Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể dục buổi sáng

Phiên bản Dịch · 2052 chữ

Đối với Thôi Linh, lúc tiễn Viên ngũ lang cũng có chút đau lòng. Dù sao nam nhân này viễn chinh vì Tổ quốc, làm việc nghĩa bảo vệ đất nước. Từ lúc hắn phóng người lên lưng ngựa đến lúc bóng lưng mất dần, nàng đều nhìn thấy được nội tâm cương nghị không dao động của hắn.

Ừm, dù chỉ là một người qua đường cũng sẽ bị khí khái hy sinh hùng hồn của hắn thuyết phục. Huống chi lúc này nàng đang đặt mình vào trong đó.

Nhưng những u sầu nhạt nhòa chỉ đọng lại lòng nàng trong phút chốc, vừa đảo mắt đã mất hút không bóng hình.

Không phải nàng bạc bẽo, thật tình bộ dạng của Viên ngũ lang như thế nào nàng cũng chưa thấy rõ. Dù muốn thương nhớ thêm một chút, cũng phải có một bức chân dung để nàng gửi niềm nhung nhớ vào trong.

Lòng Thôi Linh không có vướng bận, tất nhiên vô cùng nhẹ nhõm, nàng theo ma ma dẫn đường đi thẳng về Tàng Hương viên.

Từ sáng sớm hôm qua, nàng đã bắt đầu bị giày vò, đến tối cũng không được nghỉ ngơi. Ban nãy kính trà thì còn có thể miễn cưỡng giữ tinh thần, bây giờ tinh thần thả lỏng, cơn buồn ngủ mỏi mệt lập tức kéo tới đập vào mặt, hận không thể nằm gục lên giường, vội vàng quay về để ngủ.

Ai ngờ mới vừa bước vào phòng chưa được hai bước, lão thái quân bên Thái An viện đã sai Đỗ ma ma đến chuyển lời.

Đỗ ma ma cười tít mắt thỉnh an Thôi Linh: "Lão thái quân nói, dù ngũ gia xa nhà, nhưng hằng ngày cứ sống như bình thường. Cụ bà sợ ngũ nãi nãi cô đơn trong phòng suy nghĩ lung tung, từ hôm nay định bắt đầu dắt theo người tập thể dục buổi sáng."

Bà hơi ngừng: "Ngũ nãi nãi hãy tìm một bộ y phục gọn gàng để thay, rồi theo ma ma ta đến Thượng Võ đường."

Lòng Thôi Linh kinh ngạc, khó tin hỏi: "Gì ạ? Tập thể dục buổi sáng?"

Đỗ ma ma mím môi: "Phủ trấn quốc tướng quân dùng quân công lập nghiệp. Từ khi thái tổ gia khai triều lập quốc tới nay, đời đời đều nổi danh là tướng tài, bảnh bao. Cái gọi là phụ nữ không thua kém đấng mày râu, các nãi nãi và tiểu thư trong phủ, người nào cũng đọc thuộc binh thư.

Tuy bây giờ không giống trước kia, nhưng chúng ta là nữ quyến của phủ tướng quân, khác với những nhà khác. Múa đao múa kiếm có thể kém một chút, nhưng mỗi sớm thức dậy tập thể dục buổi sáng cũng không xấu. Lão thái quân nói chẳng cần tập thành trò trống gì, có thể rèn luyện sức khỏe là được rồi."

Bà rất tự hào nói: "Trong phủ của chúng ta, còn từng sinh ra vài vị nữ tướng quân nữa đó!"

Thôi Linh nâng khóe môi chúm chím, trố mắt nhìn: "Nữ...nữ tướng quân!"

Thịnh triều không phải triều đại phong kiến xã hội nam quyền điển hình sao?

Tư tưởng nam tôn nữ ti của xã hội phong kiến không phải vô cùng khắt khe sao, phụ nữ đều sống phụ thuộc vào đàn ông sao?

Theo như nàng biết ở kiếp trước, trong dòng lịch sử mênh mông, tuy có không thiếu nữ tử ưu tú hội tụ đầy đủ tài năng quân sự xuất sắc. Thậm chí còn có rất nhiều người đã ra trận đánh giặc, nhưng triều đại duy nhấn thừa nhận thống soái nữ được ghi lại trong chính sử chỉ có một mình nữ tướng Tần Lương Ngọc cuối nhà Minh.

Nữ tử can thiệp triều chính, gọi là "tẫn kê tư thần (1)".

Nữ tử không có tài, nhưng phải có đức...

Phủ trấn quốc tướng quân rinh ra mấy vị nữ tướng không hợp với hiểu biết của Thôi Linh, khiến nàng thấy hết sức kinh ngạc.

Đỗ ma ma nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: "Ngũ nãi nãi không biết ư?"

Đại thịnh triều tổng cộng chỉ sinh ra vài vị nữ tướng, đều từ dòng dõi Viên gia mà ra, tính ngược về mấy trăm năm trước cũng không có. Vua quan, dân chúng không ai không biết, nhất là nữ tử ở khuê phòng, ai cũng ngưỡng mộ con gái Viên gia không thôi.

Nhưng ngũ nãi nãi trông như lần đầu được nghe nói...

Đỗ ma ma nhớ lại khi trước lão thái quân phái người đi thăm dò cửu tiểu thư Thôi gia. Ai ngờ đâu, chẳng có cái nói rõ được tính tình của vị cửu tiểu thư này.

Có lẽ lúc ở nhà mẹ đẻ, ngũ nãi nãi chỉ làm tổ trong nhà, mẹ ruột mất sơm, cũng không có ai thân cận nuôi dạy, nên có nhiều chuyện không biết, cũng coi như là một người đáng thương.

Bà nghĩ thế liền sinh ra mấy phần thương tiếc với ngũ nãi nãi. Dù sao canh giờ cũng còn sớm, nên kể lại tỉ mỉ chuyện này một lượt.

Đỗ ma ma rất tự hào kể lại: "Không nói chuyện xa xửa xa xưa, thì nói chuyện trước mắt. Lúc còn trẻ, lão thái quân nhà chúng ta đã từng đi theo cố lão tướng quân bình định Nam Phiên. Quay về trong hiểm cảnh, lão tướng quân bị thương nặng, nhờ có lão thái quân gặp nguy không loạn, đánh cho địch tan tác tả tơi."

Kể đến đoạn kịch tính, mặt mày bà hớn hở chưa thỏa mản, câu kể trầm bổng du dương, cực kì giống tiên sinh kể chuyện: "Sau khi thắng trận trở về, lúc ấy quân thượng còn cố tình làm ra giấy khen tặng. Ngoại trừ nhất phẩm quốc phu nhân, còn đặc biệt gia phong làm nữ tướng quân, là vinh dự không gì hơn được."

Thôi Linh điếng người. Buổi sớm dậy kính trà, nàng quan sát thấy Viên Lão Thái Quân là một quý phụ khoan thai, khí chất tao nhã, được chăm sóc rất kỹ, sống trong an nhàn sung sướng giống tổ mẫu An Ninh Bá phu nhân của nàng, thoạt nhìn thì không khác lắm với người khác, không ngờ bà ấy cũng từng trải quá khứ hào hùng như vậy.

Nàng kêu một tiếng "a" nhỏ, đôi mắt sáng ngời lóng lánh: "Tổ mẫu lợi hại như vậy ạ!"

Vì tín ngưỡng ăn tạp hưởng thụ cuộc sống chờ chết của nàng, Thôi Linh ngây ngốc trôi qua mười mấy năm ở An Ninh Bá phủ, vốn không có tâm trạng tìm hiểu lịch sử con người của Thịnh triều, ngay cả phong tục của người thời này cũng chỉ biết nửa vời.

Kiếp trước nàng sống quá khổ, đến cuối cũng không có được kết quả tốt, nên kiếp này vứt bỏ hoàn toàn yêu cầu với bản thân. Nghĩ rằng mình của cần xuôi theo dòng nước, không thay đổi thì sẽ không bị người khác ghen ghét. Cứ sống qua ngày như vậy cũng rất tốt.

Vì lười biếng không tập trung và không có lòng cầu tiến, tiên sinh trong Nữ Học Lí của An Ninh Bá phủ từng rất khéo léo nói với đại bá mẫu của nàng, rằng là đầu của cửu tiểu thư trời sinh không nhạy về chữ viết, sợ là không thích hợp để học tiếp, chẳng bằng học chuyên về nữ công, cũng tránh để lãng phí thời gian.

Mẹ ruột nàng mất sớm, phụ thân vừa cưới thì mẹ kế của nàng đã sinh một lần liên tiếp ba đứa, vốn không dư hơi quan tâm đến nàng.

Mà từ trước đến nay ở An Ninh Bá phủ, ngũ phòng có cũng được không có cũng được. Trong mười lăm tỷ muội, thật ra nàng là người tốt nhất, nhưng từ nhỏ thể hiện sự ngốc ngếch ra bên ngoài, cũng khiến cho nàng mất đi sự quan tâm của trưởng bối.

Vì tiên sinh đã nói như thế, từ đại bá mẫu đến cha và mẹ kế của nàng không ai có ý kiến. Nàng cứ thế thuận lợi ra khỏi Nữ Học Lí, sau này còn làm y như thế, chọc tức tú nương dạy nữ công cho nàng tức giận bỏ đi, từ từ lăn lộn đạt đến cuộc sống ăn không ngồi rồi vô tổ chức vô kỉ luật trong hy vọng của nàng.

Thôi Linh vẫn cho rằng đây là cuộc sống lí tưởng của nàng. Không cần hao tổn tâm tư suy nghĩ, ăn tạp chờ chết, nhẹ nhõm không gánh nặng.

Nhưng lúc này, nghe miệng lưỡi lưu loát của Đỗ ma ma kể lại chuyện cũ huy hoàng của Viên lão thái quân, nàng bỗng nhiên có chút khinh bỉ bản thân mình nông cạn, cũng bắt đầu hối hận trước đây đã mặc kệ bản thân mình.

Lúc ở nhà mẹ đẻ, dù có ngốc nghếch đi nữa, thì dựa vào huyết mạch tình thâm cũng không có ai thật sự khắc nghiệt ức hiếp nàng.

Nhưng bây giờ gả vào nhà khác, phải nhìn sắc mặt người ta để kiếm cơm. Nàng không biết chút gì về chuyện bên người cũng thôi, thậm chí ngay cả những chuyện cũ huy hoàng này của Viên gia cũng chẳng biết tí ti gì. Chuyện này không thể nào nói nổi.

Nghĩ thế, nàng xấu hổ cúi đầu xuống: "Ở nhà, ta không xuất môn làm gì cả, cũng rất ít đọc sách, nên... những chuyện này đều không biết..."

Đỗ ma ma thấy ngũ nãi nãi như con nít làm sai cuối đầu không nói chuyện, thì vội nói: "Những chuyện này đều là chuyện cũ cả rồi, ngũ nãi nãi còn trẻ, chưa nghe qua cũng không lạ."

Bà ngừng lại một chút, cẩn thận nói tiếp: "Tiên đế cũng có hơi kiêng kỵ, về sau lão tướng quân xuất chinh thì lão thái quân cũng không đi theo nữa. Mãi đến bây giờ, đàn ông Viên gia ra trận bảo vệ đất nước, phụ nữ ở lại trong phủ dạy dỗ con cái, cũng hơn mười năm chưa nhắc lại chuyện nhỏ này, cũng là hôm này ta lắm miệng, làm khó ngũ nãi nãi rồi."

Trong lòng Thôi Linh hiểu bên trong nhất định có chuyện gì đó, nhưng trước kia bài tập nào nàng cũng không làm, lúc này đương nhiên chẳng biết gì hết.

Trên đời không có chuyện hối hận, bây giờ ảo não thì đã muộn.

Nàng suy nghĩ một chút, biết chuyện trên thế giới này có thể từ từ làm, nhưng chuyện tập thể dục buổi sáng trước mắt có lẽ chắc chắn không tránh được, không thể làm gì hơn nói: "Ma ma chờ ta một chút, ta thay xiêm y rồi tới ngay."

Vì không có xiêm y chuyên để luyện tập, nhưng kiểu dáng gọn gàng đơn giản như thế cũng có hai bộ, Thôi Linh không dám trễ nãi, nhay chóng tìm thay một bộ có màu sắc tươi sáng, vội vôi vàng vàng ra khỏi buồng trong.

Đỗ ma ma trước mặt hưng phấn ca ngợi nói: "Ngũ nãi nãi là người có hình vóc khá tốt, mặc bất cứ đồ não cũng vừa mắt, thảo nào ngũ gia lại yêu quý như vậy. Trước khi đi, ngũ gia cầu xin lão thái quân một lúc lâu, xin lão nhân gia ngài ấy đồng ý, dù có đi đâu, làm gì cũng phải dắt theo người, sợ người ở một mình ưu sầu không vui."

Bà tặc lưỡi mấy tiếng: "Ngũ gia thật thương người!"

Đầu Thôi Linh ong ong vang dội. Cái gì! Đi đâu, làm gì cũng phải mang nàng theo? Viên ngũ lang có ý gì đây chứ!

(1) Tẫn kê tư thần: hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.

Bạn đang đọc Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng của Phỉ Yên

Truyện Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nuoccom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.