Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến tràng cảnh đánh nhau huyễn huyền thành một vụ ẩu đả võ hiệp

Phiên bản Dịch · 1396 chữ

Chương 28: Biến tràng cảnh đánh nhau huyễn huyền thành một vụ ẩu đả võ hiệp

Một trường hợp vô cùng xấu hổ.

Trương Lan Lan và hai tên đệ tử của Uông Hải đứng sau cũng ngừng tay.

Trương Lan Lan nhìn sư phụ mình giống như con rùa quỳ rạp trên đất không hề nhúc nhích, trong nháy mắt cảm thấy ấm ức, hốc mắt cũng đã đỏ lên.

Lý Như Ý chính là thần tượng của y!

Cả đời này, y đều coi Lý Như Ý là người yêu nhất.

Nhưng hiện tại, lão lại đang cúi đầu trước chân của một nữ nhân khác!

Kinh Như Tuyết nhìn Lý Như Ý dưới chân, mày liễu khẽ nhíu lại, đá một cước vào sườn lão.

"A...!"

Lý Như Ý kêu thảm một tiếng, cả người bay lên không trung sau đó ngoan ngoãn rớt xuống, lăn lông lốc vài vòng mới dừng lại được, rồi nôn ra từng ngụm từng ngụm máu đen.

"Sư phụ! Nữ nhân xấu xa! Ngươi dám đả thương sư phụ ta! Ta liều mạng với ngươi!"

Trương Lan Lan thấy thảm trạng của Lý Như Ý, hai mắt lập tức đỏ bừng lên, tay phải cầm kiếm bạc đâm tới.

"Bụp!"

Kinh Như Tuyết tát qua một cái, đánh bay Trương Lan Lan, khiến toàn bộ răng nanh y đều bể nát.

"Làm sao có thể! Làm sao có thể! Tu vi của ta đâu? Chân khí của ta đâu?" Uông Hải thì vẫn còn nhìn hai bàn tay của mình, vẻ mặt hốt hoảng không thôi.

Gã hoàn toàn không cảm nhận được một tia chân khí nào, toàn bộ thần thông hay pháp tướng đều không còn cái gì.

Gã nhìn thoáng qua Lý Như Ý và Trương Lan Lan đang quỳ rạp trên đất rên rỉ yếu ớt cách đó không xa, trong lòng càng thêm run sợ.

Nơi này có điểm cổ quái!

Toàn bộ tu vi của bọn họ đều bị áp chế!

Vừa rồi, Trương Lan Lan lao lên trước là chạy từng bước một về phía Kinh Như Tuyết.

Hình tượng như vậy rõ ràng là biến một cảnh tượng đánh nhau huyền huyễn thành quần ẩu kiểu võ hiệp...

Thật sự quá đáng sợ!

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi đã làm gì chúng ta?" Uông Hải mang vẻ mặt tái nhợt hỏi Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết lại không hề biến sắc, lui về sau một bước, thân thể hơi hơi cúi đầu.

Tiếp đó, bóng dáng Tu Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Uông Hải nhìn thấy Tu Thần thuấn di mà tới, thì hít mạnh một hơi.

"Ngươi... Ngươi là Đế cảnh?" Giờ phút này, Uông Hải chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.

Đối với Tu Thần, ngay từ đầu Uông Hải đã nhìn thấy, nhưng vì không cảm nhận thấy chút tu vi nào trên người Tu Thần, nên gã cũng chỉ liếc một cái rồi không chú ý tới nữa.

Trong suy nghĩ của Uông Hải, loại người phàm tục như vậy, có thể được cường giả Thần Thông cảnh như gã liếc nhìn một cái, đã được coi là phúc khí lắm rồi.

Nhưng ai ngờ, đối phương thế mà lại giả heo ăn thịt hổ?

Người không bắt mắt như vậy lại là lão đại mạnh nhất!

Hiện tại Uông Hải vô cùng hối hận.

Gã quả thực là bị ý niệm tham lam trong đầu làm mờ con mắt.

Thiên tư bậc chín, Linh đan tiên thiên, hai thứ đồ này tùy tiện xuất hiện ở bất kỳ nơi nào cũng có thể dẫn tới một hồi gió tanh mưa máu.

Vậy mà hiện tại lại đồng thời xuất hiện ở đây, chẳng lẽ không có cường giả tồn tại sao?

Lý Như Ý nằm sấp ở một bên cũng mang vẻ mặt xám như tro tàn, điều thống khổ nhất, sỉ nhục nhất của lão là một đá kia.

Lão bị một nha đầu Linh Hải cảnh đá tới trọng thương!

Cường giả Thần Thông cảnh!

Bị một Linh Hải cảnh đá một cước! Trọng thương tới hộc máu không thể đứng lên nổi!

Chuyện này mà truyền ra ngoài? Mặt lão mang đi quét rác được rồi!

Lão không sống nổi nữa, thật sự không sống nổi nữa.

Nếu tin tức này truyền đi, người khác sẽ khinh thường lão tới cỡ nào?

"Sư phụ, nên xử lý bọn họ như thế nào ạ?" Kinh Như Tuyết hỏi.

Sư phụ?

Thầy?

Quả nhiên đây mới là lão đại!

Có thể thu một người thiên tư bậc chín làm đệ tử, sao có thể là người thường chứ?

Chỉ dựa vào khả năng dịch chuyển tức thời kia cũng có thể nhận ra, đối phương ít nhất là cường giả Đế cảnh.

Hơn nữa hắn còn có Linh đan tiên thiên, e là không chỉ dừng lại ở cường giả Đế cảnh.

Giờ khắc này, trong lòng Uông Hải và Lý Như Ý tràn đầy bi thương tuyệt vọng.

Từ khi nào mà lãnh thổ Quảng Nguyên bọn họ xuất hiện một cường giả tuyệt thế như vậy chứ?

Vì sao từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua?

Tu Thần cười ha ha, đứng trước mặt Uông Hải, nhướn mày một cách trêu tức nhìn đối phương.

"Tiểu bằng hữu quá ngốc rồi, đến địa bàn của lão phu nhìn thấy bảo bối, vậy mà lại không hề suy nghĩ đã lập tức lao lên đoạt. Ngươi làm thế nào mà sống được tới bây giờ vậy?"

Người này mà đem so sánh với con hổ yêu lúc trước, quả thực là ngu ngốc tới cực điểm.

Cho nên nói, hổ yêu có thể từ một con hổ nhỏ tu luyện tới Hóa Hình ở trong sơn mạch Thiên Loan nguy cơ trùng trùng này, không phải là không có đạo lý.

Ít nhất người ta là vô cùng cẩn thận, quả thực là cẩn thận đến quá mức.

"Tiền... Tiền bối tha mạng... Tiểu nhân nhất thời ngu muội, nổi lòng tham. Tiểu nhân đáng chết, mong tiền bối đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một cái mạng chó." Uông Hải vội vàng xin tha.

"Muốn ta không giết ngươi sao? Cũng được."

Tay phải Tu Thần túm vào trong không trung.

Kim Cầu đang ngồi trên đầu Tiểu Bạch trong lương đình ngay lập tức bị giật tới, xuất hiện trong tay Tu Thần.

"Ô ô?" Kim Cầu mang vẻ mặt ngơ ngác.

"Ngươi biết nó sao?" Tu Thần hỏi.

Giờ phút này, hắn đã che chắn toàn bộ người xung quanh, đối thoại giữa hắn và Uông Hải chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được.

Xem bộ dạng đối phương thì rõ ràng gã biết Kim Cầu là cái gì, cho nên Tu Thần muốn hỏi một chút. Chỉ là chuyện như vậy thì không nên để lộ ra ngoài, chỉ nên để cho người sắp chết biết được thôi.

Kinh Như Tuyết nghi hoặc nhìn Tu Thần, không biết hắn muốn làm gì, nhưng mà nàng cũng không hỏi nhiều.

Đối với nàng mà nói, bất cứ chuyện gì mà Tu Thần làm, bọn nàng đều là ủng hộ và ủng hộ, không hề có bất kỳ ý kiến nghi ngờ nào.

"Dạ biết... biết..." Uông Hải đưa mắt nhìn Kim Cầu, vội vàng thu lại chút tham làm trong đáy mắt.

"Nói thử xem." Tu Thần cười nói.

Uông Hải dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Tu Thần, sau đó chợt đổi thành bộ mặt chua xót nói: "Tiền bối, ngài xem... Vấn đề ngài hỏi có lẽ ta biết, nhưng chắc chắn không thể chính xác, kỹ càng tỉ mỉ như ngài được. Ngài xem lão nhân gia ngài lợi hại như vậy, gạo ăn...."

"Rầm!"

"A...A...!"

Uông Hải còn chưa nói hết câu, thất khiếu đã phun ra lửa, trong nháy mắt lửa đã lan ra đốt toàn thân gã.

Ngọn lửa này dũng mãnh tiến ra từ trong thân thể Uông Hải, hơn nữa người chung quanh hoàn toàn không cảm thấy nhiệt độ của nó, giống như nó chỉ đốt một mình Uông Hải.

"Nói quá nhiều."

Tu Thần đứng dậy đi về phía Lý Như Ý.

Bạn đang đọc Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi! (Bản Dịch) của Vô Địch Tái Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 1420

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.