Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải thương kỳ dị. (1+2)

Phiên bản Dịch · 6479 chữ

Một chỗ cạnh sông bên ngoài trấn Thanh Hương, có một bến tàu toàn bộ dựng bằng đá tảng được người ta gọi là cảng khẩu. Thế nhưng đối với người đã từng thấy qua cảng biển mà nói, cái chỗ này chỉ đủ cho mấy con thuyền nhỏ cập bến cùng mười mấy cái kho hàng, diện tích ngay cả một cây số vuông cũng không tới, nhiều nhất chỉ có thể tính là một bến tàu nhỏ xinh xắn mà thôi.

Nhưng mà đừng thấy bến tàu này nhỏ, nơi này chính là cửa ra vào thu gom tiêu thụ vật tư đối ngoại của Công quốc Băng Diệu, mà đối với các thế lực trấn Thanh Hương mà nói, chỉ cần chiêu đãi thương nhân các nơi cùng hải thương, bọn họ có thể kiếm được một món tiền, càng không cần nói bọn họ có thể thu mua hàng hóa giá rẻ từ sơn dân sang tay kiếm được lợi nhuận không nhỏ!

Cho nên chỉ cần thế lực có thể đứng vững chân ở trấn Thanh Hương, đều có thể kiếm được một món lời lớn từ thời kỳ hải thương mỗi năm hai lần. Đổi cách nói khác, trong trấn Thanh Hương căn bản không có thế lực nào sẽ bỏ qua cơ hội này. Hiện tại, ngày hôm nay Thị Tòng Trường đã dẫn theo một đám thủ lĩnh thế lực bản thổ tụ tập ở chỗ này, còn Khang Tư cùng các thủ hạ đám quý tộc, còn có các thương nhân cũng xuất hiện ở đây.

Từ khi Khang Tư mua được thành phủ Cáp Nhĩ, cũng dễ dàng nhận được mười tám nhà quý tộc cường hãn Cáp Nhĩ lĩnh tán thành, tuy rằng còn có rất nhiều quý tộc còn mang tâm lý chống đối, nhưng có được mười tám nhà quý tộc ủng hộ, Khang Tư xác thật trở thành chủ nhân mới của Cáp Nhĩ lĩnh, tuy rằng không phải hợp pháp, nhưng mà so với hợp pháp chỉ cần có chính lệnh thông hành nữa thôi.

Đến tận đây Khang Tư đã trở thành đại lĩnh chủ có được bốn khối lãnh địa: Cáp nhĩ Tử tước lĩnh, Thanh Hương lĩnh, Quỳ Lạp lĩnh, Lâm Tuyết lĩnh, diện tích lãnh địa đạt tới mười ba vạn cây số vuông.

Mà người sáng suốt liền rõ ràng, Khang Tư thu được Cáp Nhĩ lĩnh, cũng không phải chỉ có mỗi chỗ tốt là mở rộng lãnh địa đơn giản như nhìn bên ngoài, mà là hoàn toàn nối liền bốn khối lãnh địa một chỗ, có thể đưa vật tư binh lực lưu thông quay vòng, nói các khác, nếu như thực lực trước kia là bốn, vậy hiện tại đã biến thành tám thậm chí mười sáu rồi.

Đương nhiên, Quỳ Lạp lĩnh cùng Lâm Tuyết lĩnh, Khang Tư chỉ là phái người dựng lên một vệ đội bản thổ trên lãnh địa đó, còn chưa hoàn toàn thu hai khối lãnh địa này vào túi.

Trước đây bởi vì Cáp Nhĩ lĩnh cách trở, các quý tộc sắc phong trên hai khối lãnh địa này có thể bằng mặt không bằng lòng, nhưng hiện giờ đánh thông lãnh địa, vệ đội Khang Tư có thể thông hành không trở ngại tới hai khối lãnh địa này. Đối mặt với vệ đội Khang Tư cường đại, những tiểu lĩnh chủ này dám phản kháng, diệt bọn họ chỉ là một chuyện dễ dàng, mà điểm này từ khi Cáp Nhĩ lĩnh rơi vào trong tay Khang Tư, đám tiểu quý tộc trên hai khối lãnh địa này lập tức tới thuần phục thì có thể thấy được.

Ngoại trừ Thanh Hương lĩnh ra sự vụ trong các lãnh địa khác căn bản không cần Khang Tư xử lý, bởi vì những lãnh địa này có đủ các quý tộc lớn nhỏ, phần lớn khu vực tinh hoa đều là chỗ của các quý tộc sắc phong, lưu cho Khang Tư ngoại trừ minh châu của lĩnh chủ cũ ra, các nơi khác đều là vùng quê hoang vu, hơn nữa trong lúc không có lý do, căn bản không cách nào khoa tay múa chân với lãnh địa mấy tiểu quý tộc này.

Mà khu trực thuộc lĩnh chủ được khai phá tới tận cùng, bảo trì nguyên trạng là được, tạm thời Khang Tư còn không muốn khiến lòng người hoảng sợ.

Nhưng mà như vậy, Khang Tư cũng chỉ có thể đặt tinh lực lên Thanh Hương lĩnh.

Ở đây dựa vào Tuyết Long Giang, chỉ cần có thuyền biển, vậy có thể câu thông với thế giới bên ngoài, không cần trói buộc làm lĩnh chủ nông thôn nữa. Hơn nữa toàn Thanh Hương lĩnh chỉ có mỗi một trấn Thanh Hương là thôn trấn, các chỗ khác đều là thôn trại ẩn trong núi, khu trực thuộc lĩnh chủ thật là nhiều tới dọa người, một lãnh địa tùy ý quy hoạch, tuyệt đối càng phù hợp phát triển hơn các lãnh địa đã thành hình khác.

Ngày hôm nay, Khang Tư đi tiếp đón hải thương hết sức có tác dụng với sự phát triển của Thanh Hương lĩnh.

Đối với Khang Tư đại lĩnh chủ đi đến đây, những tên địa đầu xà Thị Tòng Trường đều hết sức cung kính, vị trí tốt nhất cũng tặng cho Khang Tư.

Không còn cách nào, ai bảo hiện giờ Khang Tư đã lớn mạnh rồi, hơn nữa thực lực hết sức cường hãn, căn bản không cần mấy người bên này hỗ trợ, thậm chí một khi đứng chán mỏi chân, diệt mấy người bên mình, độc bá trấn Thanh Hương cũng không phải chuyện không có khả năng, cho nên bọn họ quyết định tuyệt đối đừng cho Khang Tư lý do nổi giận.

Khang Tư không để ý đến tâm tính những người này, chỉ là trầm mặc nhìn những con sóng nhấp nhô trên dòng sông.

Con sông này bề mặt đủ rộng rãi, liếc mắt không nhìn thấy bờ, có người nói mặt sông rộng tới mấy cây số, thật là rộng đến có chút dọa người. Nhìn những cơn sóng nhấc lên, so ra không kém ngoài khơi bao nhiêu, các loại thuyền nhỏ căn bản không thể rời bờ đi tới giữa sông.

Xem ra có được mặt sông rộng rãi như vậy thành phòng ngự tự nhiên, cho nên đám quý tộc mới bỏ đi chủ ý vượt sông tập kích bên này. Đương nhiên, bên Thanh Hương lĩnh cũng không có ai đánh chủ ý tương đồng.

Ngoại trừ nguyên nhân Tuyết quốc không có thuyền lớn, còn có một nguyên nhân để các quý tộc buông tha cách nghĩ vượt sông trắc trở này, tiếp viện đương nhiên là khó khăn, không nói có lấy vào tay được hay không, một con sông cách trở lưu thông và liên lạc, lãnh địa hai bên bờ rất dễ bị phân liệt, hành động được không bằng mất như vậy, thật là không có ai muốn đi làm.

Bởi vì nguyên nhân này, cho nên quyền khống chế cảng khẩu tốt nhất Tuyết Long Giang, mới vẫn có thể bảo trì trong tay trấn Thanh Hương này.

- Tới rồi! Tới rồi!

Trên tháp quan sát làm bằng gỗ đặt ở cảng lập tức phát ra tiếng thét.

Nghe tiếng kêu to, mọi người đều kiễng chân nhìn ra xa, lại chờ thêm mười giây, tận đầu ngoài sông xuất hiện một lá cờ lay động, tiếp đó là tháp quan sát của chiếc thuyền, sau đó mới là buồm cùng cột và thân thuyền.

Nhìn thấy chiếc thuyền lớn tới mức có chút dị thường, bọn người Thị Tòng Trường đầu tiên sững sờ, tiếp đó lại thay bằng bộ dáng đắc ý nhìn mọi người, thấy mọi người đều có bộ dạng kinh ngạc, vẻ đắc ý càng đậm, thật giống như chiếc thuyền kia là của bọn họ vậy.

Nhưng mà tâm tình đang tốt, bọn họ nhìn đến mấy người Khang Tư cùng Giáp Nhất, Giáp Nhị, Giáp Linh, trên mặt chẳng những không có thần sắc kinh ngạc, ngược lại bộ dáng lơ đễnh, liền tan biến, ngược lại dâng lên cảm giác bất an.

Người muốn bị chấn động nhất lại không chấn được, thật là làm người ta phiền muộn mà.

Lẽ nào cái lĩnh chủ này từng thấy qua thuyền lớn như vậy? Nên biết loại thuyền lớn này, chính mình đợi lâu như vậy cũng chỉ thấy qua một lần mà thôi!

Khang Tư nhìn chiếc thuyền này, vùng chân mày nhíu một chút, không ngờ là thương thuyền cấp Khôi Kiều. Xem ra hải thương này đúng là rất có tính toán, bởi người bình thường không có khả năng chịu được thương thuyền cấp bậc này.

Nhưng mà đến khi nhìn đến phía sau chiếc thương thuyền kia lục tục hiện ra hơn mười chiếc thuyền biển đồng dạng, chân mày Khang Tư không khỏi nhíu lại, mười lăm chiếc thương thuyền cấp Khôi Kiều, chỉ có thương đoàn lớn Duy Nhĩ Đặc mới có được nhiều như vậy, thương đoàn lớn Duy Nhĩ Đặc lại dẫn nhiều thương thuyền như vậy tới trấn Thanh Hương này?

Vật tư ở đây tối đa có thể chứa đầy hai con thuyền lớn, cái thương đoàn này tốn hao lớn như vậy là muốn làm gì?

Khang Tư đánh một ánh mắt cho Giáp Nhất, Giáp Nhất liền hiểu được có ý gì, lập tức không gây chú ý rời đi.

Còn Giáp Nhị lại thì thầm với Giáp Linh vài câu, Giáp Linh liền cứ vậy nháy mắt biến mất.

Những người khác có thể không chú ý tới, nhưng Thị Tòng Trường vẫn lưu ý Khang Tư thì lại thấy được, tuy rằng không rõ Khang Tư hạ xuống mệnh lệnh gì, thế nhưng ba thân tín Khang Tư đều hành động, kết hợp với mười lăm chiếc thuyền biển to lớn kia xuất hiện, lập tức rõ ràng Khang Tư phái người trở về điều binh khiển tướng chuẩn bị sẵn.

Thị Tòng Trường hiểu được điểm này mỉm cười gật đầu, xem ra cái lĩnh chủ đại nhân này thật đúng là cẩn thận mà!

Khi mà hắn thấy mười lăm chiếc thuyền khổng lồ trên mặt sông, sắc mặt hắn cũng không khỏi có chút âm trầm, tuy rằng hắn dựa vào hải thương tới đây để kiếm tiền cùng củng cố địa vị của mình, thế nhưng hắn cũng không muốn trở thành kẻ phụ thuộc hải thương, lại càng không muốn trở thành thuộc hạ của hải thương.

Hiện giờ mười lăm chiếc thuyền to lớn như nhau này đột nhiên xuất hiện trước mắt, ai biết lần này hải thương tới đây chuẩn bị làm chuyện gì?

Xem ra phải cẩn thận như lĩnh chủ đại nhân mới được.

Mấy chỗ bỏ neo ở bến tàu, như là đã sớm dự liệu sẽ có mấy chiếc thương thuyền lớn xuất hiện, cho nên mấy chỗ cập bến này đều rất rộng rãi nước đủ sâu, đủ cho mấy chiếc thuyền buôn cấp Khôi Kiều bỏ neo, nhưng mà bởi vì vấn đề số lượng, đa số các con thuyền trong đội đều bỏ neo trên mặt sông.

Thấy ba chiếc thuyền lớn bắt đầu chạy tới chỗ cập bến, theo con thuyền dần hiện lên to lớn, một cổ cảm giác áp bức ập thẳng tới, khiến cho người đứng gần không nhịn được lùi về sau một chút. Thủy thủ ở bến tàu cùng thủy thủ trên đầu thuyền hợp tác, thuyền dần chậm rãi dừng lại, còn thang vận chuyển bến tàu đã sớm chuẩn bị sẵn, lập tức được đẩy lên.

Cầu thang này có thể để cho quý nhân trên thuyền lớn đi xuống như bước trên thang lầu, mà không phải như thủy thủ phải dùng thang dây trèo lên xuống.

Nhưng mà hiển nhiên đối phương cũng không có tiếp thu ý tốt của bến tàu trấn Thanh Hương, bởi vì căn bản không có bất cứ ai bước xuống từ trên cầu thang kia.

Sau một lúc im ắng, trên đầu thuyền kẽo kẹt một tiếng, thân thuyền cao vút vững chải trước sóng biển, không ngờ lại hiện ra một cái khe hở lớn, một tấm ván gỗ to như cầu treo cửa thành rơi xuống.

Người trên bến tàu còn chưa phản ứng trở lại, mấy trăm binh lính võ trang hạng nặng đã ầm ầm vượt qua cầu treo, từ trong khoang tàu tràn ra bến tàu!

Ba chiếc thuyền lớn đều có cùng một động tác, người nhanh tính nhẩm, lập tức phát hiện trong nháy mắt đối phương liền chuyển lên bến tàu gần ngàn binh lính.

Những binh lính này thần sắc ngạo nghễ ngăn đuổi phu khuân vác trên bến tàu, tuy rằng không đuổi các quý nhân trên bến tàu đi, nhưng cũng ngăn cản bọn họ lại, không cho đi lên trước.

Đối với câu hỏi của mấy người Thị Tòng Trường, những binh lính này cũng căn bản không thèm lý tới.

Thấy gần ngàn binh lính chiếm kín bến tàu, lại đối đãi mình như vậy, toàn bộ người tới đây nghênh tiếp đều biến sắc, đây không phải là địch nhân xâm lấn sao?

Có ý nghĩ này, mọi người đều đưa ánh mắt về phía Thị Tòng Trường.

Thấy những ánh mắt này, trong lòng Thị Tòng Trường một mảnh khổ sở, căn bản không cách nào giải thích được nguyên nhân, chính mình cũng không biết những hải thương này rốt cuộc là có chuyện gì nữa.

Ngay lúc người trấn Thanh Hương hoảng loạn, bên ngoài bến tàu cũng truyền tới tiếng động ầm ầm, quay đầu nhìn lại, lá cờ lĩnh chủ lay động, phía sau cờ hiệu là rậm rạp vệ đội lĩnh chủ.

Binh lính phía mình cũng tới, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhanh chóng lui gót về sau, chính mình cũng không muốn ở chỗ này chờ chết đâu mà!

Quân đội hải thương vừa nhìn thấy có nhiều binh lính tiếp cận như vậy, lập tức trở nên khẩn trương, đều làm tốt chuẩn bị công kích, còn vệ đội Khang Tư, bọn họ đã theo Khang Tư đánh mấy trận, mỗi lần đều là đại thắng, đã bị đại thắng bồi dưỡng ra ngạo khí ngạo thị thiên hạ.

Vốn bọn họ chỉ là được điều tới đề phòng vạn nhất, nhưng không nghĩ tới lại thấy bến tàu bị người ta chiếm!

Chỗ khác có thể không thèm để ý, thế nhưng Thanh Hương lĩnh chính là hang ổ của mình, bến tàu ngay trong hang ổ mình lại bị người ta chiếm, cái này thì nào còn mặt mũi quân đội mạnh mẽ khắp thiên hạ của mình chứ! Đây là chuyện vô cùng nhục nhã, nhất định phải để bọn người kia biết đây là địa bàn của ai!

Vì có ý nghĩ này, vệ đội Khang Tư vừa tiến vào cũng bày tư thế chuẩn bị lâm chiến, thế cục song phương có thể nói hết sức căng thẳng!

Thị Tòng Trường thật là sắp bị gấp muốn điên rồi, những hải thương này thật là không thể đắc tội, đắc tội bọn họ trấn Thanh Hương liền không cần sống nữa!

Cho nên hắn lập tức quay về phía vệ đội Khang Tư kêu la bảo bọn họ ngừng hành động lại.

Tuy rằng đại đa số vệ đội lĩnh chủ đều nhận thức Thị Tòng Trường này, cũng rõ ràng thân phận của hắn, nếu như là trước đây, mọi người có thể còn suy nghĩ một chút có nên nghe mệnh lệnh này hay không, dù sao sĩ quan vệ đội có rất nhiều người đi ra từ trấn Thanh Hương, làm thế nào cũng phải cho thành viên Cục quân chính này chút mặt mũi.

Đáng tiếc từ lần trước hắn xoay người bước đi trước cửa phủ lĩnh chủ, chẳng khác nào tự động thoát ly Cục quân chính, mà thân phận đầu mục thế lực trấn Thanh Hương, trước mặt Khang Tư chủ nhân bốn khối lãnh địa lập tức biến thành cái gì cũng không phải.

Những vệ đội này trải qua một phen chinh chiến vì lĩnh chủ chiếm lấy một khối lãnh địa rộng lớn, thật đúng là không để Thị Tòng Trường vào mắt, cho nên chẳng những không nghe, ngược lại quát lớn Thị Tòng Trường lập tức tránh ra, nếu không sẽ lấy tội danh kẻ phản bội giết ngay tại chỗ!

Lúc Thị Tòng Trường sắp bị tức giận muốn hộc máu, Khang Tư rốt cuộc hạ lệnh toàn quân ngừng lại, nhưng mà cũng không phải chiếu cố mặt mũi Thị Tòng Trường, mà bởi thủ lĩnh đối phương đã đứng ra, đồng thời bảo binh lính bên hắn lui về sau, biểu thị trước thái độ hòa hảo.

Khang Tư đánh giá cái thủ lĩnh kia, đó là một người thanh niên đứng ở trên cầu thang cao cao, mỉm cười liếc mắt đánh giá tình huống bên dưới, khuôn mặt tròn tròn, thoạt nhìn có chút hàm hậu.

Giáp Nhất đương nhiên cũng nhìn ra ai là đầu não, lập tức quay về phía người thanh niên ở trên cao kia hô lớn:

- Chủ thượng nhà ta, Tử tước Khang Tư Lôi Luân Đặc, lĩnh chủ Thanh Hương, Cáp Nhĩ, Khuê Lạp, Lâm Tuyết lĩnh, ở đây cung nghênh các vị hải thương tới Thanh Hương lĩnh.

Ai cũng biết lời này là các địa đầu xà thị uy người trên sông, cho nên người trên thuyền không đợi người thanh niên ra hiệu đã lập tức hô:

- Đại nhân nhà ta, Áo Kỳ Cát Mễ Đặc, Thượng tướng bốn sao Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, Công tước, đoàn trưởng thương đoàn Cát Mễ Đặc, cảm tạ Tử tước đại nhân nghênh tiếp!

Lời vừa nói ra, người hiểu chút chuyện không khỏi quá mức sợ hãi.

Không nghĩ tới lại là Đại Tướng quân Đại Công tước Duy Nhĩ Đặc tự mình đến đây, mấy người Thị Tòng Trường thậm chí tự hỏi tự mình có cần quỳ xuống nghênh tiếp hay không.

Chỉ có bọn người Khang Tư biết quân hàm tước hàm Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc đều không quan trọng, mới chuyên chú ý tới danh hào đoàn trưởng thương đoàn Cát Mễ Đặc.

Thương đoàn Duy Nhĩ Đặc bất đồng với thương đoàn Tuyết quốc, thương đoàn người ta đều là quái vật lớn, thậm chí còn có khả năng có phần tham dự vào cơ cấu vận chuyển Liên minh Duy Nhĩ Đặc? Còn Áo Kỳ vốn mỉm cười không nói, sau khi nghe Giáp Nhất thay Khang Tư báo danh, đột nhiên hắn biến sắc, chờ thủ hạ nói xong, hắn có chút gấp gáp hô:

- Có phải là Đông Nam Đại Đô đốc, đương chủ Lôi gia Khang Tư đại nhân?

Nghe lời này, mọi người ở đây đều sững sờ, cái gì Đông Nam Đại Đô đốc? Cái gì Lôi gia đương chủ? Lĩnh chủ đại nhân của mình còn có danh tiếng uy phong như vậy sao?

Hơn nữa đại nhân vật Duy Nhĩ Đặc xa xôi như vậy vừa nghe tên liền biết ngay? Lúc nào lĩnh chủ đại nhân của mình uy phong như vậy?

Mấy người Khang Tư Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức biến sắc, nhưng mà rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

Nghĩ lại khi xưa, Khang Tư ở Đế quốc cùng trên bán đảo Phi Ba thật đúng là uy phong lẫm lẫm, giống như tổ chức thương nhân Duy Nhĩ Đặc bôn ba khắp chốn từng nghe qua danh hào của hắn cũng là bình thường, hiện giờ nghe cái tên tương đồng như vậy có nghi vấn cũng phải thôi.

Về phần chuyện đương chủ Lôi gia và Đông Nam Đại Đô đốc, lúc Lôi gia cùng Đông Nam Đại Đô đốc có qua lại, thân phận Khang Tư đã bị người đời biết được, bởi vậy căn bản không cần kỳ quái.

- Không nghĩ tới Áo Kỳ đại nhân lại nghe qua tên tại hạ, thật để cho tại hạ cảm thấy vinh hạnh!

Khang Tư mỉm cười quay về phía Áo Kỳ ở xa hành lễ.

Nghe được Khang Tư thừa nhận thân phận của mình, Áo Kỳ lập tức hai mắt phát sáng nhanh chóng bước xuống mặt đất, hết sức kích động chạy về phía Khang Tư.

Thủ hạ của hắn đều rất rõ ràng vì sao chủ tử nhà mình lại hưng phấn như vậy, vẻ mặt đầy tươi cười, thậm chí có chút nịnh nọt nhìn về phía Khang Tư.

Sở dĩ như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, đầu tư hiệu suất hồi báo lớn nhất là ngành nào?

Chính là đầu tư chính trị, chỉ cần thành công thì sẽ là hiệu suất một kim tệ đổi lấy trăm vạn kim tệ hồi báo, là người nào cũng sẽ động tâm.

Về phần đầu tư thất bại dẫn tới nguy cơ, vậy phải xem là đối với người nào. Người thường khẳng định sẽ cửa nát nhà tan, còn nhân vật như Áo Kỳ, chỉ là thiệt hại một chút kim tệ, thời gian, tinh lực mà thôi, người thắng nào dám đắc tội hắn.

Nếu như vậy, người như Áo Kỳ vừa nhìn thấy đối tượng đầu tư phù hợp thì khẳng định sẽ không bỏ qua. Mà Khang Tư là đối tượng đầu tư lần này, lúc Áo Kỳ chú ý tới Lôi gia, thuận tiện cũng chú ý tới Đông Nam Đại Đô đốc, cũng tỉ mỉ phân tích qua thủ lĩnh chung của hai thế lực bất đồng này, không nghiên cứu thì không có gì kỳ quái, vừa nghiên cứu thật đúng là bị dọa nhảy dựng.

Đầu tiên người ta không có thế lực gì dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn nữa trong thời gian ngắn thành lập được thế lực khổng lồ như vậy, trọng yếu hơn là không mất chút sức nào, lại có thể khống chế vững vàng tổ chức trong tay, thật là quá lợi hại mà.

Nguyên bản nghe tin một người như vậy bị vòi rồng cuốn đi, còn có chút tiếc hận mất đi một đối tượng đầu tư, lại không ngờ tới người ta còn sống, lại còn chạy tới cái quốc gia Tuyết quốc xa xôi vạn dặm này, đồng thời trong thời gian ngắn liền có được bốn khối lãnh địa cùng binh lính đông đảo.

Cái người này coi như là ném hắn tới một chỗ nhân sinh không quen cũng có thể thành đại sự, thật là đối tượng đầu tư không thể thích hợp hơn.

Thị Tòng Trường có chút sững sờ nhìn đại nhân vật trong ấn tượng hẳn phải thuộc về nhân vật đỉnh cấp này, lại giống như lão bằng hữu lôi kéo Khang Tư nói chuyện phiếm?

Rõ ràng vừa rồi hình như không nhận ra, làm sao thoáng cái nhiệt tình bắt chuyện như vậy?

Hơn nữa để cho Thị Tòng Trường khó khăn, là thủ hạ thân tín cái đại nhân vật Áo Kỳ kia đều vội vàng đi theo bắt chuyện với những người bên cạnh Khang Tư, tới bắt chuyện với Thị Tòng Trường là một người cấp bậc quản sự.

Tuy rằng so sánh với trước đây, một quản sự như thế có thể nói chuyện với mình là một chuyện cực kỳ nể tình rồi, nhưng có Áo Kỳ đại nhân vật này phụ trợ, phái ra một quản sự như vậy giống như phái một tiểu binh đi sỉ nhục mình.

Tuy rằng đám đầu mục thế lực trấn Thanh Hương dựa vào hải thương mà sống sắc mặt đều không dễ coi, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể vuốt mũi nhận thức.

Bởi vì bọn họ mắt sáng tinh tường nhận biết, cái đại nhân vật Áo Kỳ kia, khẳng định không phải bởi thân phận lĩnh chủ của Khang Tư mà nhiệt tình với hắn như vậy, hẳn là bởi hai danh hào cái gì "Đông Nam Đại Đô đốc" và "Đương chủ Lôi gia" mà mình chưa từng nghe qua.

Nhìn Áo Kỳ thần tình tự nhiên nói chuyện với Khang Tư, trong lòng Thị Tòng Trường một mảnh mê man.

Cái hậu duệ vương thất Cổ quốc này không giống như đặc biệt để ý tới thân phận của Áo Kỳ đại nhân, nhìn bộ dạng hắn hình như thực sự đối đãi với một hải thương, một nhân vật tồn tại như vậy, chính mình có còn cần phải kiên trì giữ lấy nhiệm vụ bí mật không?

- Áo Kỳ đại nhân, không biết hiện giờ tình huống hành tỉnh đông nam Đế quốc cùng bán đảo Phi Ba thế nào rồi?

Sau một phen khách sáo, Khang Tư lập tức hỏi chuyện tình mình lưu ý nhất.

Vốn hắn hết sức lưu ý tới, chỉ là bởi đường xá xa xôi mà chỉ có thể nhẫn nại, hiện tại tới đây một đoàn trưởng đại thương đoàn Duy Nhĩ Đặc tin tức linh thông, đương nhiên là kéo chặt không buông rồi.

Áo Kỳ cũng hiểu được Khang Tư thật sự muốn hỏi cái gì, tuy rằng tạm thời còn không biết làm sao Khang Tư sống sót khỏi vòi rồng, làm sao xuất hiện ở địa phương này, lại làm thế nào trong khoảng thời gian ngắn thành lập thế lực lớn như vậy, nhưng Áo Kỳ càng thêm xác nhận Khang Tư là một đối tượng đầu tư hết sức ưu tú.

Cho nên Áo Kỳ rất sẵn lòng thỏa mãn nguyện vọng của Khang Tư:

- Không cần lo lắng, Lôi gia trên bán đảo Phi Ba, ngoại trừ Nhị đệ ngài mang theo một nhóm người đi tới đông nam Đế quốc ra, những người khác cũng không có biến hóa gì, ngoại trừ lãnh hổ không có mở rộng, phương diện tăng gia sản xuất vật tư lại khiến các đương chủ khác đố kị không thôi, có thể nói cũng không chịu tai nạn gì trong trời phạt.

- Về phần phủ Đông Nam Đại Đô đốc Đế quốc, ha ha, nói ra sợ ngài sẽ không tin, đại nhân Tương Văn thiếp thân thân tín của ngài, lại tạo ra một cái Thủ các, chính là Hội nghị liên hợp thủ lĩnh các phái hệ, bên trong các bộ môn văn võ tài chính hậu cần tình báo đều liên hợp tác chiến vừa tự chủ lấy mình, cho nên sau khi ngài biến mất, phủ Đông Nam Đại Đô đốc chẳng những không có suy nhược, ngược lại càng thêm cường đại hơn, có thể nói năm tỉnh đông nam so với lúc ngài khống chế càng thêm mạnh càng thêm kiên cố.

- Về phần thời kì trời phạt, phủ Đại Đô đốc bởi vì có Lôi gia dự trữ, cho nên tuy tổn thất lớn, nhưng không thương cân động cốt, hơn nữa Thủ các kia còn nhân cơ hội hấp thu dân chạy nạn, cũng phái ra bộ đội nhân lúc cháy nhà hôi của bên ngoài.

Nói đến đây, Áo Kỳ không nhịn được liếc mắt nhìn Khang Tư có chút đố kỵ, cái nhân vật truyền kỳ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng này thật là quá tốt số.

Hắn sáng lập ra hai thế lực, dù là hắn không có ở đó, lại vẫn có thể tiếp tục duy trì, đồng thời còn tự mình hấp thu dinh dưỡng phát triển lớn mạnh. Làm sao mình không có may mắn như vậy chứ! Nếu như chính mình gặp phải chuyện mất tích ở Hải Nam, gia sản tài phú địa vị của mình tuyệt đối sẽ bị thủ hạ chia cắt không còn, chờ khi mình vất vả trở về, chờ đợi mình là truy sát vô tận, thật là phiền muộn mà.

Khang Tư nghe nói như thế, trong lòng buông lỏng, hắn không thèm để ý thế lực mình thành lập có phải tan vỡ rồi không, hắn lưu ý là người theo mình có thể bởi mình biến mất mà gặp nạn.

Hiện giờ nghe được sau khi mình biến mất, những người này vẫn rất tốt như cũ, thậm chí so với trước kia mình còn ở đó còn tốt hơn, nếu như vậy, mình liền an tâm rồi.

Thấy Khang Tư nghe xong mấy lời này lại có thần thái thở phào nhẹ nhõm, Áo Kỳ không khỏi sững sờ, lời nói vừa rồi của hắn đúng là không có hảo tâm gì, cố ý nói Nhị đệ Khang Tư mang đi binh lính Lôi gia, ám chỉ cái Nhị đệ này chuẩn bị tự lập, cố ý nói Tương Văn dựng ra Thủ các ổn định đông nam, ám chỉ phủ Đông Nam Đại Đô đốc đã không cần Khang Tư cũng có thể duy trì tiếp. Những cái này đều là đả kích Khang Tư, kích khởi hắn tức giận, để hắn tiếp thu mình giúp đỡ đánh về nhà, lại không ngờ tới Khang Tư phản ứng hoàn toàn ngoài dự liệu của mình.

Hắn lại thở phào? Vì sao vậy chứ? Lẽ nào hắn chẳng những không quan tâm quyền thế địa vị, trái lại coi đây là gánh nặng? Nếu như vậy, hắn vì cái gì còn muốn thành lập thế lực ở Tuyết quốc?

Vì tự bảo vệ mình, tự bảo vệ mình đánh ra bốn khối lãnh địa?

- Khang Tư đại nhân, không biết ngài dự tính tương lai thế nào?

Áo Kỳ hỏi.

- Ừm?

Khang Tư nghi hoặc nhìn Áo Kỳ.

- Ta muốn nói là ngài chuẩn bị chỉ có bốn khối lãnh địa hiện tại?

Áo Kỳ nói chữ "chỉ" này nhấn giọng rất nặng.

Vừa nghe Áo Kỳ nói thế, Khang Tư đã trải qua vô số mưa gió lập tức hiểu rõ ý của Áo Kỳ, nói cách khác, cái đại nhân vật Duy Nhĩ Đặc này chuẩn bị đầu tư vào mình.

Vừa nghĩ tới bị người ta xem thành đối tượng đầu tư chính trị ưu tú, Khang Tư không khỏi cười bất đắc dĩ. Chính mình trước kia lúc thành lập thế lực, gặp gỡ không ít các thương nhân chính trị mang theo túi tiền đầy ắp chạy tán loạn khắp nơi tìm kiếm đối tượng đầu tư.

Thương nhân chính trị như vậy đều là hạng người lòng tham không đáy, hận không thể đầu nhập mỗi một đồng tiền liền đổi thành mười cái kim tệ. Tiếp nhận bọn họ đầu tư, lúc bắt đầu xác thật có thể phát triển mạnh mẽ, nhưng về sau thương nhân chính trị sẽ bắt đầu thu hồi vốn liếng. Sẽ hút cạn cả cốt tủy của ngươi mới đi, tuyệt đối sẽ lưu lại một cái địa phương rách nát cho ngươi.

Chỉ là nhìn mấy cái thủ hạ bởi vì nghe đến mấy cái này mà tim đập thình thịch, hai mắt phát ra quang mang cực nóng, Khang Tư biết trực tiếp cự tuyệt thì không được, nói lại, chính mình cũng cần mượn thương thuyền hải thương giải tỏa cục diện khốn đốn của Thanh Hương lĩnh.

Khang Tư nghĩ đến đó, trầm ngâm một chút hỏi:

- Không biết Áo Kỳ đại nhân chuẩn bị cho tại hạ dạng trợ giúp gì?

Áo Kỳ cũng thấy được bộ dạng Khang Tư chần chờ, hắn làm quen thương nhân chính trị liền rõ, người như Khang Tư dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cố kỵ cái gì. Nói qua nói lại cũng là sợ mình lòng tham không đáy, sợ mình đảo khách thành chủ, đối tượng đầu tư có chút tư duy đều sẽ có lo lắng như vậy.

Gặp phải đối tượng đầu tư như vậy, thương nhân chính trị đều sẽ chèn ép thông qua các phương diện khác, làm cho đối phương bất đắc dĩ tiếp thu mình đầu tư mới bỏ qua. Nhưng mà Áo Kỳ căn bản không quan tâm điểm ấy, bởi vì hắn bởi vì hắn tự so mình với các thương nhân chính trị cấp thấp kia cao minh hơn ở chỗ đó, chính mình không có dục vọng khống chế đối với đối tượng đầu tư, cũng không có cách nghĩ hút cạn đối phương, chính mình truy cầu là nước chảy còn dài, mới có thể khiến tài phú của mình càng nhiều, địa vị ngày càng cao, bằng hữu càng ngày càng nhiều. Đó là nguyên nhân mạng lưới quan hệ cơ hồ trải khắp thiên hạ!

Bởi vậy Áo Kỳ cười nói:

- Khang Tư đại nhân, ta mang đến cho ngài trợ giúp càng hữu hảo hơn ngài tưởng tượng.

Hữu hảo? Khang Tư chú ý tới cái từ này, chân mày vừa nhướng hỏi lại:

- Nguyện nghe rõ.

- Trang bị tiêu chuẩn quân chính quy Duy Nhĩ Đặc năm ngàn bộ, miễn phí. Một phường chế tạo binh khí nguyên bộ phối hợp với thợ thủ công, biếu tặng. Quặng sắt tinh phẩm than đá chất lượng tốt, lấy bảy phần so với giá bên Tuyết quốc. Tất cả binh khí trang bị, lấy tám phần giá thị trường bên Tuyết quốc.

Áo Kỳ nói rất tùy ý.

Thủ hạ có chút thân phận bên cạnh Khang Tư, nghe thế, toàn bộ hít một hơi lạnh. Trời ạ, không nói năm ngàn bộ trang bị tiêu chuẩn kia, không nói phường chế tạo binh khí, chỉ cần hai dạng hàng hóa quặng sắt, than đá giảm giá bảy phần, cũng đủ cho thực lực bên phe mình ngạo thị toàn bộ Công quốc Băng Diệu rồi!

Vừa nghe đến mấy chỗ tốt này, những thủ hạ Khang Tư đều chuyển ánh mắt lên người Khang Tư, hận không thể không thế ấn đầu Khang Tư xuống buộc hắn lập tức gật đầu đồng ý.

Nhưng mà biểu hiện ngược lại với các thủ hạ, Khang Tư ngược lại cau mày hỏi:

- Ta cần trả cái giá gì?

Áo Kỳ cười cười, là một cái thủ lĩnh cẩn thận, phải là người như vậy, chính mình đầu tư mới có hữu hiệu, cũng có thể cống hiến cho mình tài phú cuồn cuộn không dứt được.

- Xin Khang Tư đại nhân yên tâm, ta cũng không phải lòng tham không đáy, là thương nhân khống chế được dục vọng, ta theo đuổi sự kiếm tiền lâu dài an ổn, cho nên yêu cầu của ta cũng không cao.

Áo Kỳ nói đến đây, vươn một ngón tay, nói:

- Đầu tiên thương đoàn của ta hy vọng có thể thu được quyền đốn cây trong rừng rậm thuộc lãnh địa của ngài.

Thủ hạ bên cạnh Khang Tư nghe thế, toàn bộ vẻ mặt không cho là đúng, muốn đốn cây, cái tầm mắt của vị đại nhân này cũng nhỏ quá đi chứ?

Cái Tuyết quốc này khắp núi nơi nơi là rừng rậm, tùy tiện chặt cũng chặt không hết, mà vị đại nhân này lại long trọng đưa ra yêu cầu kỳ lạ này, đáp ứng hắn, cái này tính là gì chứ.

Thủ hạ Khang Tư tuy rằng rất muốn vượt quyền rộng lượng phất tay đồng ý, nhưng chỉ là ngẫm trong lòng mà thôi, nếu thật dám làm thế, ngang với việc đặt đao lên cổ.

Khang Tư trầm ngâm một chút gật đầu:

- Có thể. Nhưng mà quý thương đoàn hàng năm chỉ có thể thu hoạch một ngàn cây gỗ quý. Một vạn cây gỗ bình thường, hơn nữa chặt một gốc cây phải trồng mười cây giống cùng loại, nếu như không đạt được ước định, quyền đốn cây của thương đoàn bị triệt tiêu.

Khang Tư vừa nói ra, bất luận là người bên hắn hay bên phía Áo Kỳ, phàm nghe được, toàn bộ há mồm trợn mắt, vẻ mặt khiếp sợ cực điểm không tin được. Trời ạ, lĩnh chủ nhà mình đột nhiên biến thành điên hay ngu ngốc? Điều kiện hà khắc như vậy cũng nói ra được, thương nhân người ta nhìn trúng cây gỗ của nhà ngươi chính là vì kiếm tiền, đương nhiên là có thể chặt bao nhiêu thì chặt, làm sao hạn chế số lượng chặt cây của người ta?

Hơn nữa càng thêm kỳ quái, lại chặt một cây trồng lại mười cây? Trời ạ, từ cổ chí kim có ai nghe nói qua đốn cây phải trồng lại cây. Khắp rừng núi này nơi nơi là cây muốn chặt cũng chặt không xong, cần phải trồng thêm sao? Cây cối tự nhiên đã quá nhiều, hà tất phải làm thêm điều thừa?

Sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn, đặc biệt người bên Áo Kỳ, bọn họ đều nghĩ Khang Tư người này quả thật không biết điều.

Bản thân mấy người bên mình là tới trợ giúp ngươi, lại đưa ra yêu cầu như vậy, thật là làm người ta căm tức mà! Nhưng bọn họ quy củ sâm nghiêm, chủ tử không lên tiếng, có bất mãn cũng không để lộ ra ngoài. Áo Kỳ cũng biểu hiện không phải người thường, nghe nói như thế cũng không tức giận, ngược lại hai mắt sáng ngời đánh giá Khang Tư.

Từ thần sắc kiên nghị của Khang Tư, có thể thấy được lời Khang Tư nói là thật, tuyệt đối không phải nói chơi.

Nghĩ vậy, Áo Kỳ không khỏi cười nói:

- Đại nhân Khang Tư, ngài là người lĩnh chủ đầu tiên ta thấy sẽ không chỉ nghĩ lợi ích trước mắt, bảo hộ nghiêm ngặt lãnh thổ của mình, điều kiện này ta đáp ứng ngài.

Mọi người toàn bộ choáng váng.

Khang Tư lĩnh chủ này chẳng những là kẻ ngu dốt, bởi vì hắn đưa ra điều kiện khó mà tin nổi hạn chế thần tài tới đây phát tài. Mà đại nhân vật Áo Kỳ này so với Khang Tư, càng giống một kẻ ngu ngốc hơn, điều kiện hà khắc như vậy, căn bản sẽ không có người nào đồng ý, hắn lại cũng đáp ứng!

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.