Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp Nhận

Tiểu thuyết gốc · 3367 chữ

- Xuyên không....dị giới...trọng sinh....

Minh Vũ cứ lẩm nhẩm trong miệng liên hồi, thần sắc càng ngày càng kích động, đôi mắt toé ra ánh sáng sung sướng, kèm theo đó một chút không tin tưởng được. Cậu trước khi có mùa xuân ghé thăm, là một thằng mê tiểu thuyết cực hạn, nhất là thể loại xuyên không, dị giới,...

Đối với Minh Vũ, những thể loại này đem đến một sức hấp dẫn không tài nào từ chối được. Xuyên không, nghe thôi là thấy khoái rồi, từ hiện đại xuyên sang cổ đại, từ cổ đại quất thẳng sang dị giới, mù mờ đối nhân xử thế, gặp phải nam/nữ chính, mở ra một cuộc lữ trình đầy hấp dẫn và đầy lãng mạn. Dị giới cũng khá được yêu thích, một thế giới khác biệt hoàn toàn với thời đại công nghệ thông tin hay thời đại dùng đá tạo lửa mà là lấy tu luện hấp thu linh khí trời đất là chính, đến một cấp độ nào đó có thể di sơn đảo hải , bay lượn không trung hay những kiến trúc vượt ngưỡng sự lý giải của khoa học thời đại công nghệ thông tin có thể giải thích, vô cùng kỳ diệu và đầy lý thú. Trọng sinh có thể nhiều người thích thể loại này nhưng với Minh Vũ thì lại không, chết rồi sống lại, dựa theo những điều xảy ra lúc trước mà cải thiên nghịch mệnh, trả thù liên miên, tất nhiên nam/nữ chính kiếp trước không ở bên nhau được thì kiếp này sóng vai diệt kẻ thù, bước lên đỉnh vinh quang của thời đại.

Ba thể loại không khác biệt với nhau cho lắm, cũng khá nhiều tác giả kết hợp các thể loại này với nhau tạo ra cuốn tiểu thuyết kinh điển trên mạng. Mà điểm giống nhau của các thể loại là chuyện tình nam/nữ chính trải qua bao sóng gió, tình yêu được trời đất chứng giám và cuối cùng đến được với nhau nhưng đấy là áp dụng cho truyện hiện đại. Nếu thuộc thể loại cổ đại, dị giới, huyền huyễn thì câu nói đành phải rút lại, hậu cung ba nghìn là câu đánh giá phù hợp với sự khác biệt to lớn giữa các thể loại. Nam chính cứ đánh, em gái cứ đến, em trai tự động bị bá khí của nhân vật chính thu phục. Hậu cung cứ vậy mà được thành lập, dung nhan tuyệt sắc, thân thể rực lửa, đường cong quyến rũ, kỹ năng "lăn giường" không dạy cũng cao siêu, nam chính cứ thế mà kéo rèm, những âm thanh hoan ái nho nhỏ truyền thẳng đến tai độc giả, đem cả vành tai độc giả đỏ bừng nóng mặt. Có lý do khiến cho Minh Vũ vô cùng thích thể loại dị giới, tu chân như thế, đó là những cuộc thu phục em gái kinh điển! Những lần gặp mặt tình cờ, cùng nhau chiến đấu, quái thú thả xuân dược, thạch động cứng ngắc, bụi cỏ mềm mại hay bên bờ suối mát mẻ đều là những địa điểm quen thuộc giúp nam chính "gạo nấu thành cơm", em gái ngại ngùng cứ vậy mà hậu cung ba ngàn thẳng tiến.

Minh Vũ lâng lâng hạnh phúc vì mong muốn bấy lâu nay thành hiện thực, cậu cuồng thể loại này đến nỗi lúc sinh nhật mười tuổi còn ước rằng :

"Con ước rằng khi con rơi vào đau khổ nhất đời mình, có thể xuyên không sang dị giới, từ đó tìm lại mục đích sống, niềm vui của bản thân và quan trọng hơn là có được nửa kia định mệnh của mình!"

Nhớ lại điều ước năm xưa mà cậu bất ngờ, chẳng lẽ vì điều ước ấy mà mình mới được xuyên không sao? Ngẫm lại cũng đúng, quả thật đau khổ nhưng cũng không vì thế mà cho mình đi một cách không minh bạch gì cả, bản thân không biết tại sao lại chết để được xuyên sang đây, ít nhất phải cho bản thân có thời gian chuẩn bị tạm biệt cha mẹ. Có lẽ giờ mẹ đang đau lòng lắm, ba cũng đang tức lắm đây, cậu nghĩ mà buồn bực không thôi. Cứ nghĩ, Minh Vũ liền bất ngờ.....

- Không được, chỉ vì một điều ước bông đùa tuổi nhỏ không biết gì lại khiến cho ba mẹ đau khổ, buồn lòng, nhất là ba sẽ vô cùng thất vọng về đứa con trai thông minh từ nhỏ đến lớn nhưng ngu đột xuất như thế. Không được...Ui...đau...

Đứng lên đột ngột mà không để ý bản thân đang trong hốc cây chật hẹp, một cú đau đầu đem Minh Vũ thức tỉnh, cho cậu biết được rằng trên đời không có "thuốc hối hận". Minh Vũ khóc không ra nước mắt, gào thét trong lòng, thật tâm cúi lạy xin lỗi ba mẹ, cắt đứt dây liên kết mỏng manh còn sót lại giữa thể xác Minh Vũ đang trong bệnh viện và linh hồn Minh Vũ đang tại dị đại lục. Đồng thời mảnh vỡ linh hồn tiền thân cùng linh hồn Minh Vũ nhất nhất hoà hợp, tia ý thức còn sót lại của tiền thân cũng biến mất nhưng Minh Vũ phải gánh một trách nhiệm là ....

Trả thù những người từng khi dễ, chửi rủa, đánh đập tiền thân!

Nếu không hoàn thành thì sẽ nhận phản phệ lớn. Dù không có phản phệ như thanh đao treo ngay cổ thì Minh Vũ _ người được dạy dỗ đạo đức thập phần nghiêm khắc từ ba mẹ, cũng sẽ giúp tiền thân hoàn thành tâm nguyện một cách trọn vẹn, không, phải là hoàn mỹ nhất có thể để đáp lại ân tình mượn xác này. Cuối cùng suy nghĩ thêm giây lát, chắc chắn lại quyết định bản thân, bước ra khỏi hốc cây ẩm ướt, chật hẹp.

Ánh nắng sớm toả khắp khu rừng, một cảm giác hoang dã, trong lành đập thẳng vào mắt , tai, mũi, miệng Minh Vũ. Thiếu niên mười sáu tuổi, khuôn mặt sắc sảo, đường nét dần bộc lộ, mày thưa mi cong, đôi mắt tà mị thu hút, khoé môi nở nụ cười tinh nghịch, mũi cao thẳng, tóc một màu đen tuyền sáng bóng, bộ y phục rách nát tả tơi lộ cả da thịt trắng trẻo, mịn màng. Giờ phút này, Minh Vũ cùng tiền thân đều có nhan sắc đỉnh cao, khuôn mặt thiếu niên này ẩn ẩn có thể thấy được vài nét của tiền thân cùng Minh Vũ nhưng nếu nhìn thật kỹ thì lại phát hiện đường nét khuôn mặt tiền thân dần bị đường nét cậu áp chế. Không bao lâu nữa, cả hai đường nét sẽ dung hợp lại với nhau, lấy Minh Vũ làm chủ, như thế sẽ khiến những người từng gặp nguyên chủ không có nghi ngờ vì trong đấy có trộn lẫn cả đường nét nguyên chủ. Nếu có thấy sự khác biệt đi chăng nữa, cũng sẽ nghĩ rằng là do đến tuổi phát triển, giọng nói, chiều cao, gương mặt cũng dần thay đổi, đến lúc đó đường nét Minh Vũ đã lấn át thành công, mọi người nhìn quen dần với sự thay đổi sẽ không phát hiện được cái gì cả. Lòng sung sướng, điên cuồng muốn phá đảo cái dị đại lục này cứ lao nhao không ngừng, mắt loé lên ngọn lửa chinh phục hừng hực rực cháy.

Minh Vũ ta đến đây! Thiên tài, nhân tài cứ việc đến, ta đây sẵn lòng nghênh chiến!


Đi trong khu rừng này đã được hai ngày hai đêm, trước khi Minh Vũ đến thì tiền thân đã trong đây được....hai năm! Giờ phút này, Minh Vũ 16 tuổi, tiền thân lúc vào là 14 tuổi! Đừng hỏi tại sao Minh Vũ biết, vì...trong ký ức nguyên chủ có, trong đó nói rõ bọn họ bị nhốt trong ảo trận tự nhiên một năm, sống bơ vơ một mình một năm nữa đến khi gặp phải yêu thú núp lùm kia.

Minh Vũ chỉ dựa vào trí nhớ lúc kia mà cố gắng tìm đường thoát khỏi, nhiều lần gặp phải yêu thú truy đuổi nghẹt thở, cậu bắt đầu cảm thấy hưng phấn, quả nhiên là xuyên không, dị giới là số dzách mà. Ha ha ha. Đi trên đường, Minh Vũ cứ trầm mặc, xem đi xem lại đoạn ký ức, phát hiện điểm khả nghi là tên của nguyên chủ cứ mất âm thanh khi có ai nhắc đến khiến cậu chả biết tiền thân tên gì, Minh Vũ cố nhớ nhưng không ra. Dù sao khi thoát ra, gặp lại ba mẹ nuôi là biết thôi nên chuyện này cũng không quan trọng liền bỏ qua. Cuối cùng, từ đoạn ký ức khuyết thiếu đó mà tổng kết lại những ai nằm trong danh sách cần trả thù mà nguyên chủ mong muốn :

  1. Ba mẹ thân sinh

  2. Bảo Trung _ con chủ tiệm rèn trong làng mà tiền thân sống

  3. Thanh Hạo _ một vị học ca trong Kim Thanh học viện

  4. Tâm Mai _ người mà tiền thân từng thích

  5. Thanh Tùng _ một vị lão sư trong Kim Thanh học viện, xuất thân cùng Thanh gia với Thanh Hạo

  6. Phạm Huy _ lão sư dẫn đoàn bỏ rơi tiền thân

  7. Còn lại đều là tôm tép theo Thanh Hạo cùng mấy đứa nhóc trong làng mà Bảo Trung dẫn đầu

Như vậy xem ra, nhiều việc lắm đấy. Từ trước tới giờ, Minh Vũ không ngại việc nhiều, cậu thích cái cảm giác khiêu chiến với trí óc, thân thể, vì thế, bạn bè dần ít đi, bản tính cậu đã ít nói, tập trung vào công việc nên dần dần rơi vào trầm tính, tự kỷ. Mà xuyên sang đây rồi, cậu phải làm lớn một trận, ghi tên sử sách. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Minh Vũ nghĩ rằng cần phải điều tra thật kỹ lý do những người khác ức hiếp tiền thân, Minh Vũ không muốn oan cho ai cả, trả giá tất nhiên phải trả nhưng tuỳ người cũng cần phải có mức độ khác nhau. Dù sao nguyên chủ cũng muốn biết tại sao mình không đụng chạm gì đến họ mà những người đó cứ như đám ruồi phiền phức cứ loanh quanh luẩn quẩn mãi không chịu biến, ngay cả Minh Vũ cũng muốn biết.

Cậu dựa vào ký ức nguyên chủ mà phân tích:

  • Đầu tiên là ba mẹ thân sinh! Theo như Minh Vũ nghĩ có thể là do bỏ rơi từ khi tiền thân mới lọt lòng chưa được bao lâu. Oán thán với hai người càng lớn khi tiền thân hiểu chuyện, nhìn bọn trẻ có cha mẹ vui đùa xung quanh khiến tiền thân ghen ghét. Thế mà rằng, ba mẹ nuôi càng yêu thương hết mực, yêu chiều vô hạn càng khiến tiền thân dần dần sinh ra lòng chán ghét, khinh thường với cha mẹ thân sinh. Dù như thế, nguyên chủ luôn muốn biết lý do vì sao. Điều kiện không có? Người đến chúc mừng đông như trẩy hội, lễ vật cất đầy kho. Ba mẹ không còn thương? Hai vết đao lớn ngay vai đấy là minh chứng tốt nhất. Bảo vệ mình khỏi kẻ thù sao?......

Minh Vũ đành phải thở dài với nguyên chủ, cảm xúc lẫn lộn quá, rõ ràng không ghét cha mẹ thân sinh nhưng lại mắc phải bệnh suy nghĩ nhiều, càng đi càng xa...

  • Tiền thân từng bị ức hiếp một cách tàn bạo, có lần xém chết, nếu không nhờ có một đại thúc vô tình phát hiện cứu giúp. Mọi người hỏi ai đánh nhưng tiền thân lại lắc đầu không nói. Người gây nặng nề nhất chính là bộ đôi Bảo Trung _ kiếm chuyện từ làng đến Kim Thanh học viện và Thanh Hạo _ từ khi tiền thân tiến vào học viện đến giờ. Mọi thủ đoạn đê tiện cứ áp dụng đầy đủ lên người tiền thân. Tội nghiệp vô cùng! Càng về sau, oán khí cứ tích tụ dần, thiên phú bộc lộ, tiền thân bắt đầu thực hiện ý tưởng trả thù mà bản thân ấp ủ bao lâu nay. Đáng tiếc rằng, bọn Thanh Hạo cao tay hơn rất nhiều, dẫn dụ, khiến cho người trong học viện nhìn tiền thân với ánh mắt xem thường, khinh bỉ, chỉ có chút thiên phú mà phách lối, ấn tượng cứ theo đà mà rơi xuống đáy vực. Luôn cố gắng mà không ai trọng dụng, tâm lý dần vặn vẹo, lòng căm hận càng cao. Lúc này, nữ thần trong lòng nguyên chủ _ Tâm Mai, cứ tưởng là ánh sáng lẻ loi duy nhất có thể kéo nguyên chủ từ đáy vực tối tăm lên nhưng "hoa hồng có gai", Tâm Mai một vé vào danh sách mà bản thân tương lai sẽ trả thù một cách đẫm máu. Huyết tinh!

Cậu có thể dần đoán được tính cách của nguyên chủ, có thù tất báo, tính nhẫn nại khá cao, thế nhưng rất dễ bị dục vọng che mất lý trí và vô cùng cố gắng, luôn muốn người khác công nhận mình....

  • Quan trọng nhất là tiền thân không còn Võ Hồn. Nơi đây là một thế giới lấy vũ lực là chính, thiết yếu nhất khỏi nói chính là Võ Hồn, ai có Võ Hồn thì người đó sẽ trở thành một tu luyện giả. Trước khi Minh Vũ đến, Võ Hồn của tiền thân là được di truyền từ cha mẹ thân sinh nhưng tiền thân đối với cha mẹ lúc chán ghét, lúc lại kiếm cớ để tha lỗi nhưng đau khổ vẫn chiếm nhiều hơn khiến giữa tiền thân và Võ Hồn ngày càng xa cách, có xu thế tan biến dần. Đây thật sự không phải là một tin tốt đối với Minh Vũ. Và cuối cùng, khi Võ Hồn và tiền thân chỉ còn lại sợi dây liên kết mỏng manh thì Minh Vũ đến tranh giành thân xác, thành công một cách bi thương. Sự thật là một cái gì đó luôn khiến cho vô số người không chấp nhận vào điều ấy. Minh Vũ liền đang nằm trong cái dạng như thế, tin "tốt" đến, Minh Vũ liền hét lên:

- Cuộc sống sau này làm sao mà sống đây a! Nguyên chủ à, anh muốn báo thù nhưng anh xem anh để lại thứ gì, nói xem một người thường tay không tấc sắt làm sao đánh được tu sĩ thần thánh các người chứ!

Tâm tình thật sự vô cùng tệ! Nhưng tố chất tâm lý được rèn luyện nhiều năm qua giúp Minh Vũ lấy lại bình tĩnh, đầu óc thiên tài liền cố gắng xoay chuyển.....Đêm về, Minh Vũ không đi tiếp nữa mà tìm một hốc cây trống rỗng ngủ qua đêm. Tấm màn đêm dịu nhẹ, thanh bình, vỗ về giấc ngủ mọi người, tiếng sói tru kéo dài trong đêm, tiếng bước chân sột soạt cũng không giúp Minh Vũ ngừng suy nghĩ, căng não mệt mỏi, dự là một đêm không ngủ nhưng đối với sinh viên đại học thi tốt nghiệp căng thẳng là chuyện bình thường.

Lục lại hết ký ức trong đầu, cho thấy nếu không có Võ Hồn mà muốn trả thù là chuyện khó, người mà tiền thân tin tưởng vô cùng ít ỏi, ngoại trừ cha mẹ nuôi, chỉ còn có một người, đó là trưởng làng! Ký ức vui vẻ về vị trưởng làng này rất nhiều, gần như không có ký ức không vui nào cả. Quan hệ rất tốt đấy! Nếu bây giờ rời khỏi đây, trở về Kim Thanh học viện chắc chắn sẽ bị đuổi học, khoảng cách ngày càng xa, nếu muốn thực hiện chỉ có thể tìm ra cách khôi phục Võ Hồn hoặc phải có tân Võ Hồn. Theo như kinh nghiệm nhiều năm đọc về thể loại này thì chuyện này quả thật có xảy ra, nhân vật chính thường khi xuyên không đến sẽ thức tỉnh Võ Hồn của riêng bọn họ và còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng không có tình trạng là mất đi Võ Hồn cũ của tiền thân, vì tác giả đi theo hướng buff nam chính mạnh đến không ai địch lại, phát triển theo hướng đa Võ Hồn nên.....

" Bíp---Bíp---Bíp---"

Dòng suy nghĩ chợt khựng lại, Minh Vũ hình như nghe được tiếng bíp thân quen, tiếng này rất giống với thời đại công nghệ thông tin nhưng nơi đây làm gì có những thứ đó. Nhớ đến ảo tưởng rồi sao? Cậu tính bỏ qua nhưng lần này lại khiến cậu ngỡ ngàng, vạn con khỉ cứ hú hét vang khắp......

"Hệ thống đã được cập nhật ở trạng thái tốt nhất, mọi dữ liệu đã được thu thập một cách đầy đủ. Sẵn sàng phục vụ quý khách!"

"......"

"Bíp--"

"Hệ thống?....Ngươi thật sự là hệ thống?

"Bíp--"

Tiếng bíp trả lời tất cả. Minh Vũ thật sự muốn la lên cho giải toả nỗi lo âu gần như làm phiền Minh Vũ đến sắp chết. Không ngờ bản thân lại may mắn đến thế, tưởng rằng xuyên sang đây sẽ phải tự thân vận động nhưng....giờ đây đã có sự giúp đỡ của hệ thống thần thoại trong các tác phẩm kinh điển! Vậy ta sẽ là bá chủ thế giới này! Ha ha ha!

Quá sảng khoái! Dù sao Minh Vũ cũng từng là thẳng mê tiểu thuyết cực hạn, nhất là xuyên không kết hợp cùng hệ thống. Vì vậy thể loại nào cậu gần như cũng khá hiểu rõ motip quen thuộc, tất nhiên dạo này cũng có nhiều tác giả đi phá cách nhưng tạo được tiếng vang chỉ có vài ba truyện. Dù 3 năm, vì mùa xuân ghé thăm mà bỏ bê người bạn yêu quý _ laptop. Thế nhưng câu thoại cùng cảnh kinh điển quen thuộc đều như là u linh cứ quấn lý trí nhớ Minh Vũ không buông. Không được phép quên! Hú!

Hửm...

Bỗng Minh Vũ chợt nhớ đến cái gì đó, suy nghĩ cẩn thận liền phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.

Hệ thống đa phần là xuất hiện trong thể loại xuyên thư! Xuyên thư là thể loại xuyên vào một bộ truyện nào đó, có thể trở thành nam/nữ chính, nhân vật phụ, pháo hôi, người qua đường hoặc thậm chí là một vai quần chúng không tên. Minh Vũ thật không biết rằng bản thân xuyên vào truyện nào, số truyện mà Minh Vũ từng đọc vượt triệu cuốn với nhiều thể loại khác nhau, kể cả fanfic khá hot gần đây.

"Hệ thống, ta muốn hỏi chúng ta đang ở truyện nào vậy?"

"Bíp--, hiện tại chúng ta đang ở chương 10 của < Đế Chi Ma Lộ >!"

"......"

Chết lặng! Tim gần như ngừng đập! Bàng hoàng! Tâm trí bay loạn tùng phèo! U ám! Cảm xúc xem như bị diệt tận gốc! Minh Vũ cố gắng điều chỉnh bản thân bình tĩnh, giọng nói vẫn còn chút run rẩy

"Cho tôi trở về thời hiện đại!"

"....."

"Hệ thống! Mau trả lời, nhanh, thật sự tôi muốn trở về thời hiện đại"

Gào thét cả nửa buổi, hệ thống không hề lên tiếng, kể cả một tiếng bíp, luôn bảo trì im lặng là vàng vào thời điểm khách hàng đang thần trí hỗn loạn, đau thương quá độ.

Hệ thống! Xuyên thư! Đế Chi Ma Lộ! Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi Minh Vũ không tài nào trở về lại thời hiện đại? Cậu có chấp nhận một thân phận mới? Câu trả lời của Minh Vũ có lẽ sẽ giống với lão thiên gia!

Bạn đang đọc Độc Giả Hoàn Thành Tiểu Thuyết Hắc Ám sáng tác bởi NgoanSL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgoanSL
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.