Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia đình, hoàn toàn không có

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

Đêm qua, Cận Nam Đình lại không về nhà.

Lục Sênh thức dậy sờ phía bên giương một mảng lạnh lẽo, cũng không có gì ngạc nhiên, nơi này đối với anh ta cũng không khác gì một nơi để đồ.

Vệ sinh một lượt, Lục Sênh ăn sáng xong vội vã lái xe đến công ty.

Chiều qua bên nhà họ Cận đã cho người mang xe của cô về, chìa khóa đưa dì Thẩm nhờ chuyển cho cô.

Lục Sênh đỗ xe, đi vào khi qua sảnh lại thấy mấy nhân viên đang tụ tập bàn luận gì đó.

Trợ lý Mục Kiều thấy cô lễ phép chào hỏi không quên nhắc nhở đám đang tụ tập, cô gật đầu, đi đến thang máy riêng dành cho cấp cao.

Lướt qua nhìn thấy vô số đôi mắt quái dị đang lén lút nhìn mình, trong đầu Lục Sênh suy nghĩ: Có hay không nguyên nhân  liên quan đến ông chồng của cô một đêm không về đi.

Lục Sênh nhếch môi bước ra ngoài, hôm nay cô mặc bộ đồ công sở màu ngà, ôm sát lấy cơ thể hoàn mĩ của mình. Đôi chân thon dài sải bước thêm phần quý phái, cô luôn là nữ cường trong công ty, không bao giờ thua kém nam nhân.

Đôi mắt sắc bén lướt qua những người nhiều chuyện làm cho họ không khỏi sợ hãi.

Những ánh mắt mang vẻ nể phục, đồng tình, có khi là thương hại này cô đã quá quen. Nhưng không để trong lòng, nói trắng ra thì không buồn để.

Vào phòng làm việc, thư ký chu nhanh chóng bưng cà phê đặt trên bàn làm việc của Lục Sênh. Không phải phụ nữ đều thích ngọt ngào ư? Mỗi phó giám đốc là muốn vị ca phê nguyên chất không thêm đường sữa.

Đi theo Lục Sênh đã được 3 năm, nhưng Chu Tĩnh cũng không hiểu hết con người sếp mình. Trong công việc Lục Sênh luôn quyết đoán, sát phạt nghiêm minh.

Còn về tình cảm thì hoàn toàn mù mờ, ngày trước có người nói với cô rằng Lục Sênh yêu sâu đậm một người đàn ông, do gia đình nên chia tay, người kia ra nước ngoài còn Lục Sênh nhanh chóng gả cho tổng tài Cận thị. Phải chăng vì lý do ấy mà Lục Sênh trở nên lạnh lùng như vậy???

Chu Tĩnh không dám hỏi nhiều về đời tư của sếp, mau chóng ngoài đóng cửa.

Lục Sênh nhấp ngụm cà phê, tầm mắt nhìn vào trang tin tức, đúng như cô nghĩ. Tiêu đề nối bật là chuyện tình ái : Tổng tài Cận thị không quản đêm hôm ra sân bay đón giai nhân.

Quả nhiên là đón Bạch Uyển Ngưng, hình ảnh là Bạch Uyển Ngưng dịu dàng ôm lấy Cận Nam Đình, anh ta mỉm cười yêu chiều xách va li giúp người phụ nữ.

Lục Sênh thầm cười lạnh, nhanh chóng đóng lại trang web.

Nhấp môi thêm một chút cà phê, cô nghiêm túc làm công việc đang bỏ dở.

Chuẩn bị đến giờ ăn trưa thì nhận được cuộc gọi bên phía Lục Gia, nói rằng ông nội đổ bệnh:

Cô cúp máy, không nói gì nhiều gọi thư ký dặn dò vài câu rồi xuống bãi đỗ xe trở về biệt thự Lục Gia

Lái xe qua mấy hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng quá nỗi quen thuộc với cô, nhưng không hề có kỉ niệm vui vẻ.

Suốt hơn 20 năm sống trong Lục gia, số lần cô cười đếm vừa vặn trên đầu ngón tay.

Quản gia trông thấy xe Lục Sênh từ xa đã đến chào hỏi, cô lãnh đạm gật đầu coi như đáp lại, bước vào nhà liền thấy cha cô - Lục Trình ngồi chính giữa, bên cạnh là anh trai cô Lục Du hãn.

- Cha, anh trai

Cô mở lời, thấy gương mặt hai người có nét lo lắng. Lục lão gia trầm mặt.

- Sao lại chỉ có mình con? Nam Đình đâu?

Lục Sênh ngồi xuống ghế, miễn cưỡng đáp:-

- Anh ta bận.

Lục Trình giận dữ đập bàn

- Chuyện gia gia con đổ bệnh mà có thể nói bận không về.

-Con không kể cho anh ta.

Lục lão gia thở mạnh như muốn mắng cô một trận thì Lục Du Hãn nhẹ giọng chen vào

- Không có gì đâu cha, gia gia chỉ là ốm nhẹ. Tiểu Sênh không muốn nói cho Nam Đình châc hẳn có lý do.

Lục lão gia giận giữ không gỉam bớt, ngược lại hắng giọng trách:

- Lý do của nó? Nó cứ làm bộ mặt lạnh nhạt thế kia thì chả trách Cận Nam Đình ra ngoài tìm đám oanh oanh yến yến.

Không khí như đóng băng, Lục Sênh cảm thấy khó chịu vô cùng. Nghe Lục Trình nói ra những lời đó cô giận mà thấy nực cười. Cũng khó trách năm xưa mẹ cô - Tô Lan không chịu được sự trăng hoa của cha cô mà trở về nhà ngoại, đến nay đã được gần 20 năm rồi. Ha

Lục Du Hãn khó xử nhìn cô, biết cô bắt đầu không còn kiên nhẫn, vài giây sau trông thấy cô đứng dậy bỏ đi, giọng điệu trào phúng:

- Cha yên tâm, con dĩ nhiên sẽ không như mẹ con, để con riêng của chồng đến cửa vẫn không chịu ly hôn.

Lục Trình tái mặt, cô con gái của ông thực giống ông. Luôn độc miệng.

Mở cửa phòng, Lục Sênh đến bên giường ông nội. Cô đi nhẹ nhàng sợ đánh thức ông. Năm nay Lục gia gia đã gần 80, nhưng không giấu được trên mặt người sự phong độ của quân nhân. Ông yêu chiều Lục Sênh như bảo bối, ở trong nhà nếu nói cô thân thiết, kính trọng nhất vẫn là ông nội.

Cạnh ông, cô có cảm giác đúng nghĩa của người thân. Nhìn ông gầy yếu, hai mắt cô chua xót. Tuy nghe quản gia nói ông chỉ bị huyết áp cao và bệnh cao tuổi, không nghiêm trọng nhưng cô vẫn thực sợ hãi.

Lục Sênh thấy Lục gia gia ngủ say, cô không làm phiền. Đóng nhẹ cửa ra ngoài, Lục Sênh đi đến cái bàn ông nội thường ngồi chơi cờ, bên cạnh là hồ cá rộng lớn, nơi này vẫn là khiến cô thoải mái. Cô như nhìn thấy những năm tháng đó, cô không phải một mình.

- Biết chắc em sẽ ở đây.

Lục Sênh quay đầu, thấy Lục Du Hãn khoan thai bước tới. Anh trai cô giống mẹ cô hơn nhất là đôi mắt nhưng lại là đôi mắt tính toán khiến người khác bất an.

- Em ngang qua thôi.

Lục Du Hãn ngồi cạnh cô, anh nở nụ cười như có như không rồi nhặt hòn sỏi ném xuống mặt hồ:

- Tiểu Sênh, anh về nước đã được 2 năm. Gặp em tính cả lần này là lần thứ 5.

Lục Sênh di chuyển tầm mắt, cầm chén trà nóng trên bàn ngửi. Mùi ra thơm ngát, đúng là loại trà gia gia chọn:

- Có lúc em từng nghĩ, phải chăng đây là gia đình của mình hay là một đám người lạ sống trong một mái nhà.

Đôi mắt Lục Du Hãn co rút, anh không khỏi tiếc nuối khi nghe cô nói, anh nhẹ giọng:

- Em vẫn là trách anh ngày đó ngăn cản em đi tìm cậu ấy?

Bàn tay Lục Sênh vô thức nắm lại, có một lớp mồ hôi mỏng chảy ra:

- Em không trách anh.

- Anh biết em không hề dễ chịu khi chấp nhận cuộc hôn nhân này...

- Không, do em tự nguyện. Dù ngày đó anh không cản em đi tìm anh ấy, thì em vẫn lựa chọn để anh ấy rời đi.

Lục Du Hãn giơ tay vuốt mái tóc hơi rối do gió thổi của cô. Anh chớp mắt vài cái, tâm tình không tránh khỏi buồn bã. Cô em gái của anh từ nhỏ đã tự lập, bẩm sinh đã lạnh lùng không dễ tiếp xúc.

Anh nhớ đến cái ngày cha bọn anh mang một bé gái về nhà, mẹ anh đã hoảng loạn đến cực điểm khi biết đó là con riêng của chồng mình, chỉ kém Lục Sênh 1 tuổi. Khi ấy anh cực kỳ phẫn nộ chạy ra ôm chầm lấy mẹ anh đang khóc lóc thảm thiết. Mẹ anh rốt cục không chịu nổi, thu dọn quần áo bỏ đi về nhà ngoại. Từ đầu đến cuối không để ý đến anh và Lục Sênh.

Mà Lục Sênh lại chỉ nhìn chằm chằm bố anh đang áy náy, muộn phiền. Một cô bé 5 tuổi đã có thể hiểu chuyện? Hay là không biết gì?

Lục Sênh nhìn mẹ bỏ đi không quay đầu lại cô cũng chẳng đuổi theo. Để lại cho Lục Trình một ánh mắt thờ ơ. Rồi bỏ về phòng.

Bạn đang đọc Distance - Khoảng Cách Tình Yêu sáng tác bởi ThanhPhươngĐặngĐoàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhPhươngĐặngĐoàn
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.