Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Waiter (*)

Phiên bản Dịch · 2806 chữ

(*)Waiter là nhân viên phục vụ bàn nam, Waitress là nhân viên phục vụ bàn nữ; đảm nhận công việc đón tiếp, phục vụ thực khách tại các outlet (các nhà hàng, quầy bar) thuộc bộ phận F&B trong khách sạn hay trong các nhà hàng độc lập.

Sau khi ký tên xong, Trình Minh Tuyên vẫn còn cảm thấy choáng váng.

Từ trước tới giờ hắn luôn nghĩ bản thân là người đủ bình tĩnh, nhưng khi thấy cái dáng vẻ cầm vở đưa cho mình ký tên rồi thản nhiên xoay người rời đi khiến cho người khác muốn hộc máu kia, thì lại cảm thấy bản thân không thể nào bình tĩnh nổi.

Lúc này, tên bảo an bị quật ngã mới có thể bò dậy mang theo vẻ mặt khó hiểu, trực tiếp hỏi vừa rồi có chuyện gì phát sinh, làm sao bỗng dưng trước mắt hắn tối sầm, còn môi thì thân thiết ôm hôn đại địa.

Ngươi cũng không biết thì làm sao mà bọn ta biết được! Ngay cả mặt cũng chưa thấy rõ, nghĩ cho cùng thì hình như nữ sinh này giống loại não tàn( * )đang rất lưu hành hiện nay, kiểu tràn ngập hơi thở mộc mạc của thành thị, đầu tóc như gà bới, không biết tròng mắt đen như mực kia có đeo kính áp tròng hay không nữa.

*Não tàn: chỉ hoang đường, hồ đồ, không có tính logic, tư duy sai lầm không hợp lý, giống như tế bào não tàn tật hết thuốc chữa. Nói về người trình độ thấp không học vấn không nghề nghiệp làm việc mơ hồ, tùy tâm sở dục, làm không theo quy luật, không bình thường. Đồng thời nói về làm việc luôn không suy xét hậu quả nghiêm trọng, hại người mà chẳng ích ta, đem sai lầm làm như thành tích khắp nơi khoe ra, không lấy làm hổ thẹn.

Mọi người theo bản năng tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong đầu lại là một mảnh hỗn loạn.

Phía sau có người nhẹ giọng dò hỏi lẫn nhau: “Đây là tình huống như thế nào?”

“Đây là fans à?”

“Không phải đâu…… Ta cảm giác là tới đòi nợ……”

Trình Minh Tuyên hơi nhìn thoáng qua phía sau, mọi người lập tức im lặng.

Tiếng thét chói tai ở bốn phía quả thực như muốn lật nhào cả quảng trường lên, có người đầu tiên khẳng định sẽ có người thứ hai, tất cả mọi người đều muốn có được chữ ký của thần tượng. Trình Minh Tuyên khẽ nhíu mày, y rất bất mãn nhìn người phụ trách đi theo bên cạnh.

Một đường này, đây đã không phải là lần đầu tiên người phụ trách bị trừng mắt nhìn như vậy, cả người hắn chảy mồ hôi lạnh lại bảo đảm lần nữa: “Trình thiếu gia yên tâm, tôi nhất định điều tra rõ là ai tiết lộ chuyện này!”

“Còn có,” Trình Minh Tuyên nhấc chân tiếp tục bước đi, “Điều tra xem là ai không cẩn thận để người lọt vào.”

Để người lọt vào thì thôi, lại là fans tiến vào!

Để fans tiến vào cũng được, nhưng fan hâm mộ này sao giống như loại phi chủ lưu(không chính thống) vậy!

Phi chủ lưu coi như xong, đằng này lại như đi đòi nợ!

…… Đây rốt cuộc có phải là fan hâm mộ hay không!

Người phụ trách nghe vậy lập tức đằng đằng sát khí nhìn về phía sau, thế nhưng giờ phút này Sâm ca đã sớm thần không biết quỷ không hay trốn ở chỗ khác. Tên vô tội thay thế cho hắn không thể hiểu được là có chuyện gì chỉ cảm thấy phía sau có ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình.

Tuyên Mặc đi qua đám người, thuận tay đem vở và bút ký tên ném vào thùng rác, vỗ vỗ tay nói: “Hoàn thành.”

“Ừ! Đã nhận được tín hiệu, bây giờ cô đến phía trước để thay trang phục.”

“Không phải đã gắn máy nghe trộm rồi sao?”

“Nhưng nhiệm vụ chủ yếu của cô là bảo vệ mục tiêu và Trang Ngọc.”

“……”

Tuyên Mặc lại lần nữa lên nhà xe, vừa lên xe Trang Nghệ liền nhào lên hỏi với vẻ mặt kích động: “Võ Khỉ, vở đâu?”

“Vở gì…… à, ném đi rồi.”

“Cái gì? Ném!?” Trang Nghệ kêu to, “Sao ngươi có thể mang chữ ký của Trình Minh Tuyên vứt đi chứ!?”

“Đại thẩm, ngươi đừng gào nữa có được không?” Một người trẻ tuổi đeo tai nghe từ trong xe thò đầu ra, hắn bất mãn nói, “Chúng ta đang nghe lén…… Tuổi đã lớn còn mê tiểu thanh niên gì chứ, tuổi của hắn cùng con trai ngươi không chênh lệch nhiều đi.”

“Lăn đi vào!” Trang nghệ nói, “Lớn tuổi thì không thể theo đuổi minh tinh hay sao?!”

“Ai, lại là ta sai, vậy ngài cứ tiếp tục tức giận, chỉ là âm thanh nhỏ một chút……” Người trẻ tuổi kia khá là dễ tính, sau khi nói xong y lại quay vào trong.

Trang Nghệ xoay người, căm tức nhìn Tuyên Mặc: “Võ Khỉ, ngươi giấu vở ở đâu rồi!?”

“Thùng rác thứ nhất ở quảng trường nhỏ”

“Ngươi ném đi thật sao!?”

Tuyên Mặc không muốn lại tiếp tục tranh cãi chuyện này, cô nhún nhún vai ngồi ở trước bàn trang điểm, từ trong gương nhìn qua Trang Nghệ.

Trang Nghệ thở ngắn than dài một hồi, lại không bỏ được mặt mũi vì một cái chữ ký của “Tiểu thanh niên” mà đi móc rác, đành phải buồn bực tháo trang sức cho Tuyên Mặc, một lần nữa sửa sang lại.

Không bao lâu sau, một khuôn mặt không cảm xúc kiểu các cô gái phương Tây xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Dải lụa, yếm trắng đeo cổ, váy liền áo có hoạ tiết cánh hoa màu xanh đen, bên dưới tay áo màu trắng vải bông là cánh tay trắng nõn tinh tế, phía dưới cánh tay, phía dưới cánh tay…… là nắm tay.

Lại nghĩ đến vừa rồi cô mặc một chiếc áo sơmi rộng cổ, phía dưới là quần soóc ngắn, đi tất đen và giày da nhỏ. Nhìn lại bộ đồ đang mặc trên người bây giờ, trong kho ký ức không ngừng kích hoạt ra hình ảnh trang phục đáng khinh bỉ của một nước láng giềng khác.

“Hội trường thiết kế sẽ không phải kiểu Nhật Bản đi, làm sao lại như vậy…… Như vậy……” Sâm ca thưởng thức một lúc cũng cảm thấy không đúng rồi, “Này cũng quá, khụ……”

Tuyên Mặc trừng mắt, có đôi khi hoặc là thường xuyên, nó có tác dụng tiêu âm (doạ người khác không dám nói gì).

“Đi thôi.” Cô lạnh nhạt nói, xoay người chui vào trong xe.

Sâm ca trầm mặc đi theo, một bên lái xe một bên lầu bầu nói: “Tiểu cô nương nhà người ta nằm mơ cũng muốn mặc bộ đồ này, tại sao bây giờ để cho nha đầu này mặc vào mình lại có loại cảm giác áy náy……”

Thật cẩn thận ngó ngó qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tuyên Mặc, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn luôn mang biểu cảm như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bất ngờ cô quay đầu lại, từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào mắt Sâm ca doạ y giật mình.

“Sao, làm sao vậy?”

Tuyên Mặc hơi nhíu mi: “Dừng xe, tới rồi.”

“À à!” Lúc này hắn mới kịp phản ứng lại, đột nhiên phanh gấp rồi quay người định dặn dò gì đó, nhưng chỉ nghe được phía sau truyền đến tiếng mở cửa và đóng cửa của Tuyên Mặc.

“Quái nhân.” Sâm ca buồn bực, lái xe rời đi.

Trong tai không ngừng truyền đến nhắc nhở của tổ thei dõi, yêu cầu trên đường đi cố gắng không để cho người khác nhìn thấy cô tiến vào hội trường buổi tiệc ở tầng hai mươi bảy, nếu bị người khác nhìn thấy, vậy cứ giả dạng làm người phục vụ.

Không cần ai nhắc Tuyên Mặc vẫn có thể dễ dàng né tránh mọi người, cô một đường thuận lợi đi thang bộ rồi đi thang máy lên tầng hai mươi bảy. Đi qua mấy lối đi nhỏ, sau đó đi tới cửa sau của buổi tiệc rượu được trang trí tinh xảo, cũng là con đường nối liền đại sảnh với khu vực nghỉ ngơi. Phía sau cánh cửa chính là hội trường buổi tiệc.

Tuyên Mặc chờ đến khi người qua lại tương đối ít mới đẩy cửa ra lách người vào trong. Cùng lúc này, trong tai truyền đến âm thanh: “Là lúc này…… Hả đã đi vào rồi?”

Lực lượng phục vụ lớn nhất cho Thiên Hạt Tinh hệ chính là người máy, bất luận là kinh nghiệm gì thì một người Thiên Hạt Tinh cũng không có bằng, huống chi trường kỳ ở địa vị trên cao như là đại tướng. Nhưng điều này cũng không đại biểu Tuyên Mặc không biết bắt chước, khi mới vừa tiến vào hội trường cô liền chú ý tới mấy người mặc đồ không khác mình lắm, có mấy người cầm đĩa thu dọn đồ ăn trên bàn, có người đang sửa lại đồ trang trí, có mấy người thì cúi đầu đứng ở góc phòng chờ đợi phân phó, có mấy người phục vụ nam giống như người hầu bưng khay rượu đi qua lại giữa đám người.

Cô nhìn thoáng qua, có một nam phục vụ vừa đặt một cái khay xuống bàn bên cạnh để nghe mấy người khách phân phó, cô thản nhiên đi tới bưng khay, còn đặt thêm vài chén rượu.

Quay đầu phóng mắt khắp hội trường, người cũng không phải rất nhiều, nhưng cũng không ít. Đám người mặc âu phục đi giày da đứng tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có vài cô gái mặc lễ phục dạ hội cười nói tự nhiên.

“Mau tìm Trình Minh Tuyên.” Trong tai nghe truyền đến tiếng nhắc nhở.

Tuyên Mặc không cần nhìn liền biết Trình Minh Tuyên ở đâu, lúc này trên người hắn có máy nghe trộm, cũng không yêu cầu cô phải đi theo bên người bảo hộ, nên không cần đi lên đụng mặt.

Lúc này, buổi tiệc mới bắt đầu không bao lâu, mọi người hơi chút hàn huyên tâm sự liền có một người chủ trì đi lên đài cao trên sân khấu: “Thưa các quý ông quý bà, hoan nghênh các vị đến tham gia buổi tiệc phẩm rượu 'Thuần vận' (rượu ngon) được tổ chức bởi Tập đoàn rượu Thiên Phẩm. Tôi xin thay mặt toàn thể các nhân viên của tập đoàn bày tỏ sự chân thành nhất cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi tiệc!”

Vỗ tay.

“Sau đây, tôi xin mời lên sân khấu một vị khách mời đặc biệt, ca sĩ nổi tiếng Bạch Đình Hề, cô ấy sẽ biểu diễn ca khúc Thuần Vận thành danh của mình. Đồng thời cũng là ca khúc chủ đề quảng cáo cho loại rượu Thuần Vận của Tập đoàn rượu Thiên Phẩm! Mời Bạch tiểu thư lên sân khấu!”

Một bóng dáng quen thuộc đi lên sân khấu, ánh đèn hội trường hơi tối một chút, khiến cho cô gái đứng trên sân khấu càng toả sáng hơn. Tuyên Mặc nhướng mày, thật ra trước đó cô đã thấy Trang Ngọc đứng ở đằng kia, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại là Bạch Đình Hề, mà Bạch Đình Hề cũng là Trang Ngọc.

Có vẻ như tướng mạo của Trang Ngọc rất xinh đẹp, nếu không người Trái Đất chung quanh sẽ không biểu hiện ra thưởng thức như vậy.

“Lúc cô ấy hát, cô đến vị trí hướng một giờ của Trình Minh Tuyên, đợi lát nữa trợ lý của hắn sẽ yêu cầu cô một ly rượu, cô nghĩ cách gắn máy nghe trộm ở trên người đàn ông đối diện Trình Minh Tuyên.”

“Đường Thu Ân?”

“ Cô vẫn nhớ? Vậy được rồi, trí nhớ cũng không tồi.”

Lúc này, âm nhạc vang lên, tiếng nhạc trầm thấp bao phủ toàn bộ hội trường, Trang Ngọc nhẹ nhàng cất giọng hát.

Tuyên Mặc bưng khay rượu đi đến vị trí được chỉ định, không lâu sau liền có người thấp giọng nói: “waiter!”

Nếu không phải vừa rồi cô quan sát qua, thì căn bản sẽ không biết waiter là đang kêu mình. Thong thả xoay người, đi về phía người đàn ông bên cạnh Trình Minh Tuyên, vừa vặn khi đi ngang qua Đường Thu Ân tay cô run nhẹ một cái mắt thường không thể thấy, một cái máy nghe trộm bị dính ở trên vạt áo của hắn.

“Thành công!” Ngay khi thiết bị được dính lên, mạch điện mở, âm thanh của tổ theo dõi tổ truyền đến “ Đưa rượu xong thì đứng ở một bên, đừng để bị Trình Minh Tuyên nhận ra.”

Lúc này trong hội trường khá tối, Tuyên Mặc có thể thấy rõ những người khác nhưng người khác nhìn không rõ cô, sau khi tiến lên lấy một ly rượu mới đưa cho người bên cạnh Trình Minh Tuyên đặt ly rượu rỗng vào khay, cô muốn bưng khay rời đi, bỗng nhiên, có người ở bên cạnh nói khẽ: “Khoan đã?”

Là giọng của Trình Minh Tuyên, âm thanh hướng thẳng về phía cô.

Cô quay đầu lại hỏi: “Có yêu cầu gì sao?”

“Cô là…… cô gái vừa nãy kia?” Mặc dù trong câu hỏi của Trình Minh Tuyên có chứa nghi hoặc, nhưng lại có khẳng định chắc chắn là y không nhận lầm.

“…… Không có yêu cầu gì vậy tôi đi.” Tuyên Mặc không nói hai lời liền lập tức xoay người.

“Chờ đã.” Thấy Tuyên Mặc không có ý định dừng lại, Trình Minh Tuyên lập tức nói, “ Phục vụ cho tôi một ly rượu.”

Vốn tưởng rằng cô gái này khẳng định sẽ rất bất đắc dĩ xoay người đưa cho hắn một ly rượu, ai ngờ cô ta lại chỉ vào một người phục vụ đứng ở xa, so với hắn còn có khí thế hơn nói: “Ngươi, lấy cho hắn một ly rượu.”

Dứt lời cũng không quay đầu lại nhìn liền bước đi.

Cho đến khi người phục vụ kia đi tới đem ly rượu hắn còn không có uống xong đổi sang ly mới, hắn vẫn còn trong ngây dại.

Này làm sao vậy……

Ngay cả mấy người chú ý động tĩnh bên này cũng dại ra.

Trình Minh Tuyên, sinh ra đã ngậm thìa vàng, điệu thấp trưởng thành cao điệu ưu tú, từ trước tới nay vô luận là sự nghiệp diễn xuất hay là trách nhiệm với công việc của gia tộc đều không có thất bại qua. Người dám cho hắn ăn thiệt, hơn nữa lại còn khiến cho hắn mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, thật đúng là chưa nghe nói qua.

Hơn nữa, nghe khẩu khí của Trình tổng, đây là cùng một người!

Chỉ một người phục vụ trong buổi tiệc rượu, trong vòng một ngày, hoặc là nói trong vòng một giờ không những đánh ngã bảo vệ của hắn, yêu cầu hắn ký tên nhưng không thèm nhìn hắn,……

Quả thực chính là, kiêu ngạo đến cuồng vọng, cuồng vọng đến mức không coi ai ra gì!

Hắn chưa từng có gặp được loại tình huống này, cho dù là người đi theo Trình Minh Tuyên cũng không nghĩ tới sẽ có loại chuyện này. Trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, ngay cả Bạch Đình Hề hát xong cũng không chú ý, cho đến khi bị tiếng vỗ tay làm bừng tỉnh.

Trình Minh Tuyên bỗng nhiên cười một tiếng, lắc đầu uống một hớp rượu, “Đầu năm nay, thật là quái nhân gì cũng có.”

“Trình tổng, hình như không đúng lắm, có thể hay không là bên kia……” Vẫn là có người tương đối cảnh giác, ghé sát tai vào

hỏi.

“Sẽ không, bên kia là địa phương nào, sao có thể phái ra người như vậy……” Hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào, “Dù sao, nếu thật sự họ phái người như vậy đến, thì cũng quá ngốc.”

Nếu lúc này hắn đeo tai nghe của cái gọi là “Bên kia”, liền sẽ nghe thấy âm thanh hộc máu hàng loạt truyền đến từ tổ theo dõi.

Bạn đang đọc Bạn Học 200 Triệu Tuổi (Dịch) của Phong Đâu Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trần_Tiên_Sinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.