Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viết Sách Kiếm Tiền

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Tiếng chuông báo hết giờ của tiết cuối cùng cuối tuần này vang lên, tất cả học sinh trong trường chạy ra ào ào như ong vỡ tổ, Trần Nhất Đao cùng Lý Huy cũng như vậy, không chạy không được đó à nghe! Xe bus đến Thôn Hạ có mỗi hai xe, nếu không nhanh cẳng thì phải đợi chuyến thứ hai dài mõm ra.

Lý Huy tìm được xe bus chạy đến Thôn Hạ, không đi bằng cửa chính mà chạy ra chỗ cửa sổ, hai tay túm một cái, chân bật lên, uỵch một cái thế là chui vào bên trong, xem ra công việc của Lý Huy đã làm nhiều đến mức thành thạo rồi. Sau khi Lý Huy chui vào được chỗ ngồi liền thò tay ra vẫy gọi Trần Nhất Đao.

- Nhất Đao, nhanh!

May là Lý Huy sau khi vô liềm chiếm ngay hai chỗ, không thì Trần Nhất Đao vào cả chõ đứng cũng đéo có.

Sau khi trả 4đ tiền xe của mình và Lý Huy, nửa tiếng sau là đến Thôn Hạ. Trần Nhất Đao xuống xe thấy xung quanh đều là núi cao, phía dưới chân núi có lục lục trục trục mấy ngôi nhà, một trận gió thoảng thổi qua, Trần Nhất Đao ngửi thấy mùi hương mùa xuân nói:

- Đây là quê nhà của mình!

- Ngây ra đấy làm gì? Đi, chúng mình đi về thôi.

Lý Huy giục nói.

Trần Nhất Đao dựa vào trí nhớ của mình đi đến cái gọi là nhà của mình, một người phụ nữ đang rửa rau cảm giác như có người đang nhìn mình, quay đầu lại xem:

- Nhất Đao, con về rồi à! Hôm nay mẹ đã nấu món con thích ăn nhất ớt sào thịt mỡ, con vô nhà ngồi trước đi, nhanh được ăn thôi!

Người phụ nữ này chính là mẹ của Trần Nhất Đao, Hà Tình, năm nay mới 33 tuổi, có thể coi là một mỹ phụ. Bố của Trần Nhất Đao thì lúc nó 5 tuổi bệnh die mất, toàn dựa vô người mẹ này nuôi lớn. Trần Nhất Đao dựa vô ký ức trong đầu hiểu được người mẹ này, rất cảm động, đời này chỉ yêu có một người.

- Mẹ.

Trần Nhất Đao gọi có chút không tự nhiên, vì kiếp trước nó là một cô nhi, chưa từng gọi qua. Sau khi Trần Nhất Đao gọi xong cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp "thì ra đây gọi là cảm giác của tình thân".

- Ừ, có gì không?

Hà Tình tò mò hỏi, trong lòng lại nghĩ "con nó hôm nay sao vậy, sao giống như biến thành người khác vậy?"

- Mẹ, con sẽ để cho mẹ qua những ngày tháng tốt đẹp!

Trần Nhất Đao nghiêm túc nói.

- Mẹ biết, nhưng nhiệm vụ của con bây giờ là học hành, chỉ cần thành tích của con tốt, mẹ vui lắm rồi.

Hà Tình vui mừng nói, nàng là lần đầu tiên nghe con trai nói lời như vậy.

- Ok, tuần sau chúng con kiểm tra toán, con kiếm 100 điểm cho mẹ xem.


Món Hà Tình nói ớt sào thịt mỡ thật ra là ớt sào cùng mấy miếng thịt mỡ, mấy miếng thịt mỡ đó bên trong không có tý nạc nào luôn, có thể biết nhà của Trần Nhất Đao nghèo đến mức như nào. Lúc ăn cơm, Hà Tình không ngừng gắp thịt mỡ cho Trần Nhất Đao, nhưng mình chỉ ăn rau không thôi. Mặc dù thịt mỡ ăn rất ngậy nhưng chén cùng với ớt thì không còn ngậy nữa, với lại là do mẹ nấu nên Trần Nhất Đao chén càng thấy ngon miệng.

- Mẹ cũng ăn đi.

Trần Nhất Đao gắp một miếng thịt mỡ bỏ vô bắt của mẹ.

- Mẹ không thích ăn thịt mỡ, con ăn đi!

Nói rồi gắp lại thả vào bát Trần Nhất Đao. "Trần Nhất Đao, có một người mẹ như này tao cũng cảm thấy vui mừng thay mày, mày cứ yên tâm đi đi nha! Tao sẽ chăm sóc mẹ của mày, từ nay về sau mẹ mày cũng chính là mẹ của tao." trong lòng Trần Nhất Đao thầm nói.

Nhà của Trần Nhất Đao chỉ có 2 mẫu ruộng, đây là bố nó trước kia còn sống mua, bây giờ hai mẹ con họ nhờ vô hai mẫu ruộng này sinh sống.

Hôm sau vừa sáng sớm nó đã theo mụ nó lên ruộng, ở một miếng đất trồng rau trong lòng Trần Nhất Đao thầm trách mắng mình: "mình là đến giúp mẹ, nhưng dẫy cỏ sao mà khó vãi."

- Nhất Đao, thôi con đi chơi đi. Chỗ này có một tý, mình mẹ cũng có thể làm xong.

Hà Tình thấy con trai mình nhìn vào cỏ ở ruộng rau nhăn mày, nên nói vậy.

- Nhất Đao, Nhất Đao, mày quả nhiên ở đây, đi bắt lươn đi!

Lúc này Lý Huy cầm một cái giỏ chạy đến chỗ Trần Nhất Đao.

- Cô!

Lý Huy mỉm cười chào Hà Tình.

- Tiểu Huy dẫn Nhất Đao cùng đi chơi đi.

- Nhất Đao, mau đi thôi!

Lý Huy thúc giục.

- Nhưng mà tau còn phải giúp mẹ dẫy cỏ.

Hôm qua vừa thề sẽ để cho mẹ qua những ngày tháng tốt, vì vậy Trần Nhất Đao hôm nay kiểu gì cũng ở lại giúp đỡ mẹ.

- Mày lại không biết dẫy, ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân không bằng theo tau đi bắt mấy con lươn về cho mẹ mày bồi bổ.

Lý Huy nói.

Trần Nhất Đao nghĩ thấy cũng phải lắm, dù sao mình cũng không biết dẫy cỏ, lươn là thứ dinh dưỡng khá cao, đi túm vài con cho mẹ ăn cũng tốt. Nghĩ thông nó bỏ cuốc xuống nói với Lý Huy:

- Đi, chúng mình đi tóm lươn.


Đến một cái mương, Lý Huy đột nhiên vui mừng nhỏ giọng nói với Trần Nhất Đao:

- Hang này chắc chắn có lươn, mày yên tĩnh xem tau câu lươn như nào.

Một lúc sau, thấy Lý Huy dựt một cái con lươn nhỏ bằng ngón giữa bị nó lôi từ trong hang ra.

- Ha ha, thế nào, tao giỏi không mầy?

- Very good, dạy tau cách bắt lươn được không?

Sau đó Trần Nhất Đao không ngừng học tập Lý Huy, nửa tiếng sau, Trần Nhất Đao có thể tự mình đi bắt, nhìn thấy dưới mương có một cái hang mới, Trần Nhất Đao không nói một lời trực tiếp thò ngón trỏ của mình vô trong hang, nhè nhẹ ngoáy, đột nhiên ngón tay đau nhói, Trần Nhất Đao nhanh chóng dựt tay ra, loạch choạch, một con lươn to hơn ngón tay cái được lôi ra, ít ra cũng được nửa ký.

- Lý Huy, mau qua đây mà xem, tau vừa bắt được con lươn to vãi ra.

- Đến đây đến đây, oh fuck.... Nhất Đao, mày giỏi vãi cả đái, bắt được con lươn to thế!

Lý Huy vui mừng đem con lươn thả vào trong giỏ.


Rất nhanh đã đến buổi trưa, Trần Nhất Đao bắt được sắp sửa mười cân lươn, còn có cả 5 con trạch nữa. Hai người họ dính đầy bùn đất đi về, Hà Tình sớm đã đi về rồi, thấy Trần Nhất Đao cả người toàn là bùn đất mỉm cười nói:

- Nhất Đao, có phải 2 đứa ngã xuông mương rồi không?

- Cô nhìn này, chỗ này toàn là tụi con bắt đó, hôm nay tụi con gặp may đó hen!

Lý Huy dơ cái giỏ ra trước mặt Hà Tình, trên mặt đầy đắc ý.

- Các con trước kia bắt nhiều nhất cũng chỉ hai ba con là cùng, sao hôm nay giỏi quá vậy ta? Còn bắt được mấy con trạch nữa.

Hà Tình tò mò hỏi.

- Cô ơi, toàn Trần Nhất Đao bắt đó, cô có biết Trần Nhất Đao lợi hại như nào không thấy gì bắt nấy. Cô mau nấu chúng lên đi, con nói trước nha hôm nay con ở lại ăn cơm đó!

- Được được được, nhưng mà nhiều quá đi, con cũng đem một nửa về cho bố mẹ thưởng thức.

Cơm trưa Lý Huy ở nhà Trần Nhất Đao ăn cơm, lúc ăn cơm miệng của thằng ku này giống như mật ngọt vậy không ngừng khen thức ăn Hà Tình nấu ngon.


Buổi chiều Trần Nhất Đao từ chối cùng Lý Huy đi chơi, vì nó cần kiếm tiền, bây giờ không tiền không thế vì vậy nó nghĩ đến viết tiểu thuyết, chỉ cần có vốn thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Trần Nhất Đao không cùng Lý Huy đi chơi mà Lý Huy không có bạn nào để chơi cùng, vì vậy đành nằng ngủ trên giường của Trần Nhất Đao.

- Mày viết gì đấy?

Lý Huy không ngủ được thấy Trần Nhất Đao đang viết viết lách lách trên giấy, phát ra những tiếng sột sột soạt soạt, vì vậy nó tò mò hỏi.

- Viết tiểu thuyết!

Trần Nhất Đao đầu cũng không quay lại nói.

- Tau xem thử.

Tiếp theo là Trần Nhất Đao giống như đang thi với Lý Huy, một người bạt mạng viết lách một người thì bạt mạng để đọc.

.

Hết chương 4

Bạn đang đọc [ Đô thị ]Trùng Sinh Trở Thành Học Trò Bá Đạo của Bạch Tiếu Ka

Truyện [ Đô thị ]Trùng Sinh Trở Thành Học Trò Bá Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieukadatinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.