Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn Đàn Sôi Sục Tin Đồn

Phiên bản Dịch · 3234 chữ

Chương 17 : Diễn Đàn Sôi Sục Tin Đồn

- Mạc Thanh.... xuống căn tin mua đồ ăn cho tôi đi -

- Mạc Thanh , Cậu đi mua nước ngọt cho tôi đi, phải lấy lon nào lạnh đấy! -

- Này... Mạc Thanh, đi lấy cuốn tạp chí trên bàn cho tôi -

Đây là cái giọng điệu ông chủ sai vặt nô tỳ của tên Hàn Kiến Thư. Cô hôm nào cũng bị hắn sai lên sai xuống chạy đông chạy tây muốn điên loạn tâm thần. Mà càng ngày cô càng thấy tên này mặt dày nha. Rõ ràng đã là một tuần rồi mà hắn không bị gì cả còn dào dạt sức sống như vậy. Tại sao lại chưa chịu xuất viện chứ?

- Hàn Kiến Thư, anh tự đi mà lấy .. tôi chịu hết nổi rồi!- cô càng suy nghĩ càng tức giận đứng ở đó trừng mắt nhìn hắn.

- Hửm? Cậu lại dở chứng gì đây... không biết tôi đang là bệnh nhân sao? - Hàn Kiến Thư thản nhiên nhìn cô, sau đó mặt dày nằm xuống giường bệnh giả bộ ho này nọ- Khụ... khụ..

- Anh... anh... tôi càng ngày càng thấy anh như đứa trẻ rồi đấy! - cô nhìn cảnh trên mà hừ lạnh sau đó xoay đi - tôi đi xuống hít thở không khí đây, ở đây nhìn mặt anh nữa có khi tôi lại lên máu mất.

Mạc Thanh Mai mặc kệ con người thay đổi lạ lùng kia chân bước nhanh đi xuống khuôn viên của bệnh viện. Đừng nhìn thấy bệnh viện ở trường thì nghĩ là nhỏ nha. Thật ra nó rất là rộng, xung quanh lại trồng rất nhiều cây cảnh còn có cả hoa nữa. Nếu nhìn vào y chang như một bệnh viện chính quy cũng không chừng.

Cô từ xa thấy một băng ghế đá dài đang ở dưới tán cây to, bóng của cái cây này rất lớn nên trông vô cùng mát mẻ. Vì thế cô nhanh chân đi đến đó ngồi xuống nhưng người ta thường nói đã là khắc tinh thì dù ở đâu cũng sẽ gặp, càng tránh thì càng mau chóng gặp hơn a.

- Hừm.. Mạc Thanh chúng ta thật trùng hợp - Hàn Kiến Thư đặt mông ngồi xuống gần cô còn vô tư nói như là từ nãy giờ chưa gặp cô vậy. Thật ra thì anh nãy giờ theo đuôi cô đi xuống đây thôi, tại cô không để ý nên không biết.

- Trùng hợp con khỉ a.. tôi không quen biết anh - cô nhìn hắn mà trăn trối, muốn hít thở chút không khí cũng không yên. Cô mạnh mẽ đứng lên đi chỗ khác chỉ là...

- A... anh làm gì vậy? - cô ngã chỏng vó bay vào người của Hàn Kiến Thư . Tự nhiên hắn lại nắm cổ tay của cô kéo lại làm cô không kịp phản ứng.

- Cậu lại còn tính đi đâu nữa?... hừ.. ngồi ở đây với tôi -Hàn Kiến Thư cuối đầu nhìn cô đang trong lòng ngực mình mà từ tốn nói , cũng không cảm thấy tư thế này có bao nhiêu mờ ám trong lòng còn thấy vô cùng vui vẻ.

- Anh... anh hừ...buông tay ra , muốn ngồi thì ngồi - cô nhìn hắn căm phẫn cũng không thể phản kháng được, nếu cô không đồng ý chắc hắn sẽ giữ tư thế này hoài luôn quá.

Hàn Kiến Thư nhìn thấy ánh mắt tức giận mà không thể làm gì được của cô có chút khoái trá mà buông tay ra. Ai... Mạc Thanh cô mà không dùng mặt dày thì làm sao trị được a.

- Anh xuống đây làm gì ?- cô không thèm nhìn hắn nói, mắt nhìn cổ tay đã đỏ lên một vòng - Không phải vừa nói mình đang là bệnh nhân sao?

- Khụ... khụ.. là ở trong phòng khó chịu quá nên tôi muốn xuống đây hít thở chút không khí thôi - Hàn Kiến Thư lấy một lí do cũ rích ra biện bạch, thật chất muốn theo người ta thì có . Mắt anh nhìn thấy tay cô bị đỏ lên có chút hối hận có lẽ lúc nãy anh quá dùng sức rồi- Tay cậu không bị sao chứ?

- Không cần anh quan tâm - cô bĩu môi nói nhìn cái người đáng ghét kia - Là do tôi phải chăm sóc anh mà kỳ thi vào bảng xếp hạng tôi cũng bỏ luôn rồi.

- Hừm.. Cậu hối hận sao? Bất quá.. sau này tôi sẽ bù đắp cho cậu - Kiến Thư có chút chột dạ nói, thật ra một phần anh cũng không muốn cô thi vào kỳ thi rắc rối đó.

Mạc Thanh Mai nghe hắn nói cũng không trả lời nữa. Chính xác là từ ngày Hàn Kiến Thư vào viện cô đến chăm sóc hắn nên kỳ thi cũng bỏ dở luôn rồi. Cô cũng không chú ý gì đến người kế bên chỉ lo nhìn quan cảnh xung quanh . Hàn Kiến Thư ở một bên nhìn chăm chú vào cô, hàng mi dài dài kia lâu lâu lại chớp một cái, đôi môi nhỏ nhắn kia anh cũng muốn thử một lần.

Thật sự cả hai người cũng không để ý hiện tại không khí giữa cả hai vô cùng hòa hợp đến khó tin. Không cải vã, không bắt nạt, không nói chuyện chỉ là tiếng hít thở cùng với tâm hồn họ thật sự đang vô thức gắn kết với đối phương , cũng cảm nhận sự tồn tại của đối phương trong lòng.

Nhưng có một việc quan trong khác, cả Mạc Thanh Mai và Hàn Kiến Thư cũng không để ý rằng hôm nay chính thức là ngày bắt đầu cho cuộc thi Dung Mạo. Và chuyện gì đến cũng đến...

——————————————

Diễn đàn trường Hoàng Đạo

Thật ra đang vô cùng sôi sục, nữ sinh toàn thành phố đang vô cùng rạo rực. Ai ai cũng đang tràn đầy năng lượng cho cuộc bình chọn mỹ nam lần này a. Chính xác hôm nay là ngày bắt đầu cho tốp 20 của phần thi Dung Mạo. Có ai còn nhớ quy trình của kỳ thi này không. Rất đơn giản nha... các nam sinh trong trường sẽ bị chụp lén mà không hề hay biết, bức hình đó sẽ được đăng tải lên diễn đàn. Phần còn lại là phụ thuộc vào đội ngũ nữ sinh của toàn thành phố này bầu chọn.

[ Nữ Đạo Tặc - Chụp Lén ] : Tin hot... tin hot ta vừa có được một bức hình đe dọa chúng sinh... đảm bảo các nàng sẽ tan nát con tim a.

[ Nữ Công Gia Chánh ] : A... đại tỷ! Đã chụp được hình ai rồi... mau lên mau lên!

[ Em Gái Mộng Mơ ] : Ta đang thèm khát.. mau lên đại tỷ a!

  • Biểu tượng chờ mong*

[ Nữ Đạo Tặc - Chụp Lén ] : Đã đăng tải lên một liên kết hình ảnh.

Trên trang mạng hiện lên là hình ảnh hai nam nhân đang nhìn nhau còn có tư thế có chút mờ ám. Nam nhân ngồi trên ghế vóc dáng vô cùng tuấn lãng tiêu sái, khí chất điềm đạm nam tính. Thân người to lớn bên trong lòng ngực lại ôm ấp một người. Người nam ở trong lòng ngực vóc dáng lại vô cùng nhỏ nhắn , bàn tay trắng tinh mềm mại bị người ta nắm lấy. Gương mặt vô cùng ôn nhuận, mắt to linh động trừng mắt nhìn người kia.

Bất quá.. khụ...

[ Hoa Dại Ven Đường ] : A.. thần linh ơi... nhìn xuống mà coi! Ta không nhìn lầm chứ... Là Hàn Kiến Thư?

đực như thế.. không yêu nhau mới lạ a.. ( ^∇^)

[ Sịp Tím Mộng Mơ ] : Hay da... dân chúng hủ nữ đâu rồi! Lên sàn coi... (^-^)

[ Ta Là Hủ Nữ ] : Ta có mặt... nhìn là biết Kiến Thư đại nhân là công rồi, ta thề dám chắc người trong lòng kia là thụ a a... * Sịt máu mũi *

[ Mê Trai Đẹp ] : Có ai để ý người nam nhân trong ngực kia này rất quen không?(⌒▽⌒)

[ Quả Dưa Tròn Vo ] : * Suy Ngẫm * A.... ta nhớ rồi... Là Juliet a... Mạc Thanh! Có phải vỡ diễn kia hai người yêu nhau luôn rồi không?

[ Nữ Công Gia Chánh ] : OMG, tại sao... hai nam nhân cực phẩm như thế lại không loạt vào lưới tình của ta đi... Ta chúc phúc hai người sớm răng long đầu bạc a. * Khóc ròng rã *

[ Nữ Đạo Tặc - Chụp Lén ] : Đã đăng tải thêm một hình ảnh lên diễn đàn.

Trên mạng chưa kịp hết xôn sao thì lại có một ảnh khác xuất hiện. Đây là khung cảnh bể bơi của trường Hoàng Đạo nhưng quan trọng chỉ có hai người ở bên trong hình. Một nam nhân mặc chiếc quần bơi đang kê sát mặt tựa như sắp hôn lấy người ngồi trên ghế. Nam nhân ngồi trên ghế gương mặt đỏ như quả cà chua trong vô cùng e thẹn.

[ Nữ Công Gia Chánh ] : Trời ơi.. cái gì nữa vậy? Đây không phải Nam Thần Ôn Nhu sao a?

[ Quả Dưa Tròn Vo ] : Ha ha... Mạc Thanh này đúng là vận shit chó rồi! Ta nghe thấy mùi tay ba đây! Các ngươi nhìn kỹ vào góc phải của bức hình đi nha...

Góc phải bức hình chụp dính thân hình của một người, đúng lúc hàng chân mày của người đó đang cau lại, gương mặt thập phần ... khụ khụ... ghen tuông!

[ Hoa Dại Ven Đường ] : Ta mất niềm tin vào đàn ông rồi a... càng đẹp trai thì lại là chị em họ hàng của ta là sao?

[ Ta Là Hủ Nữ ] : Ực ực.. ta nuốt nước miếng! Chuyện tình Đam Mỹ chính hiệu a...

"......."

"......."

Thế là vì hai bức hình vô tình kia đã tạo ra tin đồn vô cùng vui nhộn. Tốc độ lan truyền tin tức vô cùng nhanh chóng. Chẳng mấy chốc cả thành phố hiện tại đã biết chuyện tình tay ba giữa hai nam nhân ưu tú và một nam nhân mới chuyển vào trường. Chỉ là nhân vật chính của chúng ta cũng là chưa biết chuyện gì đang xảy ra nha.

—————————————

Khoảng đến trưa, cuối cùng Hàn Kiến Thư đã chịu xuất viện trở về phòng. Cô còn bị hắn kéo xuống căn tin , còn nói là hắn đang rất thèm ăn a.

- Cậu đi lấy cho tôi một phần cơm với một lon nước ngọt đi - Hàn Kiến Thư mặt dày đặt mông xuống ra lệnh cho cô.

- Nè.. nha anh đã lành lặn rồi tại sao còn bắt tôi đi chứ! - cô nghiến răng nói còn lẩm bẩm trong miệng - Không chừng anh sẽ thành heo đó!

- Hừm, Cậu vừa nói gì... hình như lâu rồi cũng chưa vận động thì phải. Hay là tôi với cậu cùng chạy cho vui - Hàn Kiến Thư nhìn cô cười vô cùng "hiền từ ".

- A.. được rồi! Lấy thì lấy.. đợi tôi một chút! - cô nghe thấy thế thì co chân chạy.

Vừa bước vào lấy cơm cô đã có cảm giác lạ lạ rồi. Hình như cô cảm thấy mấy nam sinh xung quanh đang nhìn cô chầm chầm nha. Còn nhìn với ánh mắt vô cùng mờ ám nữa... chẳng lẽ hôm nay họ nhìn ra được sắc đẹp của cô rồi??

( Xạc... chị là đang tự mình đa tình a.. >

Bưng đĩa cơm đặt xuống bàn cô thắc mắc hỏi tên trước mặt.

- Này! Anh có cảm thấy là tất cả người ở đây đang nhìn chúng ta không? -

- Hừm.. có sao chắc hôm nay cậu đẹp nên người ta nhìn thôi - Hàn Kiến Thư không quan tâm bâng quơ nói.

Hay da.. chỉ là cô gái nào đó lại gật gù cho là thật.

- Kiến Thư ... Mạc Thanh tại sao lại không nói là cậu đã xuất viện? - Đỗ Duy Khôi tính đi đến căn tin mua chút đồ lại bất ngờ gặp được hai người họ.

- A... là anh hả? cũng là mới xuất viện thôi nên em cũng chưa kịp nói với anh - cô nhìn người đang đi đến kia nở nụ cười nói.

Đỗ Duy Khôi đi đến ngồi kế bên cô, hành động này đã làm cho ai kia đang ăn cơm bất giác nhíu mày.

- Không sao... xuất viện là tốt rồi!- anh nhìn cô vô cùng dịu dàng nói với cô rồi nhìn qua người nào đó - Kiến Thư cậu đã khỏe hoàn toàn chưa?

Hàn Kiến Thư giả câm giả điếc không thèm trả lời, cúi đầu ăn cơm vô cùng ngon lành.

- Nè... anh bị gì thế? Anh Duy Khôi đang hỏi anh đấy! - cô tức giận lấy chân bên dưới bàn khiều chân hắn.

Chỉ là ai kia cũng không thèm quan tâm. Xung quanh từ lúc Đỗ Duy Khôi xuất hiện đã bắt đầu bàn tán sôi nổi hơn.

- Vậy chuyện trên diễn đàn là thật rồi -

- Không ngờ... hội phó với hội trưởng lại yêu nam nhân a-

- OMG, lúc trước ta còn thấy hội trưởng vô cùng hòa nhã a... chẳng lẽ hắn đang muốn quyến rũ ta.. -

( Em lạy ạ... mấy anh về nhà mua thuốc ngủ mà mơ đi! Hình tượng nam chính của ta đó... (。_。))

Cô nghe mấy lời bàn tán kia mà vô cùng nhức đầu. Không hiểu mấy tên này đang nói những gì nữa. Cái gì mà yêu nam nhân? Chẳng lẽ mấy tên biến thái này chuyển qua xem đam mỹ rồi a! Cô cũng ngây thơ không quan tâm bỏ qua lời bàn tán đó.

Đến khi về phòng mở máy tính lên, mặt cô đã đen thui một mảng, máu nóng sôi sục.

- Hàn Kiến Thư a... tại sao a? Tại sao từ lúc tên này xuất hiện cô toàn gặp xui xẻo không vậy a? Hu hu.. thanh danh của cô....- cô cảm thán nuốt nước bọt - Phật tổ hiển linh a, con Mạc Thanh Mai là bất đắc dĩ giả nam nha! Con là một đứa chính trực đó! Không uống rượu không đam mê tửu sắc mà... hu hu.. đừng cho con xui xẻo như thế chứ!

————————————

Tại một phòng nào đó dãy B - TO1

Một chàng trai rảnh rỗi trên người mặc chỉ có mỗi chiếc quần cụt, phía trên cởi trần để lộ ra vòm ngực và cơ bụng săn chắc. Tay người này một bên đang lướt wed một bên cắn hạt dưa nhai vô cùng ngon miệng nhưng vừa cầm cốc nước lên uống lại bắt gặp tin tức trên diễn đàn nước trong miệng trực tiếp phun ra hết trên màn hình.

- WHAT? chuyện tình tay ba giữa hội trưởng nam tính, hội phó ôn nhu và nam sinh đẹp như hoa - nam sinh đó khó khăn đọc mấy cái tiêu đề - còn.. còn.. Nam chính ghen tuông khi bảo bối thân mật với nam nhân khác ... khụ khụ..

Mạc Cảnh đọc xong trực tiếp lăn xuống giường. Nhìn mấy bức hình mờ ám kia với mấy bài đăng đặc sắc đó ... anh ho sặc không ngừng. Cái này là quá khoa trương luôn rồi.

- Hay da... đây không phải bà chị của mình sao? - Mạc Cảnh nhìn bức hình mà không khỏi tặc lưỡi- Anh Kiến Thư với Duy Khôi đúng là có mắt như mù mới nhìn trúng bà chị khùng khùng này nha...

Đang trong trạng thái cảm thán không ngừng điện thoại di động kế bên của anh được dịp reo inh ỏi mà nhìn đến người rồi anh trực tiếp trợn mắt, tay run rẩy nhận cuộc gọi.

- Mạc Cảnh , nhập học thế nào rồi con? Còn chị con nữa... - đây chính xác là giọng nói của mẹ già gọi đến.

- Ha ha... mẹ a! Rất tốt vô cùng tốt nha.. chị cũng rất an toàn không bị gì a- Mạc Cảnh vuốt mồ hôi hột nói dối, mẹ anh mà biết mấy chuyện xảy ra gần đây chắc chắc...

xẹt xẹt.. phanh thây thành trăm mảnh a.

- Phải không? Cho mẹ nói chuyện với Tiểu Mai xem - mẹ già nghe bộ dáng nói chuyện kia đã có chút nghi ngờ.

- Ách.. thật ra chị không ở cùng với con... mà - Mạc Cảnh nghe giọng nói của mẫu hậu mà run sợ nói thật - mà... là ở phòng khác... khác.

- Cái gì? Anh vừa nói là chị của anh đang ở cùng với mấy tên giống đực kia sao?- giọng mẹ già bất ngờ lên cao giọng - Mạc Cảnh... chuyện như vậy mà anh còn ăn no ngủ kỹ thế sao? Hừ... giao chị cho ngươi chăm sóc thật là thất bại mà.

- Mẹ nha.. mẹ không thấy là nghịch lý sao... đáng ra chị hai phải lo cho con chứ! - Mạc Cảnh uất ức nói - ai đời kêu em trai như con chăm chị gái chứ!

- Anh.. anh... được! Hảo... tốt lắm - mẹ anh hừ lạnh - Không chịu nhìn đến chị anh đã ủy khuất theo anh vào học cái trường toàn là giống đực kia mà còn nói như vậy!

- A... mẹ yêu đừng tức giận.. con biết sai rồi mà - Mạc Cảnh nghe mẹ anh nổi giận bắt đầu lên giọng nịnh nọt - Mẹ mà giận trên trán mẹ lại đầy nếp nhăn đấy!

Chỉ là có một điều quan trọng Mạc Cảnh từ xưa tới nay dở nhất là nịnh nọt người khác, vì vậy chính thức chọc giận thêm mẹ già.

- Mạc Cảnh.. anh đang chê mẹ anh già sao? - Mẹ anh không chỉ không hết giận mà còn tăng thêm tức giận - Tôi muốn trong tuần này cả anh và chị của anh cùng về quê. Nội của các người muốn gặp, còn có Bác Hai về chơi nữa. Nếu như tôi không thấy mặt của hai người thì đừng trách bà già này ra tay độc ác.

Mẹ già hùng dũng nói một mạch rồi mạnh mẽ cúp máy không cho người ta kịp nói gì.

- Mẹ.. mẹ... - Mạc Cảnh chỉ kịp kêu lên nhiêu đó thì máy đã tắt ngấm, điện lại mẹ anh cũng không thèm bắt máy.

Làm sao a...? Hiện tại làm sao mà về quê được đây! Trường Hoàng Đạo nếu như mà biết học sinh trốn đi sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Thậm chí có khi còn bị đuổi học cũng không chừng.

Nhưng nếu không về chắc chắn cũng không yên với mẫu hậu đại nhân a... mẹ anh nói là sẽ làm nha!Làm sao bây giờ?

Làm sao đây... 囧rz

Mạc Cảnh ngồi trên giường quẫn bách nhăn mặt, trạng thái vô cùng đau khổ . Bỗng một ý nghĩ lóe sáng ở trong đầu.

- A.... Hàn Kiến Thư! Chính xác là Hàn Kiến Thư - Mạc Cảnh mừng rỡ - Nhưng làm sao nhờ anh ấy bây giờ?

Ha ha.. Đúng rồi! chẳng phải còn bà chị ngốc hay sao?

Bạn đang đọc Đóa Hoa Của Trường Nam Sinh của Mạc Lam Muội Muội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.