Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Dưỡng Sinh

Phiên bản Dịch · 2004 chữ

Mai sẽ là ngày tốt nghiệp trung học, mọi người ai cũng có chút khẩn trương, quán rượu Vong Ưu của chị Mị cũng đã treo biển không bán hàng từ mấy ngày trước. Lâm Ngọc Đình uống xong hai cốc sữa bò chị Mị rót cho, rồi vào giường nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, có chút lo lắng. Sở Thiên cười cười, nhắc nhở cô "thanh tâm quyết" trước kia đã dạy. Lâm Ngọc Đình vỗ đầu một cái, "Thanh Tâm quyết" đã làm cho suy nghĩ của cô tĩnh lại, loại bỏ lo âu suy nghĩ.

Sở Thiên trở lại phòng, vừa định ngả lưng xuống bỗng có một luồng khí ùa vào, Sở Thiên nhớ tới lời của Chủ Đao Y Sinh vội đứng dậy, làm như không biết gì, lớn tiếng gọi Chị Mị:

- Chị Mị, em vào rừng học một lát.

Chị Mị dù có chút khó hiểu nhưng luôn yên tâm về Sở Thiên nên nói:

- Đi sớm về sớm nhé, ngày mai còn đi thi đấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sở Thiên đứng ngoài cửa đáp vọng lại, đi ra ngoài, một lát sau hắn cảm giác có người đang theo mình. Sở Thiên vẫn vờ như không biết, lẳng lặng đi về phía lớp học trong rừng.

Đêm nay cả khu rừng rất yên tĩnh, mấy thầy giáo thường ngày đến đây tản bộ nay cũng không gặp, có lẽ vì ngày mai là kỳ thi đại học. Sở Thiên nhìn lên vầng trăng sáng vằng vặc, đêm nay sẽ là một đêm đáng nhớ. Sở Thiên đi chầm chậm trong rừng cây, ánh trăng len lỏi qua từng kẽ lá yếu ớt. Sở Thiên bỗng đứng sững lại, chậm rãi nói:

- Hãy ra đi.

Một người thanh niên trẻ đi ra, di chuyển rất chậm, nhưng mỗi động tác của anh ta đều khiến cho người khác có cảm giác nguy hiểm rình rập, ánh mắt lạnh như băng, đúng là một người vô cùng đáng sợ.

Sở Thiên mỉm cười, xoa xoa mũi nói:

- Thiên Dưỡng Sinh? Trời sinh trời nuôi?

Người thanh niên trẻ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên với việc Sở Thiên biết danh tính của mình, nói rành mạch:

- Tao muốn giết mày!

Vừa dứt lời, Thiên Dưỡng Sinh đã lao tới đánh, miết bàn chân xuống mặt đất, lướt đi thật nhanh, tung chưởng lên, tiếng gió vù vù bên tai, tấn công về phía Sở Thiên. Trong tay không có vũ khí nhưng không ai có thể phủ nhận hai tay anh ta là vũ khí lợi hại. Sở Thiên nhìn qua cách tung chưởng của Thiên Dưỡng Sinh, đầu lông mày khẽ nhướng lên, dường như không quá đề phòng. Nhanh như cắt, tay phải của Thiên Dưỡng Sinh đã chạm đến trán của Sở Thiên, bàn tay trái lập tức úp vào lồng ngực, người chưa đến gần, chưởng phong đã động đến.

Sở Thiên đối mặt với thế công kích chìm này, đưa tay phải hướng ra phía ngoài bảo vệ ngực, tay trái đặt trước trán, để chắn chưởng của Thiên Dưỡng Sinh. "Phanh…" một tiếng kêu lớn vang lên, Thiên Dưỡng Sinh dễ dàng bị Sở Thiên chặn lại, lùi lại trong một tấc, người bình thường nhìn có vẻ đây là trận ngang tài ngang sức nhưng Thiên Dưỡng Sinh biết rõ mình phải chuồn nhanh. Sở Thiên đứng yên tại chỗ, mạnh mẽ tung chưởng sấm sét, ai mạnh ai yếu đều biết rõ. Thiên Dướng Sinh lúc đầu vô cùng kinh ngạc nhưng sau đó lại trở thành điên cuồng.

Gương mặt tiều tụy của Thiên Dưỡng Sinh bỗng tỏa ra một ánh sáng rực rỡ, vài ngày gần đây, anh ta giống như một thanh kiếm sắc nhọn bị giấu trong hộp, không làm gì cũng đã đánh bại những tên sát thủ giáp nhị, quyết lấy cho bằng được 30 vạn tiền hoa hồng, bây giờ, kẻ cần giết đã ở trước mặt, anh ta quyết cùng Sở Thiên đánh một trận đầy hứng thú.

Trong tay Thiên Dưỡng Sinh lóe lên một chiếc dao bầu đen nhánh, mắt nhìn ra xa, dao bầu đón gió chém tới, một luồng ánh sáng đen bay thẳng đến cổ họng Sở Thiên, dao bầu còn chưa tới, đao khí đã đâm nát cái gió lạnh ban đêm! Sở Thiên bước trượt chân, lùi lại phía sau, trong lúc chưa biết làm gì, lưng đã chạm phải một thân cây đại thụ, dao bầu của Thiên Dưỡng Sinh biến chiêu chuyển động theo Sở Thiên, đâm thẳng tắp, Sở Thiên không thể lùi lại được nữa, chống hai tay lên thân cây, nhảy mạnh lên, cả người nhanh nhẹn trèo lên thân cây.

Dường như Thiên Dưỡng Sinh đã đoán trước được hành động này của Sở Thiên, bước chân tung người bay lên, dao bầu phi từ dưới lên, lao thẳng vào người Sở Thiên, cái lạnh lùng của đao khí dường như càng làm cho khu rừng thêm lạnh lẽo hơn, vài chiếc là ào ạt lao xuống, Sở Thiên bị Thiên Dưỡng Sinh công kích mạnh mẽ và liên tiếp.

Vậy mà toàn thân hắn thả lỏng ra, giống như một chiếc lá rời cành, tao nhã phóng khoáng, dường như hoàn toàn quên thế đao của Thiên Dưỡng Sinh.

Thiên Dưỡng Sinh hơi sững sờ, không nghĩ rằng Sở Thiên lại tránh thế công của mình một cách đơn giản như vậy, vì thế không đợi chiêu thức của mình thay đổi, hai tay vỗ vào thân cây, lộn một vòng, dao bầu đột nhiên hóa thành vô số hình ảnh, rơi xuống đầu Sở Thiên rất nhanh, tựa thân cây làm lực xuống, vô cùng hung mãnh.

Chỉ một đao uy lực mãnh liệt kia đã đủ để đánh cho một người hồn xiêu phách lạc.

Sở Thiên biết tránh né không phải biện pháp hay, sức chịu đựng, nghị lực, thể lực của Thiên Dưỡng Sinh rất cao cường, nếu không có trời phú thì người học võ cơ bản không thể đạt đến trình độ này được, nếu dây dưa thêm nữa thì cả hai người không chỉ phát điên, mà Thiên Dưỡng Sinh sẽ giết được mình.

Sở Thiên suy nghĩ đôi chút: Đao!

Sở Thiên duỗi thẳng tay, Minh Hồng đao lập tức trượt trên tay, hướng lên đỉnh đầu, "sang" một tiếng, hai cây bảo đao gặp nhau, tạo ra những âm thanh vui tai. Chỉ trong nháy mắt, đao khí đột nhiên biến mất, Thiên Dưỡng Sinh đang ở trong thế phòng thủ, nhưng không tìm thấy thứ gì giống như hai cây đao, chỉ có thể chạm nhẹ hai chân vào thân cây, tung người xuống, lại đối mặt với Sở Thiên, trong chớp mắt cây Minh Hồng đao đã nằm trong tay Sở Thiên, anh ta không làm chủ được lời nói của mình bèn thốt lên:

- Đao tốt.

Thiên Dưỡng Sinh vung đao định bổ nhào vào đầu Sở Thiên, Sở Thiên giơ đao lên cản Thiên Dưỡng Sinh, rồi Sở Thiên chuyển động cổ tay thêm lần nữa, định đâm vào bụng Thiên Dưỡng Sinh. Anh ta lùi lại sau, cầm đao nhảy lên, đẩy đao Sở Thiên ra, đột nhiên dao bầu quay phắt lại, Sở Thiên khẽ nghiêng đầu sang một bên, cây Minh Hồng đao trong tay vạch ra một vòng cung lao về phía Tiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh cảm thấy Sở Thiên ra tay cực nhanh, nội công vô cùng thâm hậu, hình như không dùng toàn sức đối phó với mình, có chút khiếp sợ, dao bầu mạnh hơn, muốn Sở Thiên xuất ra toàn công lực.

Ánh mắt Sở Thiên rất nhanh nhạy, đúng lúc Thiên Dưỡng Sinh dừng lại thở để lấy sức bèn lao tới. Minh Hồng đao lạnh lùng lao về phía lồng ngực, Thiên Dưỡng Sinh vội quay dao phòng thủ, không nghĩ Sở Thiên lại dùng cách đó, lưỡi đao đâm thẳng vào cổ tay Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh cảm thấy cổ tay nhói cái, cả cánh tay không còn sức, dao bầu đen nhánh trong tay rơi mạnh xuống đất. Sở Thiên không thừa thế xông lên mà lùi lại thu đao về, nhìn Thiên Dưỡng Sinh, hành động vô cùng gọn gàng.

Thiên Dưỡng Sinh xám mặt lại, nói câu thứ ba:

- Tôi không giết được cậu, nên vĩnh viễn sẽ không giết cậu. "Chíu chíu", hai tiếng súng hơi vang lên, một ngọn đèn mờ mờ, lá cây soàn soạt dưới đất, đương nhiên không khó để nghe thấy nhưng Sở Thiên không chỉ nghe mà còn nhận ra có một viên đạn đang hướng về phía mình, một viên lao về phía Thiên Dưỡng Sinh mặt đang xám ngắt kia. Mắt Sở Thiên khép lại, vung cây Minh Hồng đao trong tay lên, đồng thời bước chân hất một tảng đá về phía súng nổ. "Sang" một tiếng, viên đạn bị Minh Hồng đao ngăn rơi xuống đất, Thiên Dưỡng Sinh nhìn Sở Thiên kinh ngạc, nhìn cây Minh Hồng đao cùng viên đạn, lúc trước đã nghĩ là Sở Thiên giết mình, nhưng vừa rồi khi thất bại bởi Sở Thiên, anh ta không muốn phản kháng nữa. Đây là thất bại đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời anh ta, nên để yên cho Minh Hồng đao của Sở Thiên lao về phía mình, không ngờ lại là cứu mình.

Sở Thiên khẽ chuyển động, chớp mắt đã núp sau một gốc cây, mặt mũi tỏ ra đau đớn, hắn bị cả tảng đá rơi trúng vào người, nhưng không dám kêu, lì lợm nhẫn nhịn, cho rằng có thể tránh được. Sở Thiên ném về phía kẻ đánh lén, nhìn kỹ phía dưới, nở nụ cười, đáp án rất nhiều khi đến chỉ trong chớp mắt.

Cảnh sát trưởng thấp bé, lúc trước nhận lời Hải Tử mang một đám lâu la đến quán Vong Ưu gây rối, muốn vu oan hãm hại Sở Thiên, nhưng đều bị Sở Thiên nhìn thấu, khiến anh ta phải xấu hổ cút về.

Thiên Dưỡng Sinh đương nhiên cũng biết tên cảnh sát thấp bé này muốn lấy đi mạng mình. Anh ta vốn hận nhất loại tiểu nhân đánh lén này, vì vậy cầm dao bầu lên, kè lên cổ kẻ mặc cảnh phục, dường như muốn giết ngay tức thì. Nhưng Sở Thiên vẫy vẫy tay, Thiên Dưỡng Sinh lúc này đã nghe lời Sở Thiên, nên đồng ý không manh động, nếu không đầu của cảnh sát thấp bé đã nằm trên mặt đất rồi.

Sở Thiên nhìn cảnh sát Trương nói:

- Cảnh sát Trương, anh đến đây để giết tôi?

Cảnh sát Trương run rẩy một chút nói:

- Ta là cảnh sát, thấy các anh đánh nhau trong rừng nên nổ súng, chứ không phải để giết người.

Sở Thiên cười khẩy, cầm lấy khẩu súng ngắn giảm thanh, xoa xoa mũi nói:

- Cảnh sát Trương, anh là cảnh sát cấp cao như vậy mà lại mang khẩu súng ngắn giảm thanh này sao? Nói thật đi, Hắc Tử cho anh bao nhiêu tiền?

Cảnh sát Trương thật không ngờ Sở Thiên lại có thể ngăn viên đạn, vừa có thể cứu sống Thiên Dưỡng Sinh, thật ra anh ta là muốn giết người diệt khẩu, nhưng lại rơi vào đao của Thiên Dưỡng Sinh, nên bắt đầu sợ hãi. Anh ta biết là Thiên Dưỡng Sinh không giết được Sở Thiên, cũng biết rõ, họ có thể giết hắn một cách dễ dàng. Vì thế khi nghe câu hỏi của Sở Thiên, như là lời tha mạng, không dám nói dối nửa lời:

- Xin hãy tha mạng cho tôi, Hắc Tử nói, không cần biết Sở Thiên có chết hay không, chỉ cần giết chết Thiên Dưỡng Sinh, sẽ cho tôi 10 vạn.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 517

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.