Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút thưởng và Thương thành

Phiên bản Dịch · 1941 chữ

Người dịch: Min_4ever

Nhà: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH

Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.com

-------------------

Ánh mắt Lục Châu lướt qua người bọn họ. Ban nãy bị hắn đánh một chưởng, bọn họ rất đau đớn.

Muốn đứng lên cũng thấy gian nan.

Tiểu Diên Nhi cực kỳ hiểu chuyện, nàng chạy tới đỡ Lục Châu, khi Lục Châu đứng vững nàng mới nép qua một bên.

Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không nhìn bọn họ mà đi đến bên rìa lương đình đứng nhìn dãy núi phía xa.

Sương mù trôi nổi lượn lờ trong không trung.

Không có tầng bình chướng, Kim Đình Sơn mang thêm chút sắc thái thần bí.

“Lão tam.”

“Có đồ nhi.” Đoan Mộc Sinh run lên, đầu cúi thấp.

“Ngươi xếp hạng bao nhiêu trên Hắc Bảng?”

“Chuyện này… đồ nhi xếp hạng mười tám.”

“Còn lão tứ?”

“Đồ nhi… không bằng sư huynh, xếp hạng hai mươi lăm.”

Chiêu Nguyệt không đợi sư phụ mở lời đã đáp. “Đồ nhi may mắn được xếp hạng hai mươi tám.”

“May mắn?”

Giọng Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Đúng là đồ nhi ngoan của vi sư… Từ khi nào mà chuyện có mặt trên Hắc Bảng lại đáng khoe khoang như vậy? Mặt mũi của vi sư đều bị các ngươi làm mất hết!”

“Đồ nhi biết sai!” Trong lòng Chiêu Nguyệt run lên.

Mới giáo huấn được hai câu, Lục Châu chợt nhớ tới lời Tiểu Diên Nhi, chẳng phải chính mình đang đứng đầu Hắc Bảng hay sao? Mặt mũi mình bị mình đánh mất trước tiên chứ ai…

Xấu hổ.

Mặc kệ, đâm lao đành phải theo lao.

“Nếu đã biết sai… thì phải sửa đổi.” Lục Châu thản nhiên nói.

Sửa đổi?

Sửa như thế nào?

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ tự nhận mình đều đi theo con đường của sư phụ, tất cả phong cách hành sự của họ đều là học của sư phụ chứ đâu!

“Từ nay về sau, các ngươi không được tiếp tục làm việc ác nữa. Các ngươi có làm được hay không?” Lục Châu gằn từng chữ.

Ba người sửng sốt.

Bọn họ nhìn sư phụ mình bằng vẻ không thể hiểu nổi.

Nhưng cả đám vẫn trăm miệng một lời đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

Lương đình lại rơi vào yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Lục Châu nhìn phong cảnh phía xa, thở dài nói: “Cái sai lớn nhất đời vi sư là chỉ dạy các ngươi tu hành mà không dạy cách làm người.”

“Vi sư sai nên mới dạy ra đám nghiệt đồ đại nghịch bất đạo như các ngươi!”

Không cần nói tới hành vi của bọn họ trong tu chân giới, chỉ nói riêng việc họ ngỗ nghịch sư phụ, có lòng phản bội thì đã là đại nghịch bất đạo.

Bốn người không ai dám lên tiếng.

Ai dám nói sư phụ sai chứ?

“Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân.”

“Có đồ nhi.” Hai người đồng thời đáp.

“Hôm nay bình chướng Kim Đình Sơn đã bị phá, vi sư phạt các ngươi phải chữa trị bình chướng, không được rời khỏi Kim Đình Sơn nửa bước. Khi nào chữa trị hoàn thành, vi sư tha cho các ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.

Cấm túc chẳng khác nào trói buộc tự do của bọn hắn, chữa trị bình chướng không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều, không mất tám năm mười năm là không xong. Kiểu trừng phạt này xem như hợp lý.

So với việc giết bọn hắn thì tốt hơn nhiều.

Hai người đều vui mừng quá đỗi.

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!”

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt. “Chiêu Nguyệt.”

“Có đồ nhi.”

“Tam sư huynh và tứ sư huynh của ngươi phải ở lại trên núi, cho nên… vi sư phạt ngươi xuống núi chuộc tội. Ngươi có ý kiến gì không?”

Chuộc tội?

Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt phủ phục trên đất, thấp giọng nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, không dám có bất kỳ ý kiến gì. Chỉ là…”

“Nói.”

“Đồ nhi không biết phải chuộc tội như thế nào?”

Lục Châu lắc đầu.

Những ác đồ này quanh năm đi theo Cơ Thiên Đạo nên đã bị lão ma đầu phá huỷ tam quan hoàn toàn, mất đi năng lực phán đoán đúng sai.

Lục Châu không lập tức mở miệng nói chuyện mà xoay người lại, bước ngang qua người bọn hắn.

Trên người Lục Châu không có khí tức ba động nhưng vẫn làm cho ba tên ác đồ run rẩy một trận.

“Diên Nhi, ngươi nói xem, cái gì là thiện, cái gì là ác?” Lục Châu lạnh nhạt nói.

Tiểu Diên Nhi giật mình, chắp tay nói: “Lợi người là thiện, hại người là ác?”

Đây cũng là thuyết pháp nàng vừa nghĩ ra, nhưng cũng không biết điều này có đúng không.

Nghe câu trả lời của nàng, Lục Châu lắc đầu. “Lão tam, ngươi nói đi.”

Đoan Mộc Sinh cúi đầu nói: “Làm việc thiện tích đức là thiện, giết người đốt nhà cướp của là ác?”

Lục Châu lại lắc đầu.

“Lão tứ.”

Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân hồi đáp. “Vì nước vì dân là thiện, nối giáo cho giặc là ác?”

Lục Châu vẫn lắc đầu.

Câu trả lời của bọn họ quá mức dối trá.

Đó không phải là đáp án hắn muốn.

Thấy sư phụ không ngừng lắc đầu, vẻ mặt bốn người đều tràn đầy nghi hoặc.

Lục Châu chắp tay nói: “Người sống một đời, không nhất định phải làm việc thiện để tích đức hay vì nước vì dân… Không cần phải làm hài lòng người khác, chỉ cần không thẹn với lương tâm.”

Bốn người ngẩng đầu.

Ánh mắt phức tạp nhìn sư phụ.

Bọn họ đột nhiên cảm giác được sư phụ bây giờ rất khác so với trước kia.

Một tháng trước sư phụ còn nói, bất kể là ai, thấy không vừa mắt thì cứ giết…

Mà hôm nay, người lại nói ra những lời khiến người khác không thể không kinh ngạc.

“Không thẹn với lương tâm… đồ nhi hiểu rồi. Đồ nhi nhất định sẽ giết sạch đám người đã nhục mạ sư phụ…” Chiêu Nguyệt cắn răng nói.

“…”

Đúng là tốn công vô ích mà!

Lục Châu dở khóc dở cười.

“Thôi, ngươi cũng ở lại trên núi đi, cùng các sư huynh chịu phạt.” Lục Châu lắc đầu.

Chiêu Nguyệt giật mình nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”

Dù sao ba tên ác đồ này đã đi theo Cơ Thiên Đạo quá lâu.

Thể xác, tinh thần và tam quan đều đã có nhận thức thâm căn cố đế, không thể chỉ vì vài ba câu nói của hắn mà thay đổi được.

Hở ra một chút là đòi giết người, để nàng xuống núi thì nguy.

Trước mắt tu vi Lục Châu vẫn còn rất thấp, nguy cơ còn đó.

Còn có một đám ác đồ phản bội sư môn vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.

Lục Châu lại liếc nhìn bọn hắn.

Độ trung thành đã tăng lên thành 50%, 45%, 52%.

Ba tên ác đồ này thật là ngoan cố.

Vấn đề tư duy thiện ác trong lúc nhất thời không giải quyết được, nhưng độ trung thành của bọn hắn nhất định phải tăng lên trên 60%.

Có vẻ như hình phạt này vẫn còn chưa đủ.

Lục Châu chậm rãi xoay người về lại lương đình rồi ngồi xếp bằng.

“Từ hôm nay trở đi, vi sư mặc kệ trước kia các ngươi đã từng làm gì, ta sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ… Nhưng nếu sau này lại tái phạm, bất trung bất nghĩa, ngỗ nghịch ta, vi sư quyết không khoan dung lần nữa.”

Lần này đến cả Tiểu Diên Nhi cũng quỳ xuống.

Nàng không dám nói một lời.

Độ trung thành của ba tên ác đồ quả nhiên tăng 5%.

Đã dùng roi quất thì phải đưa cà rốt ra.

“Các ngươi là đồ đệ của bản toạ, là người của Kim Đình Sơn, bản toạ sẽ che chở cho các ngươi…”

Độ trung thành lần này tăng thêm tận 10%, của Tiểu Diên Nhi tăng 2%.

Lục Châu âm thầm gật đầu, cái danh che chở này đã đề cao không ít lòng trung thành của bọn họ.

Trong thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, danh môn chính đạo tuy nhiều nhưng bọn tiểu nhân âm hiểm cũng không ít. Thế đạo gian nan, lòng người hiểm ác, đáng sợ nhất không phải chân tiểu nhân mà là giả thiện nhân. Trong tu chân giới, ngươi lừa thì ta gạt, lục đục với nhau suốt ngày, có một chỗ để nương thân chính là điều may mắn trong cuộc đời người đó.

Ban đầu khi bọn họ lên núi bái sư cũng đều chỉ mong như vậy mà thôi…

[Ting — Hoàn thành nhiệm vụ trừng trị ba tên ác đồ, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Tiếng Hệ thống vang lên nhắc nhở.

Lục Châu lạnh nhạt nói. “Lui ra đi.”

“Đồ nhi cáo lui.”

Bốn người đều rời khỏi lương đình.

Trong nội tâm mặc dù có bất an lo lắng, nhưng phần nhiều là kinh ngạc và khó hiểu.

Nhất là ba tên ác đồ, bọn hắn đại nghịch bất đạo, ngỗ nghịch phạm thượng, vậy mà sư phụ chỉ phạt cấm túc bọn hắn ở Kim Đình Sơn.

Điều này chẳng khác gì là một sự ban ơn vô cùng to lớn.

Nếu là trước khi, ít nhất bọn hắn cũng sẽ bị đánh đến trọng thương.

Sau khi toàn bộ đệ tử rời đi, Lục Châu mới thở dài một tiếng.

Mở ra bảng thông tin cá nhân.

Tên: Lục Châu

Chủng tộc: Nhân tộc

Tu vi: Thối Thể cửu trọng

Pháp thân: Không

Điểm công đức: 200

Sinh mệnh còn lại: 312 ngày

Đạo cụ: Thẻ trạng thái đỉnh phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động)

Công pháp: Không.

Đúng là yếu đến không nói nổi.

Lục Châu sau khi thể nghiệm qua cảm giác Trạng Thái Đỉnh Phong mới ý thức được thân thể này yếu ớt đến mức nào.

Thấy mình có 200 điểm công đức, Lục Châu thầm nghĩ. “Rút thưởng.”

[Ting — Mỗi lần rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức. Rút thưởng thất bại thu hoạch được 1 điểm may mắn.]

“Hố dữ vậy?”

“Thương thành.”

Giao diện trước mắt biến đổi thành Thương thành chứa vô số vũ khí và công pháp rực rỡ đủ màu.

“Đến pháp thân mà cũng bán?” Lục Châu không biết nói gì.

Pháp thân là một trong những chiêu thức mạnh nhất của tu hành giả. Khi tu hành giả tu luyện tới một cảnh giới nhất định sẽ ngưng tụ thần thức, hình thành pháp thân. Pháp thân càng to lớn thì chứng tỏ tu hành giả đó càng mạnh.

Đáng tiếc, hầu hết các vật phẩm trong Thương thành đều có màu đỏ, chứng tỏ không đủ điểm mua.

“Pháp thân sơ cấp ‘Thái Cực Sơ Thành’ giá 300 điểm công đức…”

“Pháp thân ‘Lưỡng Nghi Hoá Sinh’ giá 1.000 điểm công đức…”

Lục Châu thấy pháp thân cấp chí tôn ‘Vạn Lưu Chí Tôn’ là đồ cao cấp nhất, bên cột giá là một loạt đấu chấm hỏi.

“…”

Bạn đang đọc Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện (Dịch Full) của Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 40
Lượt đọc 3554

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.