Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Ức

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

Hà Thanh tây phục gọn gàng bước xuống nhà. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí hơi se lạnh, anh thấy Vân Nha đã ở trong bếp tự bao giờ. Trên chiếc bàn kính sang trọng tại phòng ăn bày một đĩa trứng cùng bánh mì và pate gan ngỗng ăn kèm chút salad. Trứng tráng thơm lừng, ở giữa còn đo đỏ lòng đào bốc khói nhè nhẹ. Vân Nha cẩn thận đặt một tờ báo buổi sáng lên bàn, đôi bàn tay trắng trẻo khéo léo rót đầy sữa vào cà phê. Hà Thanh đón lấy ly rồi hôn nhẹ lên má vợ, vuốt mấy sợi tóc mai vương trên trán cô. Đây đã là thói quen của hai vợ chồng trong nhiều năm qua.

Họ bắt đầu ăn sáng. Hà Thanh lật nhanh vài trang báo tìm tin tức đáng chú ý trong khi Vân Nha ở bên kia bàn ân cần phết chút pate lên miếng bánh, tất cả mọi việc bao gồm dùng bữa và dọn dẹp chỉ mất tầm mười lăm phút. Sau đó, cả hai sẽ cùng nhau đi làm.

Hà Thanh hiện đang làm giám đốc cho một tập đoàn xây dựng lớn còn Vân Nha vợ anh thì đang làm bác sĩ ở một trong những bệnh viện tốt nhất nước. Ba mẹ anh lẫn ba mẹ vợ khi trẻ đều là những người có sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh và y học, có thể nói cuộc đời Hà Thanh khá hoàn hảo…

Nhưng anh không cảm thấy vậy.

Sau khi đưa Vân Nha đến bệnh viện, Hà Thanh đánh xe vào bãi rồi nhanh chóng đi thẳng lên phòng làm việc của mình ở tầng mười tám.

Thang máy dừng lại, hành lang dài cùng bức tường trắng đen cách điệu hiện ra, không một chi tiết dư thừa trong nội thất, mọi thứ ngăn nắp và tối giản hết mức có thể. Các khu vực làm việc được phân chia rõ ràng qua từng lớp kính mờ khắc chìm họa tiết có gắn miếng kim loại đính tên cùng không gian nghỉ ngơi đầy thoải mái với những chiếc ghế nệm êm ái ngập tràn ánh nắng bên ngoài.

Một mình bước vào văn phòng cuối hành lang, Hà Thanh treo áo khoác lên giá rồi bắt đầu vùi đầu vào xấp văn kiện mà thư ký đã chuẩn bị trước đó, chỉ có khi vùi đầu vào công việc như vậy mới có thể tạm thời làm anh quên đi sự trống rỗng khó hiểu trong lòng. Từ khi trở lại lúc nào Hà Thanh cũng thắc mắc liệu bản thân vẫn luôn như thế này?

Nhân viên trong công ty lúc đầu có hơi xa lạ, nhưng như mọi người vẫn thường nói, thời gian là liều thuốc tốt. Xuân qua Đông đến rồi lại Xuân, cảnh vật úa tàn qua một năm được rửa sạch, lại tươi mới và đầy sức sống. Cuộc đời Hà Thanh sau kí ức kinh hoàng đó lại dần đi vào quỹ đạo, và anh cũng không quá đeo bám vào một vấn đề gì đó mà theo anh là nó không quan trọng, chỉ trừ khoảng trống trong tâm trí mình.

Một lúc sau.

Thả bút xuống tâm trạng đầy mệt mỏi, đầu không hiểu sao hơi đau, Hà Thanh đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương rồi từ từ nhắm mắt, trong đầu anh hiện lên một số hình ảnh quen thuộc nhưng lại không thể nhớ rõ nó là gì. Những hình ảnh đó hay xuất hiện nhất là khi Hà Thanh gặp một số chỗ, đồ vật nào đó lúc ngang qua để rồi khi đêm xuống lại vô tình bật dậy giữa đêm cùng cảm giác khó chịu, day dứt.

Mỗi khi Hà Thanh gần như có thể chạm được vào bóng dáng kia thì lại bị một màn sương kì dị chụp lấy bỏ lại anh đứng giữa khoảng không tối đen. Càng cố gắng thì cơn đau càng dồn dập. Anh đem chuyện kể cho Vân Nha. Mỗi lần như thế hoàn toàn có thể nhận thấy sự lo lắng kì lạ trong mắt vợ khi cô đỡ lấy anh, an ủi rằng tất cả chỉ là do di chứng để lại sau vụ tai nạn, rằng cơn đau đó rồi sẽ biến mất. Hà Thanh ôm cô thật nhẹ, xoa lên mái tóc mềm mại thơm dịu mùi hoa nhài của Vân Nha. Cô có gì đó giấu anh sao?

Anh không hỏi – cô không nói.

Cả hai lẳng lặng nằm bên nhau. Hà Thanh im lặng nhìn lên chùm đèn ngủ tinh tế trên trần. Vân Nha quay lưng về phía anh, khuôn mặt giấu trong bóng tối. Cả hai đang cố khỏa lấp sự hoài nghi, lo sợ và một thứ gì đó to lớn hơn nhiều đang ngày một xâm chiếm tâm trí họ.

............................

Hà Thanh đứng dậy, di chuyển lại gần cửa sổ thủy tinh lớn. Anh hờ hững nhìn xuống không gian tấp nập ở phía dưới, người qua kẻ lại đan xen, xe cộ chạy trên đường thành từng chuỗi dài. “Xô bồ quá!”. Lòng tự hỏi có nên dừng lại để tìm kiếm điều mình đang thắc mắc bấy lâu nay không?

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa kéo Hà Thanh về với thực tại. Anh quay trở lại ghế, kéo chồng tài liệu sát người.

-Mời vào!

Một người phụ nữ tầm hơn ba mươi áo quần công sở màu đen chuẩn mực, tóc tai gọn gàng búi sau đầu bước vào. Đây là thư ký tên Hoắc Tư Yến, đã lập gia đình và có một cậu con trai nhỏ. Hoắc Tư Yến nhẹ nhàng bước tới, đặt lên bàn làm việc một vài tập sơ mi xanh rồi nói.

-Đây là hồ sơ dự án công trình trong tuần tới, còn đây là lịch trình hôm nay và ngày mai. Còn có một vài thiếu sót trong hợp đồng trong tuần phải bàn giao, tôi đã chỉnh lại. À, hôm nay ngài dùng cơm ở văn phòng hay ra ngoài ăn để tôi chuẩn bị ạ?

-Cứ mang đến văn phòng cho tôi là được!

Hà Thanh mở vài tập hồ sơ mới nhận xem xét qua một lượt, không nhìn lên mà nói luôn. Anh có thể cảm nhận được sự quan sát lén lút của Hoắc thư ký dành cho mình và cũng hiểu đó không phải là ánh mắt của sự mê muội ham muốn hay có trong các tình tiết “giám đốc và thư ký” mà đơn giản chỉ là sự ngạc nhiên xen chút khó hiểu. Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, Hà Thanh không hơi đâu đi quan tâm chi tiết cô thư ký kia.

Buổi trưa Hoắc Tư Yến đem đến một hộp cơm bằng gỗ có khắc họa tiết hai bên mép trông khá trang nhã cùng một tách cà phê. Cô thư ký vừa rời khỏi phòng, Hà Thanh mới lần nữa buông bút sải bước lại bàn khách trong phòng. Anh mở khay thức ăn.

Trong khay có một ít cơm trắng, vài món mặn đơn giản được xếp gọn gàng nhưng hấp dẫn. Anh không phải là mẫu người kén chọn nhưng thực sự mà nói thức ăn của nhà hàng này có chút ăn được. Từ trước đến nay ngoài món ăn do Vân Nha làm, không hẳn là ngon một cách xuất sắc, những thức khác thật sự khi ăn thường làm Hà Thanh cảm thấy không trọn vẹn, thiêu thiếu gì đó giống như người ta nấu ăn mà không cho muối vậy.

Như lúc này, bên phần cơm dường như không trọn vẹn hay có thể nói là … thiếu vắng một ai đó? Anh có thể mang máng nhớ được, ở một nơi nào đấy trong quá khứ, bữa cơm của anh không như thế này. Bàn ăn ọp ẹp sơ sài chỉ gồm cơm và ít canh, đôi khi sẽ là thịt, rồi khi thức ăn trên bàn đã được “dọn dẹp” sạch sẽ, một cánh tay mơ hồ sẽ đưa nước trái cây cho anh.

-Uống cà phê nhiều không tốt đâu! Dùng nước trái cây đi!

Giọng nói trong đoạn kí ức đó dịu dàng gột sạch tâm trạng phiền muộn của Hà Thanh, mơn trớn nhẹ nhàng lên từng tế bào não nhưng giờ đây anh lại chẳng thể nhớ nổi. Hà Thanh bật cười ngao ngán lại chỗ bình nước nóng lạnh rót một ly nước rồi uống sạch sau đó trở lại bàn và bắt đầu cho đũa cơm đầu tiên vào miệng, cảm giác cay đắng hiện ra kéo theo lời nói vô thức.

-Thật là nhớ hương vị ngày xưa quá đi!

Cuối cùng cũng ép được bản thân ăn xong, ngửa cổ một hơi hết ly cà phê. Hà Thanh quay lại với công việc.

Buổi chiều tan sở hôm nay anh hẹn sẽ qua đón Vân Nha ở bệnh viện của cô rồi cả hai sẽ về nhà ba mẹ của anh ở ngoại ô thành phố để dùng cơm. Cuối tuần nào cũng vậy, Vân Nha là người thuộc tuýp phụ nữ thùy mị và dịu dàng nên trên xe cả hai ít khi nói chuyện, đôi khi chuyện mất chuyện không.

Anh biết ba mẹ mình rất yêu quý cô con dâu này, chính bản thân anh cũng không hề chán ghét hay có ác cảm với cô. Nhưng sâu thẳm trong tâm anh biết rằng, tình cảm và những gì anh đối với cô đều là tình nghĩa và trách nhiệm… đó KHÔNG PHẢI LÀ YÊU!

Bạn đang đọc Đoạn Duyên của Try Hoạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.