Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có ý đồ khác

Phiên bản Dịch · 779 chữ

Thấy anh BM e e dè de không có ý muốn trả tiền, hai mắt ba chồng sáng lên, dường như nhìn thấy đồng tiền trắng lóa vẫy tay với hắn, càng đúng tình hợp lý ép anh BM: “Sao? Không có tiền? Đụng xe người ta lại không có tiền đền? Chậc chậc, nhìn anh mặc sang trọng vậy, lái xe đẹp gì đó, thì ra chỉ là khoe khoang thôi.”

Tôi xém chút nữa phun ra, ba chồng không chỉ biết từ hàng nhái (kengdie) này, kẻ cả chữ khoe khoang (zhuangbi) cũng biết, thật không uổng công ông là cực phẩm bao lâu nay, nghe nhiều radio như vậy, hoàn toàn học xong rồi vận dụng ngay, một chút cũng khọng lãng phí.

Điều càng làm tôi phun, đó là anh BM đó lạ nóng nảy vẫy vẫy tay, quay người rồi leo lên xe, giống như cứ vậy cho qua, không có truy cứu trách nhiệm gì của chúng tôi, Phương Thanh Sơn cũng ngớ người, chỉ có tiếng cười hơ hơ của ba chồng, một bộ dạng rất đắc ý.

Trở lại xe cứ khoe trước mặt tôi: “Con dâu mới, có thấy bộ dạng oai phong của cha con ta ban nãy không?”

Tôi gật đầu một cái, hơi mỉm cười: “Ừm, ba, ba lợi hại lắm.”

Quả thật rất lợi hại, giở trò lưu manh là tiết kiệm được 2 ngàn đồng. Anh BM đó chắc giận lắm, có lẽ khi nãy không có nhiều tiền mặt lắm, cũng có lẽ chiếc xe đó không phải của anh ta, cho dù anh ta có nguyên nhân gì nhượng bộ, tôi cũng rất đồng tình với anh ta, ra khỏi nhà bất hạnh, gặp phải ba chồng tôi, chắc là con đường tiếp theo sẽ không thuận lợi.

Nhà mới chúng tôi mua ở khu dân cư vườn hoa cách thành phố nửa tiếng đồng hồ đi bằng xe, nhà không hẳn là hạng sang, cũng tính là hạng tốt, ba phòng, lầu 26 đi thang máy. Bởi vì ở lầu cao, cho nên rẻ.

Đến nhà mới, vừa ra khỏi thang máy ba chồng kêu lên: “Ôi, thằng quỷ nào cạy cửa mới nhà ta ra?”

Tôi không hiểu sao thứ gì ông cũng thích thêm tính từ ‘mới’ vào, nhưng tiếng kêu của ông bây giờ dọa tôi mất, hơn nữa lại làm tôi nóng giận lên. Cái gì gọi là nhà hắn? Đây rõ ràng là nhà của tôi và Phương Thanh Sơn, cho dù hắn muốn cho là của hắn, cũng nên thêm từ ‘chúng’ vào.

Không thích một mình, cho nên kể cả cách nói của hắn cũng hết sức phản cảm.

Nhà mới sửa chữa, cửa mở là bình thường thôi, bên trong ban ngày đều có thợ sửa nhà, hơn nữa mùi sơn nồng nặc, cho nên cửa và cửa sở phải mở để thoáng gió.

Nhưng sau khi ông vào, thấy hai thợ sửa mặt mũi lem luốt nhất thời quở trách: “Các anh sửa chữa thì sửa chữa, sao lại mở cửa ra, tôi còn tưởng gặp trộm nữa.” Nói xong, liền động thủ khóa các cửa sổ và cửa nhà lại. Phương Thanh Sơn mở miệng ngăn cản: “Ba, mùi sơn nồng quá, phải cho nó bay đi mới ở được.”

“Ờ.” Ông đáp lại một tiếng, nghe lời mở cửa sổ và cửa nhà ra lại.

Thì ra ông khá nghe lời Phương Thanh Sơn, điều này là tôi có chút hy vọng, chỉ cần có người trị được hắn, tôi bèn yên tâm nhiều.

Tiến độ sửa chữa rất nhanh, thường ngoài mẹ chồng thỉnh thoảng đến hối thúc, chúng tôi dường như không quan tâm tụi thợ xây lắm, cho nên bọn họ dùng nguyên vật liệu gì, có bớt xén nguyên vật liệu không chúng tôi cũng không đảm bảo, nhưng thấy nhà bếp và phòng ngủ đều đã hoàn thành, cảm giác sáng lên trước mắt khiến tôi thấy ngọt ngào, ước được nhanh chóng dọn vào ở. Nghĩ như vậy tôi cũng lỡ miệng nói ra một câu: “Ông xã, chúng ta có thể dọn vào rồi.”

Ba chồng nghe được câu nói của tôi, lập tức vọt tới trước mặt tôi, với tư thế bịt tai trộm chuông nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Con dâu mới, trước khi mùi sơn bay đi con không thể dọn qua đây được.”

Tôi bối rối rút lại tay, cười cười. Mới đầu tôi tưởng hắn quan tâm tôi thật, mới có lòng tốt nhắc nhở. Sau này mới biết, hắn vốn có ý đồ khác.

Bạn đang đọc Đoạt mệnh kinh hôn của Giang Phong Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Suxiaomin
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.