Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động phòng (hai)

Phiên bản Dịch · 1681 chữ

Viên Tuấn vừa kinh sợ vừa ngạc nhiên.

Sợ là vì hắn quyết định dùng cánh lừa gạt để qua ải, mà vợ mới cưới lại mở miệng chủ động yêu cầu hắn thực hiện nghĩa vụ, nhất thời làm cho hắn trở tay không kịp.

Còn kinh ngạc là vì phủ An Ninh Bá cũng là thế gia lâu đời. Hắn không ngờ rằng con gái mà danh môn Thôi gia nuôi dạy lại có thể không biết xấu hổ treo hai chữ "động phòng" trên miệng. Tuy hai người đã bái đường trở thành phu thê, nhưng giống như nàng nói, bộ dạng đối phương thế nào cả hai bên cũng không biết rõ.

Mày ngài thanh tú không khỏi nhướng lên, chán ghét trong lòng vô cớ đậm thêm.

Hắn nghĩ phải là loại con gái mặt dày cỡ nào mới mới thế xem chuyện cưới xin một cách tùy tiện như vậy? Vừa nãy thì nói vừa ý với chuyện tốt hắn rời nhà, bây giờ lại muốn hắn động phòng.

Trong bóng đêm Thôi Linh không nghe được câu trả lời, khó tránh có hơi sốt ruột.

Tuy bản thân nàng không để ý đến người trượng phu Viên ngũ lang này, nhưng nàng hiểu rõ, đêm nay khăn cưới (2) lót dưới người nàng phải có vết đỏ. Nếu không đợi sớm mai thức dậy, lão thái quân ở Thái An viện phái người đến lấy đồ thì nàng vốn không có cách nào để ăn nói.

Dù cho Viên ngũ lang đồng ý giải thích thay nàng là vì đêm qua say rượu không có sức hành sư, nhưng hắn phải đi, sau đó chứng minh trong sạch của nàng như thế nào đây?

Huống hồ nguyên nhân Viên lão thái quân muốn con gái Thôi thị làm cháu dâu là vì thấy có thể có được một thằng chắt (1) trai.

Cố gắng quá nhưng không được, thì đó là số mệnh.

Nhưng ngay cả thử cũng chưa thử, thì đó là chuyện vô cùng bất hiếu. Lão thái quân sẽ không cho rằng đây là lỗi của Viên ngũ lang mà nhất định sẽ đổ cái tội này lên người nàng. Nếu không thể lung lay được trái tim nhà chồng, nàng đoán chuyện vẽ nên bức tranh những ngày sống trong thanh thản rõ ràng sẽ khá mất công sức.

Bây giờ Thôi Linh lười muốn chết, vốn không muốn tốn nhiều tâm tư cho những chuyện không đâu. Nên chuyện động phòng có thể làm được thì cần gì phải kéo dài về sau?

Dù sao kiếp trước cũng không phải chưa làm chuyện này lần nào. Lần đầu rất đau, nhưng chỉ cần nằm xuống cắn chặt răng là xong chuyện.

Nàng nghĩ thế, bèn thử dời cánh tay vào thêm một ít, gần như ôm lấy cả cơ thể người đàn ông đang quay lưng với nàng.

Viên tuấn cau mày chặt hơn, cái chạm mềm mại và trúc trắc thành công khơi dậy phản ứng trên người hắn. Nhưng trước giờ hắn yêu cầu mình phải tự kiềm chế dè dặt, dù bị kích thích và cám dỗ mãnh liệt, nhưng vẫn có thể là chủ chính mình.

Hắn dời vị trí ra bên ngoài không chút dấu vết, dáng vẻ mượn danh nghĩa kéo chăn nhanh chóng đẩy cánh tay nàng ra: "Tối nay uống hơi quá chén, đầu óc mê man, bây giờ cả người mất sức, nếu nương tử thông cảm, chuyện đó... mai nói tiếp nhé?"

Lời đã nói dứt khoát như vậy, nếu cô gái này còn quấy rầy mãi không dứt, thì đó là nàng không biết điều, nàng cần phải cảm thông.

Còn chuyện ngày mai... Sớm ngày mai hắn phải rời khỏi Thịnh Kinh, sao còn thời gian và cơ hội viên phòng với nàng chứ?

Quả nhiên vừa dứt lời, Viên tuấn lập tức cảm nhận được thân thể mềm mại dựa sát vào người hắn thoáng cái cứng đờ. Ngay tức thì, nàng nhích chầm chậm cơ thể ngát hương trên giường lụa, từ từ tách khỏi người hắn.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng hơi hối hận. Lúc nãy ở thư phòng nên "say đến bất tỉnh nhân sự". Nếu được khiêng vào đây lúc bất tỉnh nhân sự thì lúc này cũng không cần làm chuyện đối thoại khó mở miệng ngày với nàng.

Dù trong lòng hắn ghét nàng đến cỡ nào, nhưng nói cho cùng nàng cũng là cô gái sắp hi sinh tuổi thanh xuân tươi đẹp vì hắn. Nếu việc này không thay đổi được nữa, hắn cũng đồng ý cho nàng tôn trọng và thể diện, từ chối và thương tổn nàng thì hắn vẫn không nỡ.

Nhưng rõ ràng hắn đã nghĩ sai rồi.

Thôi Linh không phải kẻ ngốc, Viên ngũ lang biểu hiện rõ ràng thoái thác là chỉ vì muốn từ chối nàng, mà thái độ lạnh nhạt dứt khoát này cũng khiến nàng hiểu bản thân mình không được người ta chào đón dù chỉ một điểm. Nàng biết rõ ý của hắn, nhưng không thấy buồn bã mất mát chút nào, trái lại còn buông lỏng không ít.

Nàng lười quan tâm tới nguyên nhân Viên ngũ lang đối xử lạnh nhạt với nàng. Dù ở ngoài hắn đã sớm có người con gái trong lòng nhưng không thể cưới về, làm vậy để giữ trong trắng, thì cũng không liên quan đến chuyện của nàng.

Nàng mừng thầm, vì vốn tưởng phải hiến dâng lần đầu ra. Để có được cái danh ngũ nãi nãi Viên gia thì đêm nay phải trả giá đắt, nhưng nếu Viên ngũ lang không thích nàng, vậy thì nàng hoàn toàn không cần hi sinh bản thân mình như vậy.

Lần đầu rất đau, có thể bỏ qua đau đớn như vậy, tất nhiên là nàng cầu còn không được.

Nhưng khăn cưới dưới thân vẫn chưa có vết tích, không nhuốm màu thì sáng mai giao ra quả thật không hay.

Thôi Linh ngẫm lại, bỗng nảy ra một chủ ý, nàng nghĩ nghĩ, rồi chầm chầm nhích lại gần sau lưng Viên ngũ lang, dè dặt nắm chặt tay chọc chọc ngón tay vào lưng hắn: "Phu quân..."

Viên Ngũ lang xoay người, một đôi mắt thâm thúy và sắc bén tựa như có thể xuyên thấy lớp sương đen của đêm tối. Sắc mặt hắn trầm xuống đánh giá gương mặt tinh xảo xinh đẹp trong bóng đêm kia, cố hết sức để kiềm cơn giận của mình xuống: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thôi Linh cũng không phải kiểu người luyện võ như Viên ngũ lang, trong phòng tối đen như mực, nàng chỉ nghe được âm thanh sột soạt do vải ma sát với chăn đệm phát ra, nên biết rằng người nam nhân kia đã xoay người sang mình.

Nhưng thị lực của nàng có hạn, trong đêm tối vốn không thấy rõ mặt mũi của người kia, càng không thể phân biệt được vẻ mặt lúc này của hắn.

Để đạt được mục đích, nàng ra sức dùng giọng lấy lòng nói: "Nếu trên khăn cưới không có vết đỏ, ngày mai tổ mẫu nhất định sẽ không  vui. Phu quân, chàng xem, có đúng không..."

Nàng cười quyến rũ như hoa, vẻ mặt này gần như được gọi là nịnh nọt: "Thiếp cũng biết phu quân uống khá nhiều rượu, lúc này cả người mệt mỏi, nhưng tổ mẫu tuổi cao, nếu để lão nhân gia bà tức giận thì sẽ nguy hiểm, đúng thật là bất hiếu lắm đó. Chàng có thể gắng gượng làm được không..."

Viên Tuấn tức giận đến mức sắp hộc máu, hóa ra lại hiểu lời hắn nói thành như thế, người này vẫn muốn quấy rầy hắn không ngừng ư?

Hắn khó tránh có chút giận, thoáng chốc trong đầu bỗng lóe lên vô số ý định, cô gái này không biết liêm sỉ như thế, nhất định không phải là một người chịu được cô quạnh, nói không chừng hắn vừa mới đi, nàng có thể sẽ dũ dỗ khắp nói, cho hắn đội mũ xanh (3).

Lúc đàn ông tức giận dễ mất đi lí trí.

Trong lồng ngực Viên Tuấn nổi lên một ngọn lửa giận dữ, thầm nghĩ nếu này gấp gáp không chịu được đến thế, hắn sẽ tác thành cho nàng! Hắn cười lạnh lùng: "Không sai, không thể khiến tổ mẫu không vui, nàng nói thế nào thì ta sẽ làm như thế đi."

Phủ trấn quốc tướng quân là thế gia võ tướng khai quốc, con cháu trong tộc người người tập võ. Viên ngũ lang hắn cũng thế, nếu là vũ phu không biết thương hoa tiếc ngọc, tay chân khó tránh không kiềm được nặng nhẹ, nếu động chạm làm nàng bị thương hay làm đau chỗ nào đó thì cũng không trách được ai.

Hắn vừa định đè người lên trên, hung hăng giày vò. Giày vò cô gái không hư hỏng không biết trời cao đất rộng này, bỗng thấy nàng cười khanh khách, khuôn mặt xán lạn như hoa rơi nghìn dặm, giọng nàng mềm mại non nớt như chuông bạc nói: "Hay quá, nếu không phải thiếp sợ tự cắt tay sẽ bị đau thì cũng sẽ không làm phiền chàng."

Thôi Linh bò ra khỏi chăn, mò đến mép giường, men theo trí nhớ tìm được chỗ cất đá lửa, nhẹ nhàng châm ngọn đèn trên bàn trang điểm, rồi tìm từ trong hộp đồ trang sức một cây trâm làm bằng bạc.

Nàng hớn hở đưa toàn bộ đến trước khuôn mặt đen kịt của Viên Tuấn: "Châm vào tay một chút, chỉ cần thấy việt đỏ trên khăn cưới là được rồi."

(1) Chắt: Cháu cố.

(2) Khăn cưới: Là cái khăn trắng để kiểm tra trinh tiết của cô dâu đó mọi người.

(3) Đội mũ xanh: Cắm sừng (hot trend hiện nay).

Bạn đang đọc Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng của Phỉ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nuoccom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.