Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận ra ?

Phiên bản Dịch · 1906 chữ

Hắn ngồi mơ màng dưới gốc cây,tựa đầu vào thân cây rồi bắt đầu những suy nghĩ vẩn vơ.Hắn cố kìm nén cảm xúc để ko chạy đến bên nó,kéo tay rồi cướp nó về bên hắn.Từ nhỏ hắn đã bộc lộ rõ tính cách ngang bướng nhưng lại rất giỏi về khoản che dấu cảm xúc.Có lẽ vì hắn đã chịu quá nhiều đau đớn rồi nên cảm xúc từ đó cũng trở nên chai lì.Hắn chưa từng biết thế nào là thích,là mến một người.Nhưng bây giờ hắn đã hiểu như thế nào là thích,nhưng hắn ko dám thể hiện ra bên ngoài vì hắn sợ....

...

Hoàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nó.Hoàng nhìn nó với ánh mắt nồng nhiệt,nó cũng đáp trả ánh mắt đó với đôi mắt dịu dàng đen huyền.Đôi mắt như biết nói,từng cử chỉ hành động làm cho mọi người thêm phần hứng khởi,hò reo cổ vũ.Kể cả cô Mai bà chằng của lớp nó cũng cười tít cả mắt.Hoàng tiến thêm bước nữa làm nó cũng lùi theo,vô tình vấp phải cục đá trong khi đôi bàn tay nhỏ xinh vẫn đang nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của Hoàng.Vô tình nó ngã xuống đồng thời kéo tên Hoàng ngã theo.Và rồi eo chạm eo,mô...

-Thế Anh! Sao lại ngồi đây sao không vào kia chơi cho vui.

Tên Hoàng

Tên Hoàng xuất hiện làm tiêu tan câu chuyện đầy lãng mạn của hắn.Thực sự đầu óc ngỡ như chứa toàn nước đá với cả đá cục của hắn lại có một ngày suy nghĩ ra được một câu chuyện ngôn tình sến rện như trong phim Hàn Xẻng vậy.Nếu không làm tác giả truyện ngôn tình thì thật là đáng tiếc cho một tài năng của nước nhà.Có thể còn nổi tiếng ngang Cố Mạn ấy chứ :)

Mọi suy nghĩ sến súa kia chợt tan biến khi giọng nói của tên Hoàng hóng hớt kia chợt vang lên.Hắn càng khó chịu hơn khi bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia lù lù trước.Dù khó chịu nhưng hắn cũng cố gắng rặn ra vài chữ,tỏ ra lịch nhất có thể :

-Ừm.Không sao.

Hoàng cười tủm tỉm vẻ mặt hớn vô cùng kiểu như vừa thắng trận trở về.Nhìn thấy quân địch bại trận lòng hớn hở vô cùng.Thái độ của Hoàng làm hắn càng khó chịu hơn.Thấy thái độ ko mấy vui vẻ của hắn.Hoàng cố gắng nhịn cười,đưa tay lên che miệng.Cố gắng lấy lại vẻ nghiêm túc nhất có thể.Hoàng hắng giọng lên một tiếng rồi nói :

-Giận anh chuyện ban nãy à?

Hắn quay mặt về phía Hoàng rồi giả vờ ngạc nhiên hỏi lại mặc dù đã hiểu rõ nội dung câu hỏi của Hoàng.

-Chuyện gì cơ??

Hoàng cười đầy ẩn ý rồi nói :

-Anh chị mượn Giao thôi.Anh không có ý gì đâu.Thật đấy.

Hắn nhếch môi cười nhạt một cái rồi nói một cách thản nhiên như thể hắn không hiểu cậu ta đang nói gì.Và tất cả những gì Hoàng vừa nói không hề liên quan tới hắn ta vậy.Hắn đưa tay nhặt chiếc lá úa vàng đang nằm trên thảm cỏ xanh ngắt rồi lạnh lùng nói :

-Chuyện đó có liên quan tới em sao?

Hoàng nhìn chăm chăm vàng hắn rồi hỏi với giọng điệu đầy nghiêm túc :

-Cứ cho là chuyện đó không liên quan tới em đi.Vậy sao lúc anh hát cùng Giao em lại bỏ đi ra đây?

Hắn thở dài một tiếng rồi đáp gọn lỏn :

-Không thích ồn ào.

Hoàng cau mày khó hiểu rồi lại tiếp tục hỏi dồn:

-Thế còn lần anh dạy hát cho Giao em lại có thái độ.hành động khó chịu.Dò xét anh với Giao là cớ làm sao?

Hắn nghiến răng trèo trẹo tỏ thái tộ khó chịu ra mặt.Đôi mắt gườm gườm nhìn Hoàng rồi phang một tràng :

-Chuyện của tôi có liên quan tới anh sao.Tôi xin nhắc lại tôi không hề thích Giao.Tại sao cứ thích gây chuyện,sao tính tình anh giống con gái vậy?

Thấy hắn có vẻ bực mình,Hoàng khoái trí ôm bụng cười lớn,rồi vừa cười vừa nói như thằng giở :

-Tính tình em như vậy chắc chẳng có bạn gái đâu nhỉ?

Hắn nhìn Hoàng với ánh mắt mang đầy dấu hỏi chấm.Vừa mới chửi nhau xong mà lại cười hỏi han ngay được đúng là triệu chứng lâm sàng của những đứa bị rối loạn giây thần kinh đây rồi.Thấy ánh mắt khó hiểu đang nhìn Hoàng.Cậu ta vội ngậm mồm lại có gắng giải thích:

-Này anh rất bình thường đấy nhé.Ban nãy chỉ là anh đang thử em thôi.Mà này em có bạn trai chưa?

Dù không hề muốn nói chuyện với Hoàng nhưng hắn vẫn trả lời vô cùng nhanh gọn :

-Chờ.....Chưa nói hết câu hắn mới ngẫm nghĩ lại câu hỏi của Hoàng :"Bạn trai???có mà điên à"

Hắn nhìn chăm chăm vào Hoàng với ánh mắt sáng rực với những tia máu đỏ ai nhìn vào cũng thấy vô cùng đáng sợ :

-Anh nói gì cơ?ĐIÊN?

Hoàng bỗng dưng im bặt,nụ cười vụt tắt.Tiếng thở dài thườn thườn cùng với khôn mặt ủ rũ như vừa bị ai đánh :

-Thật ra thì anh không hề thích con gái.Nên em yên tâm anh sẽ không cướp Giao của em đâu.Giao là mội cô gái tốt nếu em thật sự thích nó.Hãy đối xử thật tốt với nó khi có cơ hội.Nếu anh là một đứa con trai chắc chắn anh sẽ thích Giao.Nhưng nó lại có lẽ thích em mất rồi.Hãy xem xét một cách nghiêm túc câu nói này của anh,thực sự anh rất mong hai đứa đến với nhau.

Nói rồi Hoàng đứng dậy đi.Hắn vội vàng nói với theo :

-Cảm ơn!!Em không hề kì thị giới tính thứ ba.Xin lỗi vì ban nãy lỡ lời.

Hoàng quay phắt người lại rồi nói :

-Cảm ơn em nhưng thực sự anh không hề thuộc giới tính thứ ba.Anh làm vậy chỉ để em nhận ra tình cảm của mình.Em không giận anh chứ.

Đáp lại Hàng với một nụ cười không được vui vẻ cho lắm.Nhưng trong lòng lúc này đang vô cùng rạo rực,mọi tức giận bứt rứt trong người biến đâu mất cả.Hắn hít một hơi dài nhẹ nhõm rồi trả lời câu hỏi của Hoàng :

-Anh đúng là đàn bà mà.Dù sao cũng cảm ơn anh vì tất cả.

[...]

Thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh những ngày thi cử căng thẳng cuối học kì cuối cùng đã trôi qua trôi qua thật nhanh chóng.Là một bí thư đoàn nó mang một trọng trách vô cùng quan trọng đó chính là họp họp họp.Thảo luận tìm ra giải pháp đúng đắn,đường lối hoàn hảo nhất cho buổi tổng duyệt văn nghệ sắp tới nghe cũng oai chứ nhể.Điều đáng nói ở đây là ngày nào cô nàng cũng phải mặt đối mặt với cậu Hội trưởng hội học sinh điển trai của trường.Mà người ta hay bảo thường thường thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.Còn có chuyện này xảy ra không thì thật sự tôi không dám khẳng định.

Nói chung là trong thời gian thi cử xong chúng nó đa số đều đi xoã sả street,một số ít thì bận rộn họp hành ở trường,số còn lại ru rú ở nhà.Hắn thì rơi vào trường hợp thứ 3,chẳng hiểu vì sao dạo này hắn lười đi chơi hẳn,ai rủ cũng đều từ chôi cả.Có lẽ là do thói quen đi tập văn nghệ bỏ bê ăn chơi nên lâu dần không còn hứng thú nữa.Hay là lại có thú vui bệnh hoạn nào khác ¿ :»

[...]

Hề.Cuối cùng thì cũng đến tháng,ấy không ý tôi là tháng diễn văn nghệ kìa.Mặt đứa nào đứa nấy cũng mệt mỏi cho dù đã được hưởng thụ hẳn một tuần ăn chơi xa đoạ.Vậy mà mặt mũi đồng chí nào cũng đen ngòm cứ như bị bỏ đói vậy.

Thằng Hùng cười hôhố chỉ thẳng vào mặt cái Yến rồi nói :

-Nhìn cặp mắt của mày...(ngập ngừng) tao cứ ngỡ như là...(ngập ngừng lần 2)...mày vừa úp mặt mày vào đít nồi vậy...đen quá thâm .Hôhô.

Nhỏ Yến nhà ta tức điên lên xách quần rượt thằng hùng chạy khắp nhà.Vừa chạy vừa rống như vừa bị cắt tiết :

-BÀ GIẾT MÀY!!!!!!!

Nó chán nản nhìn hai đứa hâm đang rượt nhau.Ngán ngẩm lắc đầu rồi nói :

-THÔI!!!Tập chung tập lại lần cuối đi mai thi rồi.

Hắn nhìn nó với ánh mắt đắm đuối làm nó cảm thấy khó chịu,liếc một cái lác cả mắt.Hôm nay tổng duyệt nên không có Hoàng và Minh nữa cả bọn phải tự tập lấy.Nghe bảo khi nào diễn thì Hoàng với Minh mới đến.Hôm này cả bọn phải tập đi tập lại nhuyễn đến không thể nào nhuyễn hơn.Sau 4 tiếng tập luyện trời đã nhá nhem tối tất cả mới được về.Cái Yến chạy lại chỗ nó đang ngồi xỏ dép nói nho nhỏ vào tai nó :

-Tao về trước có chuyện.Xí mày đi về sau nhé.

Thấy thái độ kì lạ của Yến nó trau mày hỏi lại :

-Mày ăn phải gì à?Nhà tao về cùng đường với mày mà,bây giờ tao cũng cũng về đây trước với trả sau cái gì?

Yến cười toe toét đưa tay vẫy vẫy chào nó rồi nói :

-Tao có chuyện giờ phải đi tao không có về nhà.

Nó nhăn nhó chưa mang xong đôi giày đã co chân nhảy cẫng miệng ú ớ không nói nên lời :

-ớ con kia......

Chưa kịp để nó nói hết câu Hải Yến đã biến mất dạng từ lúc nào.Nó bơ vơ cuốc bộ về nhà trong cái nóng của những ngày đầu hè thật chán nản.Chưa đi được bao xa bỗng có tiếng còi loạn xạ sau lưng làm nó giật mình xuýt thì ngã cả ra đường.Miệng làu bàu nguyền rủa cái đứa vừa làm cho nó một pha thót cả tim.Nó quay phắt người lại làm một tràng :

-Thần kinh hay......sau khi nhìn rõ bộ mặt đẹp trai lai béc của ai kia.Nó chẳng nói chẳng rằng như chưa nhìn thấy gì cả.

Hắn bước xuống dựng chiếc Sh sang lề đường rồi chạy đến kéo tay nó rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng nói :

-Bạn diễn.Tôi có thể mời cậu một bữa tối được không?

Nó im lặng chẳng nói chẳng rằng,giằng vội tay mình ra khỏi tay hắn.Rồi lại đi tiếp,thấy thái độ không mấy vui vẻ của nó hắn cố chạy theo giữ lấy cổ tay nó rồi vẫn giọng nói nhỏ nhẹ ban nãy :

-Cậu thật mất lịch sự.

Giờ thì nó cảm thấy tức giận thật sự rồi đấy.Nó nhìn thẳng vào mắt hắn rồi gằn lên từng chữ :

-THẢ RA MAU!!!!

Nó giằng tay ra hắn thì lại cố giữ lại.Cứ thế cho đến khi có một thứ gì đó rơi ra từ túi áo hắn.Hắn vội vàng cúi xuống nhặt thì lúc đó nó mới nhìn ra đó là thứ gì.Nó không thể kìm chế được nữa hai mắt trừng trừng nhìn hắn rồi hét lên giận dữ :

-TẠI SAO CẬU CÓ THỨ ĐÓ.

Bạn đang đọc Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu của nguyen090807
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.