Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối chiến với tiến sĩ

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Lúc này, Hiệu trưởng chậm rãi nói:

- Sở Thiên đúng thật là thiên tài ưu tú nhất.

Nhất thời, các phụ huynh không biết phải làm sao cho tốt. Thím lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ, nói với mọi người:

- Mọi người đừng bị hắn lừa gặt. Hắn là học sinh kém nhất trường. Thi Anh ngữ được có 21 điểm.

Sở Thiên tránh né đề tài này:

- Có bản lĩnh tìm người đối chất tôi.

Sở Thiên biết rõ mình thắng thế nhờ tài hùng biện, thao thao bất tuyệt cũng không thể giải quyết sự việc.

Các vị phụ huynh thương lượng một chút. Mẹ La Kiệt dẫn theo mấy phụ huynh đi tìm những giáo viên mà mình quen biết. Hai mươi phút sau, tất cả đều mang vẻ mặt đau khổ trở về, vừa nhìn là biết không có kết quả.

Cha Tào Hoa Vũ bước đến hỏi:

- Sao vậy? Những giáo viên kia không được à?

Mẹ La Kiệt lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Thiên:

- Những giáo viên kia vừa nghe nói vấn đáp Sở Thiên, toàn bộ cam bái hạ phong, có chết cũng không chịu đến.

- A…

Các phụ huynh quay đầu lại nhìn Sở Thiên. Sở Thiên ngạo nghễ đứng trên mặt bàn, phía dưới là 36 cặp mắt sùng bái nhìn Sở Thiên.

Thím lại mở miệng châm ngòi ly gián;

- Nhất định là những giáo viên kia biết Hiệu trưởng đang ở đây, sợ Hiệu trưởng nên không dám đến.

Mẹ La Khiết nở nụ cười hơi chua chat;

- Cũng có thể.

Trong lòng có chút lơ đễnh. Tìm mười giáo viên nhưng không ai chịu đến, cũng có mấy giáo viên vừa mới bước vào cổng trường, chẳng lẽ bọn họ có thể biết được Hiệu trưởng đang ở lớp 13 nhanh như vậy?

Cha Tào Hoa Vũ vỗ đầu một cái, như vừa nhớ ra điều gì:

- Cơ quan tôi cũng có mấy vị Tiến sĩ, có thể gọi bọn họ đến đối chất. Bọn họ sẽ không sợ Hiệu trưởng.

Thím vội vàng phụ họa:

- Đúng! Để cho Tiến sĩ đến khảo nghiệm.

Các phụ huynh cũng nhao nhao gật đầu. Quả thật là bọn họ rất quan tâm đến con của mình.

Cha Tào Hoa Vũ đi ra ngoài gọi điện thoại một lúc, sau đó quay lại nói:

- Hai mươi phút nữa bọn họ sẽ đến.

Trên mặt thím lộ ra dáng vẻ tươi cười xảo trá.

Không đến mười lăm phút, cả ba vị Tiến sĩ đã xuất hiện, khiêm tốn nói chuyện với cha Tào Hoa Vũ. Sau khi hiểu rõ tình huống sự việc, họ quay đầu nhìn lại Sở Thiên, thần sắc cao ngạo, xuyên qua các phụ huynh, Hiệu trưởng bọn họ cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Bọn họ luôn tự cho mình tài trí hơn người. Cho nên, trừ cha Tào Hoa Vũ là người cho bọn họ cơm áo ra, những người khác không đang để bọn họ để ý tới.

Ba Tiến sĩ đi đến trước tấm bảng đen, nhìn Sở Thiên đang đứng trên bàn, nét mặt hiện ra vài phần chán ghét. Chính là người này tự nhận mình là thiên tài ưu tú nhất, mới khiến cho bọn họ vội vàng chạy tới nơi này kiểm tra. Đây là năm nào rồi mà còn có người tự cao tự đại như vậy, chỉ có toàn người nhà bọn họ mới dám xưng như vậy. Sở Thiên này bao nhiêu tuổi mà đã dám làm càn như vậy, cuồng vọng, tự đại xưng mình là thiên tài.

Sở Thiên nhìn thấy mấy Tiến sĩ này, nhẹ nhàng cười khẩy, nhảy xuống đất:

- Các Tiến sĩ, ra đề đi!

Ba Tiến sĩ thoáng suy nghĩ một chút, quyết định phải dạy bảo Sở Thiên thật tốt, lập tức lấy ra laptop của mình, lấy ra ba đề thi đại học cực khó, sau đó ghi lên bảng đen. Một đề vật lý, một đề toán học, một đề hóa học. Sở Thiên mỉm cười, những đề thi này so với các đề thi đại học bao nhiêu năm quả thì có chút phức tạp hơn, nhưng ra những đề thi này cho hắn thì quả là không có chút khó khăn nào. Sở Thiên tiến lên phía trước, chỉ một lát sau, trên bảng đen tràn ngập chữ viết. Những chương trình mà ba Tiến sĩ đưa vào, quá trình, đáp án, tất cả đều ngây người.

Cha Tào Hữu Vũ vội vàng hỏi:

- Đúng không?

Ánh mắt của các phụ huynh khác cũng lộ rõ sự gấp gáp.

Cả ba Tiến sĩ đồng loạt gật đầu. Không có gì để nói, thậm chí bản thân còn có chút xấu hổ, thật sự quá hoàn hảo. Một đề thi khó bị Sở Thiên dùng năm phút đồng hồ giải hết, quả là một thiên tài.

Sở Thiên cảm thấy như vậy còn chưa đủ hả giận, quyết định phải điên cuồng thêm chút nữa.

- Ai có thể dùng tiếng Anh nói chuyện với tôi?

Sở Thiên cười hỏi:

- Chẳng phải Tiến sĩ đều phải giỏi tiếng Anh sao?

Một Tiến sĩ vội vàng trả lời bằng tiếng Anh:

- Chúng tôi nói mấy chuyện đó có gì tốt đâu?

Sở Thiên uốn nắn chỗ bị sai ngữ pháp của Tiến sĩ, sau đó dùng tiếng Anh một cách lưu loát nói chuyện với các Tiến sĩ, thỉnh thoảng còn uốn nắn chỗ sai của đối phương.

Sau năm phút, tiến sĩ này cúi đầu, nhìn bộ dạng kia ai cũng biết là đã thua.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, thậm chí cả Hiệu trưởng cũng không tin đây là sự thật, Sở Thiên lại có thể nói chuyện bằng tiếng Anh với Tiến sĩ, còn có thể uốn nắn chỗ sai của đối phương? Vốn tưởng Sở Thiên là một kỳ tài, cũng chỉ là so sánh với các học sinh bằng tuổi mà thôi.

Thím lại tự nhủ:

- Dù cho ngươi là thiên tài, ngươi lại có thể giáo dục tốt bọn chúng?

Sở Thiên nhìn lướt qua thím, xem ra hôm nay chỉ có thể liều đến cùng, bèn nói với tất cả phụ huynh:

- Nếu mọi người có thời gian, có thể dự một tiết học của Sở Thiên tôi, tôi có dạy được hay không, các vị phụ huynh tự nhiên có thể phân biệt.

Tất nhiên là lúc này các phụ huynh đều muốn nghe Sở Thiên giảng bài, làm cho mình an tâm nốt một điểm cuối cùng. Mặt khác, bọn họ cũng muốn mở mang kiến thức, thiên tài này còn biểu hiện tài năng gì ngoài dự đoán của mọi người.

Vì vậy, bốn mươi phút tiếp theo, hắn diễn giải đặc sắc, đưa ra vấn đề khiến người khác hứng thú, toàn bộ phụ huynh đều bị phương pháp dạy học bay bổng của Sở Thiên hấp dẫn. Thậm chí bản thân họ còn chậm rãi tiến đến tham dự, nghe Sở Thiên hướng dẫn từng bước, nhìn thấy con của mình sôi nổi đến mức bình thường cũng khó thấy, ở sâu trong nội tâm không ngớt tán thưởng. Tâm lý của các phụ huynh đã hoàn toàn buông lỏng, hoàn toàn chấp nhận việc Sở Thiên đúng là học sinh ưu tú, giáo viên ưu tú nhất, thiên tài ưu tú nhất.

Một tiết học qua đi, toàn bộ phụ huynh đều bị thuyết phục. Cả đám Tiến sĩ cũng bị thuyết phục. Một Tiến sĩ lắc đầu, cúi đầu thở dài, nói với cha Tào Hữu Vũ:

- Tào Đổng, Sở Thiên tuyệt đối là thiên tài. Bản thân hắn có năng lực, cách dạy lại có sức cuốn hút với học sinh, điều này chứng tỏ trí tuệ của Sở Thiên so với chúng tôi còn cao hơn mấy bậc. Trình độ của hắn bây giờ, đừng nói là thi đại học, trực tiếp lên trên đại học làm Giáo sư cũng có thể.

Tất cả các phụ huynh đều đã bình tĩnh lại, thím cũng ngậm miệng. Tiến sĩ trong lòng bọn họ rất có quyền uy, huống chi Sở Thiên đã dùng thực lực của mình để chứng minh. Lập tức các phụ huynh vỗ tôiy sôi nổi. Hiệu trưởng và mấy vị lãnh đạo cũng cao hứng gật đầu. Sóng gió lần này đối với nhà trường trăm lợi mà không hại. Nếu thật sự Sở Thiên có thể dạy dỗ tốt đám học sinh, đến lúc đó, đoán rằng phụ huynh của các học sinh kém ở các trường khác sẽ nhao nhao tìm đến nhà trường xin nhập học lớp 13. Thanh danh của trường Trung học Thiên Đô sẽ càng vang xa. Thậm chí Hiệu trưởng còn nhìn thấy sau kỳ thi đại học, mặt mày hớn hở nổi bật giữa toàn ngành giáo dục.

Sở Thiên đảo mắt qua các vị phụ huynh:

- Các vị phụ hunh, các vị không nên động một chút là dùng cái gì mà lớp học bỏ đi, cái gì mà học sinh kém để hình dung con của các vị. Trong mắt tôi, bọn họ đều là tinh anh trong tương lai, là trụ cột của quốc gia. Các vị cứ yên tâm, nửa năm sau, khẳng định bọn họ có thể thi lên đại học, trở nên nổi bật. Nếu không, lúc trước nhà trường cũng không yên tâm giao lớp học cho tôi. Tôi cam đoan với mọi người, nếu như bọn họ không thể đậu đại học, tôi cũng sẽ không học Đại học Thiên Kinh.

Không có bất kỳ người nào nghi ngờ việc Sở Thiên có thể học ở Đại học Thiên Kinh, cho dù là Đại học Harvard, bọn họ cũng tin là Sở Thiên có đủ năng lực.

36 học sinh đồng loạt vỗ tay, nước mắt rưng rưng, hô to:

- Nguyện cùng Thiếu soái giục ngựa đồng bằng, cùng đi săn tháng sáu.

Các phụ huynh cũng vỗ tay, nhìn thấy con mình và Sở Thiên hợp ý như vậy cũng thấy cảm động, đồng thời yên tâm hơn hẳn.

Sau tiết học, các phụ huynh đều hướng Sở Thiên và Hiệu trưởng nói lời xin lỗi cùng cảm ơn. Cha Tào Hoa Vũ cũng vỗ vai Sở Thiên:

- Thiếu niên anh hùng, đúng là thiếu niên anh hùng. Hôm nay chú Tào nói năng lỗ mãng, mong đừng để ý. Thằng nhóc Tào Hoa Vũ này mong cháu bồi dưỡng nhiều hơn.

Lúc này, mẹ La Kiệt cũng đi tới, xin xỏ chiếu cố tới con mình nhiều hơn.

Chào hỏi một lúc, các phụ huynh mới lưu luyến ra về. Cha Tào Hoa Vũ bỗng nhiên quay người, móc ra hai phiếu miễn phí, thấp giọng nói:

- Giáo viên, thật sự không có ý gì, đây là hai phiếu dùng cơm miễn phí tại nhà hàng Túy Giang Nam, mong thầy nhận lấy, cho tôi bớt áy náy.

Từng lăn lộn ở thương trường, cha Tào Hoa Vũ hiểu rõ giá trị của Sở Thiên, biết rằng nếu tạo được quan hệ tốt với Sở Thiên thì Tào Hoa Vũ sẽ có được ưu đãi vô cùng lớn.

Sở Thiên còn chưa kịp cự tuyệt, cha Tào Hoa Vũ đã nhét vào trong tay Sở Thiên, quay người rời đi, thân hình mập mạp thoáng chốc đã biến mất. Sở Thiên thầm than cha Tào Hoa Vũ hành động nhanh nhẹn, cũng không có cách nào khác, đành đem hai phiếu dùng cơm miễn phí ở nhà hàng Túy Giang Nam bỏ vào trong ngăn kéo ở giảng đài trước mặt, khi nào rảnh rang nhớ tới thì mang ra dùng.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 532

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.