Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Phàm

Tiểu thuyết gốc · 1558 chữ

Chương 1 : Bạch Phàm

Màn đêm buông xuống, đây là lúc những dã thú bắt đầu hoạt động. Nhưng chúng đều giữ một khoảng cách cách trung tâm khu rừng phạm vi bán kính 10 trượng, hơi lạnh làm chúng không dám tiến lại quá gần. Một hang động nơi hơi lạnh được phát ra, ở sâu bên trong có một khối băng lớn đầy vết rạn nứt bị xích lại bởi những xích sắt, trên đó được dán dày đặc các tấm phù với những văn tự dường như không thuộc về thế giới này. Ở trong khối băng là một cỗ thân thể, trước ngực bị một cây kiếm lớn xuyên qua, nhìn kỹ thì đây là một mỹ nam tử tóc trắng như trích tiên.

Ánh sáng của những tấm phù đang ảm đạm dần rồi tắt hẳn.

Rắc …….. Rắc ……. Rắc ………

Những vết rạn ngày càng nhiều, cùng với đó những tiếng tim đập lúc đầu chậm rãi từ từ hữu lực, càng về sau càng dồn dập.

Thịch …… thịch …… thịch ……...... thình thịch ..…. thình thịch …… thình thịch …….

Mỹ nam tử phá băng mà ra, hai chân trần chạm tới mặt đất lạnh băng, vậy mà hắn đứng yên bất động tại đó. Xung quanh một mảnh an tĩnh chỉ còn lại những tiếng hít thở đều đặn và những tiếng tim đập phát ra từ hắn. Hắn đưa hai tay lên từ từ rút kiếm ra, vết thương rỉ máu rồi từ từ khép lại như chưa từng xuất hiện. Trên gương mặt tuấn mỹ ẩn chứa sự tang thương, đôi mày nhíu chặt tỏ rõ sự không cam lòng của hắn rồi giãn ra. Đôi mắt từ từ mở ra, một đôi mắt có thần ẩn sâu bên trong là sự đau thương, hắn cười tự hỏi :

-Hận sao ???

Một câu hỏi không đầu không đuôi, rồi rơi vào trầm mặc. Hắn hồi tưởng lại hình ảnh một người con gái dáng người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú không gọi là tuyệt sắc, cả người toát ra khí chất xuất trần. Mái tóc đen dài đến hông, đôi mắt ngập nước làm người nhìn không tự giác sinh ra một ý nghĩ bảo hộ. Nhớ lại ánh mắt ấy hắn trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ say mê, thở dài một tiếng :

-Haizz …… uống lầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.

Hắn chuẩn bị vận chuyển công pháp nhưng mặt hắn chợt biến sắc, nói :

-Tu vi mất hết ???

Hắn làm đi làm lại, mặt thì càng ngày càng khó coi, như sự kiên trì dường như không báo đáp hắn cuối cùng hắn lại thở dài, rồi như tự hỏi :

-Haizz …., nàng tại sao lại làm thế với ta ?

-Chút pháp lực cuối cùng đã dùng hết để chữa thương, lần này trùng tu coi như một cơ hội cho ta để sửa lại những thiếu sót về tinh thần và nhục thân của ta ngày trước.

Gâu …. Gâu ….. Gâu …..

Tiếng chó sủa phát ra từ sau lưng, hắn ngạc nhiên quay lại thấy một con chó non lông trắng chui ra từ đống băng vụn. Đôi mắt đen huyền, linh động nhìn hắn ngơ ngác, rồi chuyển thành đề phòng. Hắn nhìn kỹ phát hiện thấy có chút không đúng, bật thốt :

-Đây là …… THÔN THIÊN KHUYỂN !!!!

-“Mục đích của nàng là gì ? Sao phong ấn nó cùng với ta ?” – Hắn rơi vào trầm tư.

Thập đại thần thú, Thôn Thiên Khuyển đứng ở hàng thứ 8, kỳ trưởng thành đã bắt đầu cắn nuốt năng lực nhật, nguyệt, tinh thần. Nghe nói đến một trình độ nhất định có thể nuốt một tinh cầu, trong dạ dày tự thành thế giới. Trước nó là Côn Bằng, Cửu Vĩ Hồ, ngũ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Kỳ Lân; sau nó là Kim Si Đại Bằng và Lục Tý Thần Hầu.

-“Nếu đã vậy ngươi đi theo làm bạn với ta đi” – Hắn cười nói.

………………

Năm 2006

Trong khu rừng, truyền ra nhưng tiếng súng, Trần Khắc bộ đội đặc chủng của Việt Quốc, lần này hắn cùng tiểu đội chấp hành nhiệm vụ bắt giữ một nhóm phản động.

Pằng …….. Pằng ……. Pằng ………

-“Đội trưởng ……….. chạy mau, chúng tôi yểm trợ đằng sau” – Một người phần bụng đang loang lổ vết máu hét lớn.

Trần Khắc nhìn trước mặt, lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có 11 người giờ chỉ còn hắn với 2 người đang nằm trên mặt đất hai bắp đùi chảy máu không thể di chuyển đang ra sức bắn về phía kẻ địch. Trần Khắc hét lớn :

-Huynh đệ, không cần phải nói nữa, vì tổ quốc chết có đáng gì, có thể cùng các huynh đệ chiến đấu ta chẳng còn gì phải tiếc nuối.

-Không, đội trưởng ngươi ở nhà còn có chị dâu với đứa con gái, ngươi không thể chết được không lẽ ngươi muốn để họ rơi vào cảnh vợ góa con côi sao ? Con gái của ngươi mới 2 tuổi nó vẫn còn có nhỏ.

Trần Khắc nghĩ đến vợ con, lòng hắn đau xót, nói :

-Huynh đệ, ta …….

-“Đội…….. Không, đại ca người cần phải sống, gia đình các huynh đệ sau này cần phải nhờ ngươi chăm sóc. Đại ca người đừng do dự nữa, đi mau đi” – Nhìn thấy nét do dự trên mặt của Trần Khắc người này nói.

-“Tốt, huynh đệ ta hứa sẽ chăm sóc gia đình các ngươi không để họ phải chịu thiệt thòi gì. Còn bọn chúng ta sẽ bắt tất cả bọn chúng phải đền tội” – Trần Khắc trên mặt giờ này xuất hiện những vệt thống khổ nói.

Nói xong Trần Khắc quyết đoán quay người chạy sâu vào trong rừng, sau lưng tiếng súng đã ngừng hắn lại càng chạy nhanh, trong đầu hắn giờ này chỉ có ý nghĩ phải sống sót không thể để cái chết của các huynh đệ phải vô ích. Trời dần dần tối, Trần Khắc không biết mình đã chạy bao lâu rồi ngã gục trên mặt đất. Lúc Trần Khắc tỉnh dậy thấy một người đàn ông quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù nhìn không rõ mặt, mái tóc trắng dính đất bẩn đang ngồi nướng cá. Lâm Khắc điều chỉnh lại thân thể hướng về phía người đàn ông, cúi đầu nói :

-Tại hạ Trần Khắc đa tạ ân cứu mạng. Không biết đại danh của ân nhân ?

-…………..

-“Bạch …… Phàm” – Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Trần Khắc cũng không ngờ lại là một giọng nói của thanh niên nhưng nghe có chút tang thương, cứ tưởng là một lão nhân ở trong nơi thâm sơn cùng cốc nhưng nhìn kỹ lại thì cơ thể của người đối diện rất có sức sống chỉ là bộ dạng có vẻ …….. giống một tên khất cái. Bạch Phàm mặc kệ Trần Khắc quan sát mình vẫn tiếp tục nướng cá. Đúng lúc này một con chó trắng chạy từ ngoài vào mắt nhìn chằm chằm xiên cá trên đống lửa, nước miếng chảy xuống đất trông khá là buồn cười. Bạch Phàm liền bật cười, mắng :

-Tiểu Bạch, hôm nay có khách, chú ý bộ dạng một chút.

Xong rồi hắn ném một xiên cá cho nó, một tay đưa xiên cá cho Lâm Khắc, nói :

-Ăn đi !!! Ngươi là bị mệt quá độ nên đâm ra hôn mê, nghỉ ngơi 2 – 3 ngày là có thể hoạt động lại bình thường.

-“Đa tạ ân nhân” – Trần Khắc đối với Bạch Phàm nói

-“Cứ gọi Bạch Phàm là được rồi, đừng quá câu nệ tiểu tiết” – Bạch Phàm hờ hững nói

-“Vậy ta gọi là …. Bạch huynh đệ” – Trần Khắc có chút chần chờ nói.

Thấy không có lời đáp lại mà bụng do đói bỗng dưng kêu “ọc …….. ọc …….” Trần Khắc liền ăn ngấu nghiến. Đêm xuống đống lửa vẫn cháy, Trần Khắc nằm trong động nghe thấy tiếng thổi tiêu ngoài động, bên trong nghe thấy sự nhung nhớ, sự đau thương và một chút mất mát. Bạch Phàm ngồi trên cừa động từ lúc ăn xong đã là 2 canh giờ, hắn chỉ ngồi đó ngắm trăng thổi tiêu, tiếng tiêu văng vẳng trong rừng vắng ánh trăng mờ ảo, có chút sương mù trong rừng làm cảnh tượng trông có vẻ huyễn hoặc.

Ba hôm sau,Trần Khắc đứng trước của động chuẩn bị chào từ biệt Bạch Phàm, mặc dù chỉ tiếp xúc 3 ngày ngắn ngủi nhưng hắn cảm thấy Bạch Phàm là một người tài hoa nhưng không biết tại sao lại ẩn cư tại nơi này. Đột nhiên tiếng nói của Bạch Phàm vọng từ trong động ra:

-Ngươi cứ đi về phía đông là thấy đường lớn.

-Đa tạ

P/S: Lần đầu làm chuyện ấy còn có nhiều thiếu sót. Mong các đạo hữu ủng hộ bộ “ Đô thị chí tôn” của ta :P

Bạn đang đọc Đô Thị Chí Tôn sáng tác bởi zedas96

Truyện Đô Thị Chí Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zedas96
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.