Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị Hạ Vi Ra Tay Thổi Bay Tin Đồn...

644 chữ

Hạ Vi bây giờ thật sự, thật sự rất khó chịu. Nó bí quá đành hỏi cô bạn kế bên: "Kim Nhã này! Có chuyện gì vậy?"

Kim Nhã chẳng nói chẳng rành giơ chiếc điện thoại ra trước mặt nó. Nó hơi khó hiểu nhưng cũng nhìn vào, là 1 bức ảnh. Nó giật bắn mình khi nhận dạng được người trong ảnh, hỏi: "Sao...Sao lại?" "Là có người chụp lại được rồi phát tán ra khắp trường đấy" Vi cười khổ, trong ảnh là một người con trai nắm lấy cánh tay một người con gái, 2 người đứng ở giữa 1 đám đông. Vâng! Người con trai đó chính là thằng cha hách dịch kia, còn người con gái đó chính là...nó. Còn cái đám đông đó là học sinh loi choi ở cái trường này và người chụp ảnh chắc chắn, chắc chắn là...là cái đứa...ăn no rửng mỡ ở không, suốt ngày đi long nhong lo chuyện bao đồng của người ta. Vâng! Và cái ảnh đó được trích từ cảnh thằng cha hách dịch đó lấy nó làm bia đỡ đạn. Hơ! Hèn gì mà từ khi bước chân vô trường rồi tới lớp ai cũng nhìn nó trân trân như là thú lạ ngoài hành tinh xa xôi nào đó ghé xuống thăm người Trái Đất vậy. Nó là nó rất rất là ghét, ghét ơi là ghét cái cảm giác bị coi là khác biệt này. Nó đang trong tình trạng luống cuống như thế còn hắn thì sao? Hắn đang nhởn nhơ ngoài vòng Pháp luật. Xem kìa, xem kìa, tính gây án rồi giả nai mình ngây thơ vô (số) tội đây mà. Cái bản mặt vốn khó ưa nay còn làm bộ thản nhiên khiến Vi muốn xé rách cái mặt đẹp trai kia ra ngay lập tức mà không thương tiếc. Không nhịn được nữa, nó nhảy xổng tới ngay chỗ của hắn, la lên:

]

"Nè! Giải thích gì đi chứ! Bộ tính giết người rồi bỏ chạy hả?" Nhưng, hắn vẫn làm ngơ: "Thứ nhất: Tôi không có giết người. Thứ hai: Tôi đâu bỏ chạy, ngồi sờ sờ đây nè. Thứ ba: Sao tôi phải tốn thời gian vàng ngọc của mình làm chuyện vô nghĩa đó chứ?" Chảnh...Rõ là chảnh vô đối mà. Tức quá! Nó tức quá, nhìn cái lớp ồn ào đang chỉ ra nói vào lại còn thằng cha này nữa chứ, nó hét lên: "IM HẾT GIÙM CÁI ĐI!!!". Cả lớp liền im lặng ngay, nó lại cất giọng, cái giọng nghe rất ư là "dịu dàng": "Bộ mấy người rãnh rang lắm hay sao mà tối ngày ăn cơm nhà lo chuyện hàng xóm vậy? Ông bà cha mẹ cô dì chú bác cậu mợ anh chị em gì của mình không lo đi. Còn không thì mần ơn mần phước làm mấy việc có ích cho xã hội một chút, nhe!" - Nó nói một hơi dài đến nỗi trong lồng ngực không còn chút oxi nào, hít lấy hít để bầu không khí, nó cảnh cáo: "Đề nghị mọi người đừng bàn tán về chuyện này nữa nha. Cám ơn nhiều!" Cả lớp (luôn hắn) từ nãy đến giờ vẫn đơ như cây cơ luôn. Con gái gì mà hung dữ kinh dị hợm vậy trời. Còn Hạ Vi, sau khi nói xong thì đi về chỗ ngồi luôn, vừa vặn trống vang lên báo hiệu cho tiết học đầu tiên. Nó tự thấy tài nghệ chửi lộn của mình được nâng lên một bậc rồi. Hắc hắc...Chẳng ai dám hó hé một lời nào. Rồi, Vi bắt đầu một tiết học trong niềm vui sướng và nhẹ nhõm. Nhưng, nó đâu biết rằng. Cái trường này ai ai cũng đều biết tin đồn đó, không chỉ riêng lớp nó đâu...

Bạn đang đọc Đồ Hách Dịch! Đừng Hòng Mà Yêu Tôi! của Linh Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.