Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Tu Luyện

Phiên bản Dịch · 2351 chữ

Hai ngày nay, Thích Mộng Dĩnh thường xuyên gửi tin nhắn cho Tô Dật.

Tô Dật biết là cô muốn hắn hồi tâm chuyển ý nhưng nếu đã làm thì không thể cứ dây dưa dài dòng như vậy chỉ càng thêm đau khổ hơn thôi.

Cho nên hắn chỉ có thể trốn tránh để cho thời gian làm phai nhạt đi tất cả những thứ này.

Hôm nay, Thích Mộng Dĩnh rốt cuộc cũng chịu quyết định đi nước ngoài để học. Có thể là mấy năm sau mới trở về nhưng cũng có lẽ sẽ mãi mãi không trở về.

Không biết bao lần Tô Dật muốn cầm điện thoại di động lên để trả lời nhưng cứ cầm lên rồi lại buông xuống.

Tuy việc nhắn tin lại rất dễ nhưng Thích Mộng Dĩnh có khả năng sẽ do dự, không kiên định với ý định của mình và rất có thể sẽ không quyết định tiếp tục rời đi nữa.

Cho nên cuối cùng hắn cũng lựa chọn việc không nhắn tin lại.

Lúc Tô Dật đã quyết tâm thì cả người hắn trở nên chán chường đi, cảm giác thể lực trong người cứ như đều bị rút đi hết.

Lúc hắn mất đi hết ý chí thì hắn lại nhớ tới câu nói của Bà Thích.

"Tôi nghĩ cậu cũng biết Kỳ Cảnh, cậu ta đang theo đuổi Dĩnh nhi. Tôi chỉ mong là con gái sẽ có một điểm tựa thật tốt nhưng cũng thể ép nó và người nó không thích ở bên nhau được. Nếu như sau này mà thành tựu của cậu có thể ngang tầm với Kỳ Cảnh thì tôi sẽ không ngăn cản hai người nữa. Tuy nhiên tôi chỉ có thể cho cậu thời gian nhiều nhất là ba năm."

Lời nói của Bà Thích nói với Tô Dật cũng rất thực tế nhưng mà đó là sự thật.

Tuy rằng nghe có vẻ hơi giống như là bán con mình vậy nhưng đã làm mẹ rồi, vì con gái mình mà nói ra những lời này cũng không thể trách được.

Tô Dật cũng không hề cho rằng là mẹ của Dĩnh Nhi nói sai nhưng chẳng qua là bản thân hắn không cảm thấy hứng thú cho lắm. Hắn thấy mình vốn dĩ không thể đạt được điều kiện mà đối phương mong muốn được. Không có năng lực để khiến cho Thích Mộng Dĩnh hạnh phúc xứng đáng.

Cho nên hắn đành phải lựa chọn xa nhau. Tuy nhiên đây cũng chỉ là kế sách tạm thời.

Những câu nói này chính là làm tổn thương người khác không thể nghi ngờ nhưng đồng thời cũng là để khích lệ lòng người.

Mà vào giờ phút này, những lời đả thương kia lại một lần nữa trở thành động lực giúp Tô Dật phấn chấn trở lại. Hắn sẽ không vì như vậy mà tiếp tục chán chường nữa mà dùng những lời nói đó để động viên chính mình. Từ nay hắn phải hăng hái chiến đấu lên.

Hắn biết rõ về cái người tên Kỳ Cảnh này bởi Kỳ Cảnh từng tới đại học Thẩm Châu diễn thuyết mà trước đó Tô Dật là người đứng đầu của trường đại học đó. Chính là đại học Thẩm Châu.

Gia cảnh của Kỳ Cảnh rất giàu có, cha của hắn là chủ tịch vô cùng độc ác của tập đoàn Đông Kỳ Vấn mà bản thân hắn sau khi tốt nghiệp, lập tức thành lập một công ty sản xuất trà. Doanh thu mỗi năm cũng trên dưới ba triệu, lợi nhuận cũng không thấp.

Tuy nhiên tại lúc diễn thuyết, Kỳ Cảnh đã tự xưng rằng hắn là tay trắng gây dựng sự nghiệp, không dựa vào bất kỳ mối quan hệ hay bất kỳ vốn luyến gì của gia đình.

Thế nhưng mọi người đều biết rõ rằng công ty sản xuất trà của Kỳ Cảnh đều hoàn toàn là do tài chính của gia đình chu cấp cho mới có thể thành lập, hơn nữa các mối làm ăn chủ yếu cũng lấy từ tập đoàn Kỳ Vấn.

Tuy nhiên mặc kệ là Kỳ Cảnh có phải là tay trắng dựng nên sự nghiệp hay không thì công ty của hắn hiện giờ chính là điều mà ai cũng đặc biệt ao ước.

Mỗi năm công ty có doanh thu trên ba triệu hơn nữa còn trẻ tuổi mà đã được như vậy thì thật là quá xa vời và không thể chạm tới.

Mà sau khi Kỳ Cảnh tốt nghiệp lại lập tức nắm giữ một công ty như thế, thực khiến cho người ta ao ước.

Mà bây giờ, Kỳ Cảnh đã trở thành mục tiêu quá xa vời của Tô Dật. Sau này thành tựu của hắn nhất định không thể thấp hơn Kỳ Cảnh.

Mẹ của Dĩnh Nhi chỉ cho thời gian là ba năm là bởi vì ba năm sau chính là lúc Thích Mộng Dĩnh tốt nghiệp.

Hiện tại thì Tô Dật chỉ có thời gian ba năm thôi nên nhất định hắn phải khiến cho thành tựu của mình vượt qua tên Kỳ Cảnh đó. Cũng đồng nghĩa là hắn nhất định phải mở công ty, đồng thời doanh thu mỗi năm của hắn không thể thấp hơn ba triệu được.

Chỉ khi đi bước này thì mẹ của Dĩnh Nhi mới không quấy nhiễu hắn và Thích Mộng Dĩnh nữa. Hắn cũng sẽ có đủ khả năng để Thích Mộng Dĩnh có được hạnh phúc mà đồng thời không cần phải đi theo hắn chịu thiệt.

Như vậy thì không thể nghi ngờ gì nữa, mục tiêu mà trước kia hắn đã nói đều là nói chuyện viển vông.

Bởi vì hắn không có bối cảnh tốt cũng không có bất kỳ điều kiện nào. Muốn tự lập để gầy dựng sự nghiệp thì độ khó không thua gì lên trời cả.

Huống chi, Tô Dật còn phải gánh vác cả một gia đình, có lúc hai bữa ăn còn phải bó tay nữa.

Thế nhưng hiện tại thì không còn giống nhau nữa, bởi vì hắn đã được hệ thống Công Đức Chí Tôn chấp nhận. Bây giờ mặc dù hắn vẫn chưa làm rõ được lai lịch và tác dụng của hệ thống công đức nhưng hắn biết rõ việc gặp được hệ thống công đức là một việc thật sự rất khó có thể gặp được. Nên hắn chỉ cần nắm chắc được cơ hội này thì việc muốn thực hiện mục tiêu của mình, cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Chỉ vẻn vẹn cái vườn trà Bích Xuân trong vườn thuốc điện thì Tô Dật đã cảm thấy không phải là vật bình thường rồi. Thật sự là có thể sẽ giúp đỡ hắn rất lớn.

Tô Dật lại một lần nữa tỉnh lại, đồng thời sau khi đã có mục tiêu thì hắn lại càng nhiệt tình hơn. Hắn lại bắt đầu tiếp tục tu luyện công đức Luyện Thể Thuật, nỗ lực hết mình để làm tăng thực lực của mình lên.

Ở trong cái xã hội hiện nay, thực lực của bản thân ảnh hưởng rất lớn đến vị thế trong xã hội.

Nếu như thực lực của Tô Dật có thể mạnh tới trình độ nhất định thì cái công ty nhỏ kia với hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Cho nên hắn lâp tức quyết định, nghĩ hết tất cả các biện pháp kiếm tiền. Hắn luôn mong muốn cho những người bên cạnh đều có cuộc sống tốt, cũng không muốn người đời xem thường. Mặt khác việc tu luyện cũng không thể giống như thư giãn.

Tu luyện đến vô cùng mệt mỏi, Tô Dật nhanh chóng tìm thức ăn để khôi phục lại thể lực rồi lại tiếp tục tu luyện.

Hắn liều mạng tu luyện như vậy, ngoại trừ muốn mình trở nên mạnh hơn mà còn để giúp cho bản thân mình bớt uể oải. Như vậy thì hắn sẽ không suy nghĩ lung tung, không suy nghĩ về Thích Mộng Dĩnh nữa.

Ngày thứ hai, Tô Dật xuất hiện tại sân bay của thành phố Thẩm Châu, cũng nhìn thấy Thích Mộng Dĩnh.

Thích Mộng Dĩnh ngồi cách đó không xa, khuôn mặt đẹp đẽ của cô đã tiều tụy đi rất nhiều. Ngồi bên cạnh cô còn có một cô gái khác nữa, hình như là đang an ủi cô.

Thực sự thì Tô Dật cũng biết cô gái này, cô ta tên là Y Mộng Dao, là người bạn thân tốt nhất của Thích Mộng Dĩnh, cũng là bạn học trước kia của hắn.

Mà Y Mộng Dao lại đặc biệt phẫn nộ về chuyện hắn đã đề nghị chia tay. Cô cho là hắn không biết chịu trách nhiệm, cũng thấy không đáng cho Thích Mộng Dĩnh, cô không ngờ Tô Dật lại là người như vậy.

Y Mộng Dao bất bình mà tức giận nói: "Dĩnh nhi, đừng đau lòng như vậy nữa, loại đàn ông như vậy không đáng để yêu đâu. Cậu coi lại đi, hắn nhất định sẽ không tới đâu."

Thích Mộng Dĩnh tuy rằng rất khó để có thể vượt qua nhưng sau khi nghe lời nói của Y Mộng Dao, vẫn là không nhịn được mà giải thích dùm hắn: "Anh ấy không phải là hạng người như thế, trong lòng anh ấy nhất định là có nỗi khổ."

"Cậu không cần bảo vệ hắn ta như vậy. Mình thấy hắn chính là đã thay lòng đổi dạ rồi nên mới nói lời chia tay với cậu. Hắn nhất định là đã thích người khác rồi." Y Mộng Dao kiên trì cho rằng không nên tha thứ cho Tô Dật.

Thấy Thích Mộng Dĩnh không đổi ý, Y Mộng Dao chỉ có thể nói: "Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa."

Cuối cùng, Y Mộng Dao nói: "Cậu đừng lưu luyến nhiều như vậy, sau khi ra nước ngoài, nhất định phải vui vẻ, quên những chuyện này đi. Có thời gian thì mình sẽ qua bên đó gặp cậu."

"Ừm! Tớ biết rồi, cậu cũng bảo trọng." Thích Mộng Dĩnh gật nhẹ đầu.

Thích Mộng Dĩnh nhiều lần quay đầu lại, vẫn không nhìn thấy người mình muốn gặp, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã và cảm thấy bất lực.

Thế nhưng cô không hề biết rằng người này đã đến từ rất lâu rồi chỉ là không dám xuất hiện mà chỉ đứng ở trong một góc, nhìn chăm chú vào cô mà thôi.

Tô Dật biết nếu mình đi ra ngoài thì Thích Mộng Dĩnh nhất định sẽ lựa chọn ở lại, thế nhưng bà Thích đã nhất quyết phản đối nhưu vậy. Hắn cũng không muốn khiến cô khó xử, huống chi đại học Yale là lý tưởng của cô, hắn không muốn cô từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

Cho nên hắn chỉ có thể trốn ở một góc, dù trong lòng có tiếc nuối đến đâu, cũng phải nhẫn nhịn.

Mãi cho đến khi Thích Mộng Dĩnh lên thẳng máy bay thì Tô Dật hoàn toàn không xuất hiện trước mặt của cô rồi yên lặng rời đi.

Sau khi Thích Mộng Dĩnh làm thủ tục lên máy bay không lâu thì một giọng nói của một người con trai trông rất vội vã lọt vào tai. Cậu ta nhìn Y Mộng Dao, lo lắng hỏi: "Mộng Dao, Dĩnh nhi đi đâu rồi?"

Khuôn mặt của Y Mộng Dao vặn vẹo đến vô cùng khó coi nói: "Thứ nhất, anh đừng có tỏ ra thân thiết như vậy, tôi và anh không hề quen biết nhau nhé. Thứ hai, Dĩnh nhi đi đâu, mắc mớ gì đến anh."

Người con trai mới xuất hiện chính là Kỳ Cảnh, hắn vừa mới đi hỏi thăm Thích gia thì mới biết rằng Thích Mộng Dĩnh muốn rời đi cho nên mới phải vội vội vàng vàng tới sân bay, chỉ là không kịp để nhìn thấy Thích Mộng Dĩnh nữa.

Kỳ Cảnh nhìn ngó chung quanh, vẫn không thấy Thích Mộng Dĩnh, giọng nói không khỏi có chút luống cuống lên: "Tôi không có tâm trạng mà ở đây đùa giỡn đâu. Dĩnh nhi đâu rồi?"

"Ai có tâm trạng nói đùa với anh, con trai đều không có gì tốt đẹp nha, đều là những tên cặn bã."

Sau khi dứt câu, Y Mộng Dao tàn nhẫn dùng đôi giày cao gót của mình mà đá một cước vào chân của Kỳ Cảnh. Kỳ Cảnh nhất thời đau nhức đến sắc mặt cũng thay đổi.

"Cô... Cô!" Kỳ Cảnh tức đến mức không nói ra thành lời.

Trước mặt mọi người mà đi so đo với một đứa con gái thì chẳng những làm mất phong độ mà thậm chí còn khiến cho quần chúng trở nên thêm phẫn nộ.

Quan trọng nhất vẫn là Y Mộng Dao chính là người bạn thân tốt nhất của Thích Mộng Dĩnh, nếu như lỡ lời mà đắc tội cô ta thì cơ hội của Kỳ Cảnh sẽ lại càng mỏng manh hơn. Cho nên thà bị thế này chứ hắn cũng không dám tự giác mà phản kháng.

Y Mộng Dao lại không đỡ Kỳ Cảnh lên mà rời đi thẳng khỏi đây. Bỏ hắn ở lại một thân một mình mà ôm chân, nhìn có hơi khôi hài một chút.

Xem ra cô ấy đã coi Kỳ Cảnh chính là Tô Dật mà thay người chị em tốt của mình để mà trút giận.

Khi Y Mộng Dao đi ra sân bay, lúc ngồi lên xe chuẩn bị đi thì lại nhìn thấy Tô Dật, chỉ là cô đã chậm một bước. Hắn cũng vừa lái xe rời khỏi.

Nhưng bất luận cô có gọi lớn cách mấy ở phía sau thì Tô Dật đều không chú ý tới khiến cho cô tức giận tới mức nghiến răng ken két.

Bạn đang đọc Đô Thị Dị Hóa ( Bản Dịch ) của Nhất Mộng Nhất Giới

Truyện Đô Thị Dị Hóa ( Bản Dịch ) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cephutbon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.