Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng xem hiệu ứng đặc biệt

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

018: Cùng xem hiệu ứng đặc biệt

Kinh gia ở lãnh thổ Quảng Nguyên tính ra cũng không thể coi là gia tộc lớn gì.

Bọn họ không giống như tông môn to lớn kia, gia tộc bọn họ lập nghiệp dựa vào hội đấu giá, tổ tiên cũng không xuất hiện nhân vật nào đặc biệt lợi hại. Tư chất như Kinh Như Tuyết ở Kinh gia kỳ thật cũng được coi là không tồi.

Hơn nữa dựa vào tài nguyên bồi dưỡng, nàng cũng đã đột phá tới Tụ Khí cảnh, thực lực cũng nằm trong nhóm mười người đứng đầu trong đám tu luyện giả ở Kinh gia.

Trong gia tộc bọn họ có cung phụng ba nhân vật lớn, đều là cao thủ Linh Hải cảnh tầng bảy.

Vì đảm bảo sự ổn định và hòa bình lâu dài của gia tộc, hàng năm lợi nhuận Kinh gia kiếm được có tới bảy phần là nộp lên cung phụng cho ba vị này. Cho nên từ trước tới giờ Kinh gia đều xuôi gió xuôi nước, không xuất hiện đại nạn hay tai họa lớn gì cả.

Nhưng có một ngày, thiếu tông chủ của Võ Thần Tông là Võ Thành Côn đi tới thành Thiên Vận, nhìn thấy Kinh Như Tuyết, ngay lập tức bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn, trực tiếp tới cửa cầu hôn.

Kinh Như Tuyết rất được gia gia, cũng chính là người cầm quyền Kinh gia yêu thương, ông thấy cháu gái mình không muốn nên từ chối hôn sự này.

Võ Thành Côn lại là một người ác độc, sau khi bị từ chối thì không nói gì cả lập tức rời đi.

Ba ngày sau, gã mang theo cao thủ Võ Thần Tông, chỉ trong nửa giờ đã giết hại gần như toàn bộ người Kinh gia. Thời điểm ba nhân vật được Kinh gia cung phụng đối mặt với cường giả của Võ Thần Tông thì lập tức đầu hàng, hơn nữa bọn họ còn chính là người bắt Kinh Như Tuyết đang trốn ở trong hầm ra.

Một trăm tám mươi miệng ăn Kinh gia, đều chết sạch.

Kinh Như Tuyết hận Võ Thần Tông, đồng thời cũng hận ba nhân vật lớn kia!

Ba tên đó lấy bảy phần tài nguyên cung phụng, thời điểm cuối cùng lại đầu hàng địch, bán Kinh Như Tuyết đi.

Kinh Như Tuyết vĩnh viễn không quên được sắc mặt nịnh nọt như nô tài của ba tên được cung phụng kia, khi mang nàng tới trước mặt Võ Thành Côn, mỗi lần nhớ lại nàng đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cho nên, nguyên vọng duy nhất giúp nàng sống sót chính là tàn sát hết người của Võ Thần Tông, mang ba tên Kinh gia cung phụng kia ra lăng trì vạn đao!

Tuy rằng nàng đã bái Tu Thần làm thầy, nhưng trong lòng vẫn luôn vô cùng bất an và khủng hoảng.

Bởi vì nàng biết tư chất thiên phú bản thân rất thấp, cho dù có công pháp cao cấp và cường giả tuyệt thế chỉ điểm, thì hạn mức cao nhất vẫn rất hạn chế.

Tư chất thiên phú trực tiếp hạn chế khả năng trưởng thành của nàng.

Trừ phi Tu Thần dùng thiên tài linh bảo giúp nàng tăng tư chất lên.

Nhưng là thiên tài linh bảo lại dễ dàng đạt được như vậy sao? Cho dù có được cũng chưa chắc sẽ để cho người khác sử dụng.

Hiện tại, Phụ Linh Thảo phẩm cấp thấp nhất trên thị trường cũng đã là tám triệu lượng hoàng kim!

Trước kia một năm Kinh gia thu nhập được bao nhiêu?

Không tới tám trăm ngàn lượng! Hoàn toàn không có khả năng mua được thứ đồ đắt tiền như vậy!

Cho dù ngươi có được, nếu như để người khác biết thì cũng chỉ dẫn tới họa sát thân mà thôi.

Thế giới này, tính mạng người thường là thứ không đáng giá tiền nhất.

Giống như thảm án của Kinh gia đó, Võ Thần Tông nói diệt là diệt, ai dám nói nửa câu không đúng?

Ở thế giới lấy võ vi tôn chính là tàn nhẫn và bi thương như vậy.

Cho nên khi nàng nghe thấy Tu Thần muốn giúp nàng tăng tư chất lên, cảm giác vui mừng và biết ơn này quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

"Có chuyện thì cứ nói ra, sao lại khóc lóc rồi? Cô nương lớn như vậy mà còn khóc sướt mướt thành cái dạng gì nữa?" Tu Thần thấy Kinh Như Tuyết nước mắt lưng tròng, không khỏi buồn cười nói.

Kinh Như Tuyết vội vàng xoa xoa mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: "Ta chỉ là... chỉ là quá vui mừng thôi, có thể gặp được thầy là chuyện may mắn lớn nhất đời này của ta."

"Thôi đi, đừng có vỗ mông ngựa nữa, nhắm mắt lại đi." Tu Thần nói.

"Dạ!"

Kinh Như Tuyết lập tức nhắm mắt lại, nhưng thân thể bởi vì kích động vẫn hơi run rẩy.

Đối với Tu Thần mà nói, điểm hóa tăng tư chất thiên phú kỳ thật còn dễ dàng hơn cả việc bảo hắn nhắm mắt.

Nhưng dễ là chuyện của dễ, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài được! Nhất định phải ra vẻ vô cùng khó khăn.

Hắn phải làm cho Kinh Như Tuyết có cảm giác trời sụp đất nứt, nghịch thiên mà đi. Khó khăn là cấp độ Sử Thi!

Đúng, cuối cùng bản thân phải phun ra máu gì gì đó, làm cho nàng biết tăng tư chất lên nguy hiểm cỡ nào, nếu không chắc chắn nàng không biết quý trọng.

Kết quả là.

Kinh Như Tuyết nghe được âm thanh sấm sét đùng đoàng. Một tiếng sấm nổ vang kia khiến cho tâm thần nàng sợ run, theo bản năng mở mắt ra nhìn về phía đỉnh đầu.

Chỉ thấy giữa không trung cách đó hơn ba trăm mét, mây đỏ hội tụ, lôi điện màu đen không ngừng chớp nháy, tiếng sấm cuồn cuộn, khung cảnh giống như tận thế, một cỗ khí tức chấn động như hủy thiên diệt địa truyền tới.

Tăng tư chất lên đáng sợ như vậy sao?

Kinh Như Tuyết hoàn toàn là sợ tới choáng váng, mà ba tên kia trốn trong lương đình phía sau cũng mang vẻ mặt sợ hãi và mơ hồ.

Thời điểm lão đại điểm hóa chúng nó lúc trước hình như không xuất hiện tình cảnh trâu bò như vậy đâu?

Người và động thực vật khác biệt lớn như thế sao?

Tu Thần rất vừa lòng đối với việc Kinh Như Tuyết mở to mắt, lộ ra biểu cảm hoảng sợ.

Không mở mắt ra nhìn một chút thì chẳng phải là khiến một đống hiệu ứng đặc biệt hắn cất công tạo ra thành vô ích sao?

"Nhắm mắt."

Sau khi xem xong vẫn nên bảo nàng nhắm mắt lại thì hơn, nếu không không thể nào làm màu được.

"Thầy... người sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không... hay là thôi đi?" Hốc mắt Kinh Như Tuyết đỏ lên, nhìn Tu Thần hỏi.

Nhìn ánh mắt sợ hãi lo lắng của Kinh Như Tuyết, trong lòng Tu Thần có chút ấm áp.

Tâm địa tiểu nha đầu này vẫn còn rất tốt.

Tu Thần cười cười nói: "Không có việc gì, nhắm mắt lại đi."

Hai hàng nước mắt chảy dài, Kinh Như Tuyết khóc nức nở một tiếng thì nhắm hai mắt lại.

Sau khi Kinh Như Tuyết nhắm mắt lại, Tu Thần giơ tay chỉ trời.

Những tia lôi điện màu đen chớp nháy trong mây đỏ kia bỗng nhiên đánh xuống vô số tia chớp thô to như gậy sắt, tràng cảnh giống như thiên thạch va chạm với trái đất, nổ tung tóe.

Tiểu Bạch và Tiểu Vũ cách đó không xa đều sợ tới mức lập tức ôm kín mắt, quỳ dưới đất lạnh run.

Sương bụi tràn ngập, bóng dáng Tu Thần và Kinh Như Tuyết nhanh chóng biến mất trong làn sương bụi.

Bạn đang đọc Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi! (Bản Dịch) của Vô Địch Tái Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dora
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 24
Lượt đọc 1625

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.