Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên Minh khai chiến (P3)

Phiên bản Dịch · 2574 chữ

Khang Tư giải thích nói:

- Ngươi nghĩ lại xem, trước kia đối thủ của quân Thiểm Nam chỉ có quân Thiểm Đông, còn thổ phỉ cùng dân bạo loạn đều vì vấn đề địa lý và vị trí mà không xuất hiện số lượng nhiều; mà ngược lại binh sĩ của Tam hoàng tử đa số đều trải qua kinh nghiệm chiến trận, cho dù tráng đinh kéo vào cũng dũng mãnh hơn so với binh sĩ bình thường của quân Thiểm Nam. Những tin này đều do mật vệ báo lên đấy. Cho nên giữa quân Thiểm Nam cùng quân của Tam hoàng tử có chênh lệch thật lớn, cũng sẽ không vì không có quan chỉ huy mà dễ tới gần, ta phỏng chừng quân Thiểm Nam lần này có thể nhiều lắm là tiễn đưa Tam hoàng tử ra nước ngoài.

Tương Văn gật gù đột nhiên dường như suy nghĩ tới điều gì, sau đó thần tình nghi hoặc hỏi:

- Chủ thượng! Kỳ thật quân đội lệ thuộc trực tiếp chúng ta bên này cũng không biết là tinh binh của các thế lực đế quốc đó đâu có gì lợi hại, nhưng vì cái gì từ trong quân đội của họ chỉ có thể chọn ra tinh binh như vậy? Còn nhớ trước đây dù là đội quân cảnh vệ địa phương của đế quốc cũng tinh nhuệ hơn so với tinh binh của hành tỉnh bây giờ.

- Rất đơn giản! Tinh binh của đế quốc đại đa số đều thay đổi mấy lượt: Lúc đầu tinh binh trải qua nhiều năm huấn luyện đầu tiên tiêu hao ở nội chiến quân phiệt lần đầu; nhóm tinh binh thứ hai lại tiêu hao ở thời kỳ quân phiệt cát cứ; nhóm thứ ba thì tiêu hao ở bên trong dân chúng bạo loạn; sau này lại trải qua chín Hoàng đế cùng các quân phiệt đại chiến tiêu hao thêm nữa. Vì thế tinh binh mới xuất hiện đương nhiên không thể so sánh với tinh binh trước kia. Y - www.

Khang Tư cười nói.

- À! Hóa ra nguyên nhân là vậy! Khó trách ta lại cảm thấy tinh binh của đế quốc mỗi năm càng tệ, năm sau không bằng năm trước!

Tương Văn chợt hiểu ra.

- Tuy nhiên cũng đừng coi thường bọn họ, chỉ cần trải qua mấy trận đại thắng, sau đó đám tinh binh này sẽ không kém thua binh sĩ của chúng ta đâu.

Khang Tư cảm thán nói tiếp:

- Chỉ cần đánh thắng liên tiếp mấy trận, sĩ khí cùng ngạo khí của binh sĩ tăng lên khẳng định sẽ khiến năng lực của binh sĩ xuất hiện chất biến. Tuy nhiên dùng thắng lợi để bồi dưỡng ra tinh binh như vậy cũng không đáng sợ cho lắm! Đáng sợ chính là loại tinh binh có thể thắng có thể bại, bất kể thắng bại đều có thể giữ được tâm trí ổn định.

Tương Văn không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên lộ thần sắc lo lắng nói:

- Chủ thượng! Ngài nghĩ đám Tông giáo ác ma đó có thể tạo ra quân đội ác ma vẫn duy trì động tác như người bình thường, nhưng lại không sợ sống chết, không có tình cảm hay không?

Khang Tư cũng lo lắng cảm thán nói:

- Hy vọng sẽ không xuất hiện quân đội ác ma như vậy, bằng không đối mặt với quân đội đó con người thật đúng là gặp phiền toái lớn.

Thấy tâm tình Khang Tư không tốt, Tương Văn vội sửa miệng nói:

- Theo lý hẳn là không có quân đội ác ma như vậy! Nếu như có loại quân đội này, những Tông giáo ác ma gì đó đã sớm phái bọn chúng ra rồi. Hơn nữa từ khi trời phạt qua đi, ác ma ở các nơi cũng không thấy bóng dáng nữa. Nói không chừng ổ Tông giáo ác ma bị trời phạt hủy diệt rồi.

Khang Tư nghe nói vậy không thèm để ý chỉ lắc đầu. Tông giáo ác ma truyền lưu không biết đã bao nhiêu năm sao có thể vừa đúng lúc trời phạt bị hủy diệt?

Quân đội tinh nhuệ của Tông giáo ác ma sở dĩ không có xuất hiện: Một là bọn họ không có khả năng tạo ra quân đội như vậy; hai là để chế tạo quân đội như vậy phí tổn rất cao, đối phương không cam lòng bỏ tiền ra.

Dựa theo các tông giáo đã bồi dưỡng ác ma mà nói, nguyên nhân thứ hai rất có thể là chính xác. Hiện tại cứ hy vọng quân mình tạm thời không nên đụng phải quân đội ác ma như vậy mới tốt.

---------------------

Ngay tại thời điểm Liên minh thống nhất bắt đầu lần đầu tiên đối ngoại tác chiến, tại một thành trì nọ trên bán đảo Phi Ba, thành chủ thành trì đang quét mắt nhìn võ sĩ dưới trướng, nhìn mấy trăm tên võ sĩ dưới trướng thuộc sở hữu của mình, phía dưới còn có mấy ngàn binh lính, trong lòng thành chủ không kìm nổi dâng lên một cỗ hào khí.

Ai có thể nghĩ đến trước kia bản thân mình chỉ có mười tên võ sĩ, một trăm tên binh sĩ đã coi như giỏi lắm rồi. Thế mà vài năm sau cũng tại đây không ngờ có được đoàn võ sĩ mấy trăm tên cùng mấy ngàn binh sĩ.

Hơn nữa lãnh địa của mình cũng bởi vậy mà mở rộng gấp mấy lần!

Đương nhiên, bởi vì gã Lôi gia kia động một cái liền xuất ra mấy vạn binh mã chinh chiến khắp nơi, khiến cho toàn bộ võ gia trên bán đảo Phi Ba bị bắt buộc không biết làm sao chỉ đành bắt đầu hành động gồm thâu càng thêm kịch liệt, khiến cho hiện tại một cái địa phương có thể xưng là thành trì không có mấy ngàn binh sĩ trú đóng cũng là chuyện thực quá mức khó tin. Nghĩ tới đây gã thành chủ này tức thì vứt qua sau đầu không thèm nghĩ tới nữa.

Thành chủ quay đầu nhìn đường lộ ngoài thành im ắng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi hướng về phía thủ hạ dưới tay mình quát lớn:

- Chư vị võ sĩ anh dũng nhà ta! Hiện tại ngoài thành xuất hiện khoảng một ngàn tên thổ phỉ cả gan làm loạn, chẳng những làm bế tắc tuyến đường chính sinh tồn của thành chúng ta, lại không kiêng nể gì ở ngoài thành cách một dặm thiết lập trạm chặn thương đội của thành chúng ta lại! Mối sỉ nhục thế này toàn thành trên dưới đều không thể chịu đựng được! Cho nên hôm nay bản thành chủ yêu cầu các ngươi xuất quân tiêu diệt bọn chúng! Vì nhà ta, vì chủ công, vì công lao sự nghiệp! Xuất chiến cho bản thành chủ!

- Vạn thắng!

Mấy trăm võ sĩ lập tức gào thét ầm lên, bọn họ đương nhiên biết rõ đường lộ bị bế tắc, thương đội bị chặn lại sẽ mang đến hậu quả gì cho tòa thành. Bản thân mình là võ sĩ, không nhiều thì ít đều có lợi ích gắn kết cùng tòa thành này. Tuy rằng không có quan hệ quân thần cùng thành chủ, nhưng cũng nguyện ý phục tòng mệnh lệnh.

Sau khi gào thét phát tiết cơn phẫn nộ, các võ sĩ lập tức phân phối mang theo nông binh phía sau, phấn chấn đạp bước xông ra khỏi thành trì.

Trên con đường chính yếu cách ngoài thành một dặm, gần một ngàn hán tử gầy yếu mặc quần áo cũ nát, phanh ngực lộ vú, đi chân trần, trong tay hoặc là nắm đao cũ nát, hoặc là cầm trúc thương, tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, chặn kín cả một doạn đường.

Tuy rằng đám người này không có bày ra bộ dáng của kẻ lưu manh côn đồ, nhưng xem cách bọn họ nghênh ngang ngồi ngăn chặn tuyến đường chính, cắt đứt giao thông hai bên qua lại như vậy, thì biết những người này tuyệt đối không phải là người lương thiện rồi.

Bởi vì hai bên cách nhau chỉ một dặm đường, đoàn võ sĩ suất lĩnh quân đội ra khỏi thành đi chưa được mấy bước đã tiến vào phạm vi chiến đấu. Các võ sĩ quát lớn một tiếng lệnh, binh sĩ liền di động chậm rãi bày trận hình, sau đó theo các võ sĩ dẫn dắt đội hình từ từ tiến tới đám thổ phỉ.

Gần một ngàn tên thổ phỉ kia khi nhìn thấy đoàn võ sĩ xuất hiện, cũng hoàn toàn không có phản ứng chút nào, kẻ ngồi thì ngồi, kẻ đứng thì đứng.

Nhìn đến đám thổ phỉ khinh thường không để mình vào mắt như thế, các võ sĩ vừa mừng vì bọn chúng sơ suất như thế, vừa phẫn nộ vì bị bọn chúng coi thường mình.

Các ngươi chỉ là một đám thổ phỉ thôi mà, ỷ dựa vào cái gì bày ra một bộ thần thái ngạo khí khi người như vậy? Theo lý hẳn là các võ sĩ đại nhân bày ra bộ dáng này mới đúng chứ!

Bởi vì phẫn nộ, các võ sĩ sắp xếp vị trí ở hàng đầu xông tới, lúc này đã triển hiện ra vũ dũng của bọn họ, cũng biểu hiện miệt thị bọn thổ phỉ, càng tăng thêm dũng khí của các nông binh phía sau.

Các võ sĩ toàn bộ trang bị võ trang hạng nặng, cũng không cho rằng chính mình đối mặt với đám thổ phỉ không có trang bị gì lại phải chịu thương tổn.

Tuy nhiên, các võ sĩ không có duy trì vui mừng bao lâu! Khi các võ sĩ chỉ huy nông binh tiếp cận thổ phỉ chừng một trăm mét, thời điểm toàn bộ võ sĩ bắt đầu xung phong, đúng lúc này đám thổ phỉ lười biếng dường như nhận được mệnh lệnh nào đó, lập tức giống như đã thay đổi thành một người khác, thần thái lười biếng đột nhiên biến mất, tất cả đều mắt toát ra hàn quang, động tác nhanh chóng xếp thành một trận hình công kích.

Tuy rằng cách ăn mặc quần áo cùng vũ khí của những người này vẫn như cũ chính là một loại thổ phỉ kia, nhưng bởi vì thần thái biến hóa, khiến người ta nhìn đến bọn họ đều không còn xem bọn họ như thổ phỉ nữa.

Tuy rằng đám thổ phỉ đột nhiên bày ra trận hình, khiến các võ sĩ giật mình, nhưng cũng không quan tâm lắm. Cứ nhìn vũ khí của đám thổ phỉ đó xem, khảm đao chỉ có mười thanh, còn lại không phải cuốc thì trúc thương, vũ khí như vậy cho dù bày ra trận hình hoàn mỹ nhất thì thế nào? Còn không phải để mặc cho võ sĩ tinh nhuệ mình vung đao chém giết sao?

Nghĩ đến khoái cảm mang tới khi tiêu diệt dân bạo loạn trước kia, các võ sĩ đều cảm thấy hưng phấn bừng bừng. Chỉ còn có mấy chục thước, mình lại có thể cảm thụ, có thể thưởng thức cảnh đầu rơi xuống đất máu tươi tung tóe đầy trời rồi đây.

Hai bên sắp chạm nhau, hàng võ sĩ phía trước giơ cao khảm đao, hét lớn một tiếng vung đao phóng tới.

Vẫn như cũ nảy sinh trong tưởng tượng: Đầu người rơi xuống đất, nhưng tình cảnh trước mắt lại không như mong muốn của các võ sĩ.

Trong khoảnh khắc đao của các võ sĩ giơ lên cao còn chưa kịp chém xuống, hàng thổ phỉ phía trước với tốc độ nhanh như chớp, rất nhanh đã giết chết võ sĩ đối mặt với mình!

Sau đó, không những hàng võ sĩ thứ nhất ngã xuống một loạt, võ sĩ hàng thứ hai bọn họ vừa tiến lên một bước, cũng như nhau rất nhanh ngã quỵ. Tuy nhiên tới hàng võ sĩ thứ ba, võ sĩ đã có chuẩn bị, vừa kinh sợ vừa phẫn nộ hoặc là rất nhanh chặn thổ phỉ tập kích, hoặc là lách qua một bên liều chết công kích, đồng thời nhanh chóng triển khai phản kích.

Thế nhưng, tuy rằng các võ sĩ này là quân nhân chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện, nhưng so cùng đám thổ phỉ đó không ngờ rõ ràng là kém thua rất nhiều.

Đơn giản chỉ nhìn đám thổ phỉ đó ung dung thoải mái nhoáng lên một cái đã ngăn chặn đợt phản kích của các võ sĩ là có thể biết ngay, hơn nữa đám thổ phỉ còn thuận thế phản công, các võ sĩ hàng thứ ba mới vừa né tránh thoáng cái đã bị giết sạch.

Võ sĩ tổng cộng chỉ có hai ba trăm người, mỗi hàng tấn công ít nhất ba bốn mươi người, ba hàng vừa xông lên, các võ sĩ rất nhanh liền đã chết gần phân nửa. Kiểu công kích linh hoạt, sắc bén này khiến các võ sĩ phía sau không khỏi sinh ra một chút dao động, mà chút dao động này lại làm cho bọn họ càng mau chết hơn.

Vì thế, không tới mười phút sau, ngoại trừ mấy võ sĩ hèn nhát, vừa phát hiện không đúng liền rút chạy về phía sau đã tránh thoát được một kiếp, các võ sĩ còn lại bị bọn thổ phỉ giết chết sạch như đốn gỗ mục. Về phần nông binh phía sau, do võ sĩ cưỡng bức chỉ huy tới, bọn họ sao dám đối chiến với quân địch. Nếu đã không còn võ sĩ chỉ huy, đám nông binh này thậm chí ngay cả dân bạo loạn bình thường cũng không bằng, cho nên sau khi võ sĩ bị giết sạch, kết quả của bọn họ không cần nói cũng biết.

Sau khi đám thổ phỉ chém giết mấy trăm nông binh, nông binh liền vứt bỏ binh khí ầm ầm chạy trốn. Thổ phỉ không có thừa thắng xông lên, cũng không có thu dọn chiến trường, chỉ là các từ trong số vũ khí của đối phương rớt lại chọn một cây thuận tay, sau đó liền sắp xếp đội ngũ chỉnh tề mau chóng rời đi.

Hết thảy việc xảy ra làm cho thành chủ đứng trên thành lầu nhìn thấy cũng thở ra nhẹ nhõm, bởi vì chiến bại khiến trong lòng hắn run sợ đã chuẩn bị bỏ thành chạy trốn. Lúc này trong đầu hắn đầy nghi vấn.

Tuy rằng võ sĩ đã chết trận nhiều như vậy, chính mình khẳng định sẽ không hay ho, nhưng mặc kệ nói thế nào thành trì bị công hãm, chỉ cần thành trì còn ở trong tay, nhiều nhất cũng chỉ là bị cách chức thành chủ mà thôi.

Gã thành chủ này hoàn toàn không biết rắng: Bọn thổ phỉ cũng không có rời xa tòa thành này, thật ra khi rời xa thành chừng hơn mười dặm tới một chỗ thung lũng trú ở nơi đó.

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.