Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Đoản P2) Mộng

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Tỉnh lại sau giấc ngủ dài, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi Vương Thanh bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết mới, cả người sảng khoái, anh bước vào nhà tắm.

Đặt chân vào phòng khách, Vương Thanh cảm thấy có gì đó rất lạ mà bản thân không thể nào nói rõ ràng được, lại chăm chú nhìn kỹ càng một lần nữa quanh phòng, chợt anh khựng lại tại chiếc bàn kính đặt giữa nhà. Trên chiếc bàn có ly nước đã vơi một nửa, kỳ lạ hơn nữa là cuốn tiểu thuyết đó anh nhớ mình đặt nó trên chiếc bàn gần cửa sổ tại sao bây giờ nó là nằm ở đây? Vương Thanh bước lại cầm lấy.

“Mộng” là cuốn tiểu thuyết gần đây anh viết, nhưng cuốn này chỉ mới là bản in thử, do cảm thấy vẫn còn nhiều chỗ cần phải sửa lại nên chưa được xuất bản, anh gần đây đang viết lại cuốn này. Nội dung câu chuyện nói về một chàng trai dọn đến căn nhà mới mua ở ngoại ô thành phố, do công việc viết lách cần nơi yên tĩnh, nên anh quyết định chọn nơi này để lưu lại. Một hôm, ra ngoài đến tối khuya anh mới trở về, thì bắt gặp một cô gái ngồi co rúm trước cửa nhà, anh tiến tới gần hỏi thăm cô gái, biết được cô bị lạc đường, nên cho cô tá túc một đêm. Sáng hôm sau, anh thức dậy thì không thấy cô gái đó đâu nữa và từ đó có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra. Chẳng hạn như ……

Mặc dù trong lòng dấy lên hoài nghi, nhưng Vương Thanh vẫn là phủ nhận, cứ nghĩ rằng, chắc bản thân cầm đến bàn kính mà không nhớ. Và cứ như vậy, vị trí xê dịch của cuốn tiểu thuyết bị bỏ lại sau đầu.

Ánh nắng dịu nhẹ buổi sớm chiếu vào căn phòng, khiến nó trở nên thật ấm áp, cũng khiến cho lòng người thật dễ chịu, Vương Thanh đứng tựa người vào cửa sổ, nhìn khoảng trống xa xa.

……………………..

Không hiểu thế nào, dạo gần đây cơn buồn ngủ luôn đến sớm hơn anh tưởng, cũng giống như ngày hôm nay, mới mười một giờ rưỡi mà mắt anh đã không tài nào mở lên nổi, lê từng bước nặng nề về phía giường, thả lỏng để cơ thể tự do chôn vào chiếc nệm êm ái.

Ngoài cửa sổ bầu trời về đêm càng yên tĩnh, ánh trăng nơi ngoại ô thành phố không bị ảnh hưởng bởi ánh đèn đường mà càng tỏ ra sáng chói. Đứng trên đỉnh cao của sự ngự trị, bóng đêm đưa mắt dõi theo hình ảnh, đang từng bước hướng đến căn nhà nhỏ. Người đó đưa tay gõ cửa, nhẹ giọng gọi:

-Thanh ca.

…………………………….

Ba tháng, kể từ khi dọn đến căn nhà trọ ở ngoại ô thành phố, mọi chuyện đối với Vương Thanh trãi qua tương đối suôn sẻ, nhưng anh lại hình thành thói quen mới, mỗi ngày đúng giờ đi ngủ và có cái gì đó kỳ lạ luôn diễn ra mà anh không thể nào lý giải được. Chẳng hạn như mỗi sáng khi thức dậy đồ vật trong nhà đều xê dịch, không rối loạn như có trộm đột nhập, đó là điều mà Vương Thanh nghĩ hoài vẫn không tìm được đáp án.

Bỏ qua mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Vương Thanh lại tiếp tục hướng mắt vào màn hình máy tính, tiếp tục công việc đang dở dang, cứ như vậy tiếng bàn phím lạch cạch đều đặn vang lên giữa không gian yên tĩnh, ngoài cửa sổ, những con chim se sẻ cũng như có như không hót vài tiếng góp vui.

Không khí ở ngoại ô so với trung tâm thành phố hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, không có khói bụi từ phương tiện giao thông, không có tiếng ồn tạp nham quấy nhiễu, chỉ như vậy thôi cũng khiến tâm tình con người trở nên phi thường tốt. Nhưng nơi đây lại quá thưa thớt, muốn nhìn thấy căn nhà khác, còn phải đi một đoạn, hầu như những người sống xung quanh đây hiếm hoi lắm mới thấy mặt nhau một lần.

……………………………..

Có thể đã rất lâu rồi Vương Thanh không nhìn thấy bầu trời đêm đẹp như thế này, là một người từ nhỏ lớn lên giữa cái nhộn nhịp của thành phố, ngày ngày tháng tháng bao phủ bởi ánh đèn neon đủ màu sắc, đã sớm quên cái gì gọi là sao với trăng. Vương Thanh đứng tựa người vào khung cửa sổ, nhìn ánh trăng nhu hoà bên ngoài, hôm ngay bầu trời thật nhiều sao.

Đêm vẫn chưa khuya mà Vương Thanh đã không ngần ngại đánh một cái ngáp oanh liệt, đại biểu cho việc anh muốn lên giường đi ngủ.

………………………………

Boong…tiếng đồng hồ quả lắc treo trên tường vừa điểm một giờ.

Cánh cửa nhà Vương Thanh mở ra, một thân ảnh cao, gầy xuất hiện, không dừng lại bước chân mà một mực tiến đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa khép hờ, người nọ không chút ngần ngại bước vào, đi thẳng đến chiếc giường, vén lên góc chăn, không tiếng động chui vào lồng ngực rộng lớn của người đang ngủ say, như nhận thấy bên cạnh trũng xuống, Vương Thanh mở mắt. Nhìn thấy người trước mặt là người suốt ba tháng qua bầu bạn bên cạnh mình, đôi mắt to tròn do đang cười mà híp lại thành đường cong, đôi môi nhỏ đang cười mà lộ ra hàm răng trắng, Vương Thanh ôn nhu đưa tay lên xoa xoa đầu người nọ:

-Thật đúng giờ.

Phùng Kiến Vũ không đáp lời mà đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, đầu rút vào lồng ngực anh càng sâu.

Trong khoảng thời gian Vương Thanh dọn đến căn nhà nhỏ này, bên cạnh anh luôn có Phùng Kiến Vũ phụng bồi, buổi sáng cậu đi rất sớm tới tận tối khuya mới đến đây cùng anh trò chuyện, không khí giữa anh và cậu lúc nào cũng hài hoà, như có một sự thấu hiểu từ rất lâu. Tuy khoảng thời gian quen biết không lâu, nhưng là không biết từ lúc nào lại mang tình cảm mếm mộ người kia.

Bạn đang đọc Đoản Văn Thanh Vũ của Hà Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BấtLươngNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.