Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Đoản P1) Mộng

Phiên bản Dịch · 935 chữ

Bầu trời tối tăm bao quanh nghĩa địa, không khí nơi đây ngày càng xuống thấp, mỗi một lúc lại trở nên âm u, tịch mịch, khiến cho người ta khi nghe đến đã cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, khói trắng nhẹ lượn lờ trong không trung như đang oán than một kiếp người bạc bẽo, phải chăng đó là những linh hồn dất dưỡng chưa được siêu thoát?

Không khí nặng trĩu mùi chết chóc, bên cạnh nấm mồ mới toan, còn bốc mùi sơn mới, có một thân hình nhỏ nhắn, đầu rút thật sâu vào giữa hai gối, đôi tay đan chặt nhau ôm lấy chân khẽ siết, cơ thể nhỏ bé co rúm theo từng cơn gió thổi ngang. Cậu đang lạnh hay là đang lo sợ điều gì? Xung quanh người cậu toát ra hơi lạnh, những đám khói lơ lửng mờ mờ ảo ảo không dứt, lại khiến nơi đây dày thêm một tầng âm khí đáng sợ.

Không gian yên tĩnh như mặt nước, bầu trời mây mờ che lắp ánh trăng yếu ớt, từng tiếng sói tru trong đêm mịt mờ, thật khiến người ta rợn tóc gáy. Cậu ngồi đó như một bức tượng đá, bỗng cậu ngẫng mặt, đôi con ngươi mang theo thứ ánh sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào khoảng không phía trước, không có tiêu cự.

…………………………….

Mở ra cánh cửa nhà khép chặt, miệng nói không ngừng nghỉ, bà chủ liên tục giới thiệu về căn trọ:

-Căn nhà này tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, ở đây là ngoại ô thành phố hơi vắng vẻ đổi lại không khí trong lành, yên tĩnh, cậu vào nhìn một chút, xem thử có vừa mắt hay không? _ Vừa nói bà chủ nhà vừa đẩy cậu trai trẻ tuổi vào nhà.

Anh đi một vòng, căn nhà có một phòng ngủ, một phòng khách và một căn bếp nhỏ, tiện nghi cũng khá đầy đủ, trông rất được, hình như là mới được tu sửa không bao lâu. Cùng bà chủ trao đổi giá cả, ký hợp đồng thuê nhà, ngày hôm sau anh chuyển đến nơi trọ mới.

Vương Thanh là một nhà văn, chuyên về lối viết kinh dị, anh muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để có thể hoàn thành cuốn sách sắp xuất bản của mình. Ngồi chăm chú hàng giờ vào máy tính, anh mệt mỏi đứng dậy, vươn vai, vào bếp pha cho mình một tách cà phê giúp bản thân thanh tĩnh lại. Ngước mắt nhìn lên đồng hồ, mười một giờ đêm, gắng gượng ngồi viết thêm được một lát, không hiểu sao hôm nay cơn buồn ngủ lại đến sớm như vậy.

Trở về phòng ngủ, ngã người lên chiếc giường đơn cô độc, không lâu sau, mệt mỏi dẫn dắt anh an ổn chìm vào giấc ngủ say.

………………………………….

-Em là ai? Tại sao lại ở đây giờ này? _ Nghe tiếng động bên ngoài, Vương Thanh đến xem thì thấy bóng người ngồi co ro trước cửa nhà, anh dịu giọng lên tiếng.

-Em tên là Phùng Kiến Vũ, em ….em …. _ Cậu ngước đôi con ngươi long lanh lên nhìn anh.

Vương Thanh thấy cậu ấp úng, cũng không muốn làm cậu khó xử, nên không hỏi tiếp. Trời về đêm nhiệt độ càng thấp, cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, khiến anh rét run cả người, nhìn cậu quần áo mỏng manh, thân thể yếu ớt, anh lên tiếng.

-Vào nhà ngồi đi, ngoài này lạnh lắm.

Phùng Kiến Vũ phòng bị nhìn anh, nhưng lại không chống đỡ nổi khí hậu ngoài trời, vẫn là ngoan ngoãn đứng dậy, theo sau anh vào nhà. Ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, nơi đây đối với cậu vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.

-Ngồi đi.

Phùng Kiến Vũ ngồi xuống chiếc sofa màu xám tro đặt giữa nhà, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào cuốn sách nằm lẻ loi trên chiếc bàn gỗ gần cửa sổ. Cậu tò mò bước lại, chỉ thấy tựa sách độc một chữ “Mộng”, cậu lật mở từng trang, chăm chú đọc từng dòng, cho đến khi Vương Thanh bất ngờ lên tiếng.

- Em uống nước đi.

Cậu ngước đôi con ngươi to tròn của mình lên nhìn anh, ánh mắt mang đầy vẻ áy náy, cậu biết tự ý lục lọi đồ của người khác là không tốt, nhưng cậu thật sự bị cuốn hút bởi cuốn sách đó, đặt biệt là cái tựa đề “Mộng”. Vương Thanh nhìn cậu mỉm cười an ủi, ý bảo không sao, cậu có thể tuỳ ý lấy đọc. Phùng Kiến Vũ mỉm cười, cầm lấy cuốn sách lại ngồi về ghế sofa, tiếp tục lật dở từng trang, còn Vương Thanh lúc này mới thật sự nhìn kỹ đến dung mạo của cậu, đôi mắt to tròn bling bling, điểm lệ chí ở đuôi mắt trái, khiến người khác một khi nhìn vào giống như bị rơi vào vực thẳm, không lối thoát, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ đỏ đỏ hay chu về phía trước, trông cực kỳ đáng yêu. Anh thắc mắc tại sao khuya rồi mà cậu lại xuất hiện ở đây? Nhà cậu ở đâu? Tại sao cậu lại không về nhà? Vương Thanh rất muốn hỏi, nhưng lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ ấp úng, khó xử của cậu, nên đành thôi, dù gì anh cũng không có thói quen ngủ sớm, huống chi bây giờ chỉ mới một giờ sáng.

Bạn đang đọc Đoản Văn Thanh Vũ của Hà Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BấtLươngNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.