Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dũng sĩ quyết đấu (P2)

Phiên bản Dịch · 3761 chữ

Trường thương binh nghiêm trận chờ đợi, nghênh đón kỵ binh thảo nguyên phóng vùn vụt tới trước, hàng quân thảo nguyên thứ nhất nháy mắt bị trường thương xuyên thấu, chỉ là những quân thảo nguyên này đều mặc kệ sống chết, căn bản không lưu ý trường thương trước mắt, khom lưng cúi đầu độc ác kéo ngựa xông tới như điên, cho nên tuy loạt kỵ binh hàng đầu toàn bộ bị đâm chết, nhưng cũng không có người nào vì hàng trường thương mà dừng thế ngựa xông lên, vẫn còn một bộ phận trường thương binh bị đánh bay.

Một loạt quân thảo nguyên phía sau như không thấy hàng xiên thịt phía trước, vẫn bảo trì tốc độ cao nhất đụng mạnh về phía trận trường thương, một mảnh kêu la thảm thiết vang lên, sau ba lượt quân thảo nguyên không để ý sống chết xông phá, trận trường thương quân Tây Nam vỡ tan.

Vừa thấy trường thương binh trở ngại lớn nhất tan vỡ, các quân thảo nguyên khác lập tức rầm rầm chạy nhảy chà đạp, để quân Tây Nam tán loạn la hét thảm thiết, những tiếng xương cốt gãy đoạn liên tục vang lên.

Hai ba ngàn quân thảo nguyên quả thật như hổ nhập đàn dê, mỗi kỵ binh đều đụng ngã hai ba người, bị bọn họ chém chết ít nhất cũng phải hai người. Nếu như những binh sĩ Tây Nam này không phải là tinh nhuệ, sợ rằng chỉ hai ba ngàn kỵ binh thảo nguyên này cũng đủ làm mấy vạn quân Tây Nam tan vỡ hoàn toàn.

- Đứng vững cho ta! Nếu như ngay cả hai ba ngàn quân thảo nguyên kia cũng khó giải quyết! Quân Tây Nam chúng ta bằng cái gì mà ngạo thị quần hùng!

Một sĩ quan hô to một tiếng, trực tiếp xông lên chém giết một quân thảo nguyên, còn các sĩ quan cũng vừa hạ mệnh lệnh, vừa rút binh khí đích thân lên tiền tuyến.

Bọn họ đã bị quân thảo nguyên tức điên rồi, hoàn toàn không quan tâm gì nữa!

Theo tấm gương các sĩ quan chỉ huy, binh sĩ Tây Nam nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, trường thương tấm chắn khảm đao cung tiễn, tất cả binh sĩ đều liều mạng không muốn sống ập tới hai ba ngàn kỵ binh thảo nguyên.

Dù là kỵ binh thảo nguyên cường hãn không gì sánh được, nhưng đối mặt với quân Tây Nam đồng dạng không sợ chết điên cuồng công kích, hơn nữa số lượng gấp mười lần bọn họ, có mạnh mẽ hơn cũng không có tác dụng.

Những kỵ binh này trước tiên bị quân Tây Nam đánh ngã khỏi chiến mã, sau đó quân Tây Nam xung quanh lập tức nhảy lên đao thương đâm chém, hầu như có thể nói quân Tây Nam vừa bạo phát, hai ba ngàn quân thảo nguyên đột phá trận thế lập tức toàn bộ tử trận.

Phát hiện ra mình cũng mạnh không kém, quân Tây Nam lập tức điên cuồng gầm rú, sau đó mọi người hai mắt đỏ bừng nhắm thẳng quân thảo nguyên ở phía trước.

Quân thảo nguyên vốn đã bị sáu vạn thiết kỵ đánh cho sứt đầu mẻ trán, nếu như không phải nhiều hơn mấy vạn người so với thiết kỵ, sợ rằng đã không duy trì nổi nữa, mà hiện giờ mấy vạn bộ binh tinh nhuệ giết vào, để binh lực hai bên cân bằng, mà bên Khang Tư có trang bị hùng mạnh nhân viên cường hãn, chiến đấu với quân thảo nguyên còn không chiếm thượng phong, vậy thật sự là không có thiên lý nữa.

Tứ hoàng tử trên thành lâu vẫn ngắm nhìn kích động nắm chặt bàn tay, thủ hạ của hắn cũng múa đao múa thương trầm trồ liên tục.

Rốt cuộc đợi được thời cơ chiến thắng quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến rồi, không ngờ tới quân Liên minh cường hãn như vậy, chẳng những có thể chiến đấu chính diện với quân thảo nguyên, càng có thể quấn chặt quân thảo nguyên một chỗ.

Ai cũng biết rõ quân thảo nguyên khó chơi tới mức độ nào, nhìn bên phía mình chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, chiến thủ thành với quân thảo nguyên lại có tỷ lệ chiến tổn đối lập như vậy thì biết.

Người không hiểu, thấy quân Liên minh lao ra thành trì sau đó chiến đấu chính diện cùng quân thảo nguyên, tiếp đó đánh bại bọn họ, hình như quân thảo nguyên không kham được một kích, nhưng người đã từng giao thủ với quân thảo nguyên lại biết, quân thảo nguyên không phải dễ trêu chọc như vậy.

Quân Tây Nam tác chiến cùng quân thảo nguyên qua năm này tháng nọ, đương nhiên càng thêm rõ ràng, cho nên bọn họ căn bản sẽ không đố kỵ quân Liên minh đánh bại quân thảo nguyên, ngược lại sẽ vui mừng thắng lợi đồng thời kinh hãi quân Liên minh cường đại.

Loại tâm tình này thế nhưng tự nhiên mà xuất hiện, ngày trước hôm nay đều bị quân thảo nguyên áp chế, hiện tại có quân Liên minh áp chế quân thảo nguyên, nếu muốn giải quyết mấy người kia, chẳng phải càng thêm dễ dàng?

Tứ hoàng tử đột nhiên tỉnh táo lại hô lớn:

- Nhanh! Phái ra tất cả bộ đội, đưa tất cả tráng đinh dự bị ra cho ta, tuyệt đối không thể để những tên thảo nguyên kia chạy mất!

Nghe mệnh lệnh như thế, ai cũng biết đây là thời cơ tốt nhất giải quyết hoàn toàn đám người thảo nguyên này, đều nhận lệnh chạy xuống dưới.

Các sĩ quan đều rõ ràng đám người thảo nguyên kia chính là đầu sỏ khiến cho Tây Nam cứ luôn bảo trì chế độ quân sự, hơn nữa ngoại trừ hơn mười vạn quân thảo nguyên này, căn bản không có đoàn quân thảo nguyên nào khác xuất hiện nữa, nói cách khác, chỉ cần giải quyết đám người thảo nguyên này, dù là không thể tiêu diệt hoàn toàn sự uy hiếp từ thảo nguyên, nhưng có thể để cho Tây Nam yên tĩnh một thời gian, để cho mọi người Tây Nam thở một hơi.

Hơn nữa những kỵ binh này bị quân Liên minh đánh tan, kỵ binh mất đi ưu thế số lượng, bộ binh lại chiếm ưu thế số lượng căn bản không cần sợ.

Đây chính là thời cơ thu được quân công tốt, có thể tăng một hai cấp hay không thì xem lần này.

Cửa thành lại mở ra lần nữa, quân Tây Nam còn lại bên trong thành lập tức tập hợp bộ đội lao ra ngoài, mà các tráng đinh Tây Nam, lại cầm theo đủ loại khí giới đủ hình dáng, theo sát phía sau xông ra.

Bộ binh Tây Nam đã bị quân Liên minh chỉnh đốn thành lập mười vạn biên chế, sau khi biết được tình hình, đặc biệt biết thủ lĩnh Khang Tư lại xông ra ngoài thành chém giết quân thảo nguyên, theo các sĩ quan hò hét, trong lòng binh lính mừng rỡ, cũng lập tức xuất phát ra ngoài thành.

Dưới mười vạn đại quân bao vây tiễu trừ, một nhóm quân thảo nguyên này toàn bộ tử trận, không có một ai đầu hàng.

Tuy rằng các sĩ quan nắm chắc đại cục liều mạng chiêu hàng, chỉ là quân thảo nguyên ngoại trừ càng thêm điên cuồng công kích ra, căn bản không một ai buông binh khí.

Giết đến cuối cùng, quân Tây Nam cùng quân Liên minh đều có chút không đành lòng giơ binh khí đánh quân thảo nguyên, để cho các quân thảo nguyên này đánh lên binh khí của mình, mà không ra tay giết bọn họ.

Đây là một trận chiến trực tiếp duy trì liên tục đến đêm khuya, đến sáng ngày hôm sau, trong tầm nhìn đều là thi thể và vết máu, tất cả nhân viên tham chiến đều lắc đầu có chút thất lạc.

Tất cả quan lại, dân chúng bên trong thành giống như xem trò đều hoan hô rung trời, quân thảo nguyên vây khốn thành trì rốt cuộc bị tiêu diệt rồi, hơn nữa là quân Tây Nam rốt cuộc đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến, việc này đã tăng mạnh độ thống trị thu phục lại Tây Nam!

Trong lúc Tứ hoàng tử bắt đầu hạ lệnh chuẩn bị tiệc chúc mừng, quân Liên minh Khang Tư đã di chuyển đến đại doanh quân thảo nguyên, còn Tương Văn sau khi báo thời gian mở tiệc chúc mừng, bắt đầu báo cáo tổn thất lần này.

- Chủ thượng, chiến đấu lần này thiết kỵ bên ta tổn hại bảy trăm năm mươi ba người, bị thương hơn hai vạn ba ngàn người, có thể nói sáu vạn thiết kỵ thương vong phân nửa, nhưng mà tám phần mười thương binh có thể khôi phục trong một tháng.

- Bởi vì chúng ta chiếm lĩnh đại doanh quân thảo nguyên trước tiên, cho nên thu được mười ba vạn thạch lương thực, ba vạn chiến mã, mười vạn cây cung thảo nguyên, tên lông chim một ngàn bó, tên sắt một vạn bó, tên gỗ đầu sắt mười vạn bó, mỗi bó là một ngàn cây, bảo đao một ngàn ba trăm bốn mươi thanh.

Khang Tư nhướng mày, loại tên lông chim này là tên quý giá dùng để ngắm bắn mục tiêu quan trọng, lại có tới mười vạn cây? Toàn bộ tên sắt càng hơn một ngàn vạn cây, tên bình thường càng thêm kinh người, lại có tới mười triệu, khó trách quân thảo nguyên có thể công kích mưa tên không ngừng nghỉ mà!

Về phần vì sao quân thảo nguyên có được sức lực bắn tên liên tục không ngừng, Khang Tư không có truy cứu, dù sao người bị Mật giáo ô nhiễm, có năng lực khó tin nổi cũng không phải không có khả năng.

Khang Tư lưu ý là nhiều cây tên như vậy, đặc biệt là một ngàn vạn tên sắt kia, không cần nói bao nhiêu nhà xưởng mới có thể chế tạo ra nhiều mũi tên như vậy, chỉ cần kim loại dùng chế tạo ra những mũi tên sắt kia cũng là một con số trên trời rồi.

Chỉ cần đi ra ngoài thu mua cũng không có khả năng chịu được độ tiêu hao như vậy, chỉ có bản thân đại thảo nguyên có được một quặng sắt lớn mới có thể tiến hành tiêu hao như thế.

Một nhà xưởng có sức chế tạo mạnh như vậy, hơn nữa một mỏ khoáng tài nguyên dày đặc, hai cái kết hợp lại tạo ra hiệu quả làm người ta phải lo lắng.

Bởi vì thứ như vậy không phải bên phía mình, mà là thuộc về Mật giáo đối địch với cả thiên hạ, ngẫm lại Mật giáo có thể sử dụng hệ thống này trang bị bao nhiêu bộ đội, cứ vậy mà không nhịn được có chút đau đầu.

- Tình trạng ôn dịch ba tỉnh Tây Nam khác thế nào rồi? Giảm xuống chưa?

Khang Tư hỏi.

- Không yếu bớt bao nhiêu, nói lại cũng thật kỳ quái, tuy rằng ba tỉnh phơi mấy trăm vạn thi thể, tạo ra ôn dịch quá mạnh cũng là bình thường, thế nhưng cũng không phải đã qua nhiều năm rồi sao? Mặt trời đổ nắng lửa, mưa to rửa trôi, gió lớn thổi tán, thi thể này đã sớm thành xương khô rồi, nào còn chế tạo được ôn dịch chứ?

- Coi như là mấy khu ao đầm gây ra, thì qua mấy năm cũng sẽ biến thành một khối đất khô an toàn, làm sao hiện giờ ba tỉnh vẫn duy trì tình trạng như vậy.

- Ừm, ngươi nói có phải là do người làm hay không? Hoặc là phạm vi ôn dịch chỉ có ở trong biên cảnh ba tỉnh thôi.

Khang Tư suy nghĩ nói.

- Do người làm? Chủ thượng nói là Mật giáo thảo nguyên kia phát hiện thảo nguyên bị bọn họ làm cho rối loạn, mất đi hiệu quả che giấu bọn chúng, cho nên dứt khoát đưa người thảo nguyên ra ngoài tấn công, tạo ra một khu ôn dịch bảo hộ bọn họ?

Tương Văn rất giật mình nói.

- Ngoại trừ tổ chức thần bí Mật giáo này ra tay, thật sự không nghĩ ra vì sao ôn dịch sẽ lưu lại thời gian lâu như vậy. À, chuyện bên Giáp Linh hẳn làm xong rồi chứ? Điều Giáp Linh trở lại. Chuyện trinh sát phạm vi ôn dịch chỉ có Giáp Linh mới làm được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y

Khang Tư nói.

Tương Văn vừa cười vừa nói:

- Hiện giờ Giáp Linh đang khai thông ba đường liên lạc nối tiếp với Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa đường thông tin ở địa bàn bên kia đã bị thương đoàn dưới trướng Tam gia khống chế hoàn toàn, chúng ta ngoại trừ có ba vạn binh sĩ tinh nhuệ rải ở địa bàn các nơi, còn có hơn mười vạn dân chúng di chuyển đến định cư, có thể nói dù có người nào phát hiện ý đồ của chúng ta, địa bàn gần đường thông đạo cũng tuyệt đối nằm dưới sự khống chế của chúng ta.

- Ừ, thương đoàn An Tái Kháng dựa vào giá chênh lệch hàng hóa hai nơi hẳn phải phát triển mạnh chứ?

Khang Tư cũng cười hỏi.

- Đúng vậy, thương đoàn Tam gia thật đúng là kiếm tiền nhanh như gió, ngài ngẫm lại, bên này hàng có giá một kim tệ, đi qua phân nửa thiên hạ mới có thể tới được Duy Nhĩ Đặc, giá cả đã sớm tăng lên gấp mấy chục lần, khấu trừ phí chuyên chở, thương nhân cũng buôn bán lời gấp mười, mà chúng ta chỉ đi qua một thông đạo, chi phí chuyên chở hầu như không có, cũng kiếm được gấp mười.

- Dựa vào thông đạo như vậy, thương đoàn Tam gia dễ dàng hơn những người khác mấy chục lần, lại còn kiếm được nhiều hơn, thường xuyên qua lại, thương đoàn Tam gia tự nhiên càng dễ lớn mạnh hơn những người khác.

- Đã nhận được báo cáo từ Tam gia, hiện giờ thương đoàn phía dưới Tam gia đều có định mức ở từng cảng khẩu trên toàn Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa càng liên hợp độc chiếm hơn mười cảng khẩu! Đất đai trong lục địa Duy Nhĩ Đặc càng đạt tới ngàn vạn mẫu!

- Thống kê toàn bộ lại, chúng ta đã có được bảy phần trăm toàn bộ Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa sang năm con số này sẽ tăng lên gấp đôi!

Nói đến đây Tương Văn cũng bắt đầu hưng phấn.

Khang Tư há to miệng, ánh mắt tản ra thần sắc không thể tin được.

Bảy phần trăm, không nói quyền lực cũng không phải nói tài phú, lại càng không nói tới đất đai, nhân khẩu, mà là tất cả các nhân khẩu, tài lực, binh lực, đất đai, lực ảnh hưởng, quyền lực... Các loại trên toàn Duy Nhĩ Đặc tổng cộng lại thành bảy phần trăm kia!

Đừng nhìn con số này có chút ít ỏi, nhưng bảy phần trăm của đại quốc lớn nhất thiên hạ, chỉ cần tính toán, có thể phát hiện tuyệt đối to lớn hơn nhiều so với Tây Nam hiện tại bao gồm tất cả thế lực Khang Tư trong toàn bộ Liên minh thống nhất.

Biết rõ con số này đại biểu ý nghĩa gì, người luôn bình tĩnh như Khang Tư cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Lúc đầu để An Tái Kháng lập ra một số lớn thương đoàn ở Duy Nhĩ Đặc, mục đích chính là dùng để mua lượng lớn thương thuyền cấp Khôi Kiều dùng để cải tạo thành chiến hạm hải quân, không ngờ tới quay trái quay phải, ngược lại để những thương đoàn này đã khống chế định mức Duy Nhĩ Đặc lớn như vậy.

Hiện giờ nói gì thương thuyền lớn, dù là chiến hạm cấp Khôi Kiều cũng có thể mua không hạn chế, chỉ cần lo lắng có đủ thủy binh hợp cách điều khiển nó hay không thôi.

Hơn nữa khi thương đoàn đạt tới con số khống chế được hai mươi phần trăm định mức, thì muốn có được chi hạm đội Duy Nhĩ Đặc thiên hạ đệ nhất cũng không phải là chuyện không thể nào.

Vừa nghĩ như vậy, Tương Văn nhìn Khang Tư càng sùng bái.

Trước đây nghe được muốn mưu đoạt Duy Nhĩ Đặc còn tưởng rằng nói mộng, không ngờ tới đã tiến triển tới mức này. Chỉ cần chờ thương đoàn Duy Nhĩ Đặc đạt tới đỉnh, sáu phần hệ thống cảng khẩu đều thuộc về bên phía mình, như vậy toàn bộ Duy Nhĩ Đặc chính là vật trong tay chủ thượng rồi.

Đương nhiên, cái này phải che giấu một bên không được phơi bày ra ánh sáng, dù ngay cả bên trong các thương đoàn cũng không thể biết được chủ nhân sau màn mình, các thương đoàn khác lại càng không biết nữa.

Tất cả bố trí là để không làm dân chúng Duy Nhĩ Đặc rung động, cũng là để không cho các quốc gia khắp thiên hạ liên hợp lại đối phó chủ thượng.

Dù sao khắp thiên hạ ngoại trừ bên phía mình, không có mấy thế lực chấp nhận thấy Duy Nhĩ Đặc có một chủ nhân, dù sao có thể để cho Duy Nhĩ Đặc hành động theo ý mình, nếu như vậy cần gì cái hư danh có thể dẫn tới phiền phức đây chứ, muốn uy danh, thì uy danh bên Đế quốc là đủ rồi.

Về phần phải nhắc nhở Khang Tư chú ý An Tái Kháng có thể phản khách thành chủ, Tương Văn căn bản không có ý nghĩ này, không phải yên tâm An Tái Kháng, mà là An Tái Kháng này có làm rất tốt đi nữa, cũng không có khả năng hoàn toàn nắm giữ được số lượng thương đoàn đã bành trướng đến nổi phải dùng đơn vị hàng trăm tính toán.

Sở dĩ những thương đoàn này ngoan ngoãn nghe lệnh, chủ yếu là do mật vệ đe dọa quản lý, không thì các thương đoàn trên danh nghĩa này đã sớm độc lập tự chủ rồi, nào còn chịu nghe lệnh? Cho nên, chỉ cần mật vệ không phản bội, như vậy các thương đoàn này căn bản đừng nghĩ tới chuyện vi phạm mệnh lệnh Khang Tư. Về phần lo lắng mật vệ phản bội? Đầu tiên mật vệ đều là tẩy não xong mới bắt đầu huấn luyện, sẽ không dễ dàng phản bội; hai là muốn phản bội cũng phải có người dụ dỗ, nhưng mà bình thường mật vệ sẽ chỉ tiếp xúc với mật vệ, không có việc sẽ không tiếp xúc với người khác, hơn nữa dù có giao lưu cũng sẽ không bại lộ thân phận của mình, muốn thu mua cũng không có khả năng. Có đảm bảo mật vệ sẽ không bị người ta dụ dỗ, không có cám dỗ bên ngoài, muốn mật vệ phản bội thật là quá sức khó khăn.

Mật vệ sẽ không phản bội, vậy thương đoàn sẽ không phản bội; thương đoàn sẽ không phản bội, Tam gia khống chế nhiều thương đoàn hơn cũng không có gì đáng sợ, đã như vậy, cần gì ta còn phải nói lời vô dụng đây chứ, miễn cho chủ thượng nghĩ mình gây chia rẽ ly gián.

Đúng lúc này, một mật vệ đột nhiên xuất hiện bẩm báo:

- Chủ thượng, phu nhân Y Ti Na đưa thư tín tới.

Nhìn một cái túi mật vệ đang cầm trong tay, trong lòng Khang Tư cười thầm: Phu nhân mình sẽ không phải đưa quần áo tới chứ?

Khang Tư vừa nghĩ vừa mở túi ra, bên trong túi là một cái rương nhỏ, mở ra tiếp, bên trong tràn đầy những viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay như những viên ngọc trai màu đen, bên trên đặt một phong thư.

Vừa nhìn những viên thuốc này, Khang Tư biến sắc, Y Ti Na sẽ không chế tạo ra nhiều thần dược như vậy chứ? Lập tức mở thư ra đọc.

Tuy rằng Tương Văn không dám nhìn lén nội dung thư, nhưng vẻ mặt nghi hoặc nhìn những viên thuốc trong rương, mấy thứ này dùng làm gì?

Những viên thuốc nho nhỏ như trân châu đen, nhưng không trơn bóng như trân châu, ngược lại có chút giống như thuốc viên, nhưng lại không có mùi thuốc, chủ mẫu đưa những vật này tới làm gì?

Thấy sắc mặt Khang Tư đầu tiên là thất kinh, tiếp đó lại lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng Tương Văn càng hiếu kỳ ngứa ngáy, nhưng đây là thư riêng của chủ mẫu, ai dám xem bậy, chỉ có thể đau khổ đợi Khang Tư giải thích.

Khang Tư cười xếp thư vào túi áo, sau đó bốc lên một viên thuốc đen nói:

- Biết đây là cái gì không?

Nhìn thấy vẻ mặt Tương Văn nghi hoặc, Khang Tư lập tức tự hỏi tự đáp:

- Đây là Y Ti Na cố ý luyện chế ra, thuốc viên dùng để khắc chế ác ma.

- Khắc chế ác ma? Làm sao khắc chế? Để ác ma ăn nó?

Tương Văn mở to hai mắt, tuy rằng biết phu nhân Y Ti Na dịu hiền trước đó vài ngày đột nhiên sửa đổi tác phong, hấp tấp luyện chế dược vật, nhưng không ngờ tới vị phu nhân này thật sự có thể chế ra mấy dược vật hữu dụng.

Chỉ là Tương Văn cũng có chút nghi thần nghi quỷ, vật như vậy lại có thể luyện chế ra? Thật hay giả vậy?

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.