Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi tới Đế quốc (P1)

Phiên bản Dịch · 2738 chữ

Đế quốc - hành tỉnh Thiểm Đông, kế cận rừng rậm Mạn Đặc Tư, một tòa thành thị biên cảnh huyện Lâm Sâm, hai vệ binh thu phí vào thành, đang ôm trường thương gật gù dựa vào cửa thành.

Cũng khó trách hai người này lại có bộ dạng như vậy, ở cái thị trấn xa xôi không có đặc sản hấp dẫn người ta này, lại không có cái phường thợ gì, ngoại trừ có một mảng lớn đồng ruộng ra, thì cái gì cũng không có nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y

Bất quá dù là địa phương hẻo lánh lạc hậu như thế, vốn toàn huyện cũng chỉ có bảy tám vạn người, sau khi chiến tranh bộc phát, bởi nơi này cách xa thành trấn quan trọng, có thể nói ngọn lửa chiến tranh căn bản không thiêu đốt được đến nơi này, cho nên vô số người dẫn theo người nhà, đều dũng mãnh tràn vào trong huyện, nghe đâu nhân khẩu bành trướng gấp ba lần, đạt tới con số hai mươi vạn người.

Chỉ là không phải ai cũng có thể đi vào trú ngụ ở huyện thành.

Nhìn xem người nhà quyền quý không ngừng từ xa tới đây, nhìn lại vốn là những bình dân trong thành không ngừng bị đuổi chạy tới hương trấn thì biết, có thể nói hiện giờ người ở trong thị trấn, tùy tiện một người cũng có quan hệ với một vị quyền quý hoàng triều nào đó.

Hiện giờ cư dân ở trong thành dù bất cứ một người nào cũng không phải binh gác cổng thành có thể đắc tội được, cho nên vị trí thu phí vào thành chẳng khác nào có cũng như không.

Người trong hương trấn cũng không phải kẻ ngu si, mọi người bên trong thành đều là quyền quý, ai sẽ chạy đi vào đó tìm tự ngược? Muốn bày hàng quán cũng có thể bày ở ngoài cửa thành mà.

Còn thu thuế thương nghiệp là một hệ thống khác, cứ như vậy, binh gác cửa thành mới không chút tức giận nào như thế, cho nên cũng không cần kỳ quái.

Binh gác cửa thành bên trái lau mồ hôi, bất mãn thì thầm:

- Khí trời chết tiệt này, đã tháng mười một, tháng mười hai, sắp tới mùa đông rồi, sao mà còn nóng như thế chứ? Thật sắp hấp chín người ta rồi!

Binh gác cửa thành bên cạnh vẫn nhắm mắt lại cười khẽ nói:

- Đừng quên, thời kì trời phạt mưa to rơi dầm dề suốt ba tháng, theo cổ học giả nói, mây ở trên trời đều hóa thành mưa rơi xuống, bầu trời không còn mây che lại ánh mặt trời, cho nên đương nhiên khí trời sẽ phải nóng lên!

- Nhưng mà thời tiết nóng hay không chúng ta không cần xen vào, kỳ thật chỉ cần chúng ta giữ lòng bình lặng, tự nhiên sẽ mát mẻ thôi, đây là lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh, xem ta đây có tự tại không này.

- Thôi, đừng có giảng đạo với ta, ta vừa nghe liền đau đầu, vậy càng nóng thêm nữa!

Binh gác cửa thành kia lắc đầu:

- Sớm biết rằng cái địa phương này mỗi ngày buồn chán như thế, lão tử đã sớm bỏ chạy đi tiền tuyến giết địch lập công rồi, nếu mà vận số tốt, nói không chừng hiện giờ lão tử cũng là sĩ quan rồi.

- Ra trận giết địch? Hắc hắc, vận số tốt thì là sĩ quan, vậy vận số không tốt thì sao đây?

Binh gác cửa thành nhắm mắt khinh thường nói:

- Lão đệ, ta nói ngươi cũng đừng ảo tưởng việc này nữa, ở cái loạn thế này, có thể sống sót là lý tưởng tốt nhất, ta cũng không muốn theo đuổi cầu mong vinh hoa phú quý gì, có thể cùng người nhà vượt qua được loạn thế một cách bình an, đã là kỳ vọng tốt nhất rồi.

- Ài, khó quá, tuy rằng chúng ta ở phía sau hậu phương, hơn nữa thu hoạch đồng ruộng cũng coi như tạm được, thế nhưng, đồng ruộng thu hoạch tám phần mười đều bị chuyển lên chống đỡ tuyền tiến tác chiến, chúng ta cũng chỉ có thể ở chỗ này giữ kho lúa mà đói bụng!

- Cái này không nói đi, dù sao đói không chết người cũng tốt rồi, nhưng mà đừng tưởng rằng ở hậu phương thì liền an toàn, nói không chừng hoàng đế mở rộng bên ngoài không được, ngược lại đặt mục tiêu nhắm vào rừng rậm Mạn Đặc Tư, ngươi cũng biết kết quả chinh phạt rừng rậm Mạn Đặc Tư lần trước thế nào mà, tất cả người tiến vào rừng rậm đều chết không minh bạch! Cho nên, ta tình nguyện ra tiền tuyến chống lại đao thật thương thật, cũng không muốn biệt tăm biệt tích ở trong cái rừng rậm kia.

Binh gác cửa thành toàn thân đầy mồ hôi đột nhiên cảm thán.

- Ấy, không ngờ là ngươi còn có kiến thức như vậy chứ.

Binh gác cửa thành vẫn nhắm mắt, giật mình mở mắt nói.

Binh gác cửa thành lau mồ hôi cười khổ nói:

- Ta nói ta từng là Liên đội trưởng quân chính quy Đế quốc, ngươi tin không?

Binh gác cửa thành kia nghe vậy cười nói:

- Làm sao mà lại không tin? Ngay cả cấp trưởng hậu cần Lữ đoàn như ta đây còn phải đi gác cửa thành, cái Liên đội trưởng như ngươi theo ta gác cửa thành thì có gì kỳ quái?

Hai lão binh nhìn nhau, không khỏi cười ra tiếng.

Tuy rằng bọn họ chỉ mới trung niên, đang ở tuổi kinh nghiệm phong phú, ở loạn thế này làm thế nào cũng sẽ có một nghiệp vụ tốt, nhưng mà bọn họ đối với Đế quốc có tình cảm rất sâu, căn bản không muốn tham dự vào nội chiến như thế.

Quân đội bị đánh tan, tư liệu bị vứt bỏ, bọn họ không muốn biểu lộ thân phận, tự nhiên liền trở thành bình dân. Nếu như không phải tất cả tráng đinh bị rút đi hết, mấy người có chút tuổi như bọn họ, cũng sẽ không bị kéo vào quân đội.

Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, kỳ thật hai người cũng không tin chuyện đối phương nói, loạn thế chính là thời cơ tốt để quân nhân phát triển mạnh mẽ, người ở địa vị cao làm thế nào buông bỏ được quân chức của mình?

Khẳng định là ở trong quân đội đắc tội quan lớn, bình thường đối phương còn không làm gì được, nhưng vừa đến loạn thế thì tùy lúc có thể bị người ta hại chết, không trốn chẳng lẽ chờ chết? Nhưng mà tuy biết đối phương nói dối, nhưng xuất thân tương đồng liền cảm thấy thân cận hơn nhiều, đều có qua có lại mấy câu bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, bọn họ nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp, ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy bốn năm con ngựa đang nhanh chóng phóng về phía cửa thành.

Cái binh gác của thành trưởng hậu cần Lữ đoàn kia híp mắt quan sát một chút, nói:

- Là tiểu tử con huyện chủ cùng mấy tiểu tử quyền quý, làm sao chạy vội vàng như về nhà chịu tang vậy?

- Hừ, nếu bọn họ vội về chịu tang, khẳng định chậm quá rồi, hiện giờ ngựa còn không sợ mệt chết sao, xem chừng là đi nông thôn săn bắt quá đáng khiến nhiều người tức giận, cho nên mới chạy về như chó nhà có tang, chuẩn bị triệu tập cứu binh mà thôi.

Binh gác cửa thành Liên đội trưởng khinh thường nói.

Hai người nhìn nhau, đều cười hắc hắc, sau đó giả bộ dáng hoảng hốt, khẩn trương nhìn mấy thằng nhóc con vọt tới cửa thành.

Hai người này sở dĩ dám chửi mắng con huyện chủ như vậy, chủ yếu là bởi hiện giờ người nhà quyền quý ở trong thành cũng không phải thứ gì tốt, đặc biệt cái đám tiểu thiếu gia đang tuổi thanh niên này không phục vụ cho quốc gia, ngược lại trốn ở phía sau hậu phương.

Những tiểu thiếu gia này không dám gây sự trong thành, nhưng lại không có chỗ chơi đùa, cũng không biết tên nào ra chủ ý bậy bạ, khiến đám tiểu tử này thích ra ngoài săn bắt.

Ngẫm lại thân phận mấy tiểu tử này, liền biết bọn họ không có khả năng đi săn bắt dã thú, bởi vậy con mồi của bọn họ chính là các nữ quyến trẻ tuổi cư dân hương trấn che giấu ngoài thành.

Bọn người kia lượn qua lượn lại tra xét mấy lần, hương trấn xung quanh hầu như không còn tồn tại nữ quyến trẻ tuổi nữa, càng không cần nói là mỹ nhân, cái này khiến mấy tên đó càng kéo phạm vi hoạt động săn bắn ra càng xa hơn.

Tuy rằng hành vi của bọn họ khiến dân chúng náo loạn, nhưng ai bảo cơ cấu bạo lực đứng về phía quyền quý đây chứ? Hơn nữa người ở thượng tầng vốn không coi tiện dân là người, cho nên những bạo động này đều bị áp chế xuống, sau vài lần áp chế, dân chúng bên dưới đã hiểu rõ thân phận của mình, cũng không dám hé răng nữa.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện dân chúng bạo loạn, xem chừng đám nhóc này lại náo loạn đến thiên nộ dân oán rồi, không thì dân tâm đã rơi xuống đáy sẽ không lại sôi trào lên nữa.

Đã lâu không thấy dân loạn, xem ra lần này lại có mấy thôn trang bị diệt nữa? Sĩ quan dân đội cùng binh lính lại có thể kiếm được một mẻ.

Hai binh gác cửa thành xuất thân từ sĩ quan Đế quốc, có chút mất trí chuẩn bị tham gia chiến tranh hủy diệt, theo cách nhìn của bọn họ, nhà mình lại không có nữ quyến trẻ tuổi xinh đẹp, bọn người kia làm thế nào cũng không gây họa lên trên người mình, đương nhiên là có lợi thì phải bám theo.

Nên biết rằng, đây chính là bí quyết sinh tồn nơi loạn thế.

Nhưng mà theo mấy người kia càng ngày càng gần, hai người gác cửa thành sắc mặt cũng thay đổi.

Hai người bọn họ làm thế nào cũng lăn lộn được đến cấp Liên đội trưởng, là sĩ quan ở trong thời Đế quốc cường thịnh, nhìn người xem sắc hầu như đã trở thành bản năng, cho nên liếc mắt liền thấy được thần sắc khủng hoảng của mấy người này.

Có phát hiện này lập tức khiến hai người cả kinh, trước đây mấy tên này cũng không phải chưa gặp qua loạn dân, nhưng mỗi lần chạy về tới đây đều là thần sắc tức giận che lấp nỗi sợ hãi, nào giống như bây giờ toàn một thần sắc khủng hoảng chứ.

Lẽ nào dân chúng liên hợp lại vứt bỏ rừng rậm Mạn Đặc Tư, chạy ra khỏi rừng rậm?

Vừa nghĩ vậy, hai binh gác cửa thành cũng bắt đầu hoảng loạn, thị trấn hậu phương này, chỉ có hai ba ngàn quân phòng thành già yếu tàn bệnh, tùy tiện lên một ngàn tráng đinh cũng không đỡ được!

Mấy tên thanh niên kia vừa điên cuồng quất roi ngựa, vừa điên cuồng hô to: Nhanh nhanh! Nhanh đóng cửa thành! " Rồi trực tiếp nhảy qua cửa thành.

Hai binh gác cửa thành không nói hai lời, cũng không chờ thủ trưởng hạ lệnh lập tức đóng cửa thành lại, còn dân chúng bày quán ngoài cửa thành, từ lúc thấy đám thanh niên kia chạy phá lung tung, cũng đã trốn ra rất xa, chờ thấy cửa thành đóng lại, bọn họ như chim sợ cành cong đương nhiên là ầm một tiếng bỏ chạy tứ tán.

Hai binh gác cửa thành này cũng không cần tính toán có tư cách hay không, dù sao bọn họ đóng cửa thành rồi cũng không phát tín hiệu cảnh báo, trực tiếp chạy đi báo chuyện cho thủ trưởng mình.

Chờ khi thủ trưởng gác cửa thành nhận được tin, vừa sai phái người, vừa chuẩn bị đi chỗ huyện chủ lấy tin tình báo, thì trong nhà mấy tên lúc nãy, kể cả nhà huyện chủ đã bắt đầu hỗn loạn.

Huyện chủ bình thường nghênh ngang, sắc mặt hoảng hốt sai phái gia đinh kéo xe dẫn ngựa, đồng thời chỉ huy người hầu, liều mạng chất vàng bạc tài bảo lên đầy xe ngựa.

Càng kỳ quái hơn, tài vật mới chất không đầy phân nửa, huyện chủ bình thường keo kiệt đến mức một cái tiền đồng cũng phải bẻ làm hai, lại không cần tới tài vật tràn đầy trong tay các người hầu phía sau, trực tiếp ra lệnh thủ hạ lập tức thúc ngựa chạy thẳng ra cửa, lao thẳng về phía cửa đông hướng về đô thành hoàng đế.

Binh gác cửa thành còn chưa kịp nói gì, chỉ có thể nhìn mấy chiếc xe ngựa chạy như bay ra tới trước cửa thành, hơn nữa căn bản không thèm giải thích, trực tiếp đánh bay hai binh gác cửa thành đang ngẩn người, lao ra biến mất ngoài cửa thành.

Bọn người hầu ôm đầy một bụng vàng bạc chỉ có thể ngây ngốc, ngươi nhìn ta ta xem ngươi, tên quan gác thành kia tham lam nhìn vàng bạc trong tay người hầu, cũng có chút kiêng kỵ thêm mê hoặc nhìn về cửa đông mở rộng.

Ngay lúc hắn chần chờ, mấy nhà thiếu gia theo cùng con huyện chủ trở về, cũng giống như huyện chủ bỏ lại phân nửa tài sản cùng người hầu, theo mấy chiếc xe ngựa chạy như bay.

Những người khác còn đang nghi hoặc xảy ra chuyện gì đây, quan gác thành như biết chút gì đó nhìn đám người hoảng sợ chạy tới cửa thành, lập tức dậm chân hô một câu:

- Chết tiệt! Không ngờ...

Cứ thế, câu sau còn không nói xong, quan gác thành lập tức quay đầu lại chạy trở về nhà.

Không bao lâu, mọi người cũng phát hiện quan gác thành cũng vội vã mang theo người nhà, vội vàng kéo xe ngựa chạy mất.

Đến lúc này, người ta còn không phát hiện ra chuyện không đúng, vậy thật sự đúng là ngu ngốc rồi.

Đầu tiên là người hầu mấy phủ đệ bất đầu hoảng loạn cướp giật tài vật, tuy nhiên ngoại trừ mấy tên lòng tham quá đáng, những người khác chỉ nắm một đống kim tệ xoay người bỏ chạy.

Tin tức mấy phủ đệ rối loạn cùng mấy chiếc xe ngựa lần lượt lao ra ngoài thành, lập tức bị đám quyền quý trong thành biết được.

Ngoại trừ một ít người có kiến thức có quyết đoán chạy theo bọn người huyện chủ ra, những người khác chỉ vừa phái người ra ngoài điều tra, vừa hơi hoảng loạn thu dọn đồ đạt.

Mà người nhà quý tộc ở hậu phương, người chủ sự phần lớn đều là nữ quyến, tài vật nào cũng không muốn bỏ xuống, càng khiến công tác thu dọn chậm mấy chục lần.

Chờ khi bọn họ quyết định thứ tự thu dọn, đã không còn kịp rồi.

Trên tường thành thị trấn, bởi vì chủ mình còn đó, vệ binh thành trì cùng các người hầu do các nhà quyền quý phái tới không thể bỏ chạy, tâm tình đều hết sức bất an, nhìn về phía rừng rậm Mạn Đặc Tư ở xa xa chân trời.

Mọi người trên thành lâu, đầu tiên đột nhiên cảm giác tường thành run lên, sau đó là nghe được tiếng động ầm ầm nặng nề, mọi người đều ngây ngốc há miệng, mắt nhìn chằm chằm vào đường chân trời.

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.