngẩng đầu lên, Chu Khởi thuận thế vừa chuyển động, vừa nắm lấy cằm của cô, hôn mút đôi môi có chút sưng đỏ của cô.

Giữa chừng, ngoài cửa sổ bất chợt sáng lên một mảnh dị thường, Chu Khởi nâng mắt nhìn xuống, chuyển động phía dưới từ từ chậm lại.

"Vợ à, mở mắt, nhìn bên ngoài."

Lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, giọng nói khàn khàn lại gợi cảm, mang theo hương vị mê hoặc lòng người.

Hứa Nùng vẫn đang thở hổn hển, nghe thấy Chu Khởi nói, cho rằng hắn lại nghĩ ra trò gì mới để bắt nạt cô, vì thế căn bản không để ý tới.

Người ở phía sau hung hăng đẩy một cái về phía trước, không biết là đang thúc giục cô mở mắt, hay là đang trừng phạt cô không nghe lời.

"Vợ à, nghe lời, mở mắt ra."

Hứa Nùng không biết làm sao, chỉ đành hơi hơi nâng mí mắt lên, lộ ra một khe hở.

Tầm mắt thuận theo hướng ra bên ngoài, khi tập trung tinh thần nhìn rõ cảnh tượng ngoài cửa sổ, biểu cảm của cô chợt khựng lại.

Ngoài cửa sổ, trên một tòa nhà thương mại trong trung tâm thành phố, trên tấm màn cực lớn của tòa nhà, vốn dĩ sáng lên hình quảng cáo, giờ phút này đều biến thành mấy chữ to ——

Chu phu nhân, cảm ơn em có thể tới.

Ý tứ mà câu chữ muốn biểu đạt thật ra người bình thường nhìn vào, đều sẽ cảm thấy như lọt vào trong sương mù.

Nhưng Hứa Nùng lúc này lại rất rõ ràng, biết mấy chữ này rốt cuộc đang nói cái gì.

Giữa lúc cô đang sững sờ, Chu Khởi lần nữa cúi xuống bên tai cô, thấp giọng mở miệng: "Vốn dĩ, hôm nay phía trên này nên viết là, Hứa tiểu thư, gả cho anh đi. Nhưng bị em cầu hôn trước, kế hoạch loạn rồi, cho nên anh chỉ có thể kêu người tạm thời sửa thành cái này."

Hứa Nùng không biết nói cái gì, cảm giác kia thật giống như trái tim vốn bị người khác xé nát, nhưng lại được người đàn ông ở phía sau một lần nữa vá lại.

Hắn vừa vá, vừa còn rắc đường vào bên trong khe hở, nơi đó lúc đầu vừa đau vừa đắng, giờ phút này, cũng trở nên ngọt ngào.

Cô im lặng giây lát, hốc mắt ẩm ướt, cũng không quay đầu lại, mở miệng: "Những lời này rõ ràng phải là em nói."

Cái gì mà cảm ơn cô có thể tới?

Rõ ràng phải là cảm ơn hắn có thể tới.

Chu Khởi nhếch môi cười, cũng không tính toán rõ ràng với cô, cánh tay chặn ngang trên bờ vai của cô, hôn nhẹ lên cổ cô.

"Vậy anh liền đổi thành, cảm ơn cô gái của anh, đêm nay để cho anh có một gia đình."

——————————

Ngày cưới của Chu Khởi và Hứa Nùng, đã quyết định là vào cuối tháng ở hai tháng sau.

Tuyên truyền cho phim điện ảnh của Hứa Nùng lục tục kết thúc, trên cơ bản cô ngoài một ít việc vặt còn cần liên hệ câu thông cùng nhà đầu tư ra, thời gian còn lại, mỗi ngày đều rảnh rỗi.

Ban đầu, cô lên kế hoạch kết thúc thời gian tuyên truyền phim, sẽ lập tức bắt đầu viết kịch bản phim tiếp theo.

Nhưng việc bất ngờ đoạt giải, đã làm rối loạn kế hoạch của cô. Chuyện cầu hôn sau đó càng là hành động kích động.

Nhưng kích động thì kích động, mọi chuyện đều đã bắt đầu rồi, cô cũng không lý do lại trì hoãn.

Sở dĩ vì chuẩn bị cho hôn lễ, cô liền hoãn lại việc sáng tác bộ phim điện ảnh thứ hai.

Thật ra, ba tháng thời gian chuẩn bị hôn lễ không tính ngắn cũng không tính là dài, mà những việc vặt vãnh khác cũng có mẹ Chu vất vả làm thay, chuyện Hứa Nùng phải làm, cơ bản chính là quyết định một ít kiểu dáng áo cưới, kiểu dáng thiệp mời... Loại chuyện tương đối nhỏ nhặt này.

Ngoài việc này cần thời gian ra, thời gian nhàn rỗi còn lại của Hứa Nùng trên cơ bản đều dùng trên việc giảm béo và luyện độ dẻo dai.

Lúc Chu Khởi lần đầu tiên nghe thấy Hứa Nùng nói giảm béo, người còn đang đi công tác ở nơi khác.

Đêm đó hắn tắm rửa xong, vừa ngồi trên sô pha xem tài liệu, vừa nhàn nhã kẹp điện thoại ở bên tai trò chuyện cùng Hứa Nùng.

Hắn lúc ấy cũng không biết cô nàng nhà hắn ở đầu bên kia điện thoại đang làm cái gì, giọng nói có chút hổn hển, chỉ nghe vài tiếng, trên người hắn liền không ngừng được nóng lên.

"Vợ à, chồng không ở nhà, em một mình lén lút làm chuyện xấu gì vậy?"

Hứa Nùng vốn là vừa tập yô-ga cùng mẹ Chu, vừa thành thật nói về tiến trình chuẩn bị hôn lễ với người ở đối diện.

Kết quả một câu sau, nghe thấy đối phương mang theo ý cười xấu xa nói ra những lời này, cô tức đến mức suýt nữa ngã lăn ra trên thảm yô-ga.

Cô đỏ mặt nhìn thoáng qua mẹ Chu đang nín cười ở bên cạnh, sau đó tắt hands-free, đứng dậy cầm điện thoại đi ra chỗ xa xa.

"Anh nói bậy bạ gì đó hả? Vừa rồi mẹ còn ở đây!"

Lúc nãy cô rõ ràng đã nhắc nhở hắn, nói cô đang bật hands-free, hắn thế nào vẫn không nghe ra được ý tứ của cô chứ! Ở trước mặt người lớn nói loại lời nói mập mờ thế này!

Chu Khởi vừa nghe giọng điệu vừa tức vừa gấp của cô, chỉ biết dáng vẻ hiện tại của cô có bao nhiêu mê người.

Lòng hắn ngứa ngày vô cùng, hận không thể nhanh chóng bay về Bắc thành, giam cô nàng nhà hắn vào trong ngực yêu thương thật tốt một phen.

"Vậy mà em lại không nói thẳng, chỉ nói mở hands-free, sao anh đoán được?" Chu Khởi mới không thừa nhận bản thân cố ý đâu, dứt khoát quăng cái nồi này lên người Hứa Nùng.

Có điều, hắn nói xong những lời này, lại ung dung thản nhiên nhanh chóng chuyển đề tài.

"Em vừa nãy ở cùng mẹ à? Hai người làm gì vậy?"

Hứa Nùng liếc về phía sau một cái, khi phát hiện mẹ Chu vẫn đang cười vui vẻ nhìn cô, cô vội vàng nhếch miệng cười xấu hổ, quay người đi.

Nghe xong Chu Khởi nói, cô lơ đãng đáp: "Tập yô-ga giảm béo đó."

"......"

Chu Khởi vừa nghe hai từ "Giảm béo", trong đầu lập tức nghĩ tới cái eo thon của cô nàng nhà hắn chỉ dùng hai bàn tay là có thể ôm trọn, còn có... bánh bao nhỏ không xem là rất đầy đặn.

Hắn nhíu mày, "Em cũng đủ gầy rồi, còn giảm béo gì nữa?"

Mặc dù có suy nghĩ sợ phúc lợi của bản thân bị giảm bớt, nhưng phần lớn suy nghĩ của Chu Khởi vẫn là lo lắng cho thân thể của Hứa Nùng.

Cô nàng nhà hắn vốn là căn nặng liền luôn luôn quanh quẩn ở mức xấp xỉ hơn 47 kg, giai đoạn trước lúc ở đoàn phim, càng là bởi vì thức đêm quay phim một lần rớt xuống dưới 47kg.

Rất không dễ dàng gì về nhà ở vài ngày, hắn mỗi ngày ép cô ăn, dưỡng béo được mấy cân thịt, kết quả cô vậy mà lại muốn giảm béo?!

Vừa nghĩ đến đây, hắn cũng không để ý Hứa Nùng đáp hay không đáp lại, mở miệng nói: "Vợ à, em thật sự không béo, chúng ta có thể đừng học những nữ minh tinh kia, cái gì mà chân chiếc đũa, eo A4, đó căn bản không gọi là giảm béo, mà là tự ngược. Đến lúc đó đem thân thể đang tốt giảm béo đến suy sụp, sẽ mất nhiều hơn được."

Dừng một lát, hắn lại nặng nề bổ sung một câu: "Em phải sống cùng anh đến trăm tuổi, không thể tùy tiện chà đạp thân thể, nghe lời, hử?"

Lúc đầu, nghe mấy câu phía trước còn có chút không kiên nhẫn, nhưng vừa nghe đến hai câu cuối cùng này, Hứa Nùng nhịn không được khóe miệng hơi hơi vểnh lên.

"Em không ăn kiêng lung tung, chỉ là theo mẹ cùng nhau tập yô-ga mà thôi. Cái áo cưới em chọn vòng eo yêu cầu rất khắt khe, không gầy đi một chút mặc vào sẽ có chút khó coi."

Sợ Chu Khởi còn phản đối, Hứa Nùng nghĩ một chút, lại bổ sung: "Hơn nữa, yô-ga không những có thể năng cao tính mềm dẻo, còn có thể gia tăng độ dẻo dai, nói tóm lại đối với thân thể chỉ có lợi không có hại."

Cũng không biết Chu Khởi là nghe được câu nào, ở đầu bên kia đột nhiên bật cười.

Sau đó khi lại mở miệng, giọng nói của người đàn ông kia thật thấp mang theo ý cười xấu xa.

"Gia tăng độ mềm dẻo? Vậy được, vợ à, chúng ta tập cho tốt, quay về anh chính là muốn đích thân kiểm tra."

Lời này của hắn nói ra khiến cho Hứa Nùng rất mơ hồ, hoàn toàn không rõ có ý tứ gì.

Nhưng đợi người đàn ông kia quay về, đè cô lên trên giường lớn trong phòng ngủ tới tới lui lui mở không ít khóa, còn cả những tư thế chưa dùng qua lần nào, Hứa Nùng rốt cuộc biết...

Hắn vì sao sau khi nghe thấy mấy từ "độ mềm dẻo" này, sẽ hưng phấn như vậy...

Chương 78 (2/2)

Trước hôn lễ một ngày, Hứa Nùng đưa Chu Khởi đi gặp cha Hứa.

Thật ra, hai năm này Hứa Nùng vẫn luôn đưa Chu Khởi cùng qua đây, nhưng là ý nghĩa của lần này không giống với quá khứ.

Hai người đều rất coi trọng lần gặp mặt này, vì thế từ sớm đã đều rời khỏi giường.

Chu Khởi hiếm khi lúc không phải tới công ty vẫn còn mặc trang phục nghiêm chỉnh. Một thân tây trang màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng, sự phối hợp rất đỗi bình thường, nhưng mặc ở trên người hắn, chính là không hiểu sao rất dễ nhìn.

Lúc từ phòng giữ quần áo đi ra, Hứa Nùng cũng mới trang điểm xong, cuối cùng đang tô son lên môi.

Hôm nay cô chọn một thỏi son màu bột đậu, thoa ở trên môi, màu sắc đôi môi không thay đổi nhiều lắm, nhưng khiến cho cánh môi càng thêm ướt át mềm mại mê người.

Chu Khởi nhịn không được muốn khom lưng hôn trộm một cái, nhưng lại bị cô nàng nhà hắn trực tiếp nhìn thấy, đôi môi này còn chưa đụng tới, Hứa Nùng ở bên kia liền lấy tay che miệng lại trước.

"Không được, sắp đến giờ rồi, trang điểm không thể nhòe!"

... Hơn nữa, cô quá hiểu hắn đi! Nếu bây giờ thật sự để hắn thực hiện được, vậy sẽ không phải vấn đề trang điểm có nhòe không, cô đoán chừng váy áo của mình cũng phải đổi một bộ mới.

Hôm nay thời gian rất gấp, cô cũng không thể lại giống như lúc bình thường, mặc hắn càn quấy.

Chu Khởi đương nhiên nhìn ra lo lắng của cô, thuận thế ở trên mu bàn tay của cô in xuống một nụ hôn, sau đó vẻ mặt vô lại, nói: "Vậy, sáng nay thiếu của anh, buổi tối phải bù lại."

"..." Hứa Nùng trừng mắt nhìn hắn một cái, vội vội vàng vàng thu thập túi xách, thuận miệng ứng phó, "Nói sau đi."

Thời gian rất sớm, đang là giờ cao điểm buổi sáng lúc người đi làm và học sinh đến trường, vì thế bình thường đại khái chỉ cần hai giờ đường, gắng gượng kéo dài một hồi.

Khi tới nhà giam chỗ cha Hứa, xấp xỉ đã sắp đến giữa trưa.

Sau khi lái xe dừng lại ở cửa lớn của nhà giam, Chu Khởi liền dắt Hứa Nùng xuống xe.

Nào ngờ mới vừa xuống xe, ở đối diện liền nhìn thấy một người phụ nữ, vả lại còn có chút quen mặt...

Đối diện đi tới chính là bà Tạ, bà ta lúc này đang cúi đầu, không nhìn thấy Hứa Nùng và Chu Khởi.

So với lúc trước ở Bùi gia là phu nhân nhà giàu, bà Tạ hiện tại ăn diện có thể nói là khác nhau một trời một vực. Lễ phục cao cấp trên người không thấy nữa, trên cần cổ, cổ tay, ngón tay những đồ trang sức châu báu lóng lánh loá mắt cũng không còn, thay vào đó, là một bộ váy dài màu xanh đậm cực kỳ bình thường, không nhìn ra là nhãn hiệu gì, nhưng mà cắt may cũng còn xem như tinh xảo.

Hai năm này, bởi vì có Chu Khởi âm thầm ngăn cản bảo vệ, cho nên bà Tạ không cơ hội lại đến trước mặt Hứa Nùng tìm cảm giác tồn tại.

Khi ngẫu nhiên tra một ít tư liệu hoặc là ở trên Weibo thấy được một ít đề tài về mẹ đẻ, Hứa Nùng mới có thể hoảng hốt suy nghĩ đến bà Tạ trong chốc lát, nhưng trên cơ bản hồi ức hiện ra tất cả đều là mấy năm kia cô ở Bùi gia, cùng với những lời nói lạnh nhạt của bà Tạ đối với mình.

Vì thế, cho dù là lại gặp lại, cảm xúc của Hứa Nùng cũng không có một chút dao động dư thừa, duy nhất khiến cô không hiểu chính là, bà Tạ vì sao sẽ xuất hiện ở nơi này.

Không đợi bà Tạ ngẩng đầu phát hiện bọn họ, Hứa Nùng liền mở miệng trước: "Bà vì sao ở chỗ này?"

Bà Tạ giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn một chút. Khi phát hiện người đến là Chu Khởi và Hứa Nùng, mặt mày bà ta nhất thời tràn ra ý vui mừng.

"Nùng Nùng! Nùng Nùng! Mẹ cuối cùng lại gặp được con rồi!"

Bà Tạ hoàn toàn không để ý biểu cảm chán ghét cùng không kiên nhẫn của Hứa Nùng, cực kỳ kích động chạy chậm về phía cô. Sau khi dừng lại, vừa muốn kéo tay Hứa Nùng, vừa đỏ hốc mắt nói: "Nùng Nùng, hai năm này mẹ vẫn luôn nghĩ cách gặp con, nhưng sao con lại không để ý tới mẹ chứ... Sao con có thể nhẫn tâm như vậy chứ..."

Bà Tạ nói đến chân thành tha thiết, từ trong hốc mắt rơi ra vài giọt nước mắt cũng vô cùng chân thật, nhưng bà ta càng là như thế, Hứa Nùng lại càng cảm thấy giả dối.

Cô không muốn lại lãng phí chút thời gian nào với người phụ nữ này, trước kia lúc cô khao khát vọng tình thân, khao khát tình thương của mẹ, đối phương chỉ cho cô sự tổn thương. Hiện tại cô không cần nữa, còn có cái gì để mà nhiều lời?

Bà Tạ nhìn như muốn giữ chặt tay của Hứa Nùng, một giây sau, lại bị Chu Khởi một phen ngăn lại.

Bà Tạ nén giận, nhưng lại không dám nói thêm gì nữa. Bà ta gần đây nghe được không ít tin tức, Hứa Nùng và vị thiếu gia này của Chu gia sắp kết hôn, bản thân cô cũng là đạo diễn lớn, ở trong giới đã có tên tuổi...

Bà ta hai năm này cuộc sống trải qua không tốt một chút nào. Sau khi Bùi gia lụi bại, tuy rằng không có nợ nần gì chuyển tới trên đầu bà ta, nhưng là cũng không lưu lại chút tiền gì ở chỗ bà ta.

Toàn bộ tài sản dưới tên của ông Bùi bị niêm phong, bất động sản cũng vậy. Sau khi bà Tạ vội vàng thu thập một ít đồ có giá trị rời đi, chỉ có thể trước tiên lấy số tiền mà Hứa Nùng cho bà ta lúc trước, thuê một căn hộ để ở.

Bà ta đã quá lâu rồi không sống cuộc sống của người bình thường, chỉ ở trong gian phòng nhỏ kia ngây người hai ngày liền chịu không được, nghĩ tìm Hứa Nùng, xin cô mang theo bà ta sống cùng nhau.

Bà ta biết đứa con gái kia của mình cuộc sống trôi qua không tệ, người đàn ông ở bên người vì cô mà ngay cả Bùi gia cũng phá đổ, chắc chắn yêu cô vô cùng, đến lúc đó bà ta đi theo cô, tuy rằng không có tự tại như trước kia ở Bùi gia, nhưng nhất định sẽ thoải mái hơn hiện tại nhiều.

Ít nhất không đến mức mỗi ngày phải ăn hàng, phòng ở cũng cần bà ta phải tự tay thu dọn!

Nhưng bà ta không nghĩ tới Hứa Nùng thật sự nhẫn tâm như vậy, một chút cơ hội cũng không lưu lại cho bà ta, người mẹ đẻ này. Mà thủ đoạn của vị Chu đại thiếu gia kia càng là cứng rắn, cũng không cho bà ta bất kỳ khả năng nào tới gần Hứa Nùng, gặp cô một lần.

Dây dưa tới lui, lâu như vậy, bà Tạ không chịu được nữa, quyết định chuyển mục tiêu.

Bà ta không gặp được Hứa Nùng, nhưng hẳn là có thể gặp được ông Hứa đi.

Tuy rằng, những năm này bà ta vẫn luôn chưa từng đi gặp người đàn ông kia, nhưng bà ta vẫn như cũ tin tưởng đối phương đối với bà ta có tình cảm, bà ta chỉ cần khóc một chút, kể khổ một chút, ông ta nhất định sẽ mềm lòng.

Đến lúc Hứa Nùng tới đây gặp cha cô, ông Hứa lại thay bà ta cầu xin, vậy khả năng thực hiện nguyện vọng của bà ta sẽ nhiều hơn!

Nhưng bà ta tuyệt đối không ngờ tới, sau khi gặp được ông Hứa, hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, ông Hứa liền đoán được bà ta muốn làm gì. Không những không để ý đến nước mắt của bà ta, thậm chí còn cảnh cáo bà ta, không được tìm phiền toái ngột ngạt cho Hứa Nùng.

Bà Tạ bị giáo huấn một trận, còn chưa đạt được mục đích, trong đầu vừa oán vừa tức, nói không lựa lời mắng vài câu, sau đó liền bị đuổi ra ngoài.

Nhưng rồi, lúc bà ta về nhà, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn là không được, bà ta bây giờ chỉ còn lại một con đường có thể đi từ chỗ ông Hứa, bà ta không thể buông tha tùy tiện như vậy.

Vì thế, bà ta lại mặt dày mày dạn đi nhà giam thăm, nhưng lần này quản giáo nói ông Hứa từ chối lời xin gặp mặt của bà ta, bà Tạ tức giận cực kỳ, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể mỗi một lần đến, lại là mỗi lần bị từ chối.

Hôm nay đây đã là lần thứ năm rồi, bà ta lại mặt xám mày tro bị cự tuyệt ngoài cửa, nhưng không ngờ tới chính là, sẽ trùng hợp như vậy, ở cửa nhà giam gặp được Hứa Nùng bọn họ.

Bà Tạ sao có thể không kích động.

Nghĩ đến chỗ này, bà ta cũng không lo lắng cái gì cái khác, vừa nhìn Hứa Nùng, vừa khóc càng lúc càng thương tâm, "Nùng Nùng, mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ lần này có được không? Hai năm nay mẹ sống thật sự không tốt, mẹ đã cùng đường mạt lộ rồi, mẹ..."

Hứa Nùng nhàn nhạt ngắt lời bà ta: "Mỗi tháng tôi đều gửi tiền phụng dưỡng vào trong tài khoản của bà, mỗi lần một vạn, chỗ tiền này tuy rằng không nhiều, nhưng là không đến mức khiến bà dùng đến cái từ cùng đường mạt lộ này đi."

Bà Tạ vừa nghe những lời này của cô, oán khí trong lòng lại xông lên.

Cô lại có thể không biết ngượng mà nói!

Rõ ràng đã thành đạo diễn lớn rồi, phim điện ảnh lại bán được tốt như vậy, phía sau còn có Chu gia một đại gia tộc như vậy nâng đỡ, nhất định là không lo chuyện tiền nong!

Kết quả cuối cùng là, mỗi tháng liền chỉ cho bà ta người mẹ đẻ này một vạn đồng!

Một vạn đồng thì có thể làm gì! Sau khi trả tiền thuê nhà, điện nước, cũng chỉ còn lại có tiền ăn hàng! Bà ta không có tiền mua quần áo trang sức, càng không có tiền thuê người hầu hạ bản thân!

Có điều, những lời này bà Tạ không dám nói nhiều, bà ta biết chính mình hiện tại không thể lại giống như lúc trước đối xử với Hứa Nùng, bà ta phải cúi đầu hạ mình, trước tiên để đứa con gái kia tội nghiệp bà ta, sau khi bà ta thuận lợi đến bên cạnh Hứa Nùng, lại nghĩ thêm những cái khác.

"Nùng Nùng, con biết mẹ đó, một vạn đồng kia..."

Hứa Nùng lười nghe bà ta giả vờ khóc lóc kể lể, nhìn thoáng qua về bên phía nhà giam, cô lại nói với bà Tạ: "Bà đến tìm cha tôi làm gì?"

"Mẹ... Mẹ chỉ là nhớ ông ấy, muốn nhìn thấy ông ấy." Bà Tạ bị hỏi đến đây, có chút chột dạ lóe lên trong mắt.

Nhưng lời này Hứa Nùng ngay cả nghĩ cũng không cần liền biết là giả.

Không muốn lại lãng phí thời gian với bà ta, Hứa Nùng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lời nói lạnh như băng nói: "Tôi biết bà tới tìm cha tôi là muốn làm cái gì, chẳng qua là muốn kêu ông ấy khuyên tôi tiếp nhận bà. Bà không cần lãng phí thời gian vô ích, tôi có thể ngay bây giờ liền nói cho bà biết, ai khuyên cũng không có tác dụng, tôi sẽ không lại sống cùng với bà nữa.

Nếu bà muốn tiếp tục bình an vô sự, tiếp tục mỗi tháng có một vạn đồng nộp vào tài khoản, vậy thì xin bà đừng đến quấy rầy cha tôi. Nếu không..."

Hứa Nùng chưa nói hết lời, nhưng ý tứ nên biểu đạt đều đã biểu đạt ra rồi.

Bà Tạ nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của cô, ngay lập tức ngụy trang gì cũng không quan tâm nữa.

"Hứa Nùng! Mày chính là làm con gái như vậy sao?! Tao là mẹ của mày, mẹ đẻ của mày! Mày dựa vào đâu mà không để ý đến tao!"

Lông mày của Chu Khởi nhăn lại rất chặt, cũng lười lại lãng phí thời gian cùng người đàn bà này, quay đầu lại vứt cho lái xe một ánh mắt ra hiệu, lái xe nhanh chóng đi qua kéo bà Tạ ra.

Lúc đi vào trong khuôn viên của nhà giam, tiếng mắng chửi của bà Tạ ở bên ngoài vẫn chưa ngừng lại, quản giáo nhận ra Hứa Nùng và Chu Khởi, cũng có ấn tượng rất sâu đối với người đã mấy lần tới đây là bà Tạ.

Vì thế, giờ nhìn thấy tình huống này, hỏi Hứa Nùng một câu: "Người phụ nữ ở bên ngoài kia là mẹ của cô à?"

Hứa Nùng gật gật đầu, không muốn nói nhiều, chỉ thành khẩn nhờ vả: "Phiền anh, về sau bà ấy lại đến, thì đừng để bà ấy đi vào gặp cha tôi."

"Cái này không cần cô nói, cha cô đã tự mình từ chối gặp mặt bà ta rồi, là bà ta vẫn luôn mặt dày mày dạn chạy đến, nhưng thông thường cũng chỉ ở bên ngoài chờ một chút, chờ đến lúc không kiên nhẫn thì lại bỏ đi."

Sau khi nghe thấy câu trả lời của quản giáo, Hứa Nùng an tâm hơn nhiều.

Khi chờ gặp mặt cha Hứa, Chu Khởi thấy cảm xúc của cô không tốt lắm, liền ôm lấy cô, ấn đầu nhỏ của cô vào trong ngực mình.

Chu Khởi hôn hôn đỉnh đầu của cô, nói: "Vợ à, đừng buồn."

Hứa Nùng lắc đầu, rầm rì mở miệng: "Em không buồn, chỉ là cảm thấy có lỗi với cha."

Rõ ràng ông ở trong tù đã đủ vất vả rồi, bà Tạ từng qua đây ầm ĩ một lần, ông chắc chắn lại phải vì cô mà bận tâm lo lắng.

Hai người nói chưa được mấy câu, cha Hứa liền được quản giáo đưa ra.

Cách mặt kính, cha Hứa nhìn khuôn mặt của Hứa Nùng, rất từ ái cười cười.

"Cũng không biết có phải là bởi vì nguyên nhân Nùng Nùng nhà ta sắp kết hôn hay không, lần trước đến gặp con vẫn còn giống như một cô bé, lần này nhìn, lại cảm thấy con thật sự trưởng thành rồi."

Nghe được những lời này, trong nháy mắt Hứa Nùng liền đỏ hốc mắt, "Cha..."

"Đừng khóc, khóc cái gì, cũng sắp làm cô dâu rồi, chảy nước mắt không may mắn."

...

Hai cha con nói chuyện một hồi lâu, cha Hứa cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền nói với Hứa Nùng: "Nùng Nùng, con đi ra ngoài chờ trước đi, cha muốn nói riêng vài câu với Tiểu Chu."

Hứa Nùng biết cha cô muốn nói điều gì, cũng không ngăn cản, gật gật đầu, không chút do dự liền đi ra ngoài trước.

Khi cha Hứa đơn độc đối mặt Chu Khởi, biểu cảm hơi có chút kiềm chế.

Ông muốn nói lại thôi, sau một hồi khá lâu, mới thở dài, nói với Chu Khởi: "Thật ra cha biết, mấy năm này con chăm sóc Nùng Nùng không thua gì cha, thậm chí còn tốt hơn người làm cha này. Nhưng mà, cha vẫn muốn nói vài lời."

Biểu tình của Chu Khởi đối với cha Hứa rất nghiêm túc và chuyên chú.

"Cha, cha nói đi, con sẽ nghiêm túc nghe."

Sau đó, cha Hứa dặn dò rất nhiều về những bệnh vặt trên người Hứa Nùng, cùng với không ít sở thích không dễ bị người phát hiện. Cuối cùng, cha Hứa lại nói: "Cha biết, con nhất định sẽ đối xử rất tốt với con gái của cha, nhưng cha vẫn là hy vọng... Con có thể chân chính coi nó như người nhà mà đối đãi, yêu thương, bảo vệ, sau đó nâng đỡ chiếu cố lẫn nhau, cùng nhau qua hết một đời này. "

Chu Khởi hơi hơi nâng khóe miệng, cười, "Cha, những lời cha nói, cái khác con đều đồng ý, nhưng chỉ có một điểm..."

Đáy mắt hắn mang theo nghiêm túc trước nay chưa từng có, hướng về cha vợ, giống như là đang nói lời hứa hẹn.

"Cô ấy tuyệt đối sẽ không chỉ là người nhà của con, cô ấy còn là mạng của con."

——————————

Ngày cưới, trời trong nắng ấm, bầu trời quang đãng.

Bởi vì tiếp thu ý kiến của ông cụ Chu, hôn lễ của hai người cuối cùng dùng nghi thức kiểu Trung đơn giản bình dân nhất.

Đón dâu, chặn cửa, tìm giày đi giày, ôm cô dâu lên xe.

Quá trình nhìn đơn giản dễ dàng, nhưng lại không ngờ rằng, đến phân đoạn chặn cửa kia, đội ngũ đón dâu của Chu Khởi bên này liền gặp khó khăn.

Phù dâu chặn cửa bên trong là bốn người, ngoài hai cô gái của khoa biểu diễn Trì Sa Sa và Lưu Ngải ra, còn có trợ lý nhỏ của Hứa Nùng và Cố Phán.

Chủ ý gây khó dễ ngoài cửa cho Chu Khởi và nhóm phù rể đều là do Cố Phán đưa ra, vì thế lúc này cô là người hào hứng nhất.

"Nhanh lên chút nha! Dùng mặt ăn hết bánh bích quy trên bàn! Mỗi người đều phải ăn đó!"

Cố Phán cố ý nhấn mạnh "Mỗi người", mục đích chính là muốn để cho Thẩm Mộ Ngạn đi theo bị xấu mặt.

Hừ, tên đàn ông đáng ghét kia, mấy ngày trước vẫn luôn giữ chặt cô ở bên cạnh hắn, hại cô bỏ lỡ bao nhiêu biểu diễn của ban nhạc, rất không dễ dàng gì có cơ hội báo thù, cô sao có thể không trả thù chứ!

Phù rể đi theo Chu Khởi tới đây chỉ có mấy người anh em kia của hắn và Hoa Tí, lúc này nghe thấy yêu cầu của Cố Phán đều hai mặt nhìn nhau, Hoa Tí ngược lại vẫn tốt, hắn cũng không cần hình tượng gì, nhưng mấy người khác... Kia thân phận, địa vị của mỗi người lại hơn người khác, để cho bọn họ loại người có cấp bậc tổng tài này, nháy mắt làm những chuyện này...

Khụ, hình ảnh kia nghĩ một chút cũng rất đẹp.

Hoắc Lâm nghe xong cũng khẽ mỉm cười, hắn thong thả ung dung chỉnh lý cổ tay áo sơmi, nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Để mặc không quản à?"

Thẩm Mộ Ngạn không có biểu cảm gì, cất bước tiến lên gõ gõ cửa phòng.

"Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?" Cố Phán ở bên trong có chút kinh ngạc, "Em nhưng là đã nói rồi phải quay video nha, trong điện thoại di động của em không nhìn thấy cũng sẽ không mở cửa cho các anh!"

"Không muốn đi tham gia lễ hội âm nhạc tháng sau à?"

Giọng nói của Thẩm Mộ Ngạn rất bình tĩnh, âm lượng cũng không coi là lớn, nhưng Cố Phán ở bên kia cánh cửa lại nghe được rất rõ ràng.

Cô có chút không xác định mở miệng: "Anh... đồng ý cho em đi tham gia?"

"Ừ." Giọng Thẩm Mộ Ngạn trầm thấp, mang theo từ tính mê hoặc chết người, "Ngoan, mở cửa ra."

Cố Phán gần như trong nháy mắt làm phản, mấy phút đồng hồ trước vẫn còn thương lượng với Hứa Nùng làm sao sửa trị mấy gã đàn ông thối ở ngoài, lúc này vừa nghe thấy lời hứa hẹn của Thẩm Mộ Ngạn, trực tiếp biến thành kẻ phản bội.

Khoảnh khắc trước khi mở cửa, Cố Phán còn xin lỗi Hứa Nùng: "Nùng Nùng, xin lỗi cậu, kiếp sau tớ vì cậu làm trâu làm ngựa! Lần này, cậu coi như giúp đỡ tớ đi!"

Hứa Nùng dở khóc dở cười, thật ra lúc trước những chủ ý làm khó Chu Khởi bọn họ, cô đã có chút không đồng ý, lúc này nhìn Cố Phán trực tiếp để người đi vào, nhưng là cũng không cảm thấy có cái gì khác thường.

Ngược lại người tới đón dâu ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm, Chu Khởi dẫn đầu tiến vào, hắn một thân tây trang áo đuôi tôm phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú kia hôm nay nhìn, càng soái khí bức người hơn so với bình thường.

Hắn nhếch môi, có chút tà khí cười với Hứa Nùng, tiếp đó, giang tay ra duỗi về phía cô.

"Vợ à, đi thôi, để chồng đưa em về nhà."

...

Sau đó nghi thức hoàn chỉnh, là thực hiện ở trên một chiếc du thuyền.

Người điều khiển chương trình là mẹ Chu tự mình đảm nhiệm, mà người chứng hôn thì là ông cụ Chu.

Quá trình tiến hành được hơn phân nửa, sau khi nghe xong Chu Khởi và Hứa Nùng từng người tuyên thệ, mẹ Chu đột nhiên lại chen vào một câu ——

"Tuy rằng, tôi hôm nay là lấy thân phận nhà trai đứng ở chỗ này, nhưng tôi vẫn muốn nói, tiểu Chu Khởi, con về sau nếu dám đối xử không tốt với con dâu của mẹ, vậy thì mẹ sẽ phải trở thành người nhà gái đánh con đó! Con cẩn thận một chút cho mẹ!"

Những lời này của mẹ Chu mặc dù là nói với Chu Khởi, nhưng những người ở đây cũng đều nghe ra được, bà là đang giúp đỡ Hứa Nùng.

Hôn lễ này, Hứa Nùng một người thân cũng không có tới, có thể nói như vậy, cô trên cơ bản chỉ có một mình cô đơn đứng ở chỗ này, hoàn thành sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Mẹ Chu biết trong lòng rất nhiều người ở đây sẽ có ý tưởng khác thường, chắc chắn cũng sẽ có người coi thường Hứa Nùng, bà ở trước mặt mọi người nói những lời này, cũng là đang nhắc nhở những người đó ——

Hứa Nùng tuy rằng không có người nhà mẹ đẻ, nhưng không có nghĩa là cô không có hậu thuẫn.

Con dâu của Chu gia bọn họ, mặc dù không có bất kỳ bối cảnh gì, cũng tuyệt đối không thể bị bất kỳ kẻ nào coi thường.

Suy nghĩ của bà người khác nhìn ra được, Chu Khởi và Hứa Nùng ở trên sân khấu đương nhiên cũng nhìn ra được.

Hứa Nùng đã khóc hai lần, lúc này hốc mắt lại nóng lên, cô nhìn mẹ Chu, cảm xúc dưới đáy lòng như từng con sóng một, vẫn luôn không ngừng lại.

Chu Khởi cũng cười cười, nói với mẹ hắn: "Được, nếu con bắt nạt cô ấy, nhất định tự mình đưa cây gậy cho mẹ, để mẹ thay cô ấy trút giận."

...

Cả một ngày vô cùng náo nhiệt, hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc.

Khi Hứa Nùng quay lại gian phòng ở trên tàu du lịch, đã mệt đến không muốn nói chuyện nữa, trang phục mời rượu trên người cũng chưa kịp thay, trực tiếp nằm sấp trên giường lớn.

Trang phục mời rượu là một bộ sườn xám màu đỏ, vốn chính là kiểu dáng lộ ra đường cong, lúc này Hứa Nùng nằm úp sấp ở bên đó, đường eo và mông càng lộ ra sự gợi cảm.

Chu Khởi đã uống không ít rượu, ngực khô nóng khó chịu, nào chống cự nổi dụ hoặc như vậy, hai bước tiến về phía trước, trực tiếp đè lên người cô nàng nhà hắn, hơi thở mang theo hương rượu, từng chút từng chút bắt đầu hôn lên phía sau cổ của cô.

"Vợ à, hôm nay em rất đẹp."

Chu Khởi vừa nói, vừa lật người lại, bàn tay mang theo nhiệt độ cực nóng, một đường từ dưới lên trên, không ngừng đốt lửa ở trên người của cô gái trong lòng mình.

Hứa Nùng bị hắn dây dưa, mệt mỏi ban đầu giờ này khắc này cũng đều hóa thành sự khó nhịn. Mỗi một tấc trên người dường như đều bốc cháy dưới đầu ngón tay của hắn, đi theo tiết tấu của hắn, cùng nhau đắm chìm.

Sườn xám bị động tác dồn dập của hắn cởi ra, khi cởi được một nửa, Chu Khởi có chút không kiên nhẫn nữa, trực tiếp giang tay xé một cái, đem sườn xám vốn được làm tinh xảo trực tiếp xé thành vải vụn.

Hứa Nùng giật nảy mình, rủ mắt nhìn một chút, sau đó giơ tay đánh hắn một cái.

"Anh làm gì thế!"

Chu Khởi nhịn không được, cũng không muốn để ý tới chuyện khác, trực tiếp dùng nụ hôn khóa môi, chặn lại sự phản kháng của Hứa Nùng.

Không khí bên trong gian phòng càng ngày càng nóng, tiếng thở dốc của hai người cũng càng ngày càng nặng nề...

Ngay tại lúc Chu Khởi chuẩn bị kết thúc màn dạo đầu, tiến vào chủ đề chính, cô nàng nhà hắn đột nhiên mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Chu Khởi còn chưa kịp phản ứng, thì thấy Hứa Nùng che miệng chạy vào trong toilet.

Trái tim hắn giật thót một cái, một loại dự cảm không rõ tên xẹt qua trong đầu.

Rượu lúc này cũng đã tỉnh hơn phân nửa, hắn nhanh chóng nhảy xuống giường, vài bước đã đi vào trong toilet.

Hứa Nùng còn đang ôm bồn cầu nôn khan, hắn lấy chai nước khoáng đưa qua.

"Vợ à, trước tiên súc miệng đã."

Hứa Nùng tiếp lấy chai nước, nhưng không động đậy, im lặng giây lát, cô ngẩng mặt lên, đáng thương nói với hắn: "Chu Khởi, anh đi tìm người phục vụ, hỏi bọn họ một chút có hay không..."

Khóe mắt Chu Khởi co rút, dự cảm ban đầu tràn đầy trong đầu càng ngày càng mãnh liệt, "Có cái gì?"

"Que thử thai."

"........................"

Đêm tân hôn nghênh đón một sinh mệnh mới, kích thích như vậy sao?

Bạn đang đọc Đốt Cháy Lãng Mạn của Triệu Thập Dư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.