Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Thực! Và Mũi Tên Trắng [P1]

Phiên bản Dịch · 949 chữ

"Mày tỉnh rồi à !" _Nhỏ nghe cô hét liền thức dậy

Cô phứt lờ câu nói của nhỏ, đứng dậy mở cửa gara chạy ra khỏi nhà nhỏ, giọng nói đó là của hắn. Giấc mơ không chỉ là mơ, hắn là có thật ...

"Tên đó nói 12 ngày sao ?"

Đứng trước nhà nhỏ cô như con mắm khô nhợt nhạt như sắp chết, nhỏ cũng chạy ra nhìn cô nhỏ có cảm giác đấy không phải là con Nhi cô quen nữa. Cô quay lại định đi vào nhà thì từ sau lưng cô lại có giọng nói :

"Cô ơi ! Cô rớt đồ kìa !"

"Tôi ...! Hả ?"

Cô nghe có người nói chuyện quay lại thì không có ai cả, nhưng dưới chân cô lại có một miến ngọc bội.

"Cái này là ...!"

"Nhi, vào nhà đi" _Nhỏ từ lúc nào đã đứng bên cô

Từ lúc vào nhà cho đến sáng nhỏ cứ nhìn cô bằng con mắt nghi ngờ khiến cô toát mô hôi hột, đến khi lên trường gặp được Tuyết nhỏ vẫn nhìn cô.

"Eh Nhi !"_Tuyết nói vào tai cô

"Hả ?"

"Mày làm gì con Trúc mà mặt nó như đưa đám thế ?"_Nó nhìn về hướng nhỏ nói

"Không biết ! Tối hôm qua là vậy rồi"_Cô nói với giọng mệt mỏi

Bây giờ cô nhìn đâu cũng thấy hình bóng mập mờ của một người con trai, còn bị ánh mắt của nhỏ giám sát không rời cô dù chỉ một phút. Cứ thế cô chẳng dám về nhà dù chỉ một lần cô ở nhà nhỏ và nó và hôm nay là ngày thứ 12 như hắn nói và cô đang ở nhà nó. Đêm hôm nay ba mẹ nó có việc nên đều đi và cô đã nghe được họ sẽ đi đến 2 ngày 1 đêm.

-Nhi ăn kem socola nè ! _Nó đem hộp kem ra mời cô ăn

-Tuyết có ai gõ cửa kìa !_Cô vừa nói vừa nhìn về hướng cửa chính

-Có nghe tiếng gõ cửa đâu !_Nó cãi lại

-Mày nói cái gì vậy ! Tiếng gõ cửa to thế mà !_Cô ôm cái gối trên sofa co rúm lại nói

Nó cũng không cãi cô đi ra mở cửa, vừa mở cửa nó có cảm giác như có rất nhiều đi vào bên trong nhưng nó chẳng thấy ai. Bước ra ngoài ngó qua ngó lại nó nhìn tứ phương bốn hướng vẫn không thấy ai.

-ÁAAAAAAA

Từ trong nhà tiếng cô hét lên khiến nó giật mình chạy vào, nhưng hình như quá muộn cô đã biến mất. Nó sợ hãi tìm điện thoại gọi cho nhỏ :

-Mày ơi ! Con Nhi ... con Nhi.... hix hix co...n_Nó bắt đầu nói không nên lời cùng với tiếng nức lên rồi òa không

-Có chuyện gì ? Sao mày khóc ? Con Nhi nó sao ?_Nhỏ bên đầu dây chẳng hiểu gì nhưng nghe nó nói cùng nóng ruột cuống cuồng hỏi

-Con ...Con Nhi nó biến mất rồi ! Ta..o chỉ...chỉ ra ngoài một chút ... vào lại nó đã biến mất rồi ! Phải làm sao đây ...tao sợ..tao sợ nó gặp chuyện quá ....

-Mày coi nó kiểu gì vậy ! Tao nói mày là không rời khỏi nó mà ! Nó bị quỷ bắt đi rồi ! Ở yên đấy tao qua liền_Bên đầu dây nhỏ hét lờn kèm theo đó là cơn thịnh nộ

Nhỏ cúp máy chạy ra khỏi nhà một cách gắp gáp dù ba mẹ không cho nhưng nhỏ vẫn cố đi, và bây giờ là 1 giờ sáng. Nhỏ đến nơi thì nó đang ngồi trên ghế sofa như người mất hồn và nó vẫn đang khóc.

-Haizzz ! Khóc cái gì chứ ? Phải tìm ra nó trước ba giờ sáng_Nhỏ cốc đầu nó nói

-Biết ở đâu mà tìm ? Mày nói nó bị quỷ bắt mà sao tìm được !_Nó rờ đầu cũng nỗi cáu nói

-Nó ở nhà thờ ! Phải tới đó trước khi nó cưới con quỷ đó!_Nhỏ đẩy nó đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nói

Vừa khởi động xe thì như có người phá đám làm bánh xe của nhỏ bị lũng nhưng không phải bị đinh đâm thủng mà như bị cắn vậy. Xe của nó cũng không phải là ngoại lệ, hai người đang không biết làm gì thì thấy chiếc xe tải của bác tạp hóa đang được dựng đấy.

-Mày đâu có chìa khóa ! Bây giờ phải là sao ?_Nhỏ nói

Nhỏ và nó đã ngồi lên xe nhưng điều quang trọng là không có chìa khóa thì sao mà bất con voi sắt này chạy.

-Tao có chìa khóa mới lên chứ ! Bác tạp hóa là dì tao, bác ấy có chứng quên đồ nên nhờ tao giữ giúp một cái

-Lâu lâu mới thấy mày được việc ! Đi thôi ! Đã 1h30 rồi đấy_Nhỏ vô vai hối thúc nó

Nhưng điều đang trách là nó chỉ mới biết điều khiển sơ sơ không thế điều khiển và làm chủ được con voi sắt này khiến nhỏ xém mấy lần là muốn nhảy ra khỏi xe. Và quang trọng hơn hai người đang bị một người đàn ông cùng với một người phụ nữ truy đuổi, tuy nhiên bọn họ không lái xe,không chạy bộ mà là đang bay.

-Rẽ phải đi ! Rẽ phải ! Phía trước là ngõ cụt_Nhỏ hét lên

-Phải phải ...bên phải là bên nào ! _Nó bây giờ chẳng phân biệt được bên nào là bên trái bên nào là bên phải nữa

-Khôngggggggg!

Bạn đang đọc Đợi Em 3000 Năm! của
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcTầnDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.