Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hi vọng

Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

Xung quanh không gian trắng xóa, hai người ngồi bên cạnh nhau trò chuyện, một người có bộ râu vĩ đại màu đỏ cam phủ dài đến ngực.

Bộ râu lấp lánh những tinh thể băng, lông mày cũng vậy, trên má họ là làn ra nứt nẻ và đỏ ửng vì máu phải dồn đến để giữ nhiệt cho các tổ chức.

Một người hỏi

-Ông đoán bây giờ khoảng bao nhiêu độ.

Người có bộ râu bèn nhổ một bãi nước bọt vào không trung, do chênh lệnh nhiệt độ quá lớn nên bãi nước bọt nổ tung khi còn chưa chạm xuống mặt băng, người đàn ông đáp

-Âm năm mươi hoặc hơn đấy.

Người đàn ông có bộ râu vĩ đại lấy ra một cái chai nhỏ đưa cho bạn mình

-Uống không anh bạn, rượu làm ra nóng người lên đấy.

Người kia còn khá trẻ, anh ta chắc chưa đến ba mươi, đôi mắt xanh như biển hồ, hàng lông mày rậm trên gương mặt góc cạnh, anh ta cười lên một tiếng

-Thôi, ông nên giữ lại, khi nào ta về hãy uống để ăn mừng.

-Cậu còn nghĩ đến lúc về hay sao.

Đoạn ông xoáy lắp chai rồi tu một hơi, ông tấm tắc khen

-Chà rượu ngon đấy, có lẽ cậu không được thưởng thức nó rồi vì tôi sẽ uống hết.

Người thanh niên lấy ra một chiếc ví, anh ta mở nó ra rồi nhìn ngắm bức ảnh, ánh mắt của anh đột nhiên sáng lên, trên môi hé nở một nụ cười hạnh phúc.

-Vợ cậu à?

-Không, chúng tôi chưa kết hôn nhưng khi về tôi sẽ cầu hôn cô ấy.

-Này anh bạn, hãy nói xem cậu định cầu hôn cô ấy như thế nào.

Nụ cười của người thanh niên càng tươi hơn nhưng đột ngột dừng lại vì vết nứt ở môi đã rỉ máu.

-Tôi và cô ấy đều không thích ồn ào, có lẽ chỉ cần hai người ở một nơi vắng vẻ, cùng nhau và suốt đêm, chúng tôi sẽ hòa làm một, ngập tràn tình yêu và hạnh phúc. Tôi sẽ ôm cô ấy nhìn lên những vì sao mà trò chuyện cho đến khi thiếp đi, để rồi khi bình minh ló rạng, lúc cô ấy mở mắt tôi sẽ nâng ngón tay xinh đẹp của cô ấy và tra vào đó một chiếc nhẫn.

-Tốt lắm, thế cậu đã tìm được nơi nào thích hợp chưa.

Người thanh niên cười đáp

-Tôi nghĩ đó sẽ là trên mái nhà của tôi, chỗ ấy tuy vẫn chưa đủ yên tĩnh nhưng khó mà kiếm được nơi khác tuyệt hơn.

-Này anh bạn, tôi có một nơi đấy. Trang trại của tôi, một cánh đồng bất tận, khi bông lúa mạch ngả vàng đó sẽ là một chốn thiên đường, một căn nhà trên cây giữa cánh đồng vàng ươm còn gì hơn thế.

Người thanh niên hớn hở

-Được lắm, nếu vậy thì tôi biết ơn ông vô cùng.

-Thôi thôi, ta là bạn mà.

Bỗng hai người run lên, một cơn gió vừa lùa xuống khe núi, nhiệt độ đang giảm dần, hàm răng đánh vào nhau lập cập, người thanh thiên bèn cất chiếc ví đi rồi nói

-Còn ông, ông có ai để thương nhớ chăng.

-Có chứ, một thiên thần, con bé mười lăm tuổi, nó có mái tóc đỏ hung, gương mặt với tàn nhan, hai má đỏ hồng, xinh đẹp y như mẹ nó vậy.

Tôi cá là có cả tá thằng muốn có được con bé nhưng đứa nào dám động đến nó thì phải ăn hai cái đấm của lão già này đã.

Người thanh niên cười

-Ông bạn đừng quá khắt khe, thời bằng tuổi nó chúng ta cũng giống bọn con trai kia thôi

Người đàn ông cũng cười, mắt ông ta nhắm tịt lại

-Đúng đúng, có lẽ tôi đã quá hà khắc chăng, nhưng mẹ nó đã nói tôi phải bảo vệ con bé, ôi tôi lại nhớ cô ấy mất rồi. Cứ mỗi lần nhìn thấy con bé tôi lại thấy hình ảnh cô ấy, ánh mắt, mái tóc, gương mặt, thật là hoàn hảo.

-Vợ ông đã...?

Người đàn ông trầm giọng

-Phải, cô ấy đã đi rồi, chúng tôi từng là một đôi, từng rất hạnh phúc, thế rồi cô ấy theo gia đình chuyển đi để rồi hai mươi năm sau lại đem về một đứa bé mới năm tuổi.

Tôi đã chăm sóc nó như con gái của mình vậy, tôi biết rằng nếu gã đàn ông đã bỏ rơi cô ấy không thể làm tròn trách nhiệm một người chồng, một người cha thì tôi có thể làm được điều đó.

Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu, cô ấy đã ra đi, một tai nạn, tôi phải bảo vệ con bé, phải cho nó cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng sợ là tôi phải thất hứa rồi.

Giọng người đàn ông ngày càng nhỏ dần, rượu có vẻ đã ngấm, rượu làm nóng người ta trong khoảnh khắc nhưng làm cho mao mạch ở da giãn nở, ngày càng mất nhiệt nhiều hơn.

Kẹt dưới khe núi, âm năm mươi độ hoặc hơn, không thức ăn, kiệt sức nhưng hai người đều mang niềm tim, niềm tin ấy đủ lớn để thắp lên một lò sưởi trong tim của họ. Niềm tin ấy chính là hi vọng, đã ba ngày rồi chính cái hi vọng ấy đã giúp họ kéo dài cuộc sống này. Người đàn ông nhắm mắt thì thào

-Tôi có thể tin ở cậu không

-Được chứ ông có thể.

-Hãy giúp tôi chăm sóc con bé nhé.

Người thanh niên ngao ngán trong lòng

-Được tôi sẽ chăm sóc con bé nhưng thiết nghĩ sao ông không đích thân làm điều đó, như vậy sẽ tốt hơn tôi nhiều.

-Cậu hứa là tôi yên tâm rồi, tôi cũng muốn lắm nhưng tôi sợ mình không đủ khả năng, như thế này là quá giới hạn rồi.

Hai người không nói gì nữa, có lẽ đang bão tuyết, gió mỗi lúc một mạnh hơn tuyết cũng rơi nhiều hơn, cứu hộ cũng chẳng đến được. Người thanh niên quay sang gọi nhưng không thấy phản hồi, anh có nhấc cánh tay đã mất cảm giác của mình để lay người đồng đội nhưng ông ngã xuống bất động.

Một màu trắng, ngọn lửa lụi dần.

Bạn đang đọc Love & Dead sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.