Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm nguyện

Phiên bản Dịch · 2393 chữ

Đợi đến lúc Liên Sơ chạy đến được, Lâm Trí đã tới từ trước, cô nhìn thấy sắc mặt của anh ta, trong lòng không khỏi trầm xuống, hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”

Anh ta chậm rãi lắc đầu: “Mất liên lạc với bên dưới rồi, nhân viên cứu hộ đã đi xuống, bây giờ còn chưa có tin tức cụ thể.”

Liên Sơ suy sụp ngồi vào băng ghế dựa, sắc mặt chợt tái xanh.

Lúc này, có một người đàn ông chạy tới, vẻ mặt tự trách nói: “Tổng giám đốc Kỳ, đều là tôi không tốt, tôi nên thuyết phục chủ tịch và quản lý Tống lên trước, tôi đã khuyên bọn họ nhưng bọn họ cứ muốn chờ tất cả mọi người lên hết rồi mới lên.”

Một người đàn ông khác đứng bên cạnh quát mắng: “Ngô Côn, ông nói hay nhỉ? Ông là quản lý bộ phận an toàn, sao ông lại không tiếp tục ở lại phía dưới? Nhìn thấy nguy hiểm tự mình trốn chạy bây giờ còn có mặt mũi nói lời thoái thác, hiện tại cũng không biết ở dưới đó nước bị thấm thành cái dạng gì rồi.”

“Quản đốc Nhạc, ông có ý gì? Chẳng lẽ đó là mong muốn của tôi…”

Hai người đàn ông đứng ở nơi này lớn giọng ầm ĩ.

Trái tim Liên Sơ càng bị đè nén không thở nổi, đầu như muốn nứt ra. Lâm Trí lạnh giọng quát lên: “Các người muốn cãi nhau thì cút sang chỗ khác mà cãi đi.”

Hai người đàn ông đều giật mình, dừng lại một chút, im lặng rút lui.

Liên Sơ rũ tóc, mờ mịt không nói gì. Lâm Trí do dự một chút, từ từ ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Không có việc gì đâu, lão Lục vất vả lắm mới được ở cùng cô, mặc kệ thế nào cậu ấy cũng có thể chịu đựng.”

Liên Sơ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi hiểu rất rõ.”

Hai người tiếp tục rơi vào trầm mặc, đúng lúc này, một người đàn ông vóc người cao lớn, dáng vẻ vội vã đi tới, Lâm Trí đứng dậy: “Đội trưởng Lưu.”

Người đàn ông gật đầu với anh một cái: “Tới rồi.”

Lâm Trí giới thiệu: “Vị này là đội trưởng Lưu của ban chỉ huy cứu hộ.”

Liên Sơ cũng đứng dậy, nghe thấy vội vàng hỏi: “Đội trưởng Lưu, tình huống thế nào?”

Đội trưởng Lưu sắc mặt nặng nề lắc đầu: “Không quá lạc quan, nhân viên cứu hộ đáp thang máy tầng hầm đi được tới mét thứ 215 dưới lòng đất thì gặp trở ngại không xuống được nữa, hiện tại còn đang dọn dẹp chướng ngại, cho nên tình huống trong đó cũng không hiểu được rõ ràng. Nhưng mà mọi người cũng đừng quá lo lắng, công việc dọn dẹp chướng ngại khoảng mấy giờ là có thể kết thúc, bây giờ việc đáng lo ngại nhất chính là tình trạng cơ thể của những người bị nhốt ở bên trong cùng với tình trạng bị thấm nước ở dưới lòng đất.”

Lâm Trí hỏi lại: “Chất lượng không khí ở dưới tầng hầm thế nào?”

Đội trưởng Lưu trầm mặc một hồi, nói: “Hi-đờ-rô-sun-phít (H2S) và các-bon- đi-ô-xít (CO2) vượt quá chỉ tiêu.”

Trong lúc nhất thời, mọi người lại một trận đè nén, trầm mặc.


Thù Thành giãy giụa mở mắt ra, đập vào mắt anh là một mảnh tối tăm tịch mịch tựa đêm tối, tiếng nước rơi lộp độp mơ hồ truyền đến từ rất xa, không có lấy một tiếng người. Anh thử cử động mình, cả người đau nhức nhưng vẫn có thể cử động được, từ mắt cá chân bên phải truyền đến một trận đau đớn lạnh thấu xương. Vừa rồi lúc bị rơi xuống, Tống Ca đứng không vững nên anh phải kéo cô ấy một cái, cái chân này tiếp đất, chắc là bị thương nghiêm trọng hoặc gãy xương rồi.

Anh vật lộn ngồi dậy, dùng tay kiểm tra sơ bộ một chút. Cũng may, mặc dù nhiều nơi bầm tím và bị ngoại thương nhưng chắc là không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.

Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, anh thấp giọng hỏi: “Tống Ca?”

Một lát sau, từ phía đối diện truyền đến giọng nữ kèm theo tiếng nức nở: “Tổng giám đốc Bùi, có phải là anh không? Chúng ta vẫn còn sống?”

Tâm trạng của anh thả lỏng đôi chút: “Đúng vậy, chúng ta còn sống.”

Tống Ca lập tức bật khóc, cô muốn bò dậy, kết quả cả người đau nhức ngã nhoài lại trên mặt đất.

Thù Thành nghe được động tĩnh của cô, nói: “Từ từ thôi, thân thể có thể cử động được không?”

Cô thử động một chút, “Có thể.”

“Tốt, vậy thì không có gì nghiêm trọng. Cô từ từ ngồi dậy, tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát. Nhớ giữ vững thể lực, sẽ có người tới cứu chúng ta.”

Trong bóng tối, giọng nói của anh có một loại sức mạnh trấn định được lòng người, những đau đớn và sợ hãi vốn đang luẩn quẩn trong đầu cô dường như cũng bị xóa tan. Cô chậm rãi chống người ngồi dậy, do dự một lúc, không tiến lại vách tường gần đấy mà di chuyển tới cạnh anh.

Anh nhận thấy hành động của cô cũng không khỏi ngẩn ra, chỉ nghe giọng nói của cô hơi run rẩy: “Tổng giám đốc Bùi, tôi lạnh quá, anh có thể…để tôi dựa vào một lát được không?”

Bây giờ nhiệt độ không tính là quá lạnh nhưng thân thể lại bị mất máu khá nhiều, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, khớp xương lạnh lẽo mà cứng ngắc. Ở nơi thế này có lẽ chỉ có hơi thở và sưởi ấm cơ thể lẫn nhau mới có thể chống đỡ sự sống.

Cô tiến lại dựa vào anh, anh gần như không hề cử động, trống ngực Tống Ca đập thình thích, tay chân vốn dĩ không còn sức lực cũng vì vậy mà dấy lên khát vọng hân hoan, trái tim vốn dĩ rụt rè bị đè nén lâu ngày chợt trở nên cuồng vọng và to gan. Trong đêm tối, cô giống như một con mèo nhẹ nhàng uyển chuyển, chậm rãi bò lại phía anh, mang theo hơi thở mê người, cứ mập mờ tản ra từng chút một. Trong một khắc gần như chạm được vào thân nhiệt của anh lại bị một cánh tay vững vàng mà có lực ngăn lại.

Tống Ca ngẩn người, trong một lúc không biết phải phản ứng sao.

Ngay lập tức, trên người trở nên ấm áp: thì ra là anh cởi bỏ áo khoác của mình khoác lại cho cô.

Trong giọng nói ôn hòa của anh mang theo lạnh lùng xa cách: “Quản lý Tống, nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta.”

Cô đờ đẫn mất nửa ngày, nói: “Anh đem áo khoác nhường lại cho tôi, chính anh phải làm thế nào?”

Anh lạnh nhạt trả lời: “Đừng lo lắng, tôi chẳng sao cả.”

Tại sao, tới bây giờ anh vẫn lạnh lùng như vậy? Tại sao, đã đến tình cảnh này rồi anh vẫn không muốn tặng cô một vòng ôm ấm áp?

Trong nháy mắt, tất cả tình cảm chất chứa nhiều năm bỗng chốc vỡ đê, khao khát, oán giận, kìm nén, ray rứt, khổ sở, nhớ nhung, nôn nóng và tuyệt vọng…

Cô đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy anh.

Anh đẩy ra, cô dùng hết sức lực còn lại ôm chặt lấy anh, “Thù Thành, Thù Thành, chúng ta đều phải chết rồi!” Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp gọi thẳng tên anh: “Anh cứ nói sẽ có người tới cứu chúng ta, thật ra trong lòng anh cũng biết rõ, không mấy ai rơi xuống đáy mỏ quặng này có thể thoát được ra ngoài. Tháng trước công ty Thành Đạt cũng xảy ra sự cố tương tự, kết quả sau bảy ngày triển khai cứu hộ vẫn không tìm thấy một ai, họ buộc phải chấm dứt công việc cứu hộ và tuyên bố toàn bộ đã tử vong.

Chúng ta bị giam ở dưới này, không biết lúc nào thì nước bị dâng lên hay tảng đá phía trên rớt xuống, không biết lúc nào có thể hôn mê hoặc là trúng độc mà chết. Thù Thành, có lẽ chúng ta sẽ chết, em chỉ có một tâm nguyện, chỉ duy nhất một thứ, cầu xin anh, hãy ôm em một lần.”

Giọng điệu van xin của người phụ nữ mang theo toàn bộ hy vọng cuối cùng khi đứng bên bờ vực sống chết, không một ai có thể thờ ơ. Anh chậm rãi trầm giọng trả lời: “ Tôi cũng vậy chỉ có một tâm nguyện…Tống Ca, thật xin lỗi, nếu quả thật không có cách nào ở cạnh cô ấy đến già, ít nhất tôi chỉ muốn giữ mình trong sạch để yêu cô ấy cho đến lúc chết.”

Nói xong, anh dứt khoát gỡ cánh tay của cô xuống, chậm rãi đẩy ra.

Tất cả đều yên tĩnh lại, trong bóng tối, dường như ngay cả sự hô hấp cuối cùng cũng dừng lại, trái tim và máu thịt cũng chậm rãi lạnh đi, cô đờ đẫn hồi lâu, lẳng lặng nói: “Không có gì đáng phải xin lỗi.”

Thù Thành im lặng, thân thể chậm rãi dựa vào thành thang máy lanh lẽo, từ từ nhắm mắt lại:

___ Liên Sơ

Tại một nơi thế này, nếu có thể ôm ấp một người phụ nữ dịu dàng ấm áp trong ngực có lẽ là một loại an ủi, nhưng mà, anh tình nguyện chỉ ôm chặt tên em.


“Tốt, lập tức có thể dẹp bỏ hết toàn bộ chướng ngại rồi.”

Đội trưởng Lưu nhận được tin tức, hưng phấn gọi Lâm Trí và Liên Sơ lại nói chuyện. Hai người cũng không nhịn được lộ vẻ vui mừng.

Đội trưởng Lưu cất giọng nói với toàn bộ nhân viên cứu hộ đang ở bên cạnh sẵn sàng đón địch: “Tốt lắm, chuẩn bị xuống hầm.” Nói xong chuẩn bị lên đường.

Liên Sơ đột nhiên ngăn cản trước mặt ông ta: “Để tôi cùng xuống đi.”

Đội trưởng Lưu sững sờ, quở trách: “Hồ đồ, chỗ đó cô làm sao có thể xuống được? Hoàn cảnh dưới đó tương đối phức tạp, ngay cả khí độc hại cũng vượt quá chỉ tiêu nghiêm trọng, người chịu huấn luyện chuyên nghiệp xuống đó còn cực kỳ nguy hiểm, cô tuyệt đối không được.”

Liên Sơ bình tĩnh nói: “Tôi từng chịu huấn luyện của cảnh sát đặc nhiệm, thể năng và thể chất đều không phải vấn đề. Đội trưởng Lưu, chồng tôi ở dưới đó, để tôi xuống đi.”

Đội trưởng Lưu vốn định tiếp tục trách mắng nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định và tỉnh táo của cô lại nhất thời không mở miệng được.

Đúng lúc này, Lâm Trí đang ở bên cạnh chợt lên tiếng: “Để cô ấy xuống đi.”

Đội trưởng Lưu không khỏi sửng sốt.

Lâm Trí lại nói: “Tôi đảm bảo, cô ấy không có vấn đề.”

Mặt mũi của Lâm công tử cũng đặt vào đấy rồi thực sự không ai có thể phản bác, Liên Sơ vội vàng nói: “Để tôi xuống đi, sẽ không có vấn đề gì.”

Đội trưởng Lưu do dự một lát, gật đầu: “Vậy cũng được, tất cả đều phải nghe theo chỉ huy, nhanh đi đổi trang phục.”

Liên Sơ lộ vẻ vui mừng: “Vâng!”


Liên Sơ nhanh chóng đổi xong quần áo, tất cả chuẩn bị sẵn sàng. Ba nhân viên cứu hộ bước vào thang máy của tầng hầm, Liên Sơ cũng chuẩn bị vào theo.

“Liên Sơ.” Lâm Trí đột nhiên gọi cô lại.

Cô quay đầu lại.

Lâm Trí nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”

Cô mỉm cười đáp: “Lâm Trí, cảm ơn anh.”

Mặc kệ người này đáng ghét thế nào, anh ta vẫn luôn xuất hiện bên cạnh lúc cô và Thù Thành cần anh nhất.

Lâm Trí cũng cười.

Liên Sơ cúi đầu, chui tọt vào thang máy.


Trong bóng tối, Thù Thành cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, trong bụng đói khát, tứ chi tê rần. Không khí ở dưới tầng hầm không đủ, anh cũng không dám lớn giọng kêu cứu, chỉ có thể yên lặng ngồi đó,bảo trì thể lực, thỉnh thoảng xoa bóp tay chân một chút để tránh bị tê liệt.

Tống Ca ở bên cạnh nửa ngày không có động tĩnh.

Thù Thành nhỏ giọng nói: “Tống Ca, cô nhẹ nhàng xoa bóp tứ chi một chút.”

Cô giống như là bị hôn mê, không có chút phản ứng nào.

Anh do dự một chút, vươn tay tới giúp cô xoa bóp nhẹ tay chân một lần, thủ pháp tiêu chuẩn có lực, không có một chút rời rạc hay mờ ám nào.

Cô ảm đạm không nói gì, một lúc lâu mới chát miệng nói: “Cảm ơn.”

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bọn họ truyền xuống một loạt tiếng động khác thường, Thù Thành tập trung tư tưởng lắng nghe, đột nhiên dùng sức gõ thử lên thành thang máy, lớn giọng gọi: “Có người phải không?!”

Phía trên truyền tới một trận âm thanh huyên náo ầm ĩ, cửa sổ an toàn của thang máy được mở ra, tia sáng của đèn pin chiếu vào, một thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn không kịp chờ đợi tuột xuống, lớn giọng kêu: “Thù Thành!!!”

Thù Thành khó tin trợn trừng mắt, tất cả giống như nhìn thấy một tia ảo giác đang ở trước mặt, cho đến khi cô nhào tới ôm chặt lấy anh, lệ nóng rơi vào cổ anh.

Hai cánh tay của anh gần như muốn ghì chặt cô vào tận xương cốt của mình, một luồng nhiệt nóng từ ngực chạy lên cổ họng, khàn giọng cố gắng gọi tên cô: “Liên Sơ.”

Bạn đang đọc Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu của Phong Diệp Lưu Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.