Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện

Phiên bản Dịch · 1960 chữ

Một chiều khá oi bức.Cô gái sinh viên năm tư trường đại học bách khoa lê từng bước từng bước khỏi ngôi trường với bộ dạng khá mệt mỏi.Cô gái đó là ai ?Chính là Quỳnh Giao.

Sau vài năm từ khi hắn đi nó đã quen dần,nó ko còn buồn như những ngày đầu nữa.Mặc dù vẫn giữ mối quan hệ khá tốt,liên lạc với nhau thường xuyên.Nhưng nó vẫn cảm thấy có vẻ như có lẽ hắn đã ko còn thích nó nữa rồi.Những lần nhắn tin vội,tắt máy khi đang nói chuyện giữa chừng.Có thể hắn đã có ai đó.Không!!!!Mỗi lần suy nghĩ ấy chợt loé lên đều bị nó phủ định hoàn toàn.Nó tin hắn sẽ ko thế.Nhưng ở đời ai biết trước được điều gì?

Chắc các bạn cũng đang thắc mắc thế còn Tuấn Anh,Hải Yến bây giờ thế nào?Tuấn Anh đã quyết định không theo mẹ sang Mỹ vì cậu đã đỗ vào trường An ninh mà cậu hằng ao ước sẽ được đặt chân đến.Và hiển nhiên cậu sẽ không từ bỏ ước mơ này rồi.Còn Hải Yến kém may mắn hơn nó chỉ đỗ cao đẳng sư phạm.Thực ra nó ko hề thích nghề này,tất cả đều chiều theo ý phụ huynh.Với tính các của nó không biết có xuất hiện thêm nhà trẻ Phương Anh nào không nữa.Mới nghĩ đến đã thấy rùng mình rồi.

Chuyện tình cảm của Tuấn và Hải Yến khá éo le.Với tính cách trầm ấm,hiền lành của cậu cũng không thể nào chiều được tính cách ngang ngược,nóng tính và có phần hơi bị ghê rợn của nhỏ.Một phần cũng do cậu và nhỏ học ở khá xa nhau.Không có thời gian gặp mặt,dần dần cả hai đã ko còn thích đối phương nữa.Có lẽ đến đây ai cũng hiểu được vấn đề mà mình muốn nói là gì rồi nhỉ.Các kết không mấy tốt đẹp đối với cả hai.Nhưng chính các kết ko mấy có hậu đó lại mở ra một cái kết mới cho cả hai.Cậu đã có bạn gái mới và tất nhiên nhỏ cũng thế.

Quay lại với câu chuyện ban nãy.Nó rề ra từng bước mãi mới ra được tới nhà giữ xe bên cạnh trường.Nó leo lên rồi kéo ra đi một mạch.

Về đến nhà nó chui ngay vào nhà tắm rửa sạch sẽ cho thoải mái.Nhìn lên đồng hồ đã 6h30.Đúng là sinh viên ko có sự chăm sóc của mẹ cũng khổ thật chứ,có mỗi ăn thôi mà cũng chả xong.Nó lại vội vàng xách xe tiếp tục lên đường đi tìm cái gì ăn đỡ đói.Đối với một thành phố sa hoa,tấp nập,rộn ràng như Sài Gòn thì 6h30 vẫn rất là sớm.Bỡi lẽ Sài Gòn là thành phố đẹp nhất khi về đêm.Nhưng nó vẫn cảm thấy khá muộn vì ở nhà nó đã quen với việc đi ngủ sớm rồi.Nó tìm đến một tiệm ăn khá nhỏ bên góc thành phố nhộn nhịp này.Ở đây không khí khá yên lặng,cách biệt với cuộc sống xa hoa ầm ĩ ngoài kia.Bởi lẽ đây là quán ăn theo phong cách "Hà Nội không vội được đâu".Nó là khách quen ở đây đơn giản nó là người Hà Nội.

Như mọi ngày nó vẫn gọi món "Canh cua rau đay" và món nem rán kèm theo đậu khuôn chiên.Ăn uống xong xuôi nó nổi hứng đi bộ ngắm Sài Gòn cho vui.Mua một hũ cafe rồi vừa đi vừa nhâm nhi,thật đậm chất Sài Gòn.Đang mơ màng suy nghĩ về hắn thì một cô nàng nào đó vô tình tông phải nó làm đổ hết cả hũ cafe nó đang cầm trên tay,đồng thời rơi luôn cả chiếc ví của nó.Nó cúi đầu xuống nhặt lên thì vô tình va phải cô ả kia.Tính nó vốn nóng,không nhịn được nữa nó vội ngước mặt lên nói với giọng khó chịu :

-Cô có nhìn thấy đường không vậy.Đúng là...

Đang nói nó bỗng im bặt khi nhận ra khuôn mặt ấy.Nó trợn trừng mắt ngạc nhiên tới độ nó cứ tưởng mình đang mơ.Là hắn!Hắn cũng ngạc nhiên ko kém nó.Hắn cười nụ cười vẫn ấm áp như ngày nào.

Quỳnh Giao!chất giọng vẫn trầm ấm không hề thay đổi.

Nó mừng ra mặt đang định nhào đến ôm hắn thì bỗng dưng có một cậu bé chạy đến kéo tay hắn rồi nói :

-Bố Thế Anh!Bo muốn ăn bánh bao.

Giọng nói khá ngọng nghịu có vẻ như cậu bé mới biết nói.Nó lại thêm một lần nữa tròn xoe mắt.Nhưng trái lại với giây phút sung sướng trước đó nó như chết lặng trước câu nói ngô nghê của cậu bé.Nó không nói gì.Cô gái va vào nó ban nãy kéo tay cậu bé rồi mắng :

-Bo con đừng nhõng nhẽo nữa con mà hư là mẹ đánh đấy.

Thêm một lần đau câu nói như cứa vào sâu trong trái tim nó.Đau đấy!!Cậu thấy vẻ mặt của nó vội vàng đính chính :

-Giao thực sự mọi chuyện là....

Không để hắn nói hết câu nó đã chen ngang vào :

-Hoàng Thế Anh.Anh định lừa dối tôi đến bao giờ nữa.Mọi chuyện đã rão rành rành cả rồi ai còn muốn nói gì nữa .Anh thật kinh tởm.

Hắn giữ tay nó rồi nói :

-Giao không phải như em nghĩ đâu!

Nó giựt thật mạnh tay mình ra khỏi tay hắn rồi nói :

-Đủ rồi.Anh đừng nói gì thêm nữa.Chào tôi không làm phiền anh nữa.

Nó chạy thật nhanh ra chỗ đậu xe ban nãy trong tiếng gọi không ngớt của hắn.Có lên xe kéo hết ga làm hắn không thể nào đuổi kịp.

......

Hắn gọi liên tục cho nó nhưng không thể số điện thoại đã thuê bao mặc dù chỉ vài giờ trước nó và hắn vẫn nói chuyện bình thường.Chuyện là hôm nay hắn đã về Việt Nam vì muốn gây sự bất ngờ cho nó.Còn về chuyện vợ và con ban nãy chỉ là hiểu lầm.Cô gái mẹ của cậu nhóc con hắn đó chính là Nguyên Nhi và cậu nhóc cũng chính là con Nhi.ở nước ngoài họ có quan niệm là đứa con sinh ra có một người cha đỡ đầu.Và hắn chính là người cha đỡ đầu của cậu bé Bo.Thế nhưng nó nào có biết đau.Chỉ khổ cho hắn chỉ sợ nó làm chuyện bậy bạ thì khổ.


Mỗi khi buồn nó thường tìm đến những chỗ vắng vẻ ít người qua lại .Nó ngồi suy nghĩ về hắn :"Tên phản bội,tàn nhẫn,đe tiện.không biết xấu hổ".Dù đã là sinh viên đại học sắp ra trường nhưng nó vẫn rất trẻ con.Nó thường tin vào những thứ mình nghe thấy hơn là tận mắt nhận thấy.Và hôm nay không những nó đã nghe thấy và tận mắt nhìn thấy cho nên nó chắc chắn đó chính là sự thật rồi không thể nào khác được.Tính nó vốn ngang bướng không thèm nghe ai giải thích chỉ cần nó thấy đúng là được.Nó đi lang thang cả chục vòng quyanh chiếc ghế đá ở công viên.Đi vài vòng thấy hơi mỏi nó ngồi xuống ghế gục đầu xuống rồi khóc.Nó bắt đầu với cuộc tranh cãi giữa trái tim và lí chí.Đang buồn muốn chết đi sống lại bỗng dưng nghe thấy tiếng con nít rất là quen khiến cho nó phải ngước mặt lên nhìn.

-Ba Minh nhìn xem Bo có giỏi không này.

-Bo của ba giỏi quá.

Nó nhớ ra cậu bé này chẳng phải là con của hắn sao.Cả cô gái kia nữa chẳng phải vợ hắn à.Nó vội quệt nước mắt đi thẳng về phía cô gái lia rồi hỏi :

-Xin lỗi.Chị có phải là vợ của Thế Anh không ạ?

Cả anh chàng kia và và cô gái đó đều nhìn về phía nó.Như nhớ ra điều gì đó cô gái bỗng cười rồi nói :

-Chị là Giao người Yêu của Thế Anh đúng không.Thực ra chị hiểu nhầm anh ấy rồi anh ấy chỉ là cha đở đầu của bé bo nhà em thôi.À mà lúc chị bỏ đi anh ấy lo lắm chị mau gọi không anh ấy lại lo.

Quỳnh Giao lúc này mới vỡ lẽ rằng mình đã trách nhầm hắn cô cảm ơn rồi chạy vụt đi.Nó không quen gọi cho hắn nhưng không bắt máy.Không vì thế mà nản lòng nó gửi tin nhắn mong hắn sẽ nhận được rất ngắn nhưng đủ để hắn hiểu :"em xin lỗi,em sai rồi".Sau một hồi tìm kiếm mãi mà không thấy lo rằng có chuyện chẳng lành xảy ra nó vừa chạy vừa khóc vừa trách mình không tin tưởng hắn khiến hắn phải lo lắng.Sau một hồi chạy không ngừng nó đã bị chật chân,vấp phải cây rồi nó ngã khuỵa xuống.Máu ở chân chảy ra nó càng khóc to hơn không phải vì đau mà vì cảm thấy có lỗi.Nó đấm thật mạnh vào chân rồi hét lên trong đau khổ :

-Đồ vô dụng!Mày đúng là đồ vô dụng mà.

Bỗng dưng có ai đó tiến lại gần nó rồi gọi tên nó :

-Giao!Anh tìm thấy em rồi đừng trốn anh nữa.

Nó mừng rỡ cố gắng đứng dậy nhưng không thể.Hắn lại gần ngồi xống cạnh nó,vẻ mặt vô cùng lo lắng khi nhìn thấy đôi chân đang rỉ máu của nó :

_Giao.Sao thế này?

Nó không nói gì ôm chầm lấy hắn mà khóc.Nó nói trong nước mắt :

_Xin lỗi.Là em sai!!!

Thấy nó như thế hắn không khỏi đau lòng.Ôm chặt lấy nó hắn nói :

-Không em không có lỗi gì cả tất cả là do anh.Anh không nói rõ cho em biết mọi chuyện để em phải buồn.

Hắn từ từ thả nó ra lau nước mắt cho nó rồi nói :

-Giao xinh đẹp của anh không được khóc nữa đâu đấy.Để anh xem vết thương nào.

Nó vội lấy tay che lại rồi nói :

-Không sao đâu.

Hắn nhìn nó rồi quát yêu :

-Còn nói là không sao nữa.Em mà nói nữa là anh đánh đấy.

Nó cười rồi mau chóng thả tay cho hắn kiểm tra vết thương.Băng bó xong xuôi hắn đứng dậy rồi nói :

-Nào leo lên lưng anh cõng.

Nó ngại ngùng nói :

-Thôi không cần đâu em tự đi được.

Hắn nhìn nó lườm một cái cháy cả mắt.Nó cười hiền rồi để im cho hắn cõng.Đi được một đoạn nó ghé vào tai hắn nói thật nhỏ :

-Em yêu anh!!!

Hắn cười rồi giả vờ như không nghe thấy gì hỏi lại :

-Em nói gì anh nghe không rõ.

Nó lại ghé vào tai hắn lần này nói to hơn :

-Em yêu anh!!!

Hắn cười rồi tiếp tục hỏi :

-Có thể nói to hơn được nữa không?

Lần nafy nó nói thật chậm to rõ ràng :

-Thế Anh!!!!Là một thằng hâm!!!!

Hắn ngưng cười mặt méo xệch,hai mắt nhìn chăm chăm vào nó rồi hỏi :

-Em đang đùa đấy à?

Nó cười toe rồi hét lên :

-NHƯNG EM YÊU THẰNG HÂM!!!

Hắn bẹo má nó thật mạnh.Hai ánh mắt nhìn nhau đắm đuối.

Hắn từ từ đặt nó trên ghế đá rồi......chỉ là hôn thôi,sau đó.....là ôm,tiếp theo là màn......bỗng có một ánh đèn lung linh huyền ảo toả ra xung quanh cả hai.Một đội quân múa xuất hiện.Tiết mục múa khá công phu,kết thúc bài hát là tờ giấy có dòng chữ "Marry me?" do hắn cầm.Nó bật khóc nhìn hắn rồi gật đầu.Hắn ôm chầm lấy nó.Nó khóc,những giọt nước mắt hạnh phúc.

------the end------

Bạn đang đọc Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu của nguyen090807
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.