Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên minh thống nhất (P1)

Phiên bản Dịch · 2536 chữ

Nhìn thấy chuyện được giải quyết dễ dàng, trên mặt Tương Văn lộ ra nét tươi cười, còn tiểu Hoàng đế vẫn luôn chú ý tới Tương Văn lập tức cố sức nuốt nước bọt.

Tiểu Hoàng đế đã biết phong tình, bắt đầu dâng lên ảo tưởng trong lòng. Tuy nhiên bị ánh mắt lạnh như băng của Tương Văn liếc một cái, cảm giác rét lạnh chạy dài từ cột sống đến ót, dòng suy nghĩ quỷ quái gì của hắn đều bị tiêu tan.

Gã Thừa tướng kia buông lỏng thở phào nhẹ hẳn đi rất nhiều, cũng đột nhiên nhớ tới chuyện Thập thất hoàng tử bên kia.

Hắn không kìm nổi mở miệng nói:

- Tương Văn đại nhân! Chúng ta bên này tuy rằng rất vui lòng bắt tay cùng hành động với Thập thất hoàng tử, nhưng mà cũng không biết Thập thất hoàng tử bên kia có cùng một lòng như chúng ta hay không đây!

Văn võ bá quan tại đây cũng không muốn bởi vì đối phương không phối hợp mà xảy ra chuyện không hay, cho nên vội vàng phụ họa theo.

- Không cần lo lắng! Bọn họ nơi đó ta cũng phái một nhóm người đi khuyên bảo bọn họ, nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta cũng không ngại cho bọn họ hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.

Tương Văn rất bình thản nói.

Các quan lại ở đây đều là người tinh khôn, vừa nghe lời này lập tức liên tưởng tới điều gì rồi. Y - www.

Thừa tướng ỷ vào địa vị cao thân phận nhạc trượng thân cận của vua, có hơi cẩn thận mở miệng hỏi:

- À! Không biết Tương Văn đại nhân có thể toàn lực hỗ trợ chúng ta hay không vậy? Chúng ta tuyệt đối sẽ tuân theo chỉ thị của Tương Văn đại nhân. Hai bên chúng ta giáp giới nhau, dù sao cũng thân cận hơn so với Thập thất hoàng tử bên kia mà?

Tương Văn vừa nghe toàn lực hỗ trợ, liền hiểu được người nầy muốn mình tiêu diệt sạch đám quan lại của Thập thất hoàng tử, ủng hộ bọn họ thống trị tỉnh Thiểm Nam, sắc mặt hắn không khỏi lập tức lạnh xuống.

- Biết chúng ta vì cái gì ôn hòa cùng các ngươi thương thảo sự việc không? Các ngươi tưởng rằng chúng ta không có năng lực chiếm cứ hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam sao? Nếu không phải chủ thượng nhà ta không muốn chúng ta cùng các ngươi đều tiêu hao thực lực trong chiến tranh nội bộ, các ngươi đã sớm trở thành tù nhân rồi! Cho nên, trước khi giải quyết xong bọn thảo nguyên, tuyệt đối không cho phép các ngươi đấu đá nội bộ! Giải quyết xong bọn thảo nguyên, các ngươi muốn hay không muốn đánh nhau chí chết mặc kệ các ngươi! Nhớ kỹ, chúng ta rất vui thích được xem tuồng diễn đó.

Bị Tương Văn quát tháo không chút khách sáo như vậy, đa số người đều biến sắc mặt tái xanh. Bọn họ thân ở địa vị cao, khi nào thì chịu đựng người khác quát mắng không nể mặt mũi như vậy? Chỉ là mình không đủ sức kháng cự lại người ta, vậy cũng chỉ đành tranh mồm mép mà thôi. Thật chưa bao giờ mất mặt quá như vậy nha!

Tuy nhiên đám người này cũng biết rõ rằng: Hiện tại bởi vì ngươi là dao thớt ta là thịt bò, không nghe lời thì mất mạng ngay. Xem bộ dáng của đối phương cũng không có hứng thú tạo cơ hội để sửa sai.

Vừa nghĩ đến về sau chính mình sắp trở thành con rối của người khác, mọi người không kiềm lòng được nhìn tiểu Hoàng đế vẫn ngồi gục đầu không dám nhúc nhích. Hà! Một tiếng cười trong đau khổ! Chúng ta cũng coi như được hưởng thụ đãi ngộ như Hoàng đế rồi.

Thế nhưng Thừa tướng nhạc trượng lại hình như chưa từ bỏ ý định.

- Cái kia... Đương nhiên chúng ta sẽ nghe theo chỉ lệnh của đại nhân, tuy nhiên không biết chúng ta có vinh hạnh được bái phỏng chủ thượng của đại nhân một chút hay không? Dù sao chúng ta không đi bái phỏng chủ thượng của đại nhân, thấy thế nào chúng ta cũng thất lễ vậy.

Các quan lại tại đây đều dựng lổ tai lên nghe.

Bọn họ cũng đều biết Khang Tư bị long quyển phong cuốn mang đi rồi, chủ thượng hiện tại hẳn là thay một người khác. Lập quan hệ tốt cùng đại đầu lĩnh, cũng có thể tránh khỏi bị tiểu đầu lĩnh ức hiếp.

- Yên tâm được rồi! Chờ Hoàng đế hai vùng của các ngươi cùng thần tử tụ tập đầy đủ, chủ thượng nhà ta đương nhiên sẽ tiếp kiến các ngươi.

Tương Văn căn bản không có để vào mắt chín vị Hoàng đế của đế quốc.

Kỳ thật cũng không cần phải... Để vào mắt.

So sánh địa bàn ư?

Chủ thượng nhà mình chiếm cứ một nửa Tuyết quốc cùng toàn bộ Mạn Đặc Tư Sâm Lâm, không tính năm tỉnh Đông Nam và Lôi gia, rất có thể đã chia năm xẻ bảy kia cùng với mấy bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc đã âm thầm khống chế. Chỉ cần một nửa lãnh thổ Tuyết quốc này đã rộng lớn hơn nhiều so với bọn họ.

So sánh quân công ư?

Chủ thượng nhà mình từ nam đánh tới bắc, từ đông đánh qua tây, mà bọn họ chỉ vây ở nội loạn bên trong đế quốc, so sánh cao thấp liền biết ngay. Hơn nữa các Hoàng đế này ngay cả quyền lực cũng chưa thể thu vào trong tay, căn bản là không có tư cách so sánh cùng chủ thượng nhà mình. Cho nên hắn trực tiếp dùng giọng điệu cấp trên nói chuyện với cấp dưới, cũng coi như nể mặt mũi bọn họ rồi.

Vốn nghe được giọng điệu không khách sáo, trực tiếp xem đám người mình trở thành thuộc hạ như thế, các quan lại ở đây đều biến sắc, như có luồng hơi phẫn nộ hình thành trong ngực.

Chỉ có điều còn chưa kịp bùng phát, đã bị "tụ tập" lời này đánh tan đi.

Không ngờ đối phương chuẩn bị gom hết quan lại lớn nhỏ của Thập thất hoàng tử lại đây?

Cái này cũng quá cuồng vọng đi? Thập thất hoàng tử có tới mấy chục vạn đại quân hộ vệ đấy!

Tuy nhiên nghĩ tới cao thủ xuất quỷ nhập thần của người ta, mọi người lại có điểm nửa tin nửa ngờ. Quên đi! Tốt hơn là tạm thời chờ xem tình thế xem sao! Dù sao hiện tại cũng không có cách nào phản kháng.

Tương Văn nghênh ngang ở nhà Thừa tướng nhạc trượng vài ngày, sau đó trực tiếp triệu tụ quần thần tới hoàng cung.

Lần này lâm triều hội nghị, quan lại của Cửu hoàng tử không còn gì để nói, lại càng thêm khiếp sợ, bởi vì bọn họ nhìn thấy trước mắt một đứa trẻ bọc trong hoàng bào, còn có đủ mặt văn võ đại thần của Thập thất hoàng tử.

Không ngờ đối phương chỉ trong vài ngày, liền làm được chuyện căn bản không có khả năng làm được! Thiên hạ này còn có cái gì bọn họ không thể làm được?

Ở đây người hiểu rõ nội tình, tất cả đều sợ hãi nhìn mỹ nhân dáng vẻ tao nhã đang đứng đó nhấm nước trà.

Người nầy chỉ huy đội quân thần bí quả thật rất khủng bố, loại sự việc không có khả năng xuất hiện đều có thể làm ra được. Vậy nếu hắn muốn tánh mạng của toàn bộ già trẻ đám người mình chẳng phải là rất dễ dàng sao?

Tuy rằng các đại thần mỗi người đều cảm thấy mình rất khuất nhục, lại phải nghe lệnh của một tên thần tử, nhưng bọn họ yêu quý cái mạng nhỏ ai ai cũng không dám phản kháng.

Hơn mười vạn đại quân ở trong mắt đối phương hoàn toàn không có tác dụng, như vậy hơn mười vạn đại quân này cũng dứt khoát không thể mang lại quyền thế cho chính mình. Ngược lại đối phương vừa có sức uy hiếp tùy thời có thể giết sạch cả nhà mình, vừa có thể mang đến quyền thế tuyệt đối.

Kỳ thật, nói trắng ra quyền thế chỉ là có thể làm cho người ta có được địa vị cao cao tại thượng, có được tiền tài dùng không hết, có được quyền lực vạn người cúi đầu nghe lệnh.

Nhưng nhân tố quan trọng nhất cấu thành quyền thế, chính là nắm trong tay tánh mạng của người khác. Đó mới là quyền lực!

Một khi loại quyền lực này không tồn tại, hoặc là ngược lại để đối phương khống chế được. Như vậy quyền thế vốn hiển hách lập tức hỏng mất, thậm chí ngay cả so với tiểu dân cũng không bằng vậy.

Mà hiện tại Tương Văn nắm trong tay tánh mạng mọi người, ưu thế lớn nhất chính là nắm trong tay hai quốc gia.

Một số đại thần không có cốt khí sau khi chú ý tới điểm ấy, tròng mắt xoay chuyển, bắt đầu đánh chủ ý có nên hay không nên đầu nhập vào Tương Văn.

Giờ phút này Tương Văn không có tùy tiện ngồi trên ghế, chỉ đứng ở một bên, thổi thổi chén trà nóng hổi trong tay, mà tiểu Hoàng đế vốn là chủ nhân triều đình này cũng không có ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế, ngược lại cùng ả cung nữ ôm Hoàng đế sơ sinh kia ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tương Văn.

Vừa thấy bộ dáng Tương Văn, các đại thần đã biết qua thế mạnh của Tương Văn lập tức xốc lại tinh thần. Bởi vì bọn họ biết, chủ thượng của Tương Văn sắp xuất hiện rồi.

Mọi người lẳng lặng chờ đợi, Hoàng đế sơ sinh kia không biết là mắc tiểu hay là đói bụng, giãy giụa một hồi rồi oa oa khóc thét lên, ả cung nữ tâm trạng đang không ổn định, bị dọa đến thiếu chút nữa ném vị Hoàng đế này xuống đất, ả vội vàng vừa ôm chặt lấy Hoàng đế sơ sinh vừa ù ơ dỗ dành.

Tiếng khóc của trẻ con, khiến mọi người ở đây càng cảm thấy buồn phiền, nhưng Tương Văn cũng không có hé răng, vì vậy ai ai cũng không dám nhúc nhích. Vốn tiểu Hoàng đế còn muốn nhìn tiểu huynh đệ của mình một chút, nhưng không biết lo nghĩ điều gì, cúi đầu rụt vai không dám động đậy.

Hành động này làm cho các đại thần hai bên đều thở dài một tiếng.

Không biết qua bao lâu, Hoàng đế sơ sinh rốt cục ngưng khóc, mọi người vừa mới thở ra một hơi nhẹ, liền nghe một tràng tiếng bước chân trầm trọng, tâm tình lại căng thẳng lên.

Theo tiếng bước chân, mấy chục tên vệ sĩ thiết giáp dũng mãnh, bước nhanh vào triều đình. Thị vệ cung đình chen chúc ở một bên thấy vì tập thể xuất hiện mà khiến cho Hoàng đế đế quốc cùng các đại thần rơi vào trong khiếp sợ, thị vệ cung đình định phản kháng, nhưng lập tức bị đại thần thông minh chuẩn bị bán mình đuổi đi.

Mà đám người Thừa tướng Cửu hoàng tử chú ý tới điểm ấy, không kìm được trong lòng mắng thầm kẻ phản bội kia, tuy nhiên cũng càng thêm kinh hãi.

Bởi vì Tương Văn đem vào hoàng cung nhiều binh sĩ võ trang như vậy, chính mình lại không biết một chút tăm hơi gì, thật không biết thủ hạ dưới tay mình đã có bao nhiêu người đổi lòng đầu về phe đối phương.

Mà các quan lại của Thập thất hoàng tử bên kia, thì vẫn mặt mày căng thẳng. Vốn ngay từ đầu bọn họ nghĩ rằng chính mình bị địch quốc tung một lưới bắt hết, một vài đại thần yếu bóng vía, thậm chí đã chuẩn bị xin hàng.

Nhưng bọn họ là người từng trải lập tức phát hiện: Thần sắc các quan lại của Cửu hoàng tử không bình thường. Lại nhìn tiếp đến Hoàng đế hai nhà cùng theo đứng bên cạnh một mỹ nhân diễm lệ, lập tức biết rõ sự việc không phải như tưởng tượng của mình. Tất cả đều ngậm miệng không nói, chuẩn bị nhìn xem thử tình huống tính sau.

Tương Văn luôn chú ý tới các quan lại của Thập thất hoàng tử, bởi vì thời gian cấp bách, hắn phái người đi rồi, cũng không liên lạc cùng bọn họ, trực tiếp để cho bọn họ bắt hết người mang về. Đó là lý do để tới thời điểm chủ công giá lâm, bọn họ lộ ra tình trạng là có xác suất lớn nhất.

Đương nhiên, người của Cửu hoàng tử bên này mới có thể lộ ra tình trạng như vậy. Thập thất hoàng tử bên kia dám liều lĩnh, thì cấp thêm một lần cơ hội, mà Cửu hoàng tử bên này dám liều lĩnh, vậy thì trực tiếp giết gà dọa khỉ là được.

Lại thêm một tràng tiếng bước chân vang lên, tuy nhiên lần này tiếng bước chân có vẻ nhẹ nhàng, mà như có như không, nếu không phải mọi người tại đây đều không có phát ra một chút tiếng động, phỏng chừng còn không nghe được nữa.

Chủ nhân chân chính đến rồi.

Mọi người vội chuyển ánh mắt về phía tiếng bước chân trước cửa cung, chỉ thấy một thanh niên nam tử dáng người dong dõng cao, hình thể cường tráng, mặc một bộ khôi giáp quan tướng của đế quốc Áo Đặc Mạn, mang theo vẻ tươi cười bình thản, ung dung bước vào, giống như chủ nhân xuất trướng, thần sắc an nhàn hiện ra trước mặt mọi người.

Nhìn tên này thấy thế nào đều giống như một người bình thường, trong lòng mọi người đầu tiên là toát ra vẻ khinh thường, nhưng khi nhìn đến Tương Văn hướng người này thi lễ, trong lòng bọn họ lập tức nhảy dựng lên.

Người ta bộ dáng không oai vệ lắm, nhưng người ta có vốn! Chỉ riêng đội quân thần bí trong tay Tương Văn, đã đủ để tung hoành thiên hạ rồi, mình dựa vào cái gì khinh thường hắn chứ?

Khang Tư căn bản không có tâm tình kiêng kị hay khách sáo chút nào, hắn trực tiếp đặt mông ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sau đó liền giương mắt nhìn đến bọn người kia, trong mắt bắn hào quang ra bốn phía.

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.