Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành động của Chiến thần (P1)

Phiên bản Dịch · 3537 chữ

Tuy nhiên khi nhìn thấy một con đường có đáy từ thuyền dày bằng ván gỗ xuất hiện bên cạnh khói độc, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Quân Khang Tư này không phải muốn dùng con đường này để đi thông qua đầm lầy khói độc chứ? Bọn họ không sợ sau khi đến nửa đường xuất hiện khói độc lọt vào, độc chết toàn bộ mọi người bên trong con đường sao?

Những người này không rõ ràng lắm vì con đường này sẽ không bị khói lọt vào. Bởi vì tất cả ván gỗ đều là hai tầng ghép vào nhau. Chẳng những giữa hai tầng có một tầng nước sơn giao dày, mà bên ngoài đều được quét một lớp nước sơn giao dày. Hơn nữa bên trong còn được dán thêm một tầng vải bạt ngâm dầu.

Có thể nói vì con đường tạm thời này Khang Tư tiêu phí một khoản tiền thật lớn.

Vốn Khang Tư không muốn xa xỉ như vậy, chỉ có thể làm vài ngàn binh lính đi qua là được. Chỉ là không nghĩ tới sau khi An Tái Kháng nhận được tin tức đến quan sát, lập tức hai mắt sáng lên tỏ vẻ nhất định phải hoàn thành hết sức hoàn mỹ. Nếu không phải nơi này rất hẻo lánh hơn nữa cần rất nhiều thời gian, An Tái Kháng còn chuẩn bị làm một đường hầm bằng sắt thép.

Đối với sự hưng phấn của An Tái Kháng, Khang Tư rất là khó hiểu.

An Tái Kháng dáo dác nhìn ngó khắp nơi, sau đó nhỏ giọng nói:

- Đại ca! Đừng coi thường con đường này. Một khi xây dựng xong, đây sẽ thành một con đường hoàng kim có quãng đường ngắn nhất từ trước tới nay.

- Con đường hoàng kim?

Khang Tư chớp chớp mắt, đột nhiên giật mình nói:

- Ngươi định vận chuyển đặc sản Bắc quốc thông qua con đường này đến Duy Nhĩ Đặc buôn bán?

An Tái Kháng lập tức khen ngợi:

- Hắc! Không hổ là đại ca, vừa nghĩ là biết rõ. Huynh nghĩ lại coi. Đừng xem Duy Nhĩ Đặc nối liền với rừng rậm Mạn Đặc Tư, nhưng có đầm lầy khói độc này cản đường, lại khiến hai nơi thành khoảng cách xa nhất trên thế giới.

- Đặc sản Duy Nhĩ Đặc không cần phải nói, ở Mạn Đặc Tư trở thành hàng xa xỉ đắt tiền nhất. Mà đặc sản ở Mạn Đặc Tư này ở bên Duy Nhĩ Đặc giá gần như nhau. Có con đường này, đội buôn chúng ta tuyệt đối có thể khuếch trương vài lần!

- Tốt thì tốt. Nhưng con đường này phải do người của mình vận chuyển. Người đi nhiều, con đường này dễ dàng xuất hiện khe hở, khói độc lại lọt vào thì con đường coi như hỏng. Chờ khi con đường lại được khai thông, thế giới không biết qua bao nhiêu lâu rồi.

Khang Tư cũng không coi trọng bởi vì con đường này tạo nên chỉ để di chuyển binh lính đến Duy Nhĩ Đặc. Sau khi con đường bắt đầu sử dụng, thuộc hạ của mình theo đội trăm người cùng lúc thông qua thì không có gì, dù sao cũng là dùng một lần. Nhưng nếu liên tục không ngừng vận chuyển hàng hóa, chỉ sợ không được bao lâu, con đường này sẽ hỏng mất.

An Tái Kháng hưng phấn nói:

- Hắc hắc! Đại ca. Huynh không nghĩ kỹ gì cả. Con đường này ta chỉ cho người đi qua, không vận chuyển hàng hóa.

- Chờ khi chúng ta đứng vững ở bên kia, khiến cho Giáp Linh chèo thuyền ba lá tìm một con đường ngắn nhất trong khói độc này. Sau đó ở hai bên tạo thành dây cáp ngựa kéo, dây cáp có thể dùng xích sắt để kéo một con thuyền hoặc mấy chiếc thuyền lớn. Như vậy bất kỳ hàng hóa nào đề có thể rất nhanh vận chuyển từng đống tới.

- Ặc! Như vậy hàng hóa không bị nhiễm khói độc sao?

Khang Tư có chút bội phục người anh em này của mình, sự tình gì hắn cũng đều nghĩ liên quan đến việc kiếm tiền.

- Ngay từ đầu chỉ là vận chuyển một ít vật liệu gỗ quý báu cùng với châu báu binh khí không sợ nhiễm độc. Chờ sau khi thế lực chúng ta ở Duy Nhĩ Đặc lớn đến mức có thể mua những đất đai ở quanh đây vào tay, cũng khống chế mấy thành thị xung quanh, chúng ta có thể trực tiếp dùng sắt thép tạot hành một con đường đi qua đường kính khoảng bảy, tám mét. Như vậy một ít hàng hóa đắt tiền hiếm có bao gồm cả nguyên liệu nấu ăn đều có thể vận chuyển qua. Cũng chỉ là mấy dặm mà thôi, chút sắt thép ấy với chúng ta hiện tại có thể chấp nhận được, càng không nói tới về sau. Đại ca! Như vậy chúng ta hoàn toàn khống chế được con đường hoàng kim ngắn nhất, tuyệt đối sẽ mang đến cho chúng ta vô số tài phú. Đến lúc đó cho dù đại ca thành lập một quân đội trăm vạn bộ áo giáp cũng chỉ là chuyện nhỏ!

Nói đến đây, hai mắt An Tái Kháng đã sáng quắc, bỏ qua Khang Tư ở một bên, chính hắn bắt đầu tính toán nên làm gì.

Đối với người anh em cực kỳ nhiệt tình kiếm tiền này, Khang Tư chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Tuy nhiên lời nói của An Tái Kháng cũng khiến tim Khang Tư đập thình thịch. Bởi vì loại vận chuyển hàng hóa dùng cáp kéo An Tái Kháng nói đến tuyệt đối có thể thực hiện được.

Hơn nữa điều này đối với những người khác mà nói là chuyện căn bản không có khả năng, mà đối với bên mình thì lại cực kỳ đơn giản. Bởi vì bên mình có một tên Giáp Linh không phải người, có thể thoải mái dò xét địa hình ở trong khói độc.

Về phần lợi nhuận, nghĩ lại Áo Kỳ kia có địa vị rất cao ở Duy Nhĩ Đặc, không ngờ đi ngàn dặm xa xôi đến Bắc quốc mua sắm đồ gỗ quý báu, thì biết được thứ này ở Duy Nhĩ Đặc có thể bán được bao nhiêu tiền.

Một khi mở được con đường thông qua, sẽ bớt đi được phí vận chuyển, nhân công của chín phần đường thủy. Càng tránh được vô số nguy hiểm không thể đoán trước. Chỉ cần có thể tiết kiệm được tiền đủ để vô số đội buôn chen chúc mà đến.

Tuy nhiên dựa theo tính cách An Tái Kháng, hắn nhất định sau khi buôn bán lời gấp vài lần mới đồng ý cho đội buôn khác được sử dụng con đường. Thành trấn thương mại phồn vinh mình chờ mong có thể phải rất lâu thời gian mới có thể xuất hiện.

Tuy nhiên có được mật vệ đa công năng Giáp Linh, mà con đường lót sắt thép chỉ khoảng mấy dặm. Nếu chỉ cần trải một con đường bằng thuyền là xong vậy thì với tên Giáp Linh không biết mệt mỏi lại khỏe vô cùng này thì tuyệt đối có thể làm tốt con đường trong vòng vài ngày.

Mà cũng đúng thật, Giáp Linh quả thật không mất bao nhiêu thời gian liền trải được một con đường vài dặm bằng thuyền sắt.

Đáy thuyền chế tạo thành hình chữ U không đầu không đuôi, mỗi chiếc thuyền dài năm thước, tổng cộng gần sáu, bảy trăm chiếc thuyền như vậy mới có thể lót xong đường.

Mà loại thuyền gỗ nặng mấy trăm cân này Giáp Linh một tay vác thuyền bước đi. Thời gian Giáp Linh trải thuyền lót đường đa số lãng phí là khi đi lại.

Tuy nhiên chuyện tạo thành con đường hình vuông lúc sau, trải vải bạt, gắn kín chỗ ghép thì không chỉ cậy mạnh có thể làm xong.

Cho dù Giáp Linh không biết mệt mỏi nhưng là phải mất thời gian thật lớn mới có thể hoàn thành. Hơn nữa sau khi làm xong còn phải thổi gió vào để đẩy gió độc trong con đường thông. Hơn nữa còn phải cẩn thận kiểm tra xem con đường có nơi nào rò rỉ lỗ thủng hay không. Những công việc này nếu không có thời gian nửa năm căn bản không thể làm xong.

Nếu cần nhiều thời gian như vậy, Khang Tư lại không thể cứ một mạch chờ ở rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Tuy rằng rừng rậm còn rất nhiều thế lực không phục tùng nhưng chỉ cần để lại một vạn binh lính cùng hơn trăm mật vệ thì có thể đủ khống chế được rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Khang Tư để lại một đám thuộc hạ cùng Giáp Linh, sau đó mang theo càng nhiều thuộc hạ mới từ Bắc quốc tới, bắt đầu một chuyến đi mới.

Lần này mục tiêu của Khang Tư không phải trở lại Tuyết quốc.

Kỳ thật hiện tại Tuyết quốc đã thành hậu phương lớn của rừng rậm Mạn Đặc Tư, hơn nữa có binh lính, quan viên, quý tộc, nghị hội kiềm chế lẫn nhau. Cho nên Bắc quốc thực an ổn, căn bản không cần tự thân Khang Tư tọa trấn.

Về phần An Tái Kháng, hắn đã sớm mang vài thuyền chiến chạy về Duy Nhĩ Đặc nỗ lực vì con đường hoàng kim ngắn nhất từ trước tới nay.

Hải quân của Khang Tư trừ bỏ để lại hơn mười chiếc thuyền tuần tra Tuyết Long Giang ra, đại bộ phận đều dưới sự dẫn dắt của Liễu Thanh Dương, đi bán đảo Phi Ba.

Lôi gia trên bán đảo Phi Ba đã gần hai, ba năm không ai đi tuần qua, phỏng chừng những tên có tâm tự lập đã đến một mức độ nhất định, cần phải chèn ép một phen.

Tuy rằng lúc trước bận tâm đến ác ma tàn sát bừa bãi mà có ý vứt bỏ, nhưng hiện tại nghe nói tai nạn ác ma còn không bùng nổ cho nên bất kể thế nào đều phải chỉnh lý một chút. Dù thế nào cũng là lãnh địa của Khang Tư.

Mà quan trọng nhất chính là, An Tái Kháng nghĩ tới bán đảo Phi Ba cũng có một khu đầm lầy khói độc. Chờ sau khi Giáp Linh làm xong việc nơi đây, có thể đi thăm dò khu đầm lầy kia.

Tuy rằng bởi vì vấn đề vận chuyển đường biển mà không có khả năng xuất hiện con đường hoàng kim, nhưng nếu có một con đường đánh bất ngờ cũng là chuyện không tồi. Mà hải quân trừ bỏ nhiệm vụ chèn ép người Lôi gia có ý đồ khác, còn là giương cao cờ Lôi gia, chiếm cứ thổ địa quanh đầm lầy.

- Chủ thượng! Cách nơi đây ba mươi dặm chính là hành tỉnh Thiểm Đông của Cửu hoàng tử đế quốc. Bởi vì hành tỉnh Thiểm Đông chuyên môn khai chiến với hành tỉnh Thiểm Nam của Thập Thất hoàng tử cho nên những quận huyện gần rừng rậm chỉ có sư đoàn lính tráng địa phương canh gác. Hơn nữa bọn họ chưa từng phái thám báo đến phía rừng rậm cho nên khẳng định không phát hiện chúng ta.

Mật vệ sớm được phái đi dò xét, đợi cho đoàn người Khang Tư xuất hiện lập tức bẩm báo với Khang Tư.

Đúng vậy, Khang Tư quyết định thông qua con đường nối với rừng rậm Mạn Đặc Tư trở lại đế quốc. Quyết định này không chỉ là của riêng hắn, mà còn là ý của rất nhiều người.

Đám người từ phủ Đại Đô đốc Đông Nam như Tương Văn, Ngả Lệ Ti, Y Ti Na không cần phải nói, khẳng định là hy vọng Khang Tư có thể sớm quay về thu thập cục diện Đông Nam.

Mà đám người từ Tuyết quốc thì cảm thấy cực kỳ hưng phấn khi bước chân lên lãnh thổ Đế quốc. Phải biết rằng đế quốc trước kia chính nước mạnh nhất thiên hạ, đều là những nước nhỏ bé như bên mình nhìn lên. Hiện tại có thể đi theo quân chủ của mình đến đất nước này, đó là một chuyện vinh quang đến thế nào.

Tuy rằng không phải vừa tiến vào đế quốc có thể đến được tỉnh Đông Nam, còn phải xuyên qua ít nhất ba tỉnh mới có thể đến được Đông Nam. Nhưng là bất kỳ ai cũng không cho rằng đây là chuyện khó bao nhiêu.

Tuy rằng hiện tại trong tay Khang Tư chỉ có năm vạn vệ đội lĩnh chủ cùng một vạn nội vệ tinh nhuệ. Bằng ấy binh lực tuyệt đối không thể đánh thủng ba hành tỉnh, tuy nhiên ai cũng không để ý.

Toàn bộ rừng rậm Mạn Đặc Tư cùng bờ đông Tuyết Long Giang đều là hậu phương lớn của mình, làm sao sợ mấy hành tỉnh tự lập này.

Khang Tư xuyên qua rừng rậm nhìn đồi núi bên ngoài, không khỏi thở dài.

Mình ở rừng rậm Mạn Đặc Tư sau khi gia nhập vệ đội Nguyên soái đuổi giết giặc cướp, chính là thông qua con đường này đi đến đế đô. Không nghĩ tới một con đường quan trọng như vậy, không ngờ hành tỉnh Thiểm Đông đế quốc không có bất kỳ đề phòng nào. Nhớ rõ lúc trước chính là có một sư đoàn chính quy canh giữ trên con đường này.

Tuy nhiên nghĩ lại tình hình đế quốc hỗn loạn như vậy, binh lực tinh nhuệ trong lãnh địa đều bị điều đi những nơi cần thiết.

Hơn nữa rừng rậm Mạn Đặc Tư vẫn đều là nơi ẩn nấp của đám người du thủ du thực, căn bản không dấy binh bạo động, việc coi thường bên này cũng là rất bình thường.

Khang Tư giục ngựa đi ra rừng rậm, phía sau theo sát sao rậm rạp kỵ binh áo giáp hạng nặng, ước chừng sáu vạn kỵ binh giáp sắt cùng hơn mười xe ngựa cứ như vậy xông ra từ rừng rậm.

Hiện tại chiến mã của quân Khang Tư đương nhiên không phải là tuyết mã của Bắc quốc. Tuyết mã Bắc quốc rời đi Bắc quyết tuyệt đối sẽ bị chết vì nóng. Toàn bộ chiến mã hiện tại đều thông qua các đội buôn của An Tái Kháng mua sắm, đương nhiên áo giáp, binh khí, cung tên cũng tất cả từ các đội buôn đi mua.

Từ đây có thể thấy được, các đội buôn của An Tái Kháng có quan trọng đến mức nào.

Hiện tại tàu chiến hải quân gần như đều là thuyền buôn cấp Khôi Kiều cải tạo. Trong một vùng hải rộng lớn này trừ bỏ hải quân Duy Nhĩ Đặc ra, chính là hải quân Khang Tư mạnh nhất. Từ đây có thể thấy được Khang Tư sớm tại thời kỳ Lôi gia khiến cho An Tái Kháng sớm đi tới nước này là anh minh đến thế nào.

Bởi vì có các đội buôn này chỉ cần Duy Nhĩ Đặc vẫn là bến cảng đất nước Liên minh như trước, chỉ cần đội buôn Duy Nhĩ Đặc vẫn có thể chạy khắp thế giới không bị ngăn cản như trước. Như vậy Khang Tư liền có thể căn bản không cần hậu phương lớn, có thể mang theo quân đội tung hoành thiên hạ.

Mà khi đám kỵ binh này ra khỏi rừng rậm một lúc lâu, hoàn toàn không nhìn thấy hình dạng, từ cửa con đường thông rừng rậm lại đi ra vài ngàn xe ngựa lớn.

Những người đánh xe cùng hộ vệ nghênh ngang lái xe chạy chầm chậm. Nhìn lá cờ trên đỉnh xe ngựa liền biết được những người này trừ bỏ đám giặc cướp không trật tự, thì chính là đám người buôn Duy Nhĩ Đặc không sợ bất cứ cái gì.

Đội buôn này tuy rằng chầm chậm đi tới, nhưng nhìn tuyến đường của bọn họ, hiển nhiên là đi theo sát sau đại quân của khang tư.

Tuy nhiên cũng không kỳ quái, bởi vì bọn họ chính là hậu cần bộ đội quân Khang Tư ngoài biên chế.

Áo Kỳ đã sớm lên thuyền ở cảng Thanh Hương chuẩn bị rời khỏi Bắc quốc. Chuyến này hắn tự thân đi buôn, hành động buôn bán trên biển với nước ngoài kéo dài nửa năm khiến Áo Kỳ nhiều cảm xúc, suy nghĩ phức tạp.

Những cảm tưởng này cùng đại bản doanh của mình không có bất kỳ quan hệ gì. Cho dù hắn mười năm không trở lại, đội buôn do mình tạo ra nếu không có tin tức chính xác mình chết đi vẫn có thể vận hành mười mấy năm.

Đương nhiên đây chính là dưới tình huống không có quân địch đả kích.

Cho nên vì biểu hiện sự tồn tại của mình, đội buôn Áo Kỳ mang tới vừa tạo quan hệ với Khang Tư lập tức chờ một nửa hàng hóa quay về. Sau đó chờ đại bản doanh mang đến càng nhiều thuyền lớn, một nửa nữa lại lập tức quay về. Dù sao chính là không ngừng phái thuyền trở về.

Một là kiếm tiền, hai là để thuộc hạ nghỉ ngơi một chút, ba là để nói lên sự tồn tại của mình. Miễn cho những tên không biết sống chết thừa dịp mình không ở đó nhảy ra gây rối.

Chuyện buôn bán lại càng không có gì để nghĩ. Tuy rằng mình ở thành phố hẻo lánh lâu như vậy, nhưng khiến cho mình kiếm được rất nhiều mối làm ăn lúc trước kia khó mà chiếm được.

Chủ đội buôn tự thân buôn bán, mà lại là quý tộc cao tầng Duy Nhĩ Đặc tự thân đứng ra, gần như không có bất kỳ mối làm ăn nào không thể thương lượng được.

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến Áo Kỳ bất đắc dĩ buồn rầu đó là đồng bọn buôn bán mình thật vất vả thành lập vô duyên mất hơn một nửa khiến rất nhiều công việc mình làm không công.

Mà những đồng bọn buôn bán này nguyên nhân đều bởi vì Khang Tư mà mất đi.

Những mất đi không phải là đám đồng bọn không để ý làm việc buôn bán với mình, mà là bọn họ không thể thực hiện giao hẹn với mình. Bởi vì bọn họ đều bị quân Khang Tư giết chết.

Đối với Khang Tư này, Áo Kỳ không nói lời nào. Là khiếp sợ đến không nói được.

Khi hắn hướng dẫn cho Khang Tư đã có hiểu biết kỹ càng, không dám nói so với Khang Tư còn hiểu biết hơn nhưng thế nào cũng hiểu Khang Tư hơn vô số người.

Áo Kỳ thực coi trọng Khang Tư, không phải coi trọng năng lực của hắn, cũng không phải coi trọng thân phận của hắn. Chỉ là coi trong vận khí của Khang Tư.

Người đi buôn bình thường đều rất để ý đến vận khí. Bởi vì ngươi vận khí tốt dọc đường không gặp bất kỳ kẻ trộm nào. Lúc bàn chuyện làm ăn có khi gặp lúc giá cả hàng hóa lên đến đỉnh điểm, chỉ một lần buôn bán lợi nhuận gấp mấy lần bình thường.

Mà nếu vận khí không tốt, mới ra khỏi cửa đã bị trộm cướp nhiều hàng hóa, sau khi trăm cay nghìn đắng chạy đến nơi lại phát hiện giá cả hàng hóa đã bị thấp so với giác gốc. Thêm vào đó bồi thường chết chóc, thương tật có khi bị phá sản.

Đây vẫn là bình thường, bởi vì vận khí càng không tốt nữa chính là sau khi dồn hết tiền của mua một số hàng hóa, vừa ra cửa đã bị giặc cướp giết chết, người nhà lập tức trở thành ăn mày…

Cho nên nói vận khí cực kỳ quan trọng. Mà Khang Tư chính là người vận khí tốt nhất Áo Kỳ từng gặp.

Vì sao nói Khang Tư vận khí tốt?

Áo Kỳ chính là cẩn thận chú ý hết thảy hành động của Khang Tư. Đương nhiên không phải giám thị mà là thông qua thuộc hạ của Khang Tư nói chuyện phiếm với nhau thu được tin tức.

Đầu tiên, Khang Tư không biết làm sao sống sót sau khi bị lốc xoáy cuốn. Lợi dụng vũ lực thoái mái kiếm được tiền vốn lập nghiệp. Đây chính là thể hiện vận khí tốt của Khang Tư, bởi vì ba thuộc hạ của hắn cũng sống sót trong lốc xoáy.

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.