Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27 the end

Phiên bản Dịch · 7224 chữ

- Hả?

- Chỉ có cách đó làm cho nó ở lại thôi

CẢ bọn ngẫm nghĩ một lúc thì thằng Bon nói :

- Giả làm bị tai nạn. Ba tao làm ở bệnh viện để tao nhờ ỗng.

- Được đó. Nhưng đứa nào giả giờ?

Thằng Tuấn lúc này mới len tiếng :

- Tao với thằng Sáu

- Sáng mai lên nhà thằng Tuấn nhé.

............................... Một lúc sau thằng nhóc V.A về nhà và chạy ngay vào phòng ba :

- Ba ơi con có cách để chị ở lại rồi. Bọn bạn con mới nói

- Kế gì?

- Mai ba sẽ biết. Con chỉ nói trước như thế, ba chỉ cần tiếp tục mọi chuyện thôi.

- Chắc chắn được chứ? Giữ nó lại là điều đầu tiên còn sau đó tính sau.

- Con biết rồi. Con về phòng đã

Thế rồi nhóc V.A bứoc về phòng. Nó nằm mà suy nghĩ, nó là con trai mà còn phải khóc. Chứ giả sử như con nhóc HQ mà biết chuyện này thì nó sẽ đau đớn như thế nào? Trong lòng nó có lẽ đang rối bời vì cứ đinh ninh ngày mai mình sẽ lên đường đi du học.

.................

Thế là ngày mai tôi đi rồi. Ở nơi ấy không có nụ cười hạnh phúc, sẽ không có tiếng khóc đau thương, sẽ không có niềm vui trọn vẹn, sẽ không còn nỗi buồn vương. Lúc nãy thắp ẹ nén nhang để mai tôi lên đường. Có lẽ dù tôi có ở nơi nào đi chăng nữa thì mẹ cũng luôn ở bên cạnh tôi động viên toi. Cứ như lời mẹ dặn dò văng vẳng đâu đây. Thế mà tôi có linh tính không tốt. Nhưng kệ đi.

Tôi lại mở laptop và online. Chợt :

" Buzz ! "

" Buzz ! "

" Buzz ! "

" Buzz ! "

1 lượt nick chat ào vào nick tôi. Tin nhắn Offline cũng quá trời. Tôi đọc một lượt nhưng nhiều quá tôi đọc không hết, với lại nhiều người pm quá. Tưởng như nghẹt thở nhưng dù gì mai tôi cũng đi rồi thì cứ thoải mái 1 lần xem sao. Nhưng rồi tôi cũng phải ẩn nick để nói chuyện với mấy đứa trong nhóm bạn của tôi.....

  • Với Tuấn *

- Duyên àh, tao đang khóc này

- mày khóc xấu lắm đừng khóc

- tại mày đấy

- thôi mày khóc tao k nói chuyện với mày nữa

- ừ ko khóc nữa

- vậy thì được

- D nè ! Dù mày có đi, dù mày có ra sao thì tao luôn chờ mày. Tao không pải chờ ngày mày yêu tao đâu. Tao chờ ngày hết yêu mày cơ.

- Đừg tự làm khổ mình nữa mà Tuấn

- Vì mày đó, ai biểu dễ thương, học giỏi, xì tai quá chi?

- ^^

  • Với Trường *

- Bé Hàn Quốc chưa ngủ hả?

- Ừh nhóc baby chưa ngủ luôn àh?

- Nhớ nhóc HQ ngủ ko đc

- Láo chưa

- Thật mà

- Mai nhóc HQ đi rồi Nhóc baby còn giữ lời nhóc baby nói chứ?

- Tất nhiên, dù nhóc HQ có ra sao mà

- Sao ai cũng nói kèm theo " có ra sao " là sao? Bộ có chuyện gì sao?

- Ý của Nhóc baby là nếu như nhóc HQ hết yêu nhóc Baby thì nhóc vẫn chờ

- Cả 2 luôn nè ^^

  • Với Thành *

- Tao đang ở quán nè D

- Mày có bao giờ chat chít gì đâu

- Vì em anh online kaka

- Đấm chết mày giờ

- Ừ thôi, mai không đi nữa nghe. hehe

- Gì mà không đi?

- Àh tao nhầm, tao pm nhầm

- Tụi mày tao nghi ngờ quá

Rồi nói chuyện với bọn này tôi lại càng nghi ngờ hơn nữa. Giống như tất cả mọi người đang giấu tôi một cái gì đó. Hay là ảo giác nó vậy vì tôi gần đi mà. Tôi cứ cảnh giác mọi người quá. Tôi liền liếc nhìn đồng hồ giờ 11h30 rồi. Tôi phải đi ngủ nhưng mà tôi bị chảy máu chân răng. Nhưng trước giờ vẫn hay bị nên tôi không nghĩ gì.

................SÁng hôm sau.....................

Các thầy cô đến nhà. Các cậu mợ, gì dượng, họ hàng xa đều đến nói chuyện với tôi để chiều tôi đi. Người khóc, kẻ rầu rĩ nhưng không ai nở một nụ cười. Mà lạ sao 12h trưa rồi không thấy bóng dáng bọn nó đâu. Đến cả thằng nhóc V.A cũng ko thấy đâu. Đến 1h cũng không thấy. Ba với cô Ba thì cứ ngó qua ngó lại, ngó lên ngó xuống như đang trông ngóng việc gì. Đến khi lái xe của ba lên tiếng :

- Thưa ông đến giờ đưa cô chủ ra sân bay

- Àh ờ đi thôi con

Nhìn ba còn lưỡng lự, cô Ba cũng đi với tôi ra sân bay. Ba nói :

- Sao bạn bè con và cả thằng nhóc V.A chưa đến nhỉ?

- KỆ đi ba, như thế con đỡ buồn hơn

Tôi ngứoc nhìn ngoi nhà một lần cuối. Tôi buồn lắm, muốn khóc lắm nhưng cố gắng thôi chứ biết sao giờ. Ra tới sân bay là 1h15p.....

......

ĐẾn 1h30p

......

Nhìn lại đồng hồ 1h45' , có rất nhiều người đến tiễn tôi đi. Bạn bè ở trường, thầy cô, họ hàng nhưng những người tôi mong nhất lại không có. Chuẩn bị đến giờ tôi bước vào cổng và chợt

- CHỊ ƠI ! KHOAN ĐÃ

Thấy thằng nhóc V.A cùng mấy đứa hoảng hốt chạy tới nhưng không có thằng Tuấn và thằng Trường. Tôi linh tính có điều gì đó không hay ở đây. Tôi liền quay lại và hỏi :

- SAo có chuyện gì?

Thằng nhóc V.A nói cứ ngắt quảng làm tôi không hiểu :

- Chị àh......2 bọn......

Con Thảo gắt lên :

- Để tao nói ày nghe, V.A nói cứ ấp a ấp úng. Thằng Tuấn với thằng Trưòng bị tai nạn. Tình trạng nguy kịch lắm. Bọn nó cần mày, đừng đi nữa.

Vì đối với tôi bạn bè là trên hết nên tôi chẳng ngần ngại gì. Tôi lại chổ ba và nói nhanh :

- Con xin lỗi ba.

Nhưng tôi nào biết rằng lòng ông thầm vui.

............

Tới bệnh viện.....

- Bọn nó nằm ở đâu?

Bọn nó im lặng

- Nằm ở đâu nói nhanh

.......

- Sao bọn mày im lặng thể? chẳng lẽ bọn nó bị sao?

Tự dưng 2 thằng lò dò đi ra, vẫn đẹp trai như thường. Còn cười tít mắt. Cả bọn nhảy ảo tới và....

" Yeahhhhhhhhhhh ! Thành công rồi "

- Là sao? - Tôi vẫn không hiểu

- Ôi trời thần đồng sao " dốt " thế? Mày bị bọn tao lừa rồi đó

Tôi như hụt hẫng vì bọn nó mà khiến tôi lỡ chuyến đi này. Tôi liền nói :

- Không ngờ tụi mày lợi dụng sự vì bạn bè của tao mà lừa tao như vậy. Tụi mày không biết lí do vì sao tao đi du học đâu. Tụi mày thật la............

Tôi bỏ những ánh mắt ngơ ngác sau lưng và bực dọc bỏ đi...

Nhưng nghĩ lại thì tại vì bọn nó muốn tôi ở lại nên làm thế chẳng phải tôi muốn như thế lắm hay sao? Tôi nghĩ lại cái cảnh bọn nó đóng giả sao mà đạt thế.

Vừa bước ra thì tôi gặp ngay ba :

- Ba àh

- Ba biết con không đành lòng đi nên thôi con ở lại đi. Sau này ba lo liệu

- Ba......

Và ông chở tôi về. Chưa bao giờ tôi thấy vui như ngày hnay. Thật hạh phúc, những giờ phút này cho tôi biết bạn bè luôn là niềm động viên lớn lao nhất của tôi và ba với em trai thêm cả cô người làm cũng thật quá tuyệt vời ! Tôi yêu họ thật nhiều.....

Về nhà ăn một bữa cơm gia đình sao mà ấm cúng thật. Nhưng tôi vẫn chưa nguôi giận với thằng nhóc V.A. Một lúc sau ăn cơm nó chạy lon ton lên phòng tôi :

- Chị mở cửa đi

- Làm gì?

- Em vào chơi

- Thôi cậu đi về phòng cậu mà chơi

- Chị vẫn giận em àh

- Thôi tôi không dám

- Đừng giận em nữa mà

- Cửa không khoá vào đi

- đừng giận em nữa nhá

......Tôi cứ im lặng

- Nghe chị

- MỆt quá lãi nhãi hoài àh

- Hết giận rùi mà nè đừng giận thằng Trường với thằng Tuấn nghe

Nhắc tới 2 bọn nó thì tôi như muốn xi khói. Một đứa thì bạn thân một thằng thì bf thế mà cũng " đành lòng lừa dối " một đứa " ngây thơ " như tôi. Tôi quát nhóc V.A :

- Kệ bọn nó. KHôg quan tâm

- Miệng nói vậy lòng nghĩ vậy chắc

- Chị cho em ra khỏi phòng chị đó

Mặt nó bí xị trông rất yêu. Mặt nó thì baby rùi. Tuy rằng 2 chị em chẳng ruột thịt nhưng nó cũng thừa hưỡng cái gen đẹp gái của chị nó đó ( tự sướng, tự nghĩ, tự nhận xét luôn ).

" Hey hey you you..............."

Tiếng chuông điện thoại tôi reo, tôi thấy sđt của Trường hiện lên, định k bắt máy nhưng tay vẫn bấm acc :

- Có gì không?

- Trường xin lỗi nghe

- D làm gì có lỗi cho T xin?

- Đừng giận nữa mà

- Chuyện qua rồi cho qua đi

- Chuyện thì qua nhưng D vẫn giận T mà

- Bộ D nói là D giận T àh?

- hehe

Nó cười một cách rất nham nhở. Chúng tôi tán phét đến gần 10'. Muốn cháy máy luôn. Nhưng dù sao cũng bớt.........nhớ

Khi ở lại. Tôi online và thấy trào lưu mới nhưng đối với tôi thì lâu lắm rồi. Tôi thích ăn mặc theo kiểu unisex nhưng khôg có nghĩa là tôi đua đòi, ai cũng bảo 9x thế này thế nọ nhưng mình không phải vậy thì mình không sợ. Nhiều người còn nói tôi rất cá tính đấy. Nhìn qua gương, mình trắng bóc, thật hên mặt không có mụn, cao 1m63, àh chính xách là 1m63,5 đấy. Trong gương tự thấy mình chuẩn thế. Tôi nghĩ tới cắt tóc vì tóc cũng dài rồi. Có lẽ bộ tóc mới này không được thầy cô hoan nghênh nhưng tôi đã thích thì chẳng có việc gì mà tôi không làm được.

Tôi chạy qua phòng nhóc V.A :

- Đi cắt tóc em

- 2 xe hay 1

- Em chở chị đi di

- Dạ

Thế rồi 2 chị em phóng qua tiệm của cô Linda nguyễn. Cô này nỗi tiếng về khoản cắt tóc đẹp. Tôi khách ruột mà, chị ấy thích tôi lắm. Chợt tôi gặp Trườg ở đó. Tôi liền hỏi :

- Đi đâu vậy?

Chị Linda ở đâu bước ra :

- ỦA 2 đứa biết nhau hả?

- Không những biết mà còn.....hah - thằng V.A lau chau

- Thật không đấy Sáu? - Chị Linda hỏi dò

Nó ngồi cười. Còn tôi thì chẳng hiểu gì hết. Trưòng lên tiếng :

- Chị LinDa là chị họ của Trường

- Hả?

Tôi há hốc miệng, mắt trợn tròn. Không ngờ nó lại là em của chị LinDa. Tôi chọc nó :

- Chị đẹp sao em xấu thế không biết

Thằng V.A lại tiếp tục côg việc bon chen :

- Xấu có người yêu là hot girl là được rồi. Khối người mơ xấu như nó mà không được

Chị LinDa cười và nói :

- Thằng này ghê gớm thật, lo mà giữ cho kỹ. Hơi bị nhiều người " soi " bé nhỏ này đấy

- Cua gần chết mới đổ đó chị. - Thằng Trường nói

- THôi được rồi, hôm nay cắt tóc gì cô bé?

- Đuôi cá nhưng chỉ bấm 2 đuôi còn ở trên cắt như mọi bữa là được rồi

- Ok, cắt xong ra ngoài đưòng bịt mặt lại nghe em

- Sao vậy chị?

- Coi chừng người ta lo nhìn em quá tai nạn đó

Cả quán nhìn tôi. Đến khổ ! Tôi chẹp miệng : " Số mình là số khổ ".

..............

Sau khi cắt tóc xong, tôi nhìn lại mình, nhìn cái đầu này thì hơi bị " mất dạy " va cũng nghịch ngợm nhưng theo phong cách tomboy. Tôi hài lòng với nó. Chúng tôi gọi điện cho cả bọn lên quán của chị Linda sau đó cùng nhau đi mua đồ. Mắt thẩm mĩ của tôi không tệ. Tôi mua toàn áo thụng, quần legging, quần jean thụng của con gái, quần kaki rộng bởi tôi rất hợp với những bộ đồ như thế. Tự dưng thấy yêu đời thế.

Nhưng những cuộc đi chơi này bọn nó cứ nhìn tôi, giống như tôi có chuyện gì. Không phải chỉ bọn nó mà ai cũng thế.

........1,5 tháng trôi qua....................

Dạo này tôi còn hay chảu máu chân răng hơn, sốt cao nhiều, mặt mày trắng bệch như da người chết vậy. Ba thì cứ bắt tôi truyền đủ thứ, uống cả đống thuốc nhưng tôi cứ nghĩ là do bệnh tim. Cho đến một ngày tôi nghe trộm được một cuộc nói chuyện của ba với ông bác sĩ Ân trong phòng làm việc của ba :

- Sức khoẻ nó dạo này sao?

- Nó yếu hẳn đi anh ạh

- Anh phải nói cho nó biết mà đi điều trị hoá liệu để duy trì sự sống. Nhưng nếu muốn nó ra đi thanh thản thì......

- Nó hay sốt, chảy máu miệng,da thiếu sức sống, trắng toát tôi lo lắm anh ân àh

Nghe tới đây tôi định bước đi vì cũng nghĩ không có gì quan trọng mà nghe lén người lớn nói chuyện cũng không phải hay nhưng :

- Nếu biết từ trước thì còn đỡ nhưng giờ mới biết thì quá muộn. Bệnh ung thư máu giai đoạn cuối nó thế anh ạh

.......

Nghe tới đây. Tai tôi như ù đi. Tôi đẩy mạnh cửa vào khiến cho 2 người sửng sốt :

- Ba ! Ba nói cho con biết có phải sự thật không? con bị ung thư máu giai doạn cuối àh? Có phải vì thế nên con mới bị như thế này phải không? Ba nói đi ba.

Rồi ba chỉ biết ôm chầm tôi và khóc. Tôi bị sock dữ dội và cơn đau tim cũng phát lên theo đó......................

" ò í e ò í e............" Khi ở lại. Tôi online và thấy trào lưu mới nhưng đối với tôi thì lâu lắm rồi. Tôi thích ăn mặc theo kiểu unisex nhưng khôg có nghĩa là tôi đua đòi, ai cũng bảo 9x thế này thế nọ nhưng mình không phải vậy thì mình không sợ. Nhiều người còn nói tôi rất cá tính đấy. Nhìn qua gương, mình trắng bóc, thật hên mặt không có mụn, cao 1m63, àh chính xách là 1m63,5 đấy. Trong gương tự thấy mình chuẩn thế. Tôi nghĩ tới cắt tóc vì tóc cũng dài rồi. Có lẽ bộ tóc mới này không được thầy cô hoan nghênh nhưng tôi đã thích thì chẳng có việc gì mà tôi không làm được.

Tôi chạy qua phòng nhóc V.A :

- Đi cắt tóc em

- 2 xe hay 1

- Em chở chị đi di

- Dạ

Thế rồi 2 chị em phóng qua tiệm của cô Linda nguyễn. Cô này nỗi tiếng về khoản cắt tóc đẹp. Tôi khách ruột mà, chị ấy thích tôi lắm. Chợt tôi gặp Trườg ở đó. Tôi liền hỏi :

- Đi đâu vậy?

Chị Linda ở đâu bước ra :

- ỦA 2 đứa biết nhau hả?

- Không những biết mà còn.....hah - thằng V.A lau chau

- Thật không đấy Sáu? - Chị Linda hỏi dò

Nó ngồi cười. Còn tôi thì chẳng hiểu gì hết. Trưòng lên tiếng :

- Chị LinDa là chị họ của Trường

- Hả?

Tôi há hốc miệng, mắt trợn tròn. Không ngờ nó lại là em của chị LinDa. Tôi chọc nó :

- Chị đẹp sao em xấu thế không biết

Thằng V.A lại tiếp tục côg việc bon chen :

- Xấu có người yêu là hot girl là được rồi. Khối người mơ xấu như nó mà không được

Chị LinDa cười và nói :

- Thằng này ghê gớm thật, lo mà giữ cho kỹ. Hơi bị nhiều người " soi " bé nhỏ này đấy

- Cua gần chết mới đổ đó chị. - Thằng Trường nói

- THôi được rồi, hôm nay cắt tóc gì cô bé?

- Đuôi cá nhưng chỉ bấm 2 đuôi còn ở trên cắt như mọi bữa là được rồi

- Ok, cắt xong ra ngoài đưòng bịt mặt lại nghe em

- Sao vậy chị?

- Coi chừng người ta lo nhìn em quá tai nạn đó

Cả quán nhìn tôi. Đến khổ ! Tôi chẹp miệng : " Số mình là số khổ ".

..............

Sau khi cắt tóc xong, tôi nhìn lại mình, nhìn cái đầu này thì hơi bị " mất dạy " va cũng nghịch ngợm nhưng theo phong cách tomboy. Tôi hài lòng với nó. Chúng tôi gọi điện cho cả bọn lên quán của chị Linda sau đó cùng nhau đi mua đồ. Mắt thẩm mĩ của tôi không tệ. Tôi mua toàn áo thụng, quần legging, quần jean thụng của con gái, quần kaki rộng bởi tôi rất hợp với những bộ đồ như thế. Tự dưng thấy yêu đời thế.

Nhưng những cuộc đi chơi này bọn nó cứ nhìn tôi, giống như tôi có chuyện gì. Không phải chỉ bọn nó mà ai cũng thế.

........1,5 tháng trôi qua....................

Dạo này tôi còn hay chảu máu chân răng hơn, sốt cao nhiều, mặt mày trắng bệch như da người chết vậy. Ba thì cứ bắt tôi truyền đủ thứ, uống cả đống thuốc nhưng tôi cứ nghĩ là do bệnh tim. Cho đến một ngày tôi nghe trộm được một cuộc nói chuyện của ba với ông bác sĩ Ân trong phòng làm việc của ba :

- Sức khoẻ nó dạo này sao?

- Nó yếu hẳn đi anh ạh

- Anh phải nói cho nó biết mà đi điều trị hoá liệu để duy trì sự sống. Nhưng nếu muốn nó ra đi thanh thản thì......

- Nó hay sốt, chảy máu miệng,da thiếu sức sống, trắng toát tôi lo lắm anh ân àh

Nghe tới đây tôi định bước đi vì cũng nghĩ không có gì quan trọng mà nghe lén người lớn nói chuyện cũng không phải hay nhưng :

- Nếu biết từ trước thì còn đỡ nhưng giờ mới biết thì quá muộn. Bệnh ung thư máu giai đoạn cuối nó thế anh ạh

.......

Nghe tới đây. Tai tôi như ù đi. Tôi đẩy mạnh cửa vào khiến cho 2 người sửng sốt :

- Ba ! Ba nói cho con biết có phải sự thật không? con bị ung thư máu giai doạn cuối àh? Có phải vì thế nên con mới bị như thế này phải không? Ba nói đi ba.

Rồi ba chỉ biết ôm chầm tôi và khóc. Tôi bị sock dữ dội và cơn đau tim cũng phát lên theo đó... ...................

" ò í e ò í e............"

Khung cảnh trong bệnh viện..........

Đám bạn của nhóc HQ thất thểu chạy tới :

- V.A ! Con D sao rồi?

.......

- Nói đi sao rồi?

V.A gục mặt xuống, phía bên kia ông Toản cũng lo lắng không kém. Chợt nhóc V.A len tiéng :

- Chị tao biết hết rồi

Thằng Tuấn hoảng hốt :

- Biết cái gì? Chẳng lẽ

- Đúng vậy, ba với bs đang nói chuyện ai dè chị nghe được và rồi như thế này đây

Cả bọn giật mình và thật sự lo lắng cho nhóc HQ. Lỡ như......lỡ như....... Nó vẫn nằm trong phòng cấp cứu. Chẳng ai biết rằng nó sẽ tỉnh dậy hay chìm trong giấc ngủ mãi mãi. Thằng nhóc V.A thốt lên :

- Bác sĩ nói còn 3,4 tháng nữa, bây giờ chỉ là một nữa. Không thể ! KHông thể, chị tao sẽ tỉnh dậy

Cả bọn nhao lên :

- Đúng rồi, nó phải tỉnh dậy. Nó không thể ngủ mãi đâu. Cứ tin tao di

- Chờ

- Cùng chờ

.................

" Người nhà của B.Đ.M.Duyên đâu? "

Lời cô ý tá làm cho cả bọn giật mình. Ông Toản bước lại vừa sợ vừa lo lại cũng xen lẫn một chút vui trong đó :

- Đây, tôi đây

- Cô bé tỉnh rồi. Nhưng đang chuyền nước, lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng 23. Lúc đó mọi người vào thăm sau nhé

.............

Cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Còn người đàn ông ấy nở một nụ cười méo nó. Ông vui nhưng ông vẫn lo lắng. Liệu sau khi tỉnh dậy nó còn là Duyên lúc trước không? Có lẽ là không..........

....Tại phòng 23......

- Duyên ơi tỉnh dậy đi

- Chị ơi mở mắt ra

..Đôi mắt đen láy, tròn to thêm cặp lông mi cong vút từ từ mở ra. Nhưng sao đôi mắt ấy không còn sắc sảo mà vô hồn đến đáng sợ. Ông Toản bước lại và hỏi :

- Con đỡ chưa? Con ăn gì ba mua cho con ăn nhé

Nó im lặng không nói một tiếng nào.

- Bọn tao mua gà rán cho ăn nhé

- Hay mày ăn cơm chiên dương châu

- Nui xào chăng?

CẢ bọn đứa nào cũng xông xáo tới vậy mà nó vẫn im. Thằng Trường tiến lại nắm lấy bả vai của nó và hỏi :

- D ăn gì? nói đi

Chợt nó gạt tay thằng Trường ra. Nó vẫn không nói gì, nó quay mặt về phía bên cửa sổ nhìn một cách vô vọng, không hiểu nó nhìn cái gì ở ngoài đó. Cái màn đêm, khuôn mặt bí ẩn, pha vào chút là sự giận giữ của nhóc HQ khiến ai cũng rùng mình. Ai cũng sợ. Mọi người dù nói như thế nào nó vẫn không thèm nói 1 tiếng, cứ nằm mà khóc, nhìn nó mà ai cũng thương. Một lúc sau mọi người ra ngoài để nói cái gì đó, nó đứng dậy di loạng choạng đóng sầm cửa lại. Nó chốt khoá trong, không ai mở được. Chỉ biết rằng trong căn phòng ấy có một con bé đang bị rơi xuống vực sâu........

Suy nghĩ của D......

Dù muốn nói nhưng môi chẳng nhếch lên nỗi, nói khong thành lời thì nói làm quái gì? Có lẽ bọn nó cũng biết. Ba biết, cô ba biết và cả thằng nhóc V.A cũng biết. Vậy mà họ giấu tôi. Giấu một cách ghê gớm. Tại sao khong cho tôi biết sớm? Tôi biết bệnh này rồi, sẽ chết nhanh thôi. Đằng này ở giai đoạn cuối. Hèn gì sức xuống, người đau, da thì như người chết, lạnh toát. Vậy mà họ còn giấu tôi. Tàn nhẫn quá. Không ! Tôi không phải trách họ nhưng chẳng phải tôi đang trách họ đấy sao? Vậy tôi sẽ còn sống được bao nhiêu lâu?

Ông trời sao ông ác quá vậy? 16 tuổi đầu, còn mơ ước, còn nhiều chuyện phải làm. Con đường đang đi sao lại có một bức tưòng đè ngang, trèo không được, huy động bao nhieu người cũng không phá nỗi. Chẳng phải quá nghiệt ngã với tôi sao? Tôi phải kết thúc mọi hoài bão của tôi àh? Tôi biết nơi ấy sẽ gặp mẹ nhưng mẹ sẽ không muốn gặp tôi đâu với lại tôi cũng có mặt mũi đâu mà gặp mẹ. Sinh ra tôi đã thông minh, học giỏi, dẹp gái, là điều mơ ước của bao nhieu người, là niềm hạnh phúc của mẹ. Vây mà bây giờ lại như thế này? Mọi kế hoạch vạch ra trong tương lại như sụp đổ dưới chân tôi. Phải chi tôi bị điếc để không nghe được những lời nói đó.

Đầu tôi đau quá.............

Tôi ngồi giữa bóng đêm như một con vô hồn. Trong mắt tôi bây giờ không còn ai ngoài chính tôi nữa, mắt tôi nhoè đi, tôi chỉ nhìn thấy một mình tôi. Một con bé chưa làm được gì cho đời, một con bé vô vị, một con bé bất hiếu, một con bé rồi đây chỉ đem lại cho ba, em trai, bạn bè tiếng khóc, nỗi buồn và cả sự lo lắng. Nước mắt nó chảy, mặn đắng ở bờ môi. Ai hiểu được lòng tôi bây giờ?

" Rầm, cộc, cộc "

- Duyên ở cửa ra

- Mày đừng có khùng kiểu đó

- Mày sẽ không sao đâu đừng lo

- Bác sĩ nhầm đó không phải sự thật đâu

- Na ơi mở ra đi con

- Chị ! Mở ra đi, bọn em phá cửa đó

Haha ! " Nhầm ", nhầm có duyên thế? Bọn nó tưởng tôi là con ngu hả?. Tôi mệt, tôi sock, tôi buồn, tôi chán, tôi muốn buông xuôi mọi thứ. Cái mùi xốc của bệnh viện khiến tôi khó chịu, tôi ghét phải thở ôxi, tôi ghét chuyền nước, chuyền hoá liệu. Tôi tháo ra hết, chẳng thèm lấy băng chùi máu nữa. Máu me tè le ra đó, tôi cứ để mặc nước chảy tràn lan. Nhưng còi báo động đã lên tín hiệu, các bác sĩ chạy vào bởi vì họ có chìa khoá các phòng bệnh mà. Họ tiến lại gần tôi và không ngừng động viên :

Một cô y tá thưòng gọi tôi là bé dễ thương nói :

- Sao cháu lại làm vậy hả bé dễ thương?

- Bác biết con đau lòng lắm khi nghe tin này mà - Bác sĩ Toàn dổ dành tôi

- Con làm thế này sẽ nguy hiểm lắm biết không? Con mà có chuyện gì thì ba biết làm sao? - Ba tôi vừa nhìn mà ông rơi nước mắt. Tôi thương ông lắm......

Còn riêng bọn bạn tôi thì chỉ đứng nhìn, một nỗi buồn chan lẫn sự lo lắng hiện lên khuôn mặt của bọn nó. Tôi vẫn cứ im lặng, không nói một tiếng. Bởi tôi ko muốn nói nữa.

.............

Một lúc sau các bác sĩ ra ngoài bởi đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Khong quên nhắc nhở tôi. Bọn nó bước lại :

- Bọn tao xin mày, xin mày nói di D

- Đừng làm bọn tao sợ

- Mày dừng nhìn bằng con mắt vô hồn như thế

- D àh ! Mày như vậy bọn tao đau lòng lắm

Đến bây giờ thì tôi khong thể không nói :

- TẠI SAO TỤI MÀY KHÔNG CHO TAO BIẾT? SỢ TAO ĐAU ÀH, SỢ TAO BUỒN ÀH, BAY GIỜ TỤI MÀY CHO TAO BIẾT THÌ QUÁ MUỘN RỒI.

Tôi khóc nấc lên sau khi nói, tôi ôm chầm lấy Thảo mà khóc. Chưa bao giờ tôi khóc trước mặt bọn nó ngoài lúc mất mẹ.

Bọn nó im lặng, không gian vắng lặng, im lìm như để tôi khóc. Để nghe tiếng tôi khóc, hay khung cảnh cũng buồn vì tôi? Thật sự tôi suy sụp lắm. Tôi buồn lắm, lòng đau như dao cắt nhưng chẳng ai biết được điều này.

Thằng Tuấn với đôi mắt đỏ hoe :

- Mày đừng như vậy nữa. Cố gắng lên

- Cố gắng? Cố gắng bằng niềm tin àh? Cứ thế tôi khóc, khóc để cảm thấy nhẹ lòng hơn. Khóc để biết rằng mình đang tồn tại và khóc cho chính bản thân mình nữa. Các thầy cô biết chuyện, ba tôi cũng đã nói chuyện với họ, để họ tạo điều kiện cho tôi tốt nhất. Nhưng còn tạo điều kiện gì nữa? Chắc chắn tôi sẽ không qua ngưỡng cửa lớp 10 được nữa. Yôi sẽ sống được bao nhiêu lâu nữa? Buồn quá đi thôi. Thầy Hiền tiến lại chổ tôi :

- Em phải có niềm tin vào chính bản thân mình, e đừng buồn. Tất cả mọi người luôn bên cạnh em. Nhà trường cũng thế, em là nhân tài, em mạnh mẽ mà, em sẽ làm được, em sẽ biến niềm đau thành nụ cười. Thầy tin và mọi người đều tin tưởng ở em như đã từng tin.

..........Tôi im lặng 2 hàng nước mắt cứ rơi, lúc này tôi yếu đuối, tôi không còn là bé Duyên ngày nào, thay vào đó là một con bé cứ dằn vặt bản thân, tôi không nghĩ cho tôi, tôi chỉ nghĩ ọi người. Dù tôi có chuyện gì thì tôi chỉ mong muốn đừng có tiếng khóc đừng có nỗi buồn bởi vì lúc tôi còn sống tôi đã từng rất ngoan .

Một lúc sau thầy cô về, tôi giữ lại bình tĩnh và nói với ba và bọn nó :

- Ra ngoài hết đi

Mọi người ra ngoài hết. Còn tôi trong căn phòng, tôi cứ nghĩ quẩn, nghĩ lung tung. Tiếng mở cửa và là Đỏ. Tôi nói với nó :

- Đỏ đến đây làm gì ?

Nhưng không ! Nó không nói, nó không còn ánh mắt của con người đầy thủ đoạn, mà trông rất thuơng. Nó khóc đấy ! Tôi hiểu nó, rất hiểu, không có một cái gì khiến nó chảy nước mắt cả. Đến lúc này thì tôi không thể lạnh lùng được với nó, bởi tôi làm thế thì nó càng buồn hơn nữa vì chính lúc này nó đã đau lòng đến như thế nào :

- Đừng khóc nữa được không Đỏ ?

Nó cầm đôi tay yếu ớt của tôi nắm chặt :

- Lỳ phải cố lên, lỳ không được yếu đuối. Đỏ hiểu lỳ, đừng giấu bản thân mình làm gì nữa. Buồn lắm phải không?

Lại khóc ! Tôi muốn cầm lòng, cầm nước mắt lại lắm nhưng không thể, nó không còn nghe lời tôi nữa. Tôi gục vào vai nó khóc, bờ vai ấy luôn vững chắc như ngày nào nhưng trái tim tôi không còn thuộc về con người này, bờ vai này nữa.

Chợt có một người bước vào, bọn bạn tôi cũng đứng phía sau. Nó mĩa mai tôi :

- Một con người giả tạo, mày thì bệnh tật đek gì ?

- Trong mắt mọi người mày luôn là thiên thần. Mày chết đi thì tao tin

« Bốp «

Thằng Trường lại tát thẳng mặt con Ly. Dường như nó chạm vào nỗi đau của tôi, vì nó từng là người bạn tôi tin tưởng, yêu quý nhất, sao nó có thể vứt bỏ lương tâm mà nói những lời này ? Tôi chỉ biết quay mặt đi.

- Con dog kia mày nói cái gì ? mày ra đây

Con Thảo kéo con Ly ra ngoài. Tôi nghe loáng thoáng tiếng của Đỏ :

- Tao khinh mày, tao ghét mày, tao căm thù mày Ly ạh ! Mày biến cho khuất mắt tao. Đồ con người vô lương tâm

Bọn nó ra ngoài, tôi bất thần hỏi vu vơ :

- Bộ D đáng ghét lắm hả? D chết đi mọi người mới tin hả? Sao mọi người ác quá vậy ? D có bao giờ làm hại tới ai đâu, sao cứ làm D đau lòng quá vậy ?

Tôi khóc không nỗi nữa, môi khô ráp, nước mắt cạn khô, lòng quá đau. Tôi không còn nhìn thấy một cái gì nữa

..........................

Sáng hôm sau tôi nói với ba và nhóc V.A :

- Cho con về nhà

- Con hãy ở lại điều trị

- Sống không ? - Tôi hỏi trống không

- Ba ......- Ông ấp úng

Tôi tự động bước ra khỏi giường, ba tôi cũng cho tôi về. Nhưng các bs nói chuyện gì với ba tôi đó. Về đến nhà tôi lặng lẽ bước lên phòng đóng cửa phòng lại. Tôi đau các khớp xương, nhức nhối, đau cổ họng kinh khủng. Còn khó thở, tôi coi qua gương nhìn mình da mặt trắng bệch giờ chuyển qua tím tái.

Ôi không ! Đau quá. Tôi cố trườn lại và mở của phòng rồi kêu ba với V.A :

- Ba ......V.A ơi ! - giọng tôi nhỏ dần

- Chị ! Chị sao vậy ? Ba ơi ba ba ơi ba

Nó hốt hoảng, thế rồi tôi lịm dần .....................

Giờ là phần tôi và bạn tg cùng nhau làm tiếp :

" alo "

- Tuấn àh? Kêu mấy đứa lên bệnh viện, chị tao lên đây lại rồi

- Được rồi

Khi bọn bạn con D lên thi thấy nó đang nằm viện, nằm trong phòng hồi sức. Nhìn qua tấm kính, nó thở ôxi, người ta chuyền gì cho nó nhiều l ắm. Ai nhìn cũng thưong xót, nhìn da mặt tím tái của nó, ai cũng sợ sệt một điều gì đó tới............

Một lúc sau bác sĩ An ra, ông ấy chậm rãi nói :

- Giờ cuộc sống con bé chỉ tính từng ngày, mong mọi người chuẩn bị tinh thần

- Không ! - Con Thảo nghe xong kịp thốt lên rồi xỉu luôn

Còn ông Toản thì đứng không vững. Thằng nhóc V.A chỉ biết khóc, nó khóc như một đứa trẻ. Bọn nó chẳng biết sẽ đối mặt ra sao. Thằng Rin thốt lên :

- Phải chi nó đi du học còn đở hơn là giờ nó ở lại rồi ra đi mãi mãi.

Một nỗi đau không đáy ! 1 ngày, 2 ngày nó hồi sức lại nhưng nó không còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn, lưỡi nó mất hết cảm giác. Cứ ăn xong là ói khiến mặt mày xanh lè xanh lét. Nó cứ nhìn xung quanh một cách vô hồn rồi lại gục mặt khóc, nó suy sụp lắm rồi, nó gầy đi, sút cân trông thấy.

Chú Toản tiến lại gần nó rồi hỏi :

- Giờ con muốn đi đâu?

- Đi biển

- Ngày mai ba sẽ đưa con xuống Vũng Tàu

- Bọn cháu đi nữa - Chúng tôi đồng thanh nói

- Được

Ngày hôm sau chúng tôi xuống nhà nó sớm, nó vẫn ăn mặc những bộ đồ cá tính nhưng khuôn mặt của nó lại biến sắc. Mặt từ tím tái lại chuyển qua xanh xao, vàng vợt. Nó cười nhưng là nụ cười gượng gạo chứa đựng sự đau khổ. Nhưng nó có biết rằng, chúng tôi - những người bạn chí cốt của nó còn đau gấp ngàn lần.

Đến biển, nó chơi đùa với chúng tôi như chưa xảy ra chuyện gì. Nó ngồi nói :

- Tụi mày àh, sau này dù ra sao đi chăng nữa cũng đừng quên tao nghe

Chúng tôi cố gắng lấy hết bình tĩnh để nói chuyện với nó :

- Nhất định rồi làm sao bọn tao quên mày. Mà nói tùm lum gì vậy hả? sao quên được mà quên với lại mày có chuyện gì đâu mà quên - thằng Thành lần đầu tiên nói " dễ nghe "

- Không đâu mày àh

- Cứ tin vào bọn tao

- Mày không sao cả

- Tụi mày biết không? Ở bên kia sẽ là một màu trắng toát, tao sẽ không còn buồn vì cái gì nữa, nó rất êm ấm nhẹ nhàng nè, không còn những cơn đau bất tử, tụi mày sẽ không còn đau đầu bởi cái con nhóc lạnh lùng này nữa nè. Àh tao còn gặp bà với mẹ nữa. Tụi mày phải vui cho tao

Nó vừa nói mà khiến tất cả chúng tôi ai cũng phải rơi nước mắt. Nó nói như thể là nó chuẩn bị trước rồi thì phải. Chẳng ai nghĩ, ai mong, chẳng ai muốn nó như vậy đâu. Thằng Trường, thằng Tuấn, không ai nói được lời nào. Nếu như nó có chuyện gì thì chúng tôi sẽ mất đi một người bạn. Trời đất ơi, có ai nghĩ đến đâu mà.

Rồi buổi chiều chúng tôi về.

Đến tối có một lá thư điện tử vào hòm thư của mỗi đứa với cái mail rất lạ : always.loveyou912yahoo . Khi chúng tôi mở ra thì đó là thư của nhóc HQ gữi cho chúng tôi :

" Các bạn của tôi àh !

Tao rất tiếc rằng không theo tụi mày đến sau này, mới chơi với nhau thôi nhưng tao biết tụi mày thương tao lắm nhỉ? Tao cũng thương tụi mày lắm nhưng tao cứ lạnh lùng vậy thôi. Đừng trách tao nhé, àh Thảo này sau này có con nào đụng tới mày tao lại không bảo vệ được mày nữa rồi. Thôi thì tự lập nhé, tao ày 1 cơ hội tự lập đấy, hãy khẳng định chính bản thân mình. Nhớ rằng không được yếu đuối ở trường hợp nào đâu. Xem tao mà noi gương nè ( hihi ). Còn Tuấn thì đừng làm ai khổ vì mày nữa nghe, riêng Trưòng thì D thương T nhiều nhất đó. Kiếp sau nhất định D sẽ không thả T ra đâu nhưng mà bây giờ T phải kiếm một ai khác đó, phải thật hạnh phúc.

Thôi tao cũng không biết nói gì cả. Tụi mày ơi ! Tao khóc rồi nè, không bao giờ được quên tao đó nhé. Hãy làm những việc mà tao chưa làm xong giùm tao với nhé. Nhớ rằng đừng bao giờ quên đứa bạn này" Hãy nhớ không được khóc khi biết tin buồn về tao. Tụi mày phải luôn nhớ tao và tụi mày luôn sống mãi trong lòng nhau.

...................."

Xin trích một ít trong đoạn thư đó. Không đứa nào đủ can đảm để đọc hết lá thư này, nó luôn hi sinh vì bạn bè, nó luôn sống và nghĩ về người khác, nó biết nó luôn chịu thiệt thòi nhưng nó vẫn cam lòng. Sao ông trời ác với nó quá vậy? Thì ra trong cái hoàn hảo của nó lại có một định mệnh nghiệt ngã như vậy. Chúng tôi không dám tưởng tượng ra cái gì sẽ đến với nó bởi vì chúng tôi không thể chịu nỗi.......

Chợt tiếng điện thoại của con Thảo reo lên và........

" alô "

- Thảo nói với mọi người nhanh lên bệnh viện. Nhanh lên

Giọng thằng V.A hoảng hốt. Cả đám thất thểu chạy lên bệnh viện. Chúng tôi vừa chạy đến cũng là lúc các bác sĩ đẩy giường ra ngoài, có một người nằm trên đó nhưng phủ lên một tấm mền trắng. Thằng nhóc V.A khuỵu gối quỳ thụp xuống đó. Còn riêng chúng tôi bước đi không vững, thằng Tuấn hét :

- KHÔNG ! KHÔNG PHẢI NÓ ! KHÔNG !!!!!

Ông bác sĩ bước lại như lần báo tin về mẹ nó :

- Xin chia buồn, vì cả bệnh tim và ung thư máu cùng phát một lúc, sức đề kháng nó kém nên.........

Con Thảo nhào tới :

- Bác ơi ! Bác không thấy nó rất thông minh sao? không thấy nó rất dễ thương sao? Sao để nó chết nhanh vậy? Bác không thấy bác ác sao? Bác ơi.......

Nó khóc không thành tiếng, nỗi đau quá lớn. Chúng tôi ai cũng khóc hết. Chỉ riêng thằng Trường đứng chết trân như tượng nãy giờ, nó dựa vào tường, nó khóc. Rồi chúng tôi cố lê chân lại giở chiếc khăn trắng ra nhìn mặt nó lần cuối. Trên môi nó nở một nụ cười nhẹ. Nhớ hồi chiều nó vẫn còn cười đùa với chúng tôi ngoài biển, nó vẫn......Trời ơi ! Sao mày đi sớm quá D ơi.

Đó là 8h35' ngày 29/4.......................

Suy nghĩ của thằng Trường......

Một nỗi đau vô hình ! Tôi không thể tưởng tượng được những gì đang diễn ra. Sao lại là người con gái tôi thương yêu, sao lại nghiệt ngã quá. Một người luôn vì mọi người, tốt đến thế, tài đến thế sao cuộc đời trớ trêu thế. Hay mẹ nó về đưa nó đi. Không ! Mẹ nó đã kì vọng vào nó rất là nhiều mà. Không thể như thế được, hay những người như nó chỉ xứng làm thiên thần hộ mệnh ọi người. Tôi thấy mắt cay xè, nhoà đi, tôi không thấy được những gì trước mắt. Tôi chỉ biết người tôi thương đã bỏ tôi đi mãi mãi rồi. Còn nhớ 30/4 cả nhóm định đi Đà Lạt chơi. Vậy mà giờ thiếu một người, cái ngày đáng lẽ chúng tôi tụ họp như mọi ngày để đi chơi thì là đám tang của nó. Một màu trắng xoá khiến trái tim tôi lạnh giá.

.............Sáng ngày 30/4.............

Mặt mũi ai cũng bất thần, thầy cô đến hết chứ không còn đại diện một vài người. Họ cũng khóc, họ thương nó nhiều bởi vì nó là niềm tự hào cho ngôi trường ấy. Thầy Trung lại nói :

- Tấm lòng em như thế sao giờ đầu bạc lại tiễn đầu xanh thế này hả em?

- Hãy yên nghỉ em nhé

- Em ơi ! Em đã từng sống và em đã rất ngoan

Khóc ! Tiếng khóc bao trùm, nỗi buồn tận đáy lòng. Nhìn khuôn mặt chú Toản, không cất thành lời, ông khóc không nỗi nữa. Thằng nhóc V.A thì là một cú sock lớn. Ngày nào chị nó còn bên cạnh nó mà giờ nằm đó rồi. Ai mà không đau cho được.

Có nhiều thư chia buồn, lẵng hoa dự đám tang cho nó bởi vì khi còn sống nó làm rất nhiều việc thiện nhưng chúng tôi không nói chi tiết. Lúc miền trung lũ lụt nó đã kêu gọi mọi người ủng hộ, trẻ mồ côi cơ nhỡ nó giúp đỡ sẵn lòng. Nước mắt vẫn lắng đọng trên môi tôi.

Nhưng trên thiên đường nó và mẹ nó đang rất hạnh phúc thì sao??? Tôi không thể sống thiếu nó. Những kí ức về nó ùa đến, tôi như suy sụp. Ba mẹ tôi cũng biết, cũng hiểu. Họ cũng rất quý nó, nhất là mẹ tôi. Bà khóc rất là nhiều.

Duyên ơi ! D ra đi để lại cho bao người nỗi buồn khôn xiết !

.................

Trên bia mộ nó có một hàng chữ : " Con ơi ! Lúc con sinh ra sao người ta cười mà con khóc. Để rồi con chết đi người ta khóc con lại cười ! "

.......Hôm nay đã 5/5 nhưng tiếng khóc chưa dứt..............!

THE END

Bạn đang đọc Định Mệnh Nghiệt Ngã của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.