Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào rừng, bắt đầu sinh tồn

Tiểu thuyết gốc · 705 chữ

- Tại sao ngươi không giết chúng?

Chiếc mỏ hạt nhô ra từ chiếc nhẫn đeo trên tay Khiết cất tiếng nói. Thật sự Lạc Điểu không hiểu sao tên này lại cố ý giữ mạng cho nhóm thợ săn đó, chẳng phải bọn chúng có ý giết Khiết à? Nếu mũi tên đó không bị lưỡi gươm cản lại thì không chừng giờ đây Khiết đã đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi.

- Bọn họ chỉ là người bình thường, có ý tấn công tôi cũng vì nhất thời nổi lòng tham. Mà lòng tham thì ai cũng có, chỉ vì người khác nảy sinh chút ý muốn với mình mà thẳng tay giết người, thì chẳng phải là quá máu lạnh vô tình sao, hành động không có tính người như vậy tôi làm không được. Vả lại, vũ khí, võ thuật là để giết giặc nơi chiến trường, bảo vệ người yếu thế chứ không phải là tàn sát đồng bào. Tự vệ thì đúng mực là dừng thôi, dù sao biết đâu họ còn gia đình.

Khiết chỉ khẽ cười, đáp lại một cách ngẫu nhiên. Lạc Điểu nghe kiểu nói chuyện của Khiết mà không kìm nổi bực mình, giọng mang theo mấy phần chế giễu.

- Gia đình sao? Ta không hiểu mấy thứ đó và khi cướp đồ của ngươi bọn chúng cũng không nghĩ đến những thứ đó đâu. Nếu bọn chúng thành công thì ngươi nghĩ mình còn sống à. Ngươi cái gì cũng ổn, chỉ là quá đàn bà, cứ giữ cái tư tưởng mềm yếu đó thì đến chết cũng không biết mình chết thế nào đâu.

Khiết nghe thế thì cười khì đáp:

- không phải đến bây giờ tôi vẫn sống sao. Nếu thật sự phải chết thì tránh sao khỏi. Quan trọng là sống được ngày nào hay ngày nấy.

- Giờ đi đâu đây?

Khiết hỏi.

- Ta cần vài sinh mạng để tế kiếm. Ngươi biết gần đây có cánh rừng hay nơi nào nhiều thú hoang không?

Không thông não được cho thằng đàn bà này nên Lạc Điểu cũng lười. Thứ nó cần hiện tại là thật nhiều máu cùng sinh mệnh để làm ổn định chỗ ở mới này đồng thời tích tụ thêm sát tính và hung tính cho thanh kiếm. Lo chuyện của nó quan trọng hơn.

Khiết nghe câu trả lời của Lạc Điểu Thì vội đáp:

- Vùng này có rất nhiều đồi núi, tôi biết gần đây có một khu rừng, ở đó khá nhiều yêu thú, cấp bật cao nhất là linh úy, có khoản 3 con như vậy. Có tới không ?

- Tới thử đi!

Lạc Điểu đáp gọn. Sau đó hai tên hướng vị trí Khiết nói mà đến.

......

Xe chạy được mười phút thì đến nơi , đây là một khu rừng còn khá hoan dại, cây cối mọc rất nhiều. Vì có sự toạ trấn của yêu thú cấp linh úy nên cũng ít thợ săn bình thường nào dám tiến vào đây, chỉ số ít là người tu luyện cấp bật khá thấp dám tiến vào vì từ úy cấp ngũ tinh trở về sau sẽ tìm những khu rừng có yêu thú cấp bật hợp tầm để giết, xung quanh không có nhà máy hay khu công nghiệp vì sợ yêu thú trong một ngày đẹp trời sẽ ghé thăm, cấp thấp thì không sao, không chừng còn cải thiện được bữa ăn, nhưng từ cấp úy trở lên có thể gây ra thú triều, nên những nơi có úy cấp tương đối vắn vẻ, khung cảnh cũng sẽ hoan sơ hơn nhiều:

- Hazaaa... không khí trong lành thật, đúng là rừng núi hoan sơ có khác, dễ chịu quá.

Bước xuống xe, Khiết vương vai nói. Thật sự ở thành phố, nằm trong phòng lâu quá khiến hắn quên mất không khí tự nhiên rồi.

- Lề mề gì nữa? Vào rừng đi kìa!

Thấy hắn quá mải mê vào tự nhiên, Lạc Điểu vội giục, để thằng này cuống theo chiều gió thì không biết khi nào mới xong.

Khiết nghe giục thì cũng ngoan ngoãn xách đít vào rừng, bóng hắn khuất dần sau đám cây lá um tùm.

Bạn đang đọc Độc Tôn Linh Chủ sáng tác bởi huyết_lệ

Truyện Độc Tôn Linh Chủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyết_lệ
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.