Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 45

Phiên bản Dịch · 8245 chữ

Love 9: Tuyệt vọng.

Ken bước vào nhà, sững sốt khi thấy thằng bạn gục hẳn trên bàn.Lăn lốc khắp nơi là vỏ những chai rượu đã bị uống cạn không còn 1 giọt!!!!! Chuyện gì thế này? Ken không tin nổi vào mắt mình!!! anh đến đây vì cô nàng Salasa bảo anh nên ghé qua thăm Kid 1 chút vì có chuyện!!!!!!! Nhưng chỉ có chút chuyện mà lại thành ra thế này sao?!!!!!! Một người không thích uống rượu như Kid mà lại uống đến mức bất tỉnh thì tất nhiên đó chẳng phải chuyện nhỏ rồi!!!!!!! Ken lại gần thằng bạn, lay lay kêu Kid tỉnh dậy nhưng không được!Kid hoàn toàn mê man, không còn biết trời đất gì nữa! Cả người anh nồng nặc mùi rượu!!!!!! Ken nhíu mày, đỡ thằng bạn vào phòng ngủ. Anh thật sự rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!


Kid mệt mỏi cố gắng mở mắt ra. Đầu đau như búa bổ. Anh hoàn toàn xây xẩm. Kid lết ra khỏi phòng, tìm nước uống! Cổ họng anh khô rát, cháy bỏng! Anh chỉ muốn nhanh chóng thỏa mãn cơn khát của mình! Nhưng Kid không còn sức để đứng vững. Cả cơ thể nặng trĩu, chân dường như không thể nhấc lên được. Khó khăn lắm, anh mới đi vào được phòng bếp, tìm trong tủ lạnh 1 chai nước, rồi đưa lên miệng uống ừng ực. Nhưng anh vẫn thấy vô cùng khó chịu. Cả thân thể rã rời. Bụng cồn cào vì đói. Kid lục lọi trong tủ lạnh xem còn gì để ăn không. Đang loay hoay thì bỗng giật mình:

_ Mày đang làm gì thế?_ Ken đứng ngay sau lưng Kid, nhíu mày hỏi.

_ Mày?_ Kid ngạc nhiên quay đầu nhìn Ken... sao mày lại ở đây? Kid bắt đầu suy nghĩ, anh lúc uống rượu rõ ràng là ở phòng khách.... chắc Ken đã đưa anh vào phòng ngủ. Thế nên, không đợi Ken trả lời, Kid tiếp tục quay lại lục lọi cái tủ lạnh_ tao đang kiếm xem còn cái gì ăn không......

_ Thôi! Tránh ra! Đợi tao nấu canh giải rượu à uống!_ Ken đẩy Kid sang 1 bên, đặt túi nilon thức ăn lên trên bếp._ Mày không thấy tao mua đồ về đây à?

_ Ừm... sao mày biết mà tới đây?_ Kid ngồi xuống ghế, thắc mắc.

_ Thông tin tình báo của tao luôn chính xác!_ Ken nhe răng cười.

_ Tao chẳng có tâm trạng để mà đùa với mày!_ Kid đáp lại.

_ Ừm, thật ra thì do cô nàng tinh quái nói tao ghé qua nhà mày thăm, bảo là mày có thể xảy ra chuyện.....

_ Salasa?

_ Ừ.

_ ..............

_ Có chuyện gì đã xảy ra với mày vậy?_ Ken hỏi nhưng vẫn lúi cúi nấu canh, không hề quay lại nhìn Kid.

_ chuyện gì thì cũng là chuyện đã rồi........ tao có cần bắt buộc phải nhớ lại hay không?

_ Nếu mày muốn trốn tránh thì cứ việc.

_ Mày thích nghĩ thế nào thì tùy.

_ Mày định làm gì?......

_ Tao muốn uống........_ Kid buồn bã nói_ nhưng uống rồi, tỉnh dậy....... lại thấy khổ đau hơn rất nhiều.........

_ Mày thôi đi.

_ Tao rõ ràng không muốn nhớ nhưng vẫn cứ nhớ. Rõ ràng không muốn yêu nhưng vẫn cứ yêu. Rõ ràng biết sẽ chỉ đau khổ nhưng vẫn cứ đâm đầu vào ngõ cụt. Rõ ràng hiểu trên đời này chẳng tồn tại tình yêu đẹp đẽ như mơ nhưng vẫn cứ tin tưởng 1 cách ngu ngốc.... cứ tin rằng tao sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô ấy dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.......... vậy mà................_ Kid bật cười_ haha, vậy mà giờ đây, mọi chuyện lại thành ra thế này cơ đấy!!!!!!!

_ Là lỗi của cô ấy ư?

_ Không. Là tại tao! Là tại tao có mắt như mù, là tại tao si dại tin vào ảo tưởng...... là tại tao...........

_ Đúng! là tại mày đấy!_ Ken quay lại nhìn Kid, nghiêm túc nói._ Mày vì cái gì mà lại thành ra thế này? Lúc đầu là do chính mày khăng khăng không chịu bỏ cuộc, cũng vì chính mày mà tao phải từ bỏ cô ấy! Giờ đây mày biết được bí mật của cô ấy thì cảm giác ghê tởm hay sao?! tao nói ày hay, mày đã làm thì phải có trách nhiệm cho đến cùng! Đừng có ích kỷ chỉ biết đến bản thân mày như thế!!!!!

_ Mày thì biết cái gì mà nói?_ Kid cảm thấy bực bội._ làm sao mày hiểu được cảm giác của tao lúc này? Làm sao mày có thể hiểu được cho tao chứ?!_ Kid lắc đầu_ là bởi vì mày không phải là người trong cuộc, là bởi vì mày không yêu cô ấy bằng tao yêu cô ấy. Cứ cho là mày nói đúng đi, thì sao? Đừng nói những lời dễ dàng như vậy!

_ Tại sao mày dám chắc là mày yêu Candy hơn tao?_ Ken trừng mắt_ mày lấy cái gì mà bảo đảm điều đó? tao từ bỏ nghĩa là tình cảm của tao dành cho Candy ít hơn mày sao? Mày lầm to rồi! Nếu nói như mày, chẳng phải người không yêu con người thật của Candy chính là mày sao? Phải chăng từ trước đến nay mày đã áp đặt cho cô ấy 1 khuôn mẫu hoàn hảo về người yêu lý tưởng?_ Ken quát lên_ Candy là Candy! Dù cô ấy có thế nào thì cũng là người tao đã yêu say đắm, dù thế nào thì cũng là mối tình đầu đơn phương duy nhất của tao! Dù thế nào thì chuyện trái tim tao có hình bóng Candy là điều không thay đổi! Cái tao yêu là bản chất thật chứ chẳng phải chỉ mỗi vẻ bề ngoài!!!!!!!!!!! Rốt cuộc thì mày yêu Candy vì cái quái gì? Vì lí tưởng của mày ư?!!! Mày hãy suy nghĩ thật kỹ xem!! Canh nấu xong rồi! Tao về đây!!!

Ken không để Kid kịp nói thêm 1 lời nào thì đã bực dọc ra về, không thèm ngoái đầu lại lấy 1 lần. Kid im lặng. Múc 1 bát canh, ngồi húp từng thìa một. Cứ thế, lặng lẽ ngồi uống hết sạch. Lặng lẽ rửa bát. Lặng lẽ ngồi trong căn phòng dành cho Candy. Rồi thình lình anh đứng bật dậy, vội vã nhét mấy bộ quần áo vào túi rồi xách vali đi.


1 ngày sau........

New York.

Kid nằm dưới bóng cây cổ thụ, trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Những giọt nắng vàng nhảy nhót xuyên qua kẽ lá, đọng lên mái tóc đen tuyền mềm mượt.Anh thả lỏng cả cơ thể mình, thân người gần như hoàn toàn bất động. Chỉ có nhịp thở là vẫn đều đặn. Nơi đây xinh đẹp như 1 thiên đường, bóng cây râm mát che khuất cả 1 vùng trời rộng lớn. Trên cây là 1 ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn. Cả khuôn viên nơi đây dường như biệt lập với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây mỗi khi có 1 cơn gió nhẹ thổi qua và tiếng chim ríu rít không ngớt. Kid đắm chìm trong thiên nhiên cây cỏ, trong màu xanh ngút ngàn tươi đẹp này, trong sắc vàng của nắng tràn ngập nơi đây, trong hương hoa thoang thoảng êm dịu. Nơi đây_ chốn bình yên mà anh đã chia sẻ với cô, nơi đây_ mối tình đầu bé bỏng của anh đã được vun đắp........Mi mắt anh khẽ động đậy. Anh từ từ mở mắt, một tay che nắng, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh không chút gợn mây. Anh đang tìm lại chút thanh thản trong tâm hồn, tìm lại những cảm xúc sơ khai ban đầu được lưu giữ nơi đây. Trở về đây, đón nhận lấy những gì mình đã bỏ sót lại. Anh nằm yên, cảm nhận những luồng cảm xúc mà nơi bí mật này đang trả lại cho anh, những kí ức về tình yêu ngày ấy, những niềm hạnh phúc giản đơn khi ở bên cô, những mong ước nhỏ nhoi thơ dại.......... tất cả đang quay về trong anh, quá khứ đang trở về, mang theo tất cả những kỉ niệm, những ngọt ngào mà anh đã suýt quên đi.............

............... Kid ngồi dậy, tựa vào gốc cây. Đã từng có người ngồi trong vòng tay anh ở nơi đây. Đã từng có người trao cho anh cảm giác ấm áp hạnh phúc mà tình yêu mang đến........ Đúng vậy......... đã từng..............

......... anh đứng dậy, khẽ sờ lên thân cây, chạm vào vết khắc tên anh và tên cô, chạm vào chữ "F" trong trái tim với ý nghĩa " forever" mà chính bàn tay bé nhỏ của cô đã khắc lên khi phải rời xa anh......... nơi đây là nơi ước hẹn....... ước hẹn cô sẽ trở thành cô dâu của anh năm 16 tuổi........... Lời hứa đầu tiên đó......... không biết liệu có còn thực hiện được hay không.......... Kid khẽ bật cười............. anh không biết phải làm sao ........ nhưng......... những hình ảnh của cô luôn tràn ngập trong từng suy nghĩ....... ngay cả bây giờ..... ngay lúc này, chỗ này cũng gợi nhớ về cô.......... hình ảnh cô mỉm cười xinh đẹp như 1 nữ thần, tay chạm vào vết khắc ngày hôm đó đã mãi mãi lưu lại trong trái tim anh...... anh rút bức ảnh trong túi ra, ngắm nhìn.......... đúng rồi......... anh sẽ không suy nghĩ nữa......... bởi vì cô mãi là cô..... mãi là người anh yêu thương nhất đến trọn đời............... Kid chỉ ở lại New York có 1 ngày, rồi anh lại quay trở về Nhật, trở về nơi có người con gái anh thương yêu bao năm qua, khi trái tim anh đã bình yên và được tiếp thêm sức mạnh......... thế nhưng....... liệu anh có thể làm thay đổi tất cả hay không? Khi người con gái ấy đang ngày càng rời xa anh............ và có thể rời xa mãi mãi?...................

rời xa mãi mãi không phải là vì người con gái ấy sẽ trở thành cô dâu của người khác...... mà là bởi vì ........ cô sẽ biến mất không còn tồn tại trên thế gian này nữa...............

Phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà lớn, nơi Chủ tịch tập đoàn AKT làm việc:

_ Mọi việc đã theo đúng ý ngài, thưa chủ tịch.

_ vậy à?_ Người đàn ông già toát ra thứ bá khí áp đảo người khác khẽ đáp lại.

_ Vâng, chuyện hôn sự của tiểu thư, cũng đã được sắp xếp xong xuôi.

_ Ừm, 10 ngày nữa phải không?

_ Vâng_ vị thư ký gật đầu.

_ Ta sắp được nhìn cảnh cháu gái lên xe hoa...... chuyện này quả là không ngờ......

_ Xin chúc mừng ngài, thưa chủ tịch.

_ ta e là hơi sớm._ Ông trầm ngâm_ cháu gái ta chắc cũng đã biết chuyện......

_ Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy.

_ Chỉ vài tiếng sau, nó sẽ đến đây làm náo loạn. Anh hãy chuẩn bị đi.

_ Tôi hiểu rồi, thưa ngài.

_ Anh có thể lui.

_ vâng.


2 giờ sau..........

Đại sảnh Tập đoàn AKT:

_ Tôi muốn gặp Chủ tịch!!!

_ Xin lỗi cô, Chủ tịch hiện giờ đang bận, không tiện tiếp khách!

_ Cô tránh ngay ra!_ Candy trừng mắt lên nhìn cô thư ký trẻ.

_ Tôi xin lỗi!_ người thư ký vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không chịu buông tay ra_ cô không thể vào trong! Ngài Chủ tịch đã ra chỉ thị!

_ Cô muốn mất việc chứ gì?!!!!

_ Không... Nhưng.........

_ Cô không biết tôi là ai sao?Cô là người mới đấy hả?!!

_ Vâng... nhưng cô là ai thì cũng không thể..........

_ Tôi nói cô tránh ra ngay!!!!_ Candy đe dọa, từ người cô tỏa ra khí chất lạnh giá đáng sợ khiến người ta không lạnh mà run.

_ Tôi không thể!_ Cô thư ký cương quyết trả lời, mặc dù cơ thể đang run bần bật.

_ Cô...._ Candy nhướn mày.

Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy sợ thay cho cô thư ký trẻ, nhưng tuyệt nhiên không dám lại cứu nguy. Bởi vì đủ dũng khí để động đến cô gái xinh đẹp lạnh giá như nữ thần kia đã là việc không tưởng, huống hồ cô gái đó còn chính là người thừa kế của Chủ tịch tập đoàn AKT này, là chủ nhân tương lai của họ. Nếu không muốn mất miếng ăn trong xã hội này, thì tuyệt đối không được động đến dẫu chỉ gấu áo của người con gái đó!!!!!! Ai cũng chắc chắn trong bụng, cô thư ký mới vào làm việc chưa đầy 1 tuần này sẽ ngay lập tức bị sa thải. Dám cản đường của cháu gái độc nhất của Chủ tịch, coi như cô chết chắc!!! Nhưng hóa ra trên đời này vẫn có nhiều chuyện may mắn xảy ra, vị thư ký già _ cánh tay phải đắc lực của Chủ tịch, đã bước ra kịp thời, xen vào bầu không khí đang ngày càng ngột ngạt:

_ Cô tránh ra đi, để cho cô ấy vào._ Ông nhìn cô thư ký trẻ, nói, rồi quay lại cúi đầu chào Candy_ Chào tiểu thư, xin mời cô vào, ngài Chủ tịch đang đợi!

_ Nhưng...._ Cô thư ký trẻ có chút muốn phản kháng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông, liền cúi đầu im lặng.

_ Tôi biết rồi!_ Candy bước qua, ánh mắt sắc lạnh lướt dọc thân hình cô thư ký trẻ khiến cả người cô dường như đông cứng. Có vẻ như cô sắp sửa phải bye bye công việc mà tốn bao công sức mới có được này rồi!_ ( tuy nhiên, đó là mọi người nghĩ thôi, thực ra ch bởi Candy đang bực bội, nên người ta mới thấy vậy, chứ Candy làm gì có chuyện chỉ vì việc người ta làm tốt chức trách của mình mà vô cớ đuổi họ đi cơ chứ!)

Candy bước vào, trước mặt cô là người đàn ông giá với khuôn mặt nghiêm nghị đáng kính, từ ông lúc nào cũng tỏa ra thứ áp lực vô hình đè nặng lên người đối diện. Cái cảnh này đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, mỗi khi Candy bước vào nơi này, cô đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở, bầu không khí lúc nào cũng thật nặng nề. Trước mặt cô là ông ngoại, là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô, thế nhưng, cô luôn cảm thấy ông thật xa lạ, ông thật đáng sợ .Có lẽ, ở sâu tận thâm tâm, 1 góc nào đó trong cô tồn tại tình thương yêu của người cháu dành cho người ông, nhưng bởi vì sự xa cách đã khiến cho cô không thể nói lời yêu thương cũng giống như ông dẫu quan tâm cũng chẳng thể nói lên thành tiếng. Tuy nhiên ngay bây giờ,việc này không hề quan trọng. Cô đến đây không phải để cảm nhận cái tình thương trong đáy lòng mình!!!!!!!

_ Con không biết nhìn chằm chằm vào người lớn là tỏ thái độ vô lễ hay sao?_ Ông nhíu mày, lên tiếng nói_ Tại sao không nói đi, có chuyện gì?! Làm náo loạn ở ngoài sảnh như vậy, không cảm thấy mất mặt quá à?

_ Con không quan tâm!!!!_ Candy hít 1 hơi thật dài, dồn tất cả phẫn nộ, nhìn thẳng vào mắt ông, đáp lại_ Tại sao?! Ông biết chuyện từ khi nào?!!!! Tại sao ông lại làm thế!!!!!!?

_ Việc gì?

_ Việc gì con không cần nói thì chẳng phải ông cũng biết rồi hay sao?Con chưa từng nhờ ông làm việc đó!!!!!!!!! Chưa từng!!!!!!! Ông giám sát con, lén lút điều tra sau lưng con!!!!!!?!!

_ Từ từ thôi!_ Ông xua tay.

_ Ông....._ Candy tức giận lên đến cực điểm.

_ Ta làm gì sai sao?_ Ông khẽ hỏi, không để Candy kịp nói lời nào đã tiếp_ con là cháu gái ta, lại còn là người thừa kế chính thức của ta, ta tất nhiên phải quan tâm rồi_ ông nói, miệng dường như đang mỉm cười.

_ Quan tâm? _ Candy cảm thấy thật nực cười_Ông đang khiêu khích con đấy à?! từ trước đến giờ chúng ta đã sống như thế nào thì hãy cứ tiếp tục sống theo cách đó, ông thay đổi như vậy thật chẳng giống ông chút nào!!!!!!!!

_ Không giống ta? Cũng có thể......_ ông trầm ngâm._ Nhưng những gì ta làm, đâu phải vì con? ta báo thù rửa hận cho con gái yêu của ta, như vậy chẳng có gì là sai trái, cũng chẳng có gì là vượt quá trách nhiệm!!!!!

_ Ông..._ Candy cắn chặt môi!!!!_ Ông thôi đi!!!! Ông bảo là trách nhiệm? Ông có quyền gì mà trả thù cơ chứ? Ai là người ngay từ đầu đã vứt BỎ MẸ con ?!! Ai là người nói với mẹ con rằng sẽ coi như chưa từng có đứa con gái như mẹ con?!!!! Ông đã từ chối cái trách nhiệm của mình, vậy thì bây giờ lấy cớ gì mà đòi làm người lấy lại công bằng ẹ??!

_ Hỗn láo!!!!!_ Ông giận dữ quát lớn, tiếng nói vang dội khắp căn phòng, tạo ra thứ âm thanh đáng sợ_Là cháu gái ta, đừng nói lời xằng bậy!!!!! ta không vứt BỎ MẸ con!!!! Con còn chưa đủ lớn,thiếu hiểu biết, ta có thể bỏ qua!!!Nhưng tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ 2 ta để yên như thế này đâu!!!! Đừng nói gì nữa!!!! ra khỏi đây đi!!!!!!

_ Không!!!! Con nhất quyết phải nói cho rõ!!!!!!!!_ Candy dường như chẳng biết sợ là gì nữa!! Bởi vì bây giờ, cô còn gì nữa đâu? Còn gì nữa khi cô chẳng thể chính tay báo thù!!!!!??! Tại sao lại làm thế!!!!!?????!!!! Con khổ sở thế này chỉ vì đợi đến ngày hôm nay!!!!!!!!!!! Vậy mà tại sao ông lại phá hỏng tất cả!!!!!!????????!!!!!!!!!!! Nói đi!!!!!!!! ông đã làm đến đâu rồi????!!!!!! Làm đến đâu rồi!!!!!!???!!! Candy gào lên, cô gần như điên loạn.

_ tất cả đã xong!!!! Đã sạch sẽ không còn chút dấu vết

_ Không!!!!!!!!!!Không thể nào!!!!! Không thể nào !!!!!!!!!!!

_ Đó là sự thật!_ Ông khẽ lắc đầu!_ ta nói rồi, con thôi đi!!!!!!! Hãy dừng lại!!!! Đừng ôm lấy mối thù mà phá hỏng cả cuộc đời như thế!!!!!!

_ Không!!Không cần!!!!!!!!!!! Thù của con phải do con trả!!!!!!!!! Không thể như thế này được!!!!!!_ Candy không ngừng lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn....... bây giờ cô phải làm sao đây?

_ Hôn lễ của con cũng sắp được cử hành rồi! Ta mong con bỏ qua chuyện cũ mà sống vui vẻ hạnh phúc cùng Katsuki!

_ Không! Không!!!!!!!! Con phải đi!!! Không........ Con phải đi Mỹ..... phải đi Mỹ.... phải tận mắt chứng kiến...... tôi phải đi.....phải đi!_ Candy mất hết lí trí, cô quay người, định rời khỏi nơi đây... cô muốn chính mắt mình nhìn thấy sự thật!!!! Cô muốn kiểm chứng sự thật!!!!!!

_ là con ép ta phải ra tay!!_ Ông lạnh lùng nói!_ Ông nhấc máy điện thoại, ấn số khẩn cấp! Vào đi!!_Ngay lập tức, vị thư ký già mở cửa bước vào, theo sau ông là 5,6 vệ sĩ mặc áo vest đen. Người thư ký cúi đầu, nói:

_ Tôi xin lỗi! Thưa tiểu thư!

Candy chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì người ông đã nói tiếp:

_ Mấy anh, giữ chặt tiểu thư lại!

Candy hốt hoảng, không tin vào tai mình!!!!! Ngay lập tức, cả 2 cánh tay cô bị tóm chặt, cô vùng vẫy cố gắng thoát ra nhưng không thể được!!!!!!

_ Bỏ tôi ra!!!!!! Buông tay tôi ra ngay!!!!!!!!!!!!!!!!_ Candy hét lên, ánh mắt sắc lạnh mang chút bi thương nhưng đáng sợ của loài thú dữ!!!_ Tôi nói bỏ tôi ra!!!!!!!! Ai cho các người làm thế này!!!!!! Thả tôi ra ngay!!!!!!!!!

_ Là tại con không chịu nghe lời! Đừng trách ta! sắp đến ngày làm lễ, ta không thể để đám cưới vắng mặt cô dâu được!!!!!!

_ Không!!!! Thả tôi ra ngay!!!!! Tôi không kết hôn!!!!!!!!!! Nhất định không kết hôn!!!!!!!!!_ Candy dùng hết sức lực cố gắng thoát ra, nhưng chỉ là vô vọng!

_ Vậy thì đừng trách ta độc ác!!!!_ Ông nghiêm nghị nói, rồi quay sang ra lệnh cho vị thư ký_ Đưa tiểu thư về nhà giùm tôi! Tuyệt đối không được để tiểu thư bước ra khỏi nhà!!!

_ Vâng, tôi hiểu rồi, thưa ngài._ vị thư ký gật đầu, rồi nói với mấy người vệ sĩ_ đưa tiểu thư đi!

_ Không... Không....... Thả tôi ra!!!!! thả tôi ra!!!!!!!!!! _ Cái gì cơ?_ Salasa không tin nổi vào tai mình_ Hanachi! Cậu đùa thôi phải không?

_ Không! Hoàn toàn là sự thật!

_ Không thể nào! Tại sao lại có chuyện như thế được?!_ Salasa kinh hoàng mở to mắt.

_ Bởi vì sao ư?_ Hanachi hỏi lại, trong câu nói có chút giễu cợt mỉa mai_ Nếu chẳng phải chính cậu tiết lộ sự thật về mối thù của Candy cho Chủ tịch Tập đoàn AKT, thì bây giờ sự việc cũng không biến chuyển theo cái hướng không ngờ tới thế này rồi!

_ Candy bị nhốt ư? Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra! Không thể nào!_ Salasa lắc lắc đầu, dường như cô thật sự không thể tin được.

_ Không tin thì cứ tự đi mà điều tra! _ Hanachi đáp lại_ giờ cậu định giải quyết thế nào đây?

_ Tại sao Candy lại bị giam lỏng?_ Salasa nhíu mày.

_ cô ấy chắc chắn không thể chấp nhận việc bị cướp tay trên chuyện báo thù như vậy! thể nào cũng đòi đi Mỹ xác nhận sự thật! và tất nhiên......

_ Ông ấy sẽ không cho Candy rời khỏi Nhật! vì chỉ còn hơn 1 tuần nữa, là đến ngày cử hành hôn lễ?

_ Đúng vậy_ Hanachi gật đầu.

_ Báo thù có gì vui đâu?

_ cái đó thì cậu nên hỏi Candy.

_ Được người khác báo thù giùm, chẳng phải quá tốt ư?

_ Lí luận đó của cậu, e là khó chấp nhận.

_ Vì sao chứ?

_ cái này là sự cố chấp của người đời, nếu như cậu có mối thù hằn sâu sắc nào đó, ắt sẽ hiểu được cảm giác của Candy.

_ Thật à?

_ Đừng có thử. Không vui vẻ gì đâu.

_ Ừm, tớ biết mà. Nhưng....tớ phải làm gì bây giờ đây?

_ Không làm gì. _ Hanachi nói, có chút tuyệt vọng.

_Tại sao chứ?

_ Cậu không được làm gì hết! Đúng hơn là không thể làm gì cả!

_ Lí do?

_ Bởi vì, tất cả đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi._ Hanachi lắc đầu.

_ Nhưng.....

_ Bây giờ, người có thể làm thay đổi mọi việc, chỉ có 1 người thôi!

_ ai? _ Salasa nghi hoặc_ anh chàng đó?

_ Không.

_ Vậy thì là...?

_ Candy.

1 tuần sau.

Candy nằm lặng im trong căn phòng của mình, không nhúc nhích dẫu chỉ 1 ngón tay. Cả cơ thể cô nặng nề mệt mỏi. Cô đã không bước chân ra khỏi căn phòng này kể từ ngày bị giam lỏng. Nỗ lực hết sức, cố gắng chạy thoát, thế nhưng vẫn chẳng thể nào được. Và Candy buông xuôi. 1 mình cô trong căn phòng này, thật sự cảm thấy vô cùng lạnh lẽo….

… đã bao lâu … cô cũng không biết nữa…

… chỉ thấy mặt trời cứ mọc lên rồi lặn xuống biết bao nhiêu lần…. ngay bây giờ… ánh mắt trời cũng đang chiếu vào qua khung cửa kính trong suốt... Ánh mặt trời thật sự chói mắt…. rất chói mắt… chẳng khác nào nụ cười của Kid vậy…. cô thật sự rất muốn khóc…. Rất muốn nước mắt có thể rơi … nhưng quả là khó khăn… trái tim đau cũng đành mặc kệ… cô cảm thấy ruột mình đau thắt…. cũng phải thôi… cô chẳng ăn uống gì cũng từng ấy ngày rồi… cơ thể dường như bị vắt kiệt hết sức lực… thật sự ngu ngốc khi hành hạ bản thân như thế này…. Nhưng đối với cô… còn nghĩa lý gì nữa? cuộc sống này vốn không còn lí do để cô tiếp tục tồn tại. Sống chẳng qua cũng chỉ là việc vô cùng khổ đau… đầu óc cô bây giờ… hoàn toàn rối loạn…. ánh mặt trời cứ chiếu thẳng vào cô… ánh mặt trời ban mai… ấm áp tựa như vòng tay âu yếm của người con trai ấy…. ánh ban mai đẹp đẽ đến chói mắt…. cô khó nhọc đưa cánh tay che mắt lại…. thứ ánh sáng này…. Càng cảm nhận càng khiến cô đau đớn…. rạng ngời như ánh mặt trời…. nụ cười của anh…. Cô nhớ người con trai ấy… thật sự cô rất nhớ anh…. Nhớ cái cách anh quan tâm cô thật vụng về… nhớ những tháng ngày thơ ấu không chút đau khổ ấy…. nhưng giờ đây… tất cả đã hết thật rồi…. cô còn gì khi hận thù chưa kịp trả đã chẳng còn để trả… khi người cô yêu thương nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi…. Là tội lỗi ư?.... Candy cảm thấy nực cười nhưng nước mắt chực trào ra…. Biết oán trách ai… khi cô chính là người lựa chọn tất cả? … còn bao nhiêu ngày nữa…?... bao nhiêu ngày nữa thì cuộc sống như 1 con búp bê vô tri vô giác này kết thúc?... cô không quên…. Không hề quên rằng… sinh mạng của cô thuộc về bản thân cô… và cô cũng biết… cuộc đời này giờ chỉ là ảo mộng… hạnh phúc là thứ cô chẳng bao giờ có thể với tới được… giống như ánh mặt trời kia… Candy giơ tay…. Cố gắng vươn lên…. Dường như cố gắng bắt lấy chút nắng…. nhưng rồi cánh tay dần buông xuống 1 cách thật tuyệt vọng….

… đã đến lúc cô phải biến mất rồi………………

Candy lại thiếp dần đi…. Trong những suy nghĩ phức tạp đến không ngờ…. 1 tuần sau.

Văn phòng Chủ tịch Tập đoàn AKT:

_ Sao rồi?

_ Tiểu thư đã không còn phản kháng.

_Vậy thì tốt.

_ Tuy nhiên…. Cô ấy gần như đã tuyệt thực cả tuần này rồi…

_ Anh làm việc kiểu gì vậy?_ người đàn ông già khẽ nhíu mày.

_ Tôi vô cùng xin lỗi, thưa ngài. Nhưng tiểu thư tự nhốt mình trong phòng riêng, căn phòng đó lại có khóa bằng mật mã nhận dạng. Tôi thật sự chẳng có cách gì để phá cửa._ vị thư ký cúi đầu.

_ Cũng chẳng thể trách anh được.

_ Vậy bây giờ phải làm sao ạ?

_ Liên lạc với cháu rể của ta, ta sẽ đích thân nói chuyện này.

_ Vâng, thưa ngài.

Biệt thự của Candy.

Candy nằm lặng im trong căn phòng của mình, không nhúc nhích dẫu chỉ 1 ngón tay. Cả cơ thể cô nặng nề mệt mỏi. Cô đã không bước chân ra khỏi căn phòng này kể từ ngày bị giam lỏng. Nỗ lực hết sức, cố gắng chạy thoát, thế nhưng vẫn chẳng thể nào được. Và Candy buông xuôi. 1 mình cô trong căn phòng này, thật sự cảm thấy vô cùng lạnh lẽo….

… đã bao lâu … cô cũng không biết nữa…

… chỉ thấy mặt trời cứ mọc lên rồi lặn xuống biết bao nhiêu lần…. ngay bây giờ… ánh mắt trời cũng đang chiếu vào qua khung cửa kính trong suốt... Ánh mặt trời thật sự chói mắt…. rất chói mắt… chẳng khác nào nụ cười của Kid vậy…. cô thật sự rất muốn khóc…. Rất muốn nước mắt có thể rơi … nhưng quả là khó khăn… trái tim đau cũng đành mặc kệ… cô cảm thấy ruột mình đau thắt…. cũng phải thôi… cô chẳng ăn uống gì cũng từng ấy ngày rồi… cơ thể dường như bị vắt kiệt hết sức lực… thật sự ngu ngốc khi hành hạ bản thân như thế này…. Nhưng đối với cô… còn nghĩa lý gì nữa? cuộc sống này vốn không còn lí do để cô tiếp tục tồn tại. Sống chẳng qua cũng chỉ là việc vô cùng khổ đau… đầu óc cô bây giờ… hoàn toàn rối loạn…. ánh mặt trời cứ chiếu thẳng vào cô… ánh mặt trời ban mai… ấm áp tựa như vòng tay âu yếm của người con trai ấy…. ánh ban mai đẹp đẽ đến chói mắt…. cô khó nhọc đưa cánh tay che mắt lại…. thứ ánh sáng này…. Càng cảm nhận càng khiến cô đau đớn…. rạng ngời như ánh mặt trời…. nụ cười của anh…. Cô nhớ người con trai ấy… thật sự cô rất nhớ anh…. Nhớ cái cách anh quan tâm cô thật vụng về… nhớ những tháng ngày thơ ấu không chút đau khổ ấy…. nhưng giờ đây… tất cả đã hết thật rồi…. cô còn gì khi hận thù chưa kịp trả đã chẳng còn để trả… khi người cô yêu thương nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi…. Là tội lỗi ư?.... Candy cảm thấy nực cười nhưng nước mắt chực trào ra…. Biết oán trách ai… khi cô chính là người lựa chọn tất cả? … còn bao nhiêu ngày nữa…?... bao nhiêu ngày nữa thì cuộc sống như 1 con búp bê vô tri vô giác này kết thúc?... cô không quên…. Không hề quên rằng… sinh mạng của cô thuộc về bản thân cô… và cô cũng biết… cuộc đời này giờ chỉ là ảo mộng… hạnh phúc là thứ cô chẳng bao giờ có thể với tới được… giống như ánh mặt trời kia… Candy giơ tay…. Cố gắng vươn lên…. Dường như cố gắng bắt lấy chút nắng…. nhưng rồi cánh tay dần buông xuống 1 cách thật tuyệt vọng….

… đã đến lúc cô phải biến mất rồi………………

Candy lại thiếp dần đi…. Trong những suy nghĩ phức tạp đến không ngờ….

… 2 tiếng sau…

Ánh nắng càng ngày càng chói chang hơn, Candy cảm thấy vô cùng khó chịu, cố gắng xích người ra, tránh cái thứ ánh nắng gay gắt thiêu đốt cơ thể ấy… cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể rã rời đến cực độ…

… điều khiến cô thức giấc chẳng phải vì sức nóng của mặt trời… đó là bởi vì tiếng Katsuki đứng ngoài cửa, nài nỉ cô hãy mở cửa ra…

_ Candy à…

Cô vẫn nằm im trên giường, không hề động đậy, ngay cả 1 chút biểu cảm trên khuôn mặt cũng hoàn toàn không có.

_ Candy à… em mở cửa ra đi có được không?_ Katsuki đau đớn đứng ngoài cửa, giọng nói nghèn nghẹn trong cổ họng. Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng kéo dài thật đáng sợ… anh chẳng biết làm gì, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc_ sao lại như vậy? Candy? Anh biết em đang thức… em hãy nói chút gì đi…. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh sẽ xin ông giúp em….

Candy khó nhọc gượng dậy, cố gắng bước xuống giường, bàn chân chạm nền nhà lạnh lẽo, có chút giật mình, theo phản xạ, cô rụt chân lại. Cảm giác tê buốt len lỏi vào tận đáy lòng… Candy loạng choạng đứng dậy, cố gắng bước lại gần cánh cửa…

_ Candy… em có nghe thấy anh nói gì không?... Candy ơi… anh xin em… ăn chút gì đi? Có được không?

_ … em đây …_ Candy khó nhọc đáp lại… cô gần như chẳng thể đứng nổi nữa, tựa người vào cánh cửa bằng hợp kim. Cái lạnh chạm vào da thịt khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn 1 chút…

_ Candy?_ Katsuki mừng rỡ, dường như anh không tin là cô đã đáp lại_ em phải không?

_ ừ…

_ Em hãy ăn 1 chút gì đi? Nhé?

_ em không muốn……

_ Đừng hành hạ bản thân như vậy……. anh xin em… Candy à…

... em không muốn… Candy lặp lại câu trả lời, cổ họng đắng ngắt.

_ Tại sao? Em…_ Katsuki dường như không muốn nói, nhưng rồi cũng cắn răng mở miệng_ phải chăng em ghét anh đến thậm tệ? em không muốn trở thành vợ anh đến mức đó ư? Candy?_ anh rõ ràng là vô cùng đau khổ, tâm trạng kìm nén lắm mới thốt ra được.

_ không…. _ Candy nhắm mắt lại, làm người ta đau lòng… cô tuyệt đối không vui…. Vả lại đây là người cô thương yêu nhất mực, người luôn che chở cho cô, ở bên cô trong những quãng thời gian khó khăn nhất, thế nên, lời nói này, dù không phải nói dối, nhưng cũng chẳng thật lòng. Bởi vì cô không muốn anh đau…

_ em nói dối………._ Katsuki khẽ khàng đáp lại, có chút tuyệt vọng trong câu nói của anh.

_ Không có…..

_ Vậy thì hãy mở cửa ra đi….. làm ơn… anh cầu xin em…..

_ có cần thiết không?

_ em có nhớ… mai là ngày gì không?

_......

_ Mai là ngày tổ chức hôn lễ……. mai là ngày em chính thức trở thành vợ anh…….vậy mà…. Nếu ghét anh đến mức như vậy…. đến mức có thể khiến anh mất mặt trước tất cả mọi người… đến mức sẵn sàng đẩy anh vào ánh nhìn khinh khi của người khác… thì em…. Cũng hãy mở cửa ra đi…… _ Katsuki khó khăn thốt ra từng câu từng chữ, giọng nói có chút lạc hẳn đi_ … bởi vì thế…. Dù anh ra sao cũng được… em đừng hành hạ bản thân như vậy nữa…. ngay cả khi anh đã nói như thế này…. Em vẫn có thể nhẫn tâm ngoảnh mặt làm ngơ sao?

_ … không có…._ Candy cảm thấy đầu óc quay cuồng, lời anh nói… chất chứa tình yêu dành cho cô, chất chứa cả nỗi đau thầm lặng…. cô biết…. cô biết trong trái tim cô… thực sự có 1 phần không nhỏ dành cho anh…. Anh vô cùng quan trọng…. cô đâu thể nỡ làm tổn thương anh?.... nước mắt từ khóe mi khẽ rơi xuống, lăn dài trên má, nước mắt lấp lánh trên nền làn da trắng mịn như men sứ….... anh đang khóc đấy à?... giọng anh kì lạ như vậy, chắc hẳn anh đang rơi nước mắt….

_ Không…. Nhóc ngốc nghếch… anh đâu bao giờ khóc!_ Katsuki vội vàng phủ nhận, đưa tay gạt lấy giọt nước mắt trên khuôn mặt….

_ đồ ngốc……_ Candy cắn chặt môi, nước mắt ướt đẫm…_ em sẽ ra…. Em nhất định sẽ ra…. _ Candy cúi mặt, nước mắt cứ rơi không ngừng….

_ Nhóc à…._ Katsuki mừng vui khẽ nói_ … anh biết rồi…. anh sẽ nấu chút gì cho em ăn nhé?..

_ Ừm….

Không còn tiếng động nào nữa. Không 1 âm thanh ngoại trừ tiếng nấc từ cổ họng cô…. Từng giọt nước mắt rơi xuống nền nhà buốt lạnh… “ em xin lỗi…. xin lỗi anh…. Kat-kun à” Candy khó khăn mở cửa ra, cánh cửa tự động khóa lại sau lưng cô. Cả cơ thể rã rời không còn chút sức sống. Katsuki hoảng hốt đỡ lấy cô, anh giật mình kinh ngạc khi người cô lạnh toát. Thật sự rất lạnh! Làn da trắng ngần nhợt nhạt, dưới ánh nắng lại càng thêm mờ ảo. Quả thật, cô dường như sắp tan biến đi trước mặt anh vậy! Katsuki cảm thấy trong trái tim, có 1 vết thương chưa lành hẳn miệng, nay lại bị xát muối vào, đau đớn không chịu nổi. Nhưng anh cố gắng xua tan đi nỗi lo sợ trong lòng mình, bởi vì cô đã không từ chối lời thỉnh cầu của anh, anh không nên nghĩ quá sâu xa, đôi khi chỉ khiến mọi việc thêm phức tạp.

Anh ngồi đúp cho cô từng thìa cháo nóng hổi, chăm sóc cô từng li từng tí. Cảm giác được bên cạnh người mình yêu như thế này thật là hạnh phúc.

Ngày mai thôi, cô sẽ trở thành cô dâu duy nhất của cuộc đời anh, sẽ trở thành người con gái chỉ thuộc về mỗi mình anh…. Nghĩ đến đây, bất giác anh chợt mỉm cười. Anh đã đợi ngày này rất lâu, đã cố gắng không ngừng nghỉ. Dẫu cho anh phải từ bỏ việc toàn tâm toàn ý theo con đường âm nhạc mà mình mơ ước cũng chẳng hề gì. Bởi vì ước mơ của anh, nếu không có cô sẽ trở thành vô nghĩa.

Candy im lặng, ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo một. Anh nấu rất ngon, cô chưa từng nghi ngờ về tài nghệ của anh, chỉ có điều, miệng cô đắng ngắt, thật sự chẳng hề cảm nhận được cái ngon lành, cô chỉ thuận miệng cố nuốt cho anh vui, dẫu bụng cô đang quặn thắt lại. Nhìn anh mỉm cười, lòng cô lại càng dấy lên cảm giác tội lỗi… có những ý nghĩ như vậy… thật sự vô cùng tội lỗi… nhưng cô không thể nào làm khác được… anh sẽ oán hận cô… sẽ nhìn cô bằng ánh mắt căm giận…. nhưng đành vậy thôi…. Đành vậy thôi…

Candy ăn xong, ngồi tựa lưng nhìn dáng Katsuki rửa bát. Quả là kì lạ! Khóe môi Candy khẽ nhếch lên 1 chút như mỉm cười, ngay cả rửa bát trông anh cũng rất tuyệt! Đôi chân mày đen rậm khẽ nhíu lại, có chút nghiêm nghị nhưng vẫn vô cùng thoải mái, đôi mắt nâu sâu thẳm, với hàng mi đen dài. Dáng người cao dong dỏng, đôi chân thẳng tắp nhưng cơ thể vẫn vô cùng săn chắc ấy, cái cách anh nghiêng đầu cần mẫn làm mọi thứ, đúng là mê hoặc! Candy khẽ bật cười! Cô đang làm cái trò gì vậy chứ? Quan sát anh thế này cứ như kiểu cô là fan cuồng nhiệt, là bình luận viên của cuộc thi người mẫu hay là đang “ marketing” giới thiệu “ sản phẩm” không bằng!^^. Thật là hết nói nổi!

Katsuki cảm thấy nhột nhột sau lưng! Hình như cô đang cười anh thì phải>.. _ Em cười anh cái gì vậy?_ Katsuki bước lại gần cô,giọng điệu đầy nghi ngờ.

_ Theo anh thì là vì cái gì?_ Candy chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi.

_ Trông anh có chút gì đó mất hình tượng à?_ anh nói, nhưng trong lòng thật sự không muốn nghe tiếng “ ừ” phát ra từ miệng cô chút nào!

_ Không có!^^

_ Vậy thì là gì?_ trong 1 thoáng, anh thở phào nhẹ nhõm.

_ Anh có vẻ mất tự tin ghê gớm!_ Candy phán 1 câu, khóe miệng tạo thành 1 đường cong xinh đẹp.

_ Em lại trêu anh rồi!_ Katsuki cũng cảm thấy có chút gì đó buồn cười.

_ Không dám! Không dám!_ Candy lắc đầu.

_ em nói thế, nghe lại càng gian xảo!

_ Anh đang mắng em?

_ Tuyệt đối không có! Anh nào dám?

_ Đến lượt anh giỡn em đấy à?

_ Em đoán xem?_ Katsuki nháy mắt.

_ xấu xa!_ Candy mắng mà dường như không mắng, cô xích ra, nhường chỗ cho anh ngồi xuống bên cạnh.

_ Nhóc Kẹo Ngọt mới xấu xa!_ Katsuki đưa tay chạm vào má cô, giọng nói chứa đựng nỗi xót xa_ Hành hạ bản thân như thế này, em còn khiến anh đau hơn vạn lần…

_ ……_ Candy im lặng không biết nói gì, cô cúi đầu vân vê mép váy.

_ Lần sau đừng làm những việc khờ khạo thế này nữa! Có được không?_ Anh kéo nhẹ khuôn mặt cô lên, đôi mắt chất chứa nỗi buồn, xoáy thẳng vào tận tâm can cô.

_ Em…._ Candy cụp mắt nhìn xuống, muốn tránh ánh mắt tựa như đang thiêu đốt của anh.

_ Hứa đi! Có được không?_ Giọng anh chùng hẳn xuống, với sự khẩn khoản tha thiết cô không thể từ chối được.

_ em hứa…..

_ Ngoan lắm!_ Katsuki mỉm cười, gương mặt dường như giãn ra, không còn vẻ căng thẳng trên khuôn mặt. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, và cũng nhẹ nhàng như thế chạm vào môi cô….

…. Căn phòng tràn ngập ánh nắng….

… anh và cô…. Môi chạm môi…

…. Chỉ có điều….

….Hạnh phúc này mỗi mình anh cảm nhận….

…. Còn cô… không nỡ lòng đẩy anh ra nên cũng đành mặc kệ….

…. Nụ hôn này… coi như là đáp trả cho lỗi lầm mà cô sắp sửa phạm phải… lỗi lầm cô không thể nào sửa lại được……….

Mi mắt cô khẽ động đậy…. tội lỗi này… nỗi day dứt này… cô sẽ ôm trọn đến hết cuộc đời…

…. Nhưng cuộc đời cô…. Chỉ kéo dài có 1 ngày nữa mà thôi………….phải chăng đây mới là sự thật? Ngày hôm sau…..

Katsuki không thể tin nổi vào mắt mình: Candy lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi không tì vết, nụ cười ngọt ngào mờ ảo như không cười, làn da trắng mịn như men sứ. Khuôn mặt cô xinh đẹp dưới ánh nắng ban mai, mái tóc nâu dài lấp lánh ánh vàng ẩn hiện sau lớp voan mỏng. Cô ngồi trên ghế, đôi mắt xa xăm nhìn về khoảng không vô định. Cô rực rỡ như 1 nữ thần, thế nhưng lại mang vẻ u hoài đau khổ trong tận đáy mắt. Trái tim anh khẽ rung lên, có chút đau nhưng cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đã che khuất tất cả. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, người con gái mà anh ao ước bây lâu sẽ mãi thuộc về anh. Mãi mãi thuộc về anh. Anh đang chờ đợi, đang đếm ngược từng giây từng phút…

Candy thấy Katsuki đứng ngoài cửa không hề nói gì, cô khẽ mỉm cười, nhướn mày ngụ ý muốn hỏi anh có việc gì. Anh tiến lại gần cô, quỳ xuống bên cạnh, nâng tay cô lên và đặt lên đó 1 nụ hôn thật nhẹ. Môi anh ấm nóng, bàn tay cô giá lạnh. Hơi ấm truyền sang khiến Candy có cảm giác khó chịu. Khó chịu này là sự áy náy ở trong lòng chăng?

Anh trong bộ vest đuôi tôm màu trắng, trông hào hoa phong nhã đầy sức mê hoặc, một vài sợi tóc nâu rũ xuống, che khuất 1 phần khuôn mặt. Candy đưa tay vuốt những sợi tóc đó lên giùm anh, cô cảm nhận được bản thân mình đang run rẩy. Cô miệng mỉm cười, nhưng trong lòng tuyệt nhiên chỉ toàn huyết lệ. Miệng cô mấp máy như muốn nói điều gì, rồi có chút gì đó không nỡ khiến cô không thể thốt ra được. Katsuki ngước nhìn, thấy biểu hiện trên mặt cô có chút bất thường, liền lo lắng hỏi:

_ Có chuyện gì sao?

_ Không…_ Candy khe khẽ lắc đầu.

_ Em nói đi mà!

_ Không có…

_ Không được dối anh đâu đấy!

_ Vâng.

_ Ngoan lắm!_ Katsuki khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô_ Candy à…_ Anh nắm chặt đôi tay cô, miệng thầm thì tâm sự_ em sắp trở thành vợ của anh rồi… em có biết anh hạnh phúc biết nhường nào không?_ rồi không để Candy trả lời, anh lại tiếp tục_ chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở đâu đây ? Venice nhé? Nước Ý rất tuyệt! Đúng không?

_ Vâng_ Candy đáp lại nhẹ hẫng… Venice ư? Nước Ý ư? … những từ ngữ này gợi cho cô nhớ lại…. nhớ lại chuyện…. 1 người con gái và 1 người con trai… vui vẻ đút từng thìa kem cho nhau ăn trong 1 nhà hàng… người con gái ấy đã hạnh phúc biết bao nhiêu…. Là ai? Người con gái ấy là ai? …. Chẳng phải là cô hay sao? Người con trai kia… Anh…. Cô biết làm sao trả lại cho anh những tháng ngày, những kỉ niệm? Làm sao trả lại cho anh những ngọt ngào, ấm áp…? Làm sao trả lại cho anh trái tim đã yêu cô tha thiết hơn 10 năm qua?

_ Sau này chúng ta sẽ có những đứa con đáng yêu như em vậy!_ Katsuki mỉm cười, giọng nói mơ hồ về 1 viễn cảnh tươi đẹp.

_ Vâng… anh này…_ Candy khó khăn mới nói ra được điều mình muốn…_ em có thể….

_ Sao cơ?_ Katsuki ngạc nhiên hỏi.

_ Em vào phòng riêng 1 lát được không?

_ Ừ, tất nhiên là được._ Katsuki gật đầu, trong lòng có chút hoài nghi lo lắng lẫn lộn.

Candy đứng dậy, mở cửa, bước vào phòng. Katsuki bỗng cảm thấy trong lòng có 1 nỗi bất an không tên dấy lên, càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

_ Khoan đã!_ Trước khi Candy kịp đóng cửa lại, Katsuki đã lên tiếng.

_ Sao vậy?_ Candy có cảm giác mình đang bị phát giác, cô nghi ngờ hé cửa ra hỏi lại.

_ K.. không._ Katsuki cũng thấy giật mình trước hành động theo bản năng này, chỉ có điều… anh thấy trống ngực đang đập thình thịch… cảm giác bồn chồn lo lắng không yên… cứ như thể cô sẽ không bước ra khỏi căn phòng này nữa… anh kinh ngạc trước suy nghĩ điên rồ của bản thân mình, vội vàng phủ nhận. Chỉ có vài giờ đồng hồ nữa thôi, vậy mà anh cũng không đợi được hay sao? Anh thấy có chút nực cười, nhưng … bởi vì không thể nào xua tan nỗi bất an trong lòng, anh quyết định nói_ em sẽ ra chứ?

... _ Candy khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười… vâng._ cô sợ bị anh phát giác… sợ cái cảm giác anh nhìn cô hận thù oán ghét…

_ Em hứa?_ Anh nghi hoặc nhấn mạnh.

_ Em hứa._ Candy cố gắng mỉm cười duyên dáng, không để lộ sơ hở. Cô đang nói dối anh… cô sợ anh biết chuyện này… kì lạ 1 điều, từ trước đến giờ, lúc nào có việc gì khiến cô phải nói dối, việc mà khi nói dối cô cảm thấy áy náy tội lỗi trong lòng, anh đều biết được. Cô cố gắng đóng cửa thật nhanh! Để anh không kịp phát hiện bất cứ dấu hiệu bất thường nào.

_ Khoan…_ Katsuki vừa mới đưa tay ra, thì cánh cửa đã đóng sầm lại trước mắt! Hình ảnh của cô qua khe cửa … mới đây thôi… xinh đẹp đến lạ thường… mờ mờ ảo ảo… dường như không thuộc về hiện thực… có cảm giác…. Tan biến? Anh nhíu mày, tự thấy bản thân mình dạo này rất hay suy nghĩ lung tung, điên rồ. Cô chỉ là vào phòng 1 lát, tại sao anh lại tỏ ra mất bình tĩnh đến vậy? Từ trước đến giờ cô lúc nào cũng xinh đẹp, sao bỗng dưng anh lại ngớ ngẩn đến thế? Tại sao trong cái khoảnh khắc cô đóng cửa lại, anh lại thấy dường như sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười của cô thêm 1 lần nào nữa? Bây giờ anh thật sự thấy hối hận. Vô cùng hối hận! Đáng lẽ ra không được để cô vào căn phòng đó! Lúc ấy, anh rất muốn nắm lấy tay cô, kéo cô ra… chỉ là… đáng tiếc. Không kịp! Tuy nhiên, từ trước đến giờ, anh là con người lí trí nhất mực. Tuyệt đối không để tình cảm hay bản năng lấn át. Liệu anh có cần phải nghĩ ngợi nhiều thế này không? Katsuki tự hỏi chính mình rồi khẽ lắc đầu. Xua đuổi những ý nghĩ kì quái… có lẽ anh cần phải uống chút nước cho đầu óc tỉnh táo lại

Chỉ có điều… anh không biết rằng… bản năng của con người thật sự rất đáng sợ…. trực giác đôi khi còn chính xác hơn anh tưởng tượng rất nhiều…

… lí trí tuy tốt đẹp nhưng không là hoàn hảo…

… chủ nghĩa vô thần cũng không hề tuyệt đối….

và lần này… anh thật sự đã phạm sai lầm…không thể nào sửa lại….. @

Bạn đang đọc Đơn Giản Vì Anh Yêu Em của Angdevy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.