Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày đầu tiên

Phiên bản Dịch · 3397 chữ

Trong phòng thi.

Hai mươi sáu cá nhân ngồi chỉnh tề tại chỗ làm bài thi, phía sau mỗi cái bàn đều có một bóng dáng múa bút thành văn, hai lão sư giám thị một già một trẻ biểu tình nghiêm túc đi qua đi lại giám sát. Nếu một khi có người hơi hơi ngẩng đầu lên đều sẽ nhận lại một đôi mắt yêu thương vuốt ve.

Trong phòng oi bức mà ánh mặt trời nóng rát bên ngoài lại chiếu thẳng vào, bao trùm một nhóm người ngồi gần cửa sổ làm cho vài cậu học sinh chịu không nổi ngẩng đầu nhìn xem bên ngoài, lại bị ánh mắt lão sư doạ sợ tới mức cúi đầu.

Trong đó có một người vẫn luôn không nhúc nhích.

Phần định lực bất động như núi ở dưới ánh nắng chói chang kia không khỏi làm cho lão sư nhìn nhiều vài lần, một nữ phụ tuổi trung niên đi qua, bất động thanh sắc nhìn bài thi của nàng, đuôi lông mày gắt gao nhăn lại.

Đề Toán học, từ đầu đến cuối vậy mà toàn bộ đều bỏ trống.

Là một trường bậc cao được tỉnh nội coi trọng thì đây là sự tình không có khả năng phát sinh! Cho dù là học sinh hư hỏng đi chăng nữa thì cũng không đến mức ngay cả tên cũng không viết.

Ngón tay y giật giật, rất muốn thu bài thi đuổi người…… Một nửa thời gian đã trôi qua, học sinh này dù có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng hoàn thành tốt bài thi.

Huống chi là bài thi lần này…… Hừ hừ.

Đang lúc nữ giám thị giơ tay thì tay phải thí sinh kia bỗng nhiên cử động, không chút dấu hiệu vẽ mấy cái vòng tròn xung quanh mấy con số ở chỗ trống của một đề cuối cùng. Sau khi vẽ xong mấy con số đó lại đem ký hiệu viết ở trên tờ giấy thi nháp. Viết lặp lại mấy lần những con số và ký hiệu kia, ở giữa những con số lại vẽ mấy cái đường thẳng, mặt trên ghi mấy cái ký hiệu kỳ quái.

Nữ gám thị suy nghĩ trong lòng, cảm thấy tình cảnh quỷ dị như vậy không cần động não đều sẽ nghĩ đến chuyện trường học nào đó, vì kì kiểm tra này mà bắt học sinh phải học không ngừng nghỉ. Cô đi vòng quanh thí sinh này một vòng, y vẫn luôn cúi đầu, tóc dài màu đen rối tung lại cố tình đem tai lộ ra ngoài nhưng không có đeo tai nghe, đôi tay đặt ở trên bàn. Ngăn bàn trống không một vật, trên người y mặc chiếc áo ngắn tay kiểu cao bồi cực kỳ đơn giản, không có bất luận dấu vết gì quay cóp.

Liền một chút thời gian như vậy, chỉ thấy thí sinh này viết mấy cái ký hiệu ở phía dưới những con số ngay sau đó ghi một đáp án ở chỗ trống trên đề thi.

Đáp án còn chưa có công bố nên người giám thị này cũng không biết đáp án này có đúng hay không. Nhưng nếu học sinh này bắt đầu làm bài vậy thì cũng không có gì để nói, lại nhìn một hồi, nữ giám thị chậm rãi rời khỏi đó.

Nếu như là cô quay đầu lại xem một cái, chỉ cần liếc mắt một chút thôi thì khẳng định sẽ kinh ngạc rớt tròng mắt ra.

Sau khi điền xong chỗ trống ở câu hỏi nằm cuối đề chỉ mất một thời gian ngắn ngủi, kế tiếp thí sinh này lập tức đem ánh mắt nhìn thẳng đề đằng trước rồi bắt đầu làm bài như vũ bão.

Mỗi một đề chỉ cần nhìn đề mục một cái, cô liền không chút do dự viết xuống đáp án, mãi cho đến cuối cùng —— cho dù là đề giải đáp thì cũng chỉ có một đáp án.

Sau khi viết xong cô đặt bút xuống, không hề liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, bắt đầu nhìn về phía bên ngoài.

Mặt trời lên cao, cây xanh cỏ thơm, núi, nước, mây, trời, cũng không thay đổi……

Lam tinh( Hành tinh xanh) không thay đổi mà chủ nhân của nó lại thay đổi.

Những sinh vật có thể lên núi xuống biển, văn minh cực kỳ thấp kém, lực phòng ngự cường đại cùng công kích hung ác, ý thức lãnh thổ vừa mẫn cảm mà lại thô bạo …… Khó có thể sống hoà hợp với nhau nhưng lại dễ dàng giúp nhau bao che …… Thật là đáng yêu!

Không giống hiện tại khi vừa tới đây cô liền nhận ra tân chủ nhân nơi này cuộc sống không dễ dàng gì cả, mới vừa học được cách đi đường đã bị lôi kéo chạy tới đây. Ngồi xuống liền phải học cách sử dụng cây bút cổ xưa để viết, sau đó mê man nhìn những ký tự lạ lẫm trước mắt này.

Nền văn minh của hành tinh này xem ra là đã trải qua những biến chuyển không nhỏ, hướng đi cùng loại với quê hương của nàng nhưng con đường lại khác biệt.

Từ hình dáng thân thể của những động vật có vú đi lại chung quanh bằng hai chân trên mặt đất có thể nhìn ra. Hành tinh này vẫn còn ở trong giai đoạn giữa và cuối của nền văn minh công nghiệp, còn văn minh khoa học kỹ thuật chỉ vừa mới lộ ra manh mối, tất cả sinh vật tiến hóa cùng văn minh phát triển đều phải đi đường vòng.

Chính mình ở trong đường vòng này là tìm kiếm cái gì đây?

Ai.

Nhân lúc rảnh rỗi, cô cẩn thận lấy ra một chút ký ức của nguyên chủ nhân cái thân thể này, miễn cưỡng hiểu rõ bản thân đang phải tiến hành một cuộc kiểm tra dùng cho xếp hạng, phân ban (chia lớp)……

Đó là thứ gì? Xếp hạng thì cô hiểu…… Nhưng còn phân ban…… Là chủ nghĩa phân biệt chủng tộc sao? Như vậy dựa theo tiêu chuẩn điều lệ mà đánh giá thì có vẻ cấp bậc của nền văn minh này sẽ bị hạ xuống……

Kiểm tra cho khai giảng có bốn môn, theo thứ tự phân biệt là Toán Học, Ngữ Văn, Tiếng Anh, Khoa Học; Toán Học ở quê hương của cô có một cái khác tên, tuy rằng phương pháp biểu đạt và ký tự có bất đồng, nhưng mà sau khi lý giải được ý nghĩa của các ký tự đó, kỳ thật cô lại cảm thấy rất là dễ hiểu…… Khiến cho người ta không thể tin được.

Tiếng chuông vang lên liền thu bài thi.

Bắt trước đi theo bước chân người khác giao nộp bài thi cho giám thị, sau đó cô cẩn thận ngồi ở tại vị trí của mình nhìn xem những người chung quanh đi ra khỏi cái không gian bị phong bế tên là phòng học này, lẳng lặng nghĩ chính mình tiếp theo nên làm gì……

“Mặc Mặc! Ngươi như thế nào còn ngồi ngốc nghếch ở đây? Đi ăn cơm thôi nào! Thuận tiện sửa sang lại phòng ngủ……” Một người nữ sinh chạy tới, tóc đuôi ngựa lắc lư theo bước chân của cô, sau đó kéo kéo tay cô, “ Ngươi đừng có choáng váng, kiểm tra khai giảng của trường từ trước đến nay khó khăn phải gọi là cực kỳ bi thảm, ngươi cũng không phải là không có biết. Đặc biệt là bài thi khoa học tự nhiên…… Môn Toán học mới chỉ là ra oai phủ đầu mà thôi.”

Mặc Mặc…… Là tên hiện tại của ta sao, cô âm thầm theo cái tên Mặc Mặc này tìm kiếm trong kho ký ức, nháy mắt tìm thấy được vô số ký ức có quan hệ với Mặc Mặc.

Tuyên Mặc, là tên của nữ hài nhân loại mười lăm tuổi này.

Có những ký ức này, nàng liền có thể một mực yên tĩnh sinh hoạt ở trong cuộc sống của nhân loại, chờ đến lần ngủ đông tiếp theo, cho đến khi…… Người cùng tộc xuất hiện.

“Mặc Mặc, ta phát hiện từ buổi sáng khi gặp ngươi thì ngươi liền ngây ngốc như vậy rồi, ngươi xốc lại tinh thần ngay đi! Môn Ngữ Văn chiều nay cùng Tiếng Anh ngày mai chính là điểm mạnh của chúng ta! Kia chính là hai môn mà chúng ta rõ nhất!”

Tuyên Mặc nhìn nữ hài đang lôi kéo mình, từ trong ký ức cô biết được cô bé này là Điền Tinh Tinh thường gọi là "tiểu Phát" từ nhỏ hai người cùng nhau lớn lên, là một nhân loại…… Vô tâm vô phổi?……

(Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần)

Tuyên Mặc đối với cái miêu tả vô tâm vô phổi này trong trí nhớ có chút nghi hoặc. Cô có xúc động rất muốn mổ Điền Tinh Tinh kia ra xem, liệu y có phải hay không thật sự không có hai cái bộ phận đối với con người mà nói hẳn rất quan trọng.

Có điều nghĩ lại mình nhìn ra rồi thì thế nào, lại không thể gắn lại cho y được.

Đi theo Điền Tinh Tinh

đến một địa phương có rất nhiều nhân loại, chỗ đó mỗi người đều cầm một tấm sắt trũng ở giữa, nhìn dáng vẻ này, giống như là nhận đồ ăn…… Những cái đó đựng đồ vật có năng lượng thấp kém hơn nữa lại chiếm nhiều diện tích.

“ Vẫn nghe nói đồ ăn ở Nhất Cao rất tốt, thoạt nhìn xác thực không tệ chút nào cả!” Điền Tinh Tinh thực hưng phấn nhìn xung quanh, nhảy nhót cầm hai khay đồ ăn đưa một cái cho Tuyên Mặc: “Cầm lấy đi, cậu muốn ăn cái gì? Chúng ta mau xếp hàng thôi!”

Tuyên Mặc không biết làm thế nào, cô vừa mới xem hiểu những sinh vật nơi này đang làm gì ngay sau đó liền phải làm ra hành động đồng dạng giống như những sinh vật kia. Như vậy tiếp theo, cô có phải hay không sau khi học tập sử dụng dụng cụ viết kế tiếp lại học cách nhân loại dùng bữa ăn?

Quả nhiên……

Cô bất động thanh sắc nhìn bộ dáng Điền Tinh Tinh cầm đũa, Tuyên Mặc đầu tiên là cầm lấy chiếc đũa vẫn không nhúc nhích sau đó giả vờ quan sát xung quanh, ở trong quá trình đó dần dần nắm giữ được động tác yếu lĩnh, dùng tư thế tiêu chuẩn cầm chiếc đũa.

“Mau ăn đi! Đồ ăn đều nguội cả rồi!”

Đáng chết, lại còn phải học cả nhai nuốt nữa sao?

Cô cũng không phải là nguyên chủ nhân của thân thể này mà là chiếm đoạt nó. Dùng tài liệu dinh dưỡng còn thừa bên trong bản thân dựa theo bộ dáng của Tuyên Mặc làm ra, nhiều lắm là thông qua năng lực của thần kinh tiếp nhận lấy dữ liệu ký ức của nguyên chủ, cho nên…… Tuyên Mặc thực lo lắng ở trong quá trình nhai nuốt sẽ bởi vì vấn đề hiệu suất cùng với tần suất mà phát sinh tình huống cùng người khác bất đồng.

Vì thế cô đành tiếp tục quan sát một chút bộ dáng người chung quanh ăn cơm , một miếng cơm cần phải ăn bao nhiêu cho đủ……

Mệt chết!

Linh lực thân thể cô có nhiều cũng không chịu được sự dày vò như vậy nhưng rất nhanh Tuyên Mặc phát hiện, cũng không phải tất cả mọi người đều ăn hết. Cô học theo dáng vẻ nhai hai miếng liền đẩy đồ ăn về phía trước rồi quay đầu đi.

“Lại không ăn?” Điền Tinh Tinh mắt trợn trắng

, “ Dáng người ngươi đã đủ tốt! Đủ xinh đẹp, không cần phải tự ngược!…… Ơ, tại sao ta cảm giác ngươi khác với lúc trước?”

Tuyên Mặc nhìn nàng một cái.

“Xinh đẹp hơn rất nhiều…… Dáng người cũng…… Oa, ngươi chừng nào thì dáng người ma quỷ như vậy? Nghỉ hè ta không nhìn thấy ngươi đâu cả là trốn đi rèn luyện sao?”

Tuyên Mặc không biết vóc dáng ma quỷ là cái gì, cô cảm thấy đây không phải là lời nói hay ho gì nhưng lại dùng biểu tình tán thưởng để nói. Thực rối rắm.

“Ta cũng không ăn! Ngươi rèn luyện như thế nào, dạy cho ta với!” Điền Tinh Tinh cũng đem khay đồ ăn đẩy về phía trước.

“……” Tuyên Mặc liếc mắt một cái liền nhìn ra bản thân Điền Tinh Tinh năng lượng không đủ. Cô mở miệng nhưng bỗng nhiên ý thức được thân thể này không có khả năng phát ra lời nói bằng sóng ngắn như ở quê hương nàng, nên ở nơi này cô sẽ không nói.

Bất đắc dĩ đứng dậy, cô muốn đi xem xung quanh một chút, lúc mới vừa tỉnh lại thì đã bị Điền Tinh Tinh tìm thấy rồi kéo đến trường học, đến nay còn không có nhận thức về thế giới này.

Mới vừa đi tới cửa liền gặp được một đám người, dẫn đầu chính là một giống đực tuổi không chênh lệch với cô.

Tuyên Mặc đứng ở một bên, đến bây giờ cô vẫn chưa thích ứng được việc linh hồn rất nhẹ còn thân thể thì rất nặng nên lúc đi đường vẫn là hơi tập tễnh, cô hơi dựa vào cửa nhà ăn, híp mắt nhìn thiếu niên dẫn đầu.

Cô có đầy đủ ký ức lúc trước của Tuyên Mặc, nhưng mà cho dù tinh thần lực có cường đại bao nhiêu đi chăng nữa, nếu lập tức tiếp nhận toàn bộ ký ức của người khác sẽ là một hành vi cực độ nguy hiểm. Cho nên, người có tinh thần lực cấp nguyên soái giống như cô sẽ có một loại kỹ năng tự động mở ra não vực đem dữ liệu tinh thần của người khác bảo tồn ở trong đó. Cũng giống như máy tính ở nơi này, ổ C lưu trữ mọi dữ liệu cá nhân, còn những cái khác thì được chia ra để lưu trữ lại, lúc cần thiết lại lấy ra dùng.

Mà cũng không phải cứ muốn là có thể lấy ra , yêu cầu phải có dữ liệu tương ứng kích hoạt , nếu như một mực vẫn không có dữ liệu tương ứng kích hoạt, thì phần ký ức này vẫn sẽ tồn tại thật lâu mà bạn không biết.

Ví dụ như khi Điền Tinh Tinh nhắc tới tiền, trong đầu Tuyên Mặc liền nhớ tới một đống tiền lẻ trong hộp giày để dưới giường trong căn phòng nào đó……

Mà khi nhìn thấy thiếu niên này, trong đầu Tuyên Mặc thế nhưng xuất hiện tin tức so với tiền còn nhiều hơn.

Khi còn nhỏ, lúc nước mũi chảy, lúc bị phạt đứng, lúc khóc, lúc cười, lúc đánh nhau, lúc chơi xấu……

Khi lấy ra ký ức lúc nhỏ, Tuyên Mặc cũng không có bị cảm tình của nguyên chủ nhân ảnh hưởng, nếu không cũng sẽ nhận ra thế giới này khác địa phương chỗ cô, từ đó, cô không có số liệu để căn cứ lý luận cái gọi là tình yêu.

Chính là thiếu niên này mắt nhìn thẳng đi qua, mấy người Lam Tinh đi theo phía sau bên người cậu ta xem ra hẳn là thiếu nam thiếu nữ tướng mạo không tồi.

Tuyên Mặc nếu không có ra giai cấp xã hội , nếu cô không tới Lam Tinh, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không biết cái gì là Thái Tử Đảng.

Tuyên Mặc chờ nhóm người này đi qua, xong xoay người đi ra ngoài.

“Mặc Mặc! Ngươi đi đâu vậy!” Không bỏ đồ ăn lại được, Điền Tinh Tinh lúc này mới đuổi theo.

“ Đi dạo khắp nơi.” Lập tức kích hoạt nhiều ký ức tin tức như vậy, Tuyên Mặc tự động có được một bộ phận năng lực ngôn ngữ, lúc nói ra tựa hồ cũng không cứng ngắc như vậy.

Điền Tinh Tinh sửng sốt một chút, bỗng nhiên nói: “Ta hiện tại mới phát hiện, đây là lần đầu tiên ngươi nói chuyện trong ngày hôm nay a!”

Thần kinh thô to…… Lại là một cái tân từ ngữ.

“Ngươi có phải hay không chịu áp lực quá lớn?”

“Nói thật đi, có thể thi được như vậy đã là không tồi rồi, bài kiểm tra của ngươi so với ta còn tốt hơn, tuy rằng không vào được ban một, nhưng mà vào những ban khác là không có vấn đề, cho dù không may mắn phải tiến vào ban mười ba thì cũng chẳng sao, số lượng giáo viên cũng không có thay đổi gì mà……”

Một người nào đó ở ngay tại giữa trưa lải nhải cùng với một cái ngụy nhân loại nào đó cần phải tập trung học tập nhiều hơn.

Buổi chiều, Ngữ Văn.

Tuyên Mặc một tay che lấy cái trán, biểu tình rất thống khổ.

Học Ngữ Văn thứ này là cần phải có tình cảm, Tuyên Mặc không phải không có mà là cô không có dạng tình cảm như người Lam Tinh ở đây, cũng không có phương thức tư duy như bọn họ.

Thông qua việc ký ức không ngừng được kích hoạt, lúc xem đề bài không có gặp vấn đề gì, mỗi một chữ cô đều nhận ra, nhưng mà…… Lúc kết hợp chúng lại với nhau liền không rõ có ý gì.

Hồ sen…… Là một cái cảnh vật đi, một cái cảnh vật, đâu có gì để mà ký thác? Mà ký thác là cái gì? Chẳng lẽ là một phương thức vận chuyển hàng hoá kiểu mới như gửi qua bưu điện?

Trời ơi……

Cô rất muốn rên rỉ.

Miễn cưỡng làm câu lựa chọn cùng điền thơ từ, cô có chút mơ hồ không hiểu liền nghiêm túc xem hết câu hỏi kế tiếp, nàng sửng sốt nhìn hai bài văn chương một bài cổ văn mà không hiểu gì, còn đề viết văn càng đừng nói đến…… Cái gì biến mất tồn tại, tuy rằng cái này làm cho cô nhớ tới những lão bằng hữu đã từng xưng bá hành tinh này, nhưng mà hiển nhiên những lão sư kia sẽ không thích người khác tại câu hỏi có thâm ý của họ, lại viết một bài văn giới thiệu về cuộc sống sinh hoạt của khủng long.

Thở dài, đặt bút xuống, sau đó xoa huyệt Thái Dương nhìn ra bên ngoài, tiếp tục quan sát thế giới.

Nộp bài thi Ngữ Văn xong, kiểm tra hôm nay kết thúc.

Không ngoài dự đoán của Tuyên Mặc, vừa thi xong Điền Tinh Tinh hấp tấp chạy tới: “Giữa trưa cùng ngươi đi dạo quên mất phải dọn dẹp phòng ngủ, cùng đi thôi! Lúc buổi sáng ta mới dọn dẹp được một chút, nhiều việc như vậy mà ngươi chạy không thấy đâu!”

Tuyên Mặc để mặc cô lôi kéo xuyên qua dòng người nhốn nháo nhộn nhịp,có chút cười khổ, nha đầu này không biết thần kinh làm từ cái gì a, Tuyên Mặc kia lúc trước đâu phải là nhìn thấy việc liền trốn, căn bản là đi ra ngoài tự sát! Tuy nói nhờ Tuyên Mặc chết mới thành toàn cho cô, một người ngoài hành tinh có cơ hội chiếm lấy thân thể này. Nhưng mà vô luận là ở trong nền văn minh nào thì tự sát đều không phải là một chuyện nhỏ.

Nhớ tới tự sát, cô lại nhận được một đoạn ký ức, bên trong có một gương mặt thiếu niên lạnh băng nhếch mép cười nhạo.

Nhưng mà, việc này đâu có liên quan gì đến cô.

Bạn đang đọc Bạn Học 200 Triệu Tuổi (Dịch) của Phong Đâu Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trần_Tiên_Sinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 965

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.