Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng Âm Nhạc...

931 chữ

Có nằm mơ Hạ Vi cũng không ngờ, bây giờ tên phiền phức này lại đeo nó tới tận đây. Nó không muốn ngồi kế Quốc Anh 1 giây 1 phút nào hết, vội xin cô đi vệ sinh 1 chút. Nói là 1 chút nhưng hình như là cả buổi. Hạ Vi như người mất hồn, đứng ngẩn ngơ trong nhà vệ sinh, liên tưởng lại cảnh tượng bị Quốc Anh kè kè theo mọi lúc mọi nơi thì không khỏi rùng mình. Ráng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Trống đánh vào tiết 1...nó vẫn đứng đó. Trống đánh vào tiết 2...nó vẫn đứng đó. Trống đánh ra chơi...nó không đứng đó mà...nó ngồi đó luôn rồi. Hồn nó bây giờ đã treo ngược cành cây, không để ý đến giờ giấc. Bỗng có 1 bàn tay đập lên vai nó, làm nó giật mình. Ngẩng mặt lên nhìn, là Khả Nguyên. Hắn nắm tay lôi Hạ Vi ra khỏi nhà vệ sinh. Vi bất ngờ hỏi: "Làm gì vậy?" "Nhà vệ sinh nữ" Vi chợt hiểu ra.

"Nhưng kéo tôi ra đây làm gì?" "Cậu muốn cúp tiết?" "Liên quan gì tới..." - Vi đang nói đột nhiên ngừng lại, co giò thẳng cẳng chạy lên cầu thang. Vì Khả Nguyên đang nắm tay nó, mà lực nắm lại hơi chặt nên cũng bị kéo theo luôn.(Chị Vi khỏe quá ta :">). Hai người chạy thục mạng, đền một căn phòng, nó vội khóa cửa lại. Hạ Vi thở hồng hộc. Quay sang Nguyên, ngơ ngác hỏi: "Sao cậu chạy theo tôi?" (Đã nói là chị Vi là đệ nhất đãng trí mà lại) "Là ai kéo tôi? Mà tại sao phải trốn?" "Hạ Vi! Hạ Vi!..." - Tiếng Quốc Anh ở phía xa xa. Nó hất mặt về phía cửa, ý bảo là đang trốn Quốc Anh. "Tôi có chuyện thắc mắc" - Nguyên lên tiếng. "Nói!" "Hình như cậu sợ Quốc Anh" "Phải. Sợ. Rất sợ. Rất rất sợ" "Why?" "Cậu chưa chứng kiến cảnh cậu ấy mặt dày đâu. Tôi cứ nghi là cậu ấy có bà con với dòng họ nhà đĩa hay sao ý. Đeo vậy mà không biết mệt luôn chứ. Tôi là tôi mệt mỏi lắm lắm lắm luôn" Nói rồi nó vặn nắm cửa. Cảm giác thứ nhất: cứng ngắc. Vặn lại lần nữa. Cảm giác thứ hai: cứng ngắc. Nó hốt hoảng quay sang Nguyên: "Cửa khóa ngoài rồi. Làm sao đây?" "Tránh sang một bên!" Nó liền đứng nép vào 1 góc tường. Khả Nguyên hết dùng tay đập rồi dùng chân đá, mặc dù đã dùng sức rất mạnh nhưng cửa vẫn không động đậy. Bình tĩnh lại, nó hét lên: "CÓ AI Ở NGOÀI ĐÓ KHÔNG? LÀM ƠN MỞ CỬA ĐI! TRONG ĐÂY CÓ NGƯỜI"

]

Nguyên nhìn xung quanh 1 lúc rồi lên tiếng: "Phòng này là phòng nhạc. Tường cách âm ở đây rất dày. Có la đứt hơi cũng không ai nghe đâu" Hạ Vi hơi hoang mang: "Vậy giờ tính sao đây? Đợi có người tới mở cửa?" "Ờ" - Vẻ mặt không chút lo lắng. "Hức! Sao cuộc đời tôi đen đủi vậy nè? Tự nhiên vô trúng phòng nhạc làm chi..." "Tại cậu chứ ai. Tôi còn chưa trách mà cậu đã than thở rồi" "Cậu xem cậu kìa! Có biết sợ là gì đâu mà so sánh với tôi" "Hoàn cảnh này rồi mà vẫn còn hung dữ?" Hạ Vi đành ngậm miệng lại. Sau đó, cả căn phòng tối đen như mực. Có ai đó đã tắt điện. "Aaaaa! Tình hình gì đây? Ông trời rõ ràng là muốn triệt đường sống của tôi" "Im lặng đi! Ồn ào quá!" "Bây giờ...làm gì đây?" "Tùy cậu" Hạ Vi ngồi thụp xuống bờ tường lạnh lẽo. Đôi mắt nó lim dim, phảng phất một nỗi buồn bã. "Này!" - Nguyên kêu nó. "Hở?" Hắn ngồi xuống bên cạnh nó, hỏi bâng quơ: "Cậu sợ bóng tối không?" "Không hề" "Ma?" "Cũng không" "Cũng không?" "Ừ" Một lúc sau, Vi lại mở miệng: "Thực ra...Tôi thấy hối hận khi lúc nãy trốn Quốc Anh" Nguyên im lặng, chờ đợi. "Nếu không trốn thì tôi đã chẳng vào căn phòng mà tôi không dám bước chân vào lần thứ 2" "Nói tiếp!" "Tôi rất sợ, rất sợ phòng nhạc" - Vi nói nhỏ như muỗi kêu. "Hahaha..." - Nguyên bật cười thành tiếng. Tên hách dịch này...đang cười nhạo nó? "Cậu cười cái gì?" - Hạ Vi gắt lên. "Một chứng sợ kỳ lạ của người kỳ lạ" "Cậu biết gì mà nói vậy. Chuyện gì cũng đều có lý do của nó. Thôi thôi...Không nói chuyện với khúc gỗ như cậu" Khả Nguyên: "..." "Haiz~ Chẳng lẽ phải ngồi đây đợi tới sáng mai. Cậu..." - Vi đang than thì có một sức nặng tỳ trên vai nó. Khả Nguyên ngủ rồi. Còn vai nó bây giờ cũng trở thành gối nằm. Nó đẩy cái đầu to bự của Nguyên ra khỏi nhưng chưa đầy 3 giây sau hắn lại gục trên cái gối lý tưởng này. Hạ Vi lắc đầu ngán ngẩm rồi cũng chìm luôn vào giấc ngủ. Một lúc lâu sau, cũng khoảng nửa tiếng, nó mở mắt, bao trùm vẫn là một mảng tối. Cảm giác bờ vai trống tênh, nó gọi: "Khả Nguyên! Khả Nguyên!" Trả lời nó là khoảng không yên lặng. "Khả Nguyên à! Cậu ở đâu vậy?" - Giọng nó trở nên run run. Vẫn không có tiếng đáp lại...

Bạn đang đọc Đồ Hách Dịch! Đừng Hòng Mà Yêu Tôi! của Linh Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.