Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiêu Mộ Thợ Đóng Tàu (P1+2)

Phiên bản Dịch · 3203 chữ

- Hai vị đại nhân! Đại nhân nhà ta đã ở cửa trấn chờ các ngài đến.

Áo Khắc Đức nói với Khải Nhĩ Đặc, Bỉ Khố Đức. Y - www.

Vẻ mặt Bỉ Khố Đức tươi cười như không có gì, nhưng Khải Nhĩ Đặc lại sầm mặt xuống.

"Tuy rằng có quan hệ hợp tác, nhưng mặc kệ nói thế nào mình cũng là cấp trên, một thiếu tá nho nhỏ như hắn lại dám chỉ ở cửa trấn nghênh tiếp, có phải quá ngạo khí không chứ?"

Thấy sắc mặt Khải Nhĩ Đặc không tốt, Áo Khắc Đức vội giải thích.

- Vốn là đại nhân nhà ta muốn ra tiếp hai vị đại nhân ngoài 10 km, chỉ là đại nhân nhà ta bị hình phạt 50 roi, các thân vệ chúng ta không đành lòng để đại nhân chịu tội, cố ép ngăn đại nhân nhà ta lại, cho nên đại nhân nhà ta chỉ có thể ở cửa trấn nghênh tiếp, xin 2 vị đại nhân thứ lỗi.

Khải Nhĩ Đặc hiếu kỳ hỏi:

- Thiếu tá Khang Tư chính là chủ nhân vùng này, có ai dám xử phạt hắn 50 roi chứ?

Áo Khắc Đức nhanh mồm mạnh miệng đem chuyện Khang Tư tự xử phạt mình nói ra, khiến Khải Nhĩ Đặc nhướng chân mày lên.

Tuy rằng hắn biết đây là thủ đoạn tốt thu phục nhân tâm, nhưng bản thân hắn tuyệt không làm được, ngẫm lại chịu phạt 10 roi cũng đã đánh cho thân thể mình nhừ tử, vậy mà Khang Tư lại dám chịu tới 50 roi!

Bị trọng thương như vậy còn đi tới cửa trấn nghênh tiếp mình? Đây chính là cấp cho mình đủ mặt mũi lắm rồi!

Nghĩ vậy, trên mặt Khải Nhĩ Đặc lập tức xuất hiện dáng cười. Hắn thật không hoài nghi hình phạt roi là làm cho ra vẻ: một khi làm giả trước mặt công chúng, không cần nói thu phục nhân tâm, tuyệt đối sẽ có hiệu quả phản ngược, hậu quả tạo thành so với không thu được nhân tâm còn hại hơn, người có chút đầu óc sẽ không làm như vậy.

Bỉ Khố Đức cảm khái không như Khải Nhĩ Đặc, lực chú ý của hắn lại đặt trên người Áo Khắc Đức đang giải thích.

Không ngờ một gã thân vệ thủ hạ của Thiếu tá nho nhỏ, lại có thể nói năng lưu loát như thế, chỉ nhìn ánh mắt người ta là biết cần phải nói những gì?

Giống như vừa rồi, Khải Nhĩ Đặc chỉ là sắc mặt khó coi một chút thôi, hắn liền biết nguyên nhân vì sao, hơn nữa lập tức có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Nếu như không phải có người dặn dò trước, mà là chính hắn tự quyết đoán tình hình, vậy đúng là đại nhân tài đây.

Bỉ Khố Đức cảm khái rồi nhịn không được hỏi:

- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi tên là gì? Ở trong thân vệ đảm nhiệm chức vụ gì?

Áo Khắc Đức vội vàng hành lễ trả lời:

- Tiểu nhân không dám chịu được đại nhân xưng hô như vậy, tiểu nhân Áo Khắc Đức, chỉ là một gã thân vệ bình thường thôi.

Vừa nghe Áo Khắc Đức chỉ là thân vệ bình thường, Bỉ Khố Đức lập tức hứng thú, hắn không tin tất cả thân vệ Khang Tư đều là người tài, hắn nhận định Khang Tư không có nhìn rõ nhân tài, cho nên lập tức mở lời mời chào.

- Áo Khắc Đức, tới tỉnh phủ ta đảm nhiệm chức phụ tá thế nào?

Áo Khắc Đức lắc đầu cười:

- Cảm tạ đại nhân quý mến, tiểu nhân xuất thân là nô bộc, được đại nhân nhà ta đề bạt làm thân vệ, ân nặng như vậy, không dám không báo.

Nghe được Áo Khắc Đức xuất thân là nô bộc, Bỉ Khố Đức biết mình làm trò hề rồi, loại thân vệ xuất thân nô bộc này, cùng cấp trên quan hệ chặt chẽ nhất, hầu như không có khả năng phản bội cấp trên.

Bỉ Khố Đức cũng không mở lời nữa, chỉ là trong lòng thầm thở dài Khang Tư có vận khí tốt như thế, tùy tiện mua một nô bộc đều là nhân tài như vậy.

Đương nhiên, Bỉ Khố Đức cũng thầm quyết định không đề cử gã Áo Khắc Đức này với Khang Tư, nhân tài như vậy ta không thể sử dụng, vậy thì cứ để cho hắn chìm nghỉm trong ao đi.

- Hạ quan cung nghênh hai vị đại nhân, hoan nghênh hai vị đại nhân tới nơi này thị sát.

Trên mặt Khang Tư đầy vẻ vui mừng hành lễ với Khải Nhĩ Đặc cùng Bỉ Khố Đức.

Hai người trả lễ xong, Bỉ Khố Đức nói vài lời khách sáo, còn Khải Nhĩ Đặc lại quét nhìn thần sắc Khang Tư, thấy sắc mặt Khang Tư chỉ là có điểm trắng bệch, cũng không có đau đớn lắm, trong mắt không khỏi xuất hiện thần thái nghi hoặc.

Chờ lúc Khang Tư xoay người đi vào trấn, hắn mới phát hiện lưng Khang Tư có vết vải băng bó, hơn nữa lại gần có thể ngửi thấy mùi thuốc, từ đó Khải Nhĩ Đặc mới bắt đầu mang theo nụ cười bắt đầu nói chuyện cùng Khang Tư.

Bên trong phủ lĩnh chủ, Ni Nhĩ và Cung Tá Đôn theo mọi người hành lễ với Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc, ngay từ đầu cho rằng hai người này là đầu mục thành trấn phụ cận, chờ từ trong nói chuyện phiếm biết được thân phận bọn họ, trong mắt hai tên này không ngừng lóe lên quang mang hưng phấn, khiến Âu Khắc lưu ý bọn hắn cau mày không thôi, sợ rằng bọn hắn nổi lên ý định tới ôm gốc đại thụ khác cũng không chừng.

- Khang Tư lão đệ, nghe nói ngươi thu được hơn 80 chiến thuyền, thế nào, có thể bán lại vài chiếc cho ca ca ta được không?

Bỉ Khố Đức vừa mở miệng liền thân thiết vô cùng.

Còn Khải Nhĩ Đặc vừa nghe vậy cũng vội vàng xen vào nói:

- Lão đệ, nhất định phải bán cho ta vài chiếc thuyền nữa!

Tuy rằng hai người Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc vừa gặp mặt, liền bảo Khang Tư xưng mình là lão ca, nhưng Khang Tư cứ tiếp tục xưng là đại nhân, hạ quan, khuyên qua một lần, bọn họ cũng chỉ đành xưng hô tùy ý.

- Gì? Hai vị đại nhân, làm thế nào đối với mấy chiếc thuyền đánh cá cũ nát của hạ quan cảm thấy hứng thú? Xưởng đóng tàu ở tỉnh thành tùy tiện làm một con thuyền, so ra cũng tốt hơn mấy chiếc thuyền đánh cá này mà.

Khang Tư nghi hoặc hỏi.

Một con thuyền đóng mới chịu tải 50 người cùng với 5 tấn hàng hóa, giá thành phẩm cũng chỉ có 1000 kim tệ mà thôi, hai tên rắn độc này sao lại nghĩ tới chuyện mua mấy chiếc thuyền đánh cá đổ nát của đám thổ phỉ kia chứ? Chẳng lẽ mượn chỗ này tặng kim tệ cho Khang Tư?

Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc nghe vậy, đột nhiên ngẩn người ra nhìn Khang Tư hồi lâu, Bỉ Khố Đức mới vỗ đầu.

- Quên mất! Khang Tư lão đệ mới đến không bao lâu! Ôi! Lão ca nói cho ngươi vậy, xưởng đóng tàu tỉnh Hải Tuyền căn bản là không thể nào chế tạo thuyền đi biển, xưởng đóng tàu xung quanh những bến cảng đó đều là dùng để sửa chữa thuyền! Bảo bọn họ đóng tàu biển, quả thật là trò cười!

Nói tới đây, Bỉ Khố Đức vẻ mặt kể khổ nói:

- Hơn nữa cũng đừng nghĩ lưu lại mấy lão sư phụ, mấy người thợ thuyền này chỉ cần có thể chế tạo thuyền biển xong, lập tức sẽ bị mấy cảng khẩu lớn khác chèo kéo đi mất.

- Hơn nữa Đế quốc cũng thích tập kết một chỗ thợ đóng tàu ưu tú toàn đế quốc, bởi vì như vậy có thể dễ dàng chế tạo lượng lớn đội thuyền cùng thuận tiện bảo trì. Cho nên dù là muốn dùng lệnh hành chính cũng không có cách nào lưu lại nhân tài được!

Bọn Khang Tư sửng sốt, bọn họ thật không ngờ là lại có chuyện như vậy, tỉnh Hải Tuyền bởi vì không có cảng nước sâu, ngay cả nhân viên đóng tàu cũng không lưu được?

- Vậy các thuyền của thương nhân thì thế nào?

Khang Tư vẫn còn rất nghi hoặc.

Dù là xưởng đóng tàu tỉnh Hải Tuyền không thể chế tạo thuyền biển, vậy cũng có thể đi các tỉnh khác mua mà, cần gì phải đi thu mua mấy chiếc thuyền nát chứ? Cho nên hỏi câu này có chứa ám chỉ.

Bỉ Khố Đức đương nhiên nghe hiểu ý, thở dài nói tiếp:

- Trong 5 tỉnh duyên hải Đế quốc, xưởng đóng tàu có thể chế tạo thuyền biển, cũng chỉ có tỉnh Hải Vũ và tỉnh Hải Quảng. Tỉnh Hải Vũ không cần phải nói, chuyên môn chế tạo quân hạm cho Đế quốc, cho nên tỉnh Hải Quảng chính là chuyên môn chế tạo thương thuyền.

- Nhưng ngươi ngẫm lại xem, toàn Đế quốc nhiều thương nhân như vậy, nhiều quyền quý cần thuyền biển như vậy, chỉ có thể mua từ tỉnh Hải Quảng, mà xưởng đóng tàu có được mấy nhà như thế, trừ phi ngươi là đại quý tộc, không thì tiền có nhiều đi nữa cũng chỉ có thể xếp hàng chờ đợi mỏi mòn. Đừng thấy chúng ta là đại đầu quân chính một tỉnh, thế nhưng thuyền biển đã đặt sẵn từ 2-3 năm trước còn chưa xuất xưởng đấy.

Khải Nhĩ Đặc ở bên cạnh chen vào:

- Nếu không ngươi nghĩ chúng ta sao không tự mình làm, ngược lại phải tặng không một khoản lợi nhuận cho đối tác bên bán đảo Phi Ba sao? Chính là bởi không có thuyền ra biển được!

Bọn Khang Tư lại há hốc mồm lần nữa, chiếu theo lời như vậy, thuyền biển Đế quốc có lẽ là cực kỳ khan hiếm, đừng nhìn đám thuyền đánh cá đám thổ phỉ cũ nát, nhưng đều có năng lực đi biển, cho nên mấy chiếc thuyền nát kia đều là đồ hiếm đấy!

Vốn Âu Khắc đang muốn đề nghị Khang Tư đem mấy chiếc thuyền nát kia bán đi mua lại thuyền lớn liền thở dốc một hồi, may mà đề nghị này còn chưa nói ra, không thì chờ thuyền bán đi rồi có hối hận cũng không kịp.

Ni Nhĩ ở một bên không có phản ứng gì, còn Cung Tá Đôn lại quỳ gối trước người Khang Tư.

- Đại nhân, thuộc hạ đề nghị cướp một ít thợ đóng tàu trở về, như vậy chỉ cần bán thuyền, cũng có thể kiếm được một khoản tài chính lớn! Thuộc hạ xin đại nhân giao chuyện này cho thuộc hạ lo liệu, thuộc hạ nhất định sẽ không để đại nhân thất vọng!

Ni Nhĩ sửng sốt, nhưng cũng biết tên kia thừa cơ làm nặng thêm trọng lượng của mình, thầm mắng một tiếng, cũng nhảy ra quỳ xuống biểu thị nguyện ý vì Khang Tư chào mời thợ đóng tàu.

Bỉ Khố Đức trừng lớn mắt nói:

- Ách, Khang Tư lão đệ, hai vị này là người phương nào, sao lại cả gan làm loạn như thế?

Còn Khải Nhĩ Đặc lại cười lạnh nói:

- Cướp thợ đóng tàu? Chào mời thợ đóng tàu? Vậy mà các ngươi cũng nói được! Thợ đóng tàu lành nghề đều là bảo bối của xưởng đóng tàu, có cả một sư đoàn quân chính quy bảo vệ xưởng đóng tàu kia đấy!

Ni Nhĩ cùng Cung Tá Đôn không để ý đến hai đại đầu lĩnh tỉnh Hải Tuyền này, bọn họ nghĩ, một đại quan quân chính một tỉnh cũng phải tự thân tới địa phương hẻo lánh này bái phỏng một Thiếu tá nho nhỏ, từ đây cũng biết cái Thiếu tá này có bao nhiêu năng lực.

Âu Khắc thời khắc nào cũng đề phòng bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng được, hành vi của đầu lĩnh quân chính tỉnh Hải Tuyền tự mình tới tìm Khang Tư thương thảo hoạt động buôn lậu, lại khiến hai tên vừa đầu nhập này tự mình quyết không hai lòng với Khang Tư.

Khang Tư cười giải thích:

- Thợ đóng tàu bọn họ nói cũng không phải là của Đế quốc, bọn họ không có lá gan vi phạm pháp luật Đế quốc đâu.

Khang Tư cũng là người khôn khéo, cũng không giải thích thân phận hai người Cung Tá Đôn.

- Không phải là thợ đóng tàu của Đế quốc? Chẳng lẽ là Tự do liên minh? Tự do liên minh lấy thương nghiệp lập quốc càng coi thợ thuyền là bảo bối nha!

Bỉ Khố Đức cau mày hỏi.

- Ha ha, đương nhiên không phải Tự do liên minh, bộ hạ một Thiếu tá nho nhỏ như ta, nào dám đắc tội một quốc gia được? Tuy rằng đó là địch quốc, nhưng cũng không có bản lãnh lớn như thế.

Khang Tư cười cười, nói ra đáp án.

- Bộ hạ ta nói thợ đóng tàu, là thợ đóng tàu trên bán đảo Phi Ba.

Thấy Cung Tá Đôn và Ni Nhĩ gật đầu không thôi, Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc đều nhảy dựng lên, giật mình nói:

- Thợ đóng tàu trên bán đảo Phi Ba? Lão đệ! Ngươi không biết phía đối tác chúng ta trên bán đảo Phi Ba là thế lực nào sao? Đây là chuyện đắc tội với đồng bọn đấy!

Khang Tư không nói gì, chỉ là nháy mắt hướng Cung Tá Đôn.

Cung Tá Đôn nhận được chỉ thị, lễ phép hành một lễ với hai người Bỉ Khố Đức:

- Hai vị đại nhân, thế lực trên bán đảo Phi Ba nhiều dạng, chỉ cần không hạ thủ với thợ đóng tàu phía đối tác, tin rằng vị đại nhân kia chỉ vui vẻ, mà sẽ không giận chó đánh mèo chúng ta.

Bỉ Khố Đức chớp chớp mắt mấy cái, hắn đương nhiên biết trên bán đảo Phi Ba có rất nhiều thợ đóng tàu, ban đầu còn nói phía đối tác xin vài thợ đóng tàu nữa, nhưng là đối phương cự tuyệt. Đối với thợ đóng tàu trọng yếu như thế nào, hắn thân là Tỉnh trưởng vùng duyên hải đương nhiên rõ ràng, cho nên cũng không tranh cãi nữa.

Nhưng yêu cầu mua thuyền của mình cũng bị từ chối, khiến Bỉ Khố Đức vẫn ghi hận trong lòng, bởi vì ngu ngốc cũng biết, tên kia muốn khống chế trạm trung chuyển trong tay. Bản thân mình không có thuyền biển, căn bản là không có cách nào vứt bỏ hắn trong nhóm buôn lậu của mình!

Vừa nghĩ đến có thể chế tạo thuyền biển, Bỉ Khố Đức đã nghĩ đến kim tệ cuồn cuộn không dứt tràn tới, tin rằng nếu như mình có thể khống chế cái xưởng đóng tàu này, chỗ dựa sau lưng đối với mình sẽ thêm vài phần kính trọng? Dù sao chỗ dựa kia có rất nhiều thủ hạ đều cần gấp thuyền biển mà, đây chính là cơ hội tốt thu mua nhân tâm.

Khác với Bỉ Khố Đức chìm đắm trong huyễn tưởng, Khải Nhĩ Đặc đầu óc không ngốc, vẻ mặt tươi cười mở miệng:

- Ha ha, Khang Tư lão đệ đúng thật là tốt, chỉ cần lão đệ mở miệng, lão ca ta lập tức điều hẳn một lữ đoàn tới nghe ngươi ra lệnh, chỉ cần thuyền biển làm ra, đừng quên cấp vài chiếc cho lão ca là được.

Nghe nói như thế thân hình Bỉ Khố Đức run mạnh, chết tiệt! Bản thân sao lại quên mất đây là lãnh địa của ai, còn dám mộng tưởng hão huyền khống chế cái xưởng đóng tàu còn chưa xuất hiện kia! Nghĩ vậy, hắn lập tức lật lại mặt cười.

- Lão ca ta không có binh lính sai phái, nhưng tài liệu đóng thuyền, lão ca ta còn có thể giúp lão đệ điều hành được, hơn nữa nhân viên quản lý các loại, chỉ cần lão đệ mở miệng, dù là đem xưởng đóng tàu tỉnh thành lôi đi phân nửa cũng không có vấn đề gì! Chỉ cần thuyền biển làm ra, chiếu cố lão ca một chút là được.

- Đương nhiên, hai vị đại nhân chiếu cố hạ quan như vậy, hạ quan tuyệt đối sẽ không quên hai vị đại nhân.

Khang Tư nói là như thế, nhưng trong lòng thầm buồn cười, mọi chuyện mới chỉ là cái bóng, bọn họ đã tới đây yêu cầu thuyền biển rồi?

Nhưng là từ chuyện bọn họ đồng ý cấp binh lính và tài liệu, chỉ vì có thể mua được thuyền biển, xem ra thuyền biển mang tới lợi ích đủ khiến người ta điên cuồng.

- Yên tâm, chúng ta tuyệt đối ra sức ủng hộ lão đệ. Được rồi, không biết có thể bán vài chiếc thuyền biển thu được cho chúng ta không?

Bỉ Khố Đức nói.

Khang Tư vừa mở miệng, Âu Khắc đã giành trước nói với Khang Tư:

- Đại nhân, thuộc hạ vừa đi xem mấy chiếc thuyền đánh cá kia, phát hiện chúng nó đều rách nát, cần phải sửa chữa tốt mới có thể sử dụng được.

Khang Tư biết rõ ý đồ Âu Khắc, cho nên làm mặt hơi khó nói:

- Hai vị đại nhân, các ngươi cũng nghe rồi đó, đem mấy chiếc thuyền nát kia ra bán, hạ quan không làm được chuyện như vậy. Không bằng chờ có thợ đóng tàu, chế tạo ra thuyền mới đưa cho hai vị đại nhân, thế nào?

Lúc không biết giá trị thuyền biển, đem thuyền bán cho bọn hắn cũng không có gì, nhưng sau khi biết được giá trị của chúng, đặc biệt biết trong tay hai vị này không có thuyền biển còn bán thuyền cho bọn chúng, đó chính là ngu ngốc.

Khang Tư không phải ngu ngốc, cho nên đương nhiên không bán.

Vẻ mặt Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc đều là phẫn nộ thêm chút khổ sở, bọn họ đương nhiên biết ý của Khang Tư, nhưng nhược điểm bị người ta nắm, hơn nữa đánh cũng không lại, không làm gì được, chỉ hối hận mình sao lại ngốc như thế, sao không bảo hắn bán thuyền trước rồi hãy nói cho hắn biết giá trị của thuyền biển chứ!

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.