Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đeo Bám Không Mệt Mỏi...

898 chữ

6.30 am... Chàng bạch mã hoàng tử từ từ tiến đến gần cô công chúa đang nằm trong giấc ngủ, chàng nhẹ đặt tay lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khuôn mặt chàng dần dần hạ xuống... "Ôi! Hoàng tử..."

"Chát" - 1 tiếng động lạ vang lên kèm theo tiếng la: "6h30 rồi dậy đi cô công chúa ngủ trong rừng à! Coi chừng trễ học đấy!" Hạ Vi lồm cồm ngồi dậy, tay ôm bên má vừa bị "hoàng tử" tát, bực dọc nói: "Kêu người ta dậy có cần phải tát mạnh vậy không? Quân ác độc!" Chị Hằng thản nhiên đáp: "Cần chứ. Nãy giờ tao kêu muốn rát cổ họng mà mày có nghe đâu. Suýt chút nữa là bị mày cướp đi "first kiss" của tao rồi. Có đúng không? Hả? Công chúa!" "Hừ...Bạo lực vừa phải thôi chứ".

Vô tới lớp, nó ngồi gục luôn xuống bàn đánh 1 giấc. Thường ngày thì nó ăn no ngủ kỹ lắm, không có chuyện ngủ trong lớp đâu nhá! Chỉ tại cái thằng cha hách dịch kia, hôm qua bắt nó lên phòng Hội trưởng viết tận 50 bản kiểm điểm, làm tay nó đau nhứt đến thấu xương, nên nó...không ngủ được. Mãi đến 3h sáng nó mới có thể chợp mắt. Còn mơ thấy hoàng tử nữa chứ, không gặp ác mộng là may cho nó lắm rồi. Hoàng Khả Nguyên! Tên chết tiệt kia! Ta hận nhà ngươi! Một lát sau, tuy nó đang ngủ nhưng vẫn loáng thoáng nghe được câu chuyện mà mọi người đang ồn ào trong lớp, to miệng nhất là mấy đứa "hám giai". Đại khái câu chuyện là: Có 1 hot boy chuyển vào trường này và sẽ ở trong lớp nó - 11A1. Haiz~ Cái tụi này lại rỗi hơi nữa rồi. Một lát sau nữa, cả lớp ầm ầm lên. Hình như là nhân vật chính xuất hiện. "Hức! Ta khinh bọn mi. Hôm qua ta cũng chuyển trường có đứa nào đếm xỉa tới" - Nó rủa thầm, chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn dung mạo người đó ra sao. Mãi cho đến khi...

]

"Mình là Trương Quốc Anh...Các bạn gọi mình là anh thôi được rồi!" Mọi người cười rộ lên. Khoan đã! Cái tên này...Cái cách nói chuyện này...Hạ Vi liền bật dậy như lò xo, hoảng hốt nhìn người vừa mới giới thiệu xong. Trời ơi! Cuộc đời tươi sáng của nó đi tong rồi! Quốc Anh nở một nụ cười làm cho bao trái tim rụng rời, rồi đi xuống chỗ nó. Bàn tay vuốt ve những lọn tóc của nó sau đó cầm lên ngửi, cất giọng mê hoặc: "Chúng ta có duyên ha? Trần Thanh Hạ Vi!" Mọi người trong lớp nín thở nhìn 1 loạt hành động "lạ" cùa Anh nhưng mắt cũng không quên theo dõi diễn biến (nhiều chuyện một cách bá đạo) : Hạ Vi miệng run lập cập nói: "Cái...cái...tên...biến thái...bệnh hoạn...nhà ngươi...sao...sao lại...vô đây vậy hả?" "Cậu biết chuyển trường còn tớ thì không sao?" Vi hất bàn tay đang cầm tóc nó ra, cảnh cáo: "Cậu...cậu ra khỏi đây mau lên! Chuyển lớp hoặc chuyển trường...Không! Tốt nhất là chuyển trường, chuyển ra xa thật xa, càng xa càng tốt. Không có duyên gì sất" "Đồ ngốc! Tưởng là có duyên thật sao?" "Không! Không đời nào! Là tên biến thái cậu cố ý chuyển vào đây. Nên cậu đi đi!" Nhưng Quốc Anh giả vờ như không nghe thấy, quay qua nói với Kim Nhã: "Cậu xuống bàn tư ngồi với Khả Nguyên nhé!" Kim Nhã lo lắng nhìn khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ của Nguyên, ậm ờ hồi lâu rồi cũng làm theo. Quốc Anh liền vào ngay chỗ kế nó, ngồi xuống. Hạ Vi la làng lên: "Cậu ra chỗ khác ngồi đi! Trong lớp còn nhiều chỗ kìa!" Anh ngước lên nhìn cô Thủy, hỏi: "Em ngồi chỗ này được không cô?" Nó dùng đôi mắt cầu xin hướng về phía cô, nhưng hình như cô không thấu được nỗi khổ của nó, gật đầu: "Ờ...Được" Huhuhu! Thảm quá đi chúa ơi! Con đã mong người cho con tai qua nạn khỏi rồi mà sao hết chuyện này đến chuyện kia đều kinh khủng như nhau vậy? Nó muốn khóc lắm nhưng nước mắt vô tình với nó quá, chẳng chịu rơi xuống giọt nào... (Để t/g tóm tắt lại nhé: Quốc Anh và Hạ Vi là bạn học cùng lớp hồi ở trường cũ, cậu ấy lúc nào cũng đeo Hạ Vi dai như đỉa đói, không chịu buông. Vi đã dùng mọi cách để cắt cậu ta ra khỏi người mình, đuổi thì như đuổi tà, ấy thế mà vẫn không được, dùng vũ lực thì không hiệu quả với cái cây cao 1m78 kia, mắng chửi thì cậu ta mặt dày không nghe. Hạ Vi chẳng hiểu nỗi lý do gì mà Quốc Anh lại đeo nó nguyên 1 năm trời, lúc nào nó cũng như thiếu không khí để hít thở vì Anh tối ngày sáng đêm hễ mà nó vô trường một cái là dính chặt như sam, làm nó rất rất mệt mỏi. Đến nỗi mà khi chuyển trường, thay vì buồn khi phải xa bạn xa bè ngược lại nó lại cảm thấy...nhẹ nhõm)

Bạn đang đọc Đồ Hách Dịch! Đừng Hòng Mà Yêu Tôi! của Linh Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.