Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bến cảng buôn lậu. (3)

Phiên bản Dịch · 2535 chữ

Nghĩ tới điều này, Âu Khắc liền muốn mở miệng giải thích, chính là đột nhiên nghĩ tới, hai người trước mắt thân phận không rõ, chính mình thế nào có thể tùy tiện nói chuyện?

Âu Khắc có quyết định, cười lắc đầu nói:

- Thật có lỗi! Tuy rằng ta có thể hiểu tâm tình các vị, nhưng ta thân là tổng quản của đại nhân, không thể đem tư liệu của đại nhân tiết lộ cho các vị biết.

Thấy vậy An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí cũng không mở miệng nữa.

Âu Khắc lại cười cười:

- Nếu các vị nguyện ý, ta có thể đem tư liệu của các vị truyền cho đại nhân, như vậy đại nhân của ta có phải là đại ca kết nghĩa của các hạ, chẳng phải là lập tức có thể biết rõ?

An Tái Kháng uể oải nói:

- Quên đi! Khang Tư đại ca nếu không nhắc tới, vậy chứng minh huynh ấy đã quên chúng ta, không cần phiền toái.

Nói xong liền muốn rời đi.

Lai Nhĩ Ôn Chí vội ngăn lại khuyên nhủ:

- Lão Đại! huynh cùng hắn kết bái rồi phân tán, cũng là chuyện không lâu sau này, hơn nữa thời điểm đó nguy hiểm như thế, nói không chừng hắn cho rằng chúng ta đã chết, không có nói với thủ hạ của hắn chuyện của chúng ta là rất bình thường.

- Đúng! Có thể đại ca thật sự bị hoảng sợ, quên chuyện của chúng ta cũng không chừng.

An Tái Kháng lập tức sôi nổi, quay đầu về Âu Khắc nói:

- Tổng quản đại nhân! Nhờ ngài truyền thư, hỏi Khang Tư đại ca thử xem có còn nhớ tên đội trưởng thân binh phản bội huynh ấy hay không, còn nhớ đến việc bị tên đội trưởng thân binh đó phục kích lùi đến trên vách núi Khi Hồng Quốc, cùng với chuyện kết bái với An Tái Kháng trước khi rơi xuống vách núi. Chỉ ba việc này, nếu Khang Tư đại ca không biết thì liền quên đi thôi. Nguồn:

Nói đến đây, An Tái Kháng tinh thần đột nhiên trầm xuống, hơn nữa chuẩn bị rời đi.

Lần này Lai Nhĩ Ôn Chí không có ngăn lại an ủi hắn, hắn biết An Tái Kháng lo lắng...

Nếu Khang Tư đại nhân kia không phải Khang Tư đại ca, hoặc là Khang Tư đại ca không nhận ra An Tái Kháng, nếu đúng là điều trước thì coi như hy vọng thành thất vọng lại phải đau khổ truy tìm thân ảnh đại ca. Nếu điều sau mà đúng, thì thật đúng là một đả kích, chứng tỏ nhiều năm An Tái Kháng cố gắng và gian khổ coi như vô dụng.

Nhìn đến An Tái Kháng khẳng định nói như vậy, Âu Khắc cũng không chắc thân phận An Tái Kháng, dù sao hắn cũng không rõ ràng lắm lai lịch chân chính của Khang Tư. Nhìn bộ dáng An Tái Kháng, Âu Khắc vội nói:

- Các hạ! Không biết đến lúc được hồi âm thì làm sao liên lạc với ngài?

- Ta còn có việc nhờ đoàn Bạch Mạn Mân Côi của thành Thanh Nguyệt, ba tháng sau sẽ quay lại một chuyến.

An Tái Kháng nói đến đây, đột nhiên nhớ tới cái gì nói:

- Giúp ta hỏi thêm một câu, hỏi xem Khang Tư đại ca còn nhớ Đại thần quan và công chúa, các nàng đều còn đang chờ đợi đại ca.

- Công chúa?

Âu Khắc nghe nói như thế, tim đột nhiên nhảy lên, hai mắt tỏa ra hào quang:

- Xin chờ chút, công chúa và Đại thần quan này, cùng đại nhân nhà ta có quan hệ gì?

Chỉ sợ Âu Khắc cũng không phát hiện ra thần thái của mình cấp bách cùng khát vọng như thế, cho dù thủ hạ thân tín của hắn, cũng là biết Tổng quản đại nhân vì sao như vậy.

Âu Khắc có cử chỉ này nguyên nhân duy nhất chính là vấn đề vợ của Khang Tư. Âu Khắc là thân vệ của Khang Tư, sau khi Khang Tư chiếm lĩnh thành Thanh Nguyệt, mà bắt đầu có ý thức giới thiệu mỹ nữ cho Khang Tư, hy vọng Khang Tư có thể tìm được chủ mẫu cho bọn họ, Tương Văn lựa chọn thị nữ xinh đẹp cũng không phải là hứng thú nhất thời.

Không trách bọn họ bức thiết như vậy, một gia tộc truyền lưu hương khói cũng chính là dựa vào người thừa kế, đặc biệt là quân nhân như Khang Tư, một khi xảy ra chuyện bất trắc, gia tộc Lôi Luân Đặc có thể tan thành mây khói, điều đó đám gia thần cùng thủ hạ mình cũng không mong xảy ra.

Đáng tiếc chính là, Khang Tư cũng không có cảm tình đặc biệt gì với những mỹ nữ này làm cho bọn họ lo âu bất an, nhưng lại không có biện pháp.

Hiện tại nghe được có một công chúa đang chờ đợi Khang Tư, điều này làm sao không khiến Âu Khắc nóng vội?

Có điều công chúa và Đại thần quan hai người theo lời An Tái Kháng, Đại thần quan tự động bị Âu Khắc ném qua một bên. Ở trong lòng Âu Khắc, công chúa chính là lựa chọn tốt nhất của đại nhân, tuy rằng không biết công chúa quốc gia nào.

- Quan hệ thân mật.

An Tái Kháng không yên trong lòng thuận miệng nói.

Âu Khắc lập tức tươi cười đầy mặt nói:

- A! Ta nhớ ra rồi, vừa vặn có một đám hàng hóa muốn đưa tới chỗ đại nhân chúng ta, không biết các hạ có hứng thú tự mình cùng đại nhân của ta gặp mặt, như vậy có lẽ càng có thể biết rõ đại nhân chúng ta có phải đại ca kết nghĩa của các hạ hay không đây.

Âu Khắc dám nói như vậy, là bởi vì trải qua một phen nói chuyện, hắn đã có nắm chắc chín thành, xác nhận tiểu tử trước mắt này chính là anh em kết nghĩa của đại nhân nhà mình.

Dù sao tên cùng diện mạo giống nhau, cực nhỏ sẽ có hai cái, đặc biệt cả vết thương trên mặt cũng giống nhau. Hơn nữa cho dù người trẻ tuổi này có vấn đề, vậy cũng không quan hệ, chỉ bằng vài tên hộ vệ bên người hắn, tùy tiện vài thủy thủ cũng có thể giải quyết bọn họ.

- Hắc! Như vậy tốt nhất.

An Tái Kháng lập tức vui mừng nói, nếu như vậy mình cũng không phải thắc thỏm lo âu suốt ba tháng nữa.

Âu Khắc gật đầu nhắc nhở nói:

- Vậy ngài đi chuẩn bị một chút, chúng ta đi thuyền đi, đương nhiên chiến thuyền lớn của ngài không cần sử dụng là tốt nhất, dù sao thương thuyền của Tự do Liên minh đặc sắc như vậy, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái.

- Ồ, tốt! Vậy để thuyền cập bến đậu ở thành Thanh Nguyệt đi.

An Tái Kháng gật đầu nói.

Sau khi lệnh cho con thuyền quay về cảng Thanh Nguyệt, An Tái Kháng liền cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đợi ở bến cảng chờ đợi Âu Khắc chuẩn bị ổn thỏa.

Hai người không nói gì, ngơ ngác nhìn bầu trờn trong sáng.

Một hồi lâu, Lai Nhĩ Ôn Chí đột nhiên hỏi:

- Lão Đại! Nếu Khang Tư đại nhân này chính là Khang Tư đại ca, huynh chuẩn bị làm sao bây giờ?

An Tái Kháng ngẩn người:

- Cái gì làm sao bây giờ?

- Ý ta là nói, huynh sẽ đem toàn bộ gia tài giao cho hắn sao?

Lai Nhĩ Ôn Chí nói.

An Tái Kháng ra vẻ tự nhiên nói:

- Đương nhiên, huynh ấy là đại ca của ta, đương nhiên phải giao cho huynh ấy, chúng ta phải cùng lăn lộn với huynh ấymà. Hắc hắc! Đến lúc đó ta coi như là tài vụ của đại ca, thay đại ca quản lý tài vụ, khiến đại ca trở thành Thiếu tá giàu có nhất đế quốc!

Lai Nhĩ Ôn Chí há hốc mồm muốn nói cái gì, nhưng lại nghĩ tới cái gì ngậm miệng lại, cười cười gật đầu.

An Tái Kháng vẻ mặt hưng phấn nói:

- Ngươi nói đại ca sau khi biết mình lại có nhiều kim tệ như vậy, có thể trợn mắt há mồm chảy nước miếng hay không chứ?

Lai Nhĩ Ôn Chí cười cười:

- Ta dám khẳng định Khang Tư đại ca sẽ chảy nước miếng, hơn nữa cũng khẳng định sẽ khen ngợi ngươi biết làm ăn buôn bán.

- Hắc hắc! Thật cảm giác có chút ngượng ngùng! Dù sao trước kia huynh ấy là lãnh đạo trực tiếp của ta, hiện tại lại biến thành huynh đệ, thật không biết gặp mặt có thể mở miệng được hay không.

An Tái Kháng có chút ngượng ngùng nói.

Nhìn bộ dáng An Tái Kháng, Lai Nhĩ Ôn Chí thở dài nói:

- Lão Đại! Huynh có nghĩ qua một khi công chúa biết tình huống này sẽ như thế nào không?

- Biết tình huống cái gì? Biết tin tức Khang Tư đại ca? Chắc là cao hứng? Đặc biệt là Đại thần quan, ta khẳng định nàng sẽ tươi cười.

An Tái Kháng lơ đễnh nói.

Lai Nhĩ Ôn Chí lắc đầu:

- Không! Huynh biết ta nói không phải chuyện này. Huynh giao hết tiền tài cho Khang Tư đại ca, cha nuôi Khuê Kỳ không ý kiến, ta không có ý kiến, Đại thần quan cùng Tiểu Cầm tiểu thư cũng không có ý kiến, nhưng công chúa nhất định sẽ có ý kiến. Tuy rằng tài phú này không có quan hệ gì với công chúa, nhưng ta nghĩ nếu huynh cứ thế giao cho Khang Tư đại ca, nhất định công chúa sẽ nổi trận lôi đình.

An Tái Kháng nhíu mày nói:

- Ta biết ý tứ của ngươi, tuy đại ca hiện tại là Thiếu tá, nhưng lại có lãnh địa, đặc biệt cần lượng lớn tiền tài trợ giúp, hơn nữa nếu đại ca thăng quan, đối với sự nghiệp phục quốc của công chúa không phải càng hữu dụng sao? Dù sao cũng tốt hơn là như công chúa nói lấy tiền thu mua thổ phỉ trên đại lục Hi Nhĩ Đạt chứ?

Lai Nhĩ Ôn Chí nói:

- Bởi vì Khang Tư đại ca là Thiếu tá, công chúa mới nổi giận, bởi vì một cái Thiếu ta nho nhỏ căn bản không có tác dụng, đừng xem Khang Tư đại ca hiện tại có lãnh địa, nhưng phải biết rằng ở đế quốc Áo Đặc Mạn từ Thiếu tá trở lên đều có lãnh địa, mà lãnh địa ở đế quốc Áo Đặc Mạn cũng không đại biểu được điều gì.

An Tái Kháng buồn rầu lắc đầu thở dài:

- Ôi! Kỳ thật sau khi Khi Hồng Quốc diệt vong, chúng ta cùng công chúa đâu còn quan hệ trên dưới gì nữa, căn bản không cần để ý vua chúa, nhưng vì cái gì hai chúng ta, cả Đại thần quan cùng Tiểu Cầm đều phải băn khoăn cho ý tưởng của công chúa? Giống như chúng ta thiếu nợ nàng ta vậy.

Lai Nhĩ Ôn Chí cười nói:

- Không có biện pháp, bởi vì chúng ta là người lương thiện, nhìn thấy công chúa mất nước đáng thương như thế không khỏi nhịn không được mềm lòng.

- Đúng vậy, mềm lòng! Quên đi! Đến lúc đó cứ giao hết tiền cho đại ca, để công chúa đi tìm đại ca, đại ca nói làm gì thì làm nấy, để đại ca gánh lấy phiền não đi.

An Tái Kháng cũng cười nói.

- Hắc hắc! Thì ra lão đại đưa tiền là muốn né tránh phiền toái. Thật cao kiến.

Lai Nhĩ Ôn Chí vốn đang muốn nói nếu người này không phải là Khang Tư, tuy vậy lại nhịn xuống, dù sao đến lúc đó nhìn là biết, hà tất bây giờ lo lắng làm chi.

---------------

- Ngươi dẫn 10 người đi ra phố mua về chăn giường đơn cho chúng ta, mỗi người 3 bộ, đại nhân và đại tỷ xa hoa một chút. Ngươi dẫn 10 người đi tìm quán ăn đặt món, ngươi dẫn 10 người đi mua dụng cụ quét dọn, ngươi toàn tiểu đội đi mua vật liệu trang hoàng.

Uy Kiệt đưa ra từng túi từng túi tiền, các thân vệ nhận tiền xong dẫn người đi.

Còn Tương Văn đang chỉ huy nhân thủ làm loạn:

- Đẩy ngã bức tường này xuống, đừng đụng chỗ đó! Đúng, làm lối ra chỗ đó cho ta, làm một cái hoa viên trang điểm một chút, còn nữa hủy cái cửa kia cho ta!

Tùy theo lệnh của hai vị lão đại này, đình viện Khang Tư một mảnh ầm ầm, bụi bay đầy trời.

Bọn người Áo Kha Nhĩ nghe động tĩnh chạy tới, chỉ ngây ngốc nhìn tràng cảnh xây dựng đồ sộ trước mắt.

Áo Kha Nhĩ có vẻ giật mình ngó Khang Tư đứng một bên, giống như không có việc gì hỏi:

- Khang Tư! Những thân vệ của ngươi đang làm gì? Không phải muốn xây lại đình viện chứ?

Khang Tư cười cười:

- Cũng không phải, chỉ là sửa kết cấu lại một chút, để 5 toà đình viện này kết làm một thể mà thôi.

- A! Nguyên lai là như vậy.

Áo Kha Nhĩ vội vàng che giấu sự hoảng hốt của bản thân.

"Lão đại à, đây là phủ Quận trưởng, bố cục đều có quy định, ngươi cũng không phải Quận phủ trưởng làm sao có thể tự ý thay đổi chứ?"

Đương nhiên, những lời này hắn cũng không nói ra, dù sao hắn cho rằng người có thân phận như Khang Tư, dù làm càn như vậy cũng là rất bình thường.

- Đúng rồi! Khang Tư! Ngươi chiêu mộ được đầu bếp và người hầu chưa? Nếu không ta giúp ngươi chiêu mộ mấy người?

Áo Kha Nhĩ hỏi.

- Không cần, Áo Kha Nhĩ đại nhân! Ta đã phái người đi chiêu mộ rồi, cảm tạ Áo Kha Nhĩ đại nhân nhiệt tâm như thế.

Tương Văn nhẹ nhàng bước tới cười nói.

Thấy dung nhan xinh đẹp của Tương Văn, Áo Kha Nhĩ thất thần một chút, tiếp theo vội xua tay nói:

- Không khách khí không khách khí.

Tương Văn cũng không để ý đến hắn, trực tiếp kéo Khang Tư vừa đi vừa nói:

- Đại nhân! Ta giải thích cho ngài kết cấu đình viện mới.

Áo Kha Nhĩ nhìn bóng lưng hai người Khang Tư, một hồi lâu mới quay đầu khoát tay nói: "Đi." liền dẫn theo thân vệ xuất môn.

Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.