Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7 End

Phiên bản Dịch · 5147 chữ

_Giúp anh đi, please

_Em chưa lên bàn thờ đâu mà anh nhìn em như vậy, đc rồi, em đi

Nó cầm bài luận mà đi tìm lớp Sử Hiện Đại của thầy Nam, nó bước vào lớp đúng lúc thầy

Nam đã đi đâu đó và giao lớp lại cho............thánh thần quản. Nó ung dung bước vào như

chốn ko người, ko ai nói ji` vì đám con trai đang chết mệt nó còn đám con gái thì.......khỏi

nói, đã từng chứng kiến sự lạnh lùng của nó mà, bỗng 1 tên nào đó hét lên, xung quanh

tên đó là toàn bộ girls trong lớp:

_YẾN

Nó quay mặt lại theo hướng tiếng hét và chính nó cũng hét lên:

_ĐỨC

Nó ném bài luận lên bàn rồi bỏ chạy, cái người con trai mới vào tên Đức ấy chạy theo nó,

ra tới hành lang thì coi bộ nó đã đuối sức, xuống tới cầu thang, anh chàng đó đâu cần phải

đi như nó, nhảy 1 cái là xuống tới rùi, và bây giờ anh ta đang đứng trước mặt nó, cả 2 đều

thở hổn hển. Nó mở lời trước:

_Sao anh lại ở đây?

_Anh mới về nước, ko ngờ lại gặp em ở đây

_Nếu bik anh ở đó, em đã ko vào

Rồi nó bỏ đi nhưng Đức thừa kinh nghiệm để đối phó mà, anh kéo tay nó lại, theo phản xạ,

nó quay mặt lại and dính 1 cú kiss của Đức, nó đầy Đức ra, anh nói:

_Rốt cuộc, em vẫn ko tha thứ cho anh

Nó lắc đầu và nói:

_Ko phải, nhưng khó để thích nghi lắm

_Chắc thầy Nam vào rồi, anh phải vào đây................còn nữa, anh sẽ chờ cho đến khi em

chấp nhận đc việc là anh đã trở về

Đức chạy đi, mặt nó vẫn đỏ như gấc chín, nó cũng chả hỉu tại sao khi đứng trước mặt Đức,

nó vừa căm ghét vừa yêu anh, và bây giờ, tình yêu đó có còn ko? Chính nó cũng hok bik

TRONG THƯ VIỆN:

_Minh.........Minh.........

_Đây là thư viện đó, em la to dzậy

_Anh gọi cho Phong nói về liền đi

_Chi?

_Ảnh hok về liền là Yến zô tay người khác đó

_Zô tay ai?

_Tên sv mới là mối tình đầu của nó đó, sau mấy năm đi Anh, bi giờ tên đó trở lại rồi, làm

cách nào đó đi, tên đó mún "cua" lại nó đó, ko về kịp thì có nước húp cháo thôi nhá

_Ok, anh bik rồi

TẠI HOA KÌ:

_A lô

_Tao nè, chừng nào mày về zậy?

_Chi?

_Trả lời đi rồi tao nói

_2 ngày nữa

_Về ngay hôm nay đi

_Ủa, Nguyệt hả, sao về gấp zậy, có việc ji` cần hả?

_Anh mà hok về là Yến bị cái lý do mà hồi đó em nói với anh cướp mất đó, anh liệu sao thì

liệu

_Là sao?

Nguyệt kể đầu đuôi cớ sự cho Phong nghe, nghe xong, Phong chỉ hỏi 1 câu:

_Hồi đó khi bik anh đi, Yến có nói ji` hok?

_Đại ý là nó mún coi anh có trở về ko thôi, đơn giản

_Bik rồi, zậy thôi, bye

TẠI THƯ VIỆN:

_Nó nói sao?

_"Bik rồi, zậy thôi, bye"

_Uhm ..........

_Zậy rốt cuộc có về ko?

_Anh ko bik, ít khi nó trả lời ỡm ờ như zậy lắm

Cả Minh và Nguyệt đều lo cho mối tình gặp trắc trở của 2 đứa này, lúc thì đứa này đi, lúc

thì đứa kia đi, người thì lạnh lẽo, người thì ấm áp, cứ như gió với trăng zậy, chả bik đến

bao giờ mới thành đc

HÔM SAU:

_Anh đi đâu zậy Minh?

_Có thêm 1 sv mới nữa, thầy gọi anh tới phòng GV

_Lớp em cũng có thêm nữa nè

Minh kéo Nguyệt lại nói nhỏ:

_Yến sao rồi?

_Chỉ tại cái tên sv mới chết tiệt

Hiểu rõ Nguyệt đang tức, Minh ko nói ji` thêm nữa, cả 3 đến phòng GV và.................hơi

bị ngỡ ngàng, trước mắt họ là Phong và..........1 cô gái nữa đang khoác tay Phong. Cô ta

có mái tóc ngắn màu bạch kim, gu ăn mặc khá là có phong cách, tên cô là Jane. Điểm wa

1 lượt người, ánh mắt cô ta dừng lại ở nó và thể hiện vẻ mặt ko lấy ji` làm hài lòng khi có

người đẹp hơn mình. Thầy Nam giới thiệu cả 2 cho 3 người bik, Minh và Nguyệt trừng mắt

nhìn Phong còn anh chỉ lảng nhìn đi chỗ khác, nó lên tiếng:

_Nếu ko có chuyện ji` nữa thì em đi trước, mày đem cái "của nợ" này về lớp giùm tao

_Cô gọi ai là "của nợ"

_Tức cười, tôi chì ngay cô mà còn hok thấy sao

Nói rồi nó bỏ đi, Nguyệt nói:

_Cô tự về lớp đi bọn này hok rảnh mà hộ tống cô đi, còn nữa, bỏ cái mặt chảnh chẹ đó đi,

nếu ko thì sống ko yên đâu

_Em về lớp đi, anh có chuyện mún nói zới họ

Hơi ko hài lòng nhưng Jane vẫn bước đi, sau khi cô ta đi, cả 4 con mắt đầy sát khí nhìn

Phong, anh nói:

_Tao sẽ giải thích, ok?

_Để em xem anh giải thích thế nào với cái "của nợ" đó

TẠI NHÀ NÓ:

_Mày mới nói cái ji`?

_Có phải tại tao đâu, ma xui quỷ khiến đấy chứ

_Mày giỡn hả, 5 ngày, chỉ có 5 ngày thì làm sao Phong tỏ tình zới mày đc, nhảm wa'

_Tình thế lúc đó, tao bik trả lời sao

_Tiêu rồi

Nó và Nguyệt đều suy nghĩ cách nào để thoát khỏi tình trạng very bi đát này, nhưng có

nghĩ đến Tết của chả ra, cách đơn giản nhất là Phong chấp nhận nó và bày tỏ zới nó

nhưng ai bik chuyện ji` sẽ xảy ra chứ. Suy nghĩ 1 hồi, nó đưa ra quyết định cúi cùng:

_Tao nghĩ chắc Phong ko chịu nổi cú shock này đâu, mặc kệ, tới đâu thì tới

_Cái tính bất cần đời của mày trỗi dậy rồi sao?

_Có lẽ

TRONG KHI ĐÓ, TẠI NHÀ PHONG:

_Mày tính sao?

_Tao cũng chả bik nữa, đúng là shock thiệt

_Tao cũng bất ngờ chứ nói chi mày

_Hóa ra việc cô nàng trốn tránh tình yêu của tao là zì lý do này

_Mún băm thằng kia thành trăm mảnh hả?

_Băm đc cũng băm, vấn đề là Nguyệt đã nói tên đó ko cố ý, mún băm là băm đám bạn của

nó áh

Phong im lặng nhìn ra cửa, chả thể nói ji` đc, Phong bik mình yêu Yến, thậm chí yêu rất

nhìu, đến nỗi có thể từ bỏ tất cả nhưng nhớ lại câu chuyện mà Nguyệt kể, Phong hơi shock,

vấn đề ko phải là anh chấp nhận hay ko mà điều wan trọng là nó có chấp nhận anh, vượt

wa tất cả mặc cảm ko. Phong bik nó và mình cần thời gian suy nghĩ kĩ, cần thời gian để nó

có thể khóc, có thể nói hết lòng mình ra zới anh bằng chính tính cách thật của nó chứ ko

phải như lúc mất trí nhớ, đt reo:

_A lô

_Phong hả, có chuyện rồi

_Chuyện ji`? (anh trả lời bằng cái giọng chán đời)

_Nó cá cược zới Đức là trong vòng 5 ngày, nếu anh ko nói hết tình yêu của anh cho nó thì...

_Thì ji`? (Giọng nói có sức sống hơn rồi)

_Thì nó sẽ làm vợ chưa cưới của Đức chứ thì ji`, anh liệu mà suy nghĩ cho kĩ câu hỏi kia đi

để còn đối phó zới tên sv mới chứ, cứ án binh bất động zậy thì........

Im lặng 1 hồi, Phong bik mình ko cần thời gian để suy nghĩ, cái anh cần chỉ là thời gian cho

nó, anh nói:

_Anh có câu trả lời rồi, mai lên căn teen đi, anh sẽ trả lời em

_Ok

Cúp đt xong, Minh hỏi:

_Sao lẹ zậy?

_Uhm, đúng là lẹ thật

Phong ko nói ji` thêm mà nhắm mắt lại suy nghĩ, anh bik quyết định của mình là đúng, bởi

vì anh...............

TẠI CĂN TEEN:

_Zậy câu trả lời của anh là ji`?

_Bây giờ, đối zới anh, anh ko thể thiếu Yến đc nhưng anh ko có tư cách để giữ cô nàng bên

mình, đơn giản là bởi vì anh còn vướng Jane

_Sao cô ta dai thế? Vấn đề là anh đồng ý chấp nhận những chuyện đó

Khẽ gật đầu, Nguyệt nhìn Phong bằng ánh mắt nghi hoặc, ánh mắt Phong lúc này cho thấy

rõ rằng anh ko hề nói dối, điều đó phần nào làm Nguyệt an tâm nhưng có cái ji` đó làm cô

thấy lo sợ nhưng Nguyệt lại ko rõ đó là cái ji`. Đang suy nghĩ, "cái thứ" mà tụi nó cho là 1

"cục nợ" ấy đi ra ôm chầm lấy cổ Phong, mắt anh vẫn đăm chiêu suy nghĩ mà chẳng buồn

trả lời Jane, vừa lúc đó, nó đi ra (dĩ nhiên là tay của Jane vẫn còn trên cổ Phong), Nguyệt

đổ mồ hôi hột, Minh ko nói ji`, cuộc tình tay ba đã có mặt đủ cả ba, ai chen vào là hơi

căng àh. Nó ko nói ji` mà lẳng lặng đến bàn đằng sau ngồi, dưới sự chứng kiến của

Phong, Minh và Nguyệt, người ngồi ở bàn sau đó là Đức và nó. Cả 3 đứa lúc này đều có

chung 1 ý nghĩ:"Yến đã buông xuôi rồi sao?". Mọi chuyện nếu dừng lại ở đó thì t/g chẳng

phải nói nhìu, vấn đề là Phong và Đức đang nhìn nhau như kẻ thù còn nó thì vẫn ngồi uống

nước trước những ánh mắt ngưỡng mộ (vì cách ăn mặc teen nhìu thứ mà tạo hóa ban

cho nó từ khi mới sinh 2 chàng hotboys) và ganh tỵ của đám girls, những ánh mắt này đã dạy nó cách phải

bik bình tĩnh. Nhờ zậy, nó ko hề cảm thấy khó chịu khi cả 2 thằng con trai đang trừng mắt

nhau zì nó. Còn "cục nợ"? Jane đang nghiến răng nhìn nó zì cô cảm thấy trái tim Phong ko

có chỗ cho mình là vì nó, Minh và Nguyệt thì chỉ còn nước im lặng chứ chả thề nói ji` đc

trước những ánh mắt như zậy

TRONG HÀNH LANG CẦU THANG:

_Mày nghĩ mày đang làm ji` zậy? [Nguyệt chất vấn nó]

_Làm jilà làm ji? [nó trả lời bằng thái độ hờ hững, bất cần]

_Mày đùa giỡn zới tình cảm của cùng lúc 2 thằng con trai mà coi đc sao

Nó quay lại nhìn thẳng vào Nguyệt và nói:

_Tao ko đùa giỡn với ai cả, mày nên cẩn thận lời nói của mình đi

Chơi với nó đã 4 năm, chưa bao giờ Nguyệt thấy nó nói zới mình như zậy, cô bik nó đang

ko đc zui nhưng vẫn phải hỏi:

_Zậy thì sao mày lại................

_Chỉ là tao đang ko còn lối thoát, bế tắc với mọi việc, đg cùng rồi, còn bước đi đc nữa sao

_Sao mày ko nghĩ là mày sẽ thắng Đức?

_Linh tính ko bao giờ phản bội tao, nó mách bảo tao ko thắng đc

Ánh mắt nó lúc này bùn hơn bao giờ hết, Nguyệt chỉ ước cho con bạn mình tìm đc hạnh

phúc nhưng sao điều ước đó lại xa vời đối với nó như thế, 1 bờ vai để nó gục đầu vào khóc

cũng ko thể, đc này mất kia, tạo hóa cho nó vẻ đẹp của người con gái nhưng cướp mất đi

tình yêu của nó. Giọt nước mắt nó đã cạn khô, ko thể khóc đc nữa, Nguyệt chỉ còn bik ôm

mặt khóc cho con bạn, thầm mong mọi việc đừng như linh tính của nó mách bảo. Thấy

Minh tới, nó bỏ đi, thấy Nguyệt khóc và đọc đc nét bùn trong ánh mắt nó, Minh ko nói ji`

thêm mà kéo đầu Nguyệt vào lòng mình, nó nhìn cảnh đó mà cười bùn 1 cái rồi bước đi.

Đã bao lần nó ước mình đc như zậy nhưng tạo hóa lại rất công bằng, cho nó cái này thì lấy

đi của nó cái khác, định mệnh trớ trêu

Đã trải wa 4 ngày kể từ ngày nó cá cược zới Đức, chỉ ngày mai nữa thôi, cuộc đời nó sẽ đc

quyết định, người yêu nó và người nó yêu, sẽ có 1 người thua cuộc

_Yến, mày đang nghĩ ji` zậy?

_Nghĩ vẩn vơ thôi, mà sao mày lại ở đây?

_Tìm mày và mún mày hy vọng

_Hy vọng ji`?

_Hy vọng hoàng tử sẽ tới và cướp mày đi

_Có chuyện đó, tao mới thấy lạ lun

_Mày ko tin phép màu sẽ xuất hiện sau

_Càng nói càng lạc đề, có phép màu thì tao đã ko như zầy rồi

_...........................

_Mày bik sao tao ko hy vọng ko?

_Sao?

_Hy vọng càng nhìu, thất vọng càng đau, tao đã từng như zậy, tao ko mún lại đi vào vết xe

đổ hồi đó

_Phong đã chấp nhận mày, Phong sẽ giúp mày mà

_Bộ mày nghĩ cuộc đời dễ dàng zậy sao? Có lẽ cuộc đời mày như zậy nhưng cuộc đời tao

ko như thế, mà thôi, xin lỗi vì đã nặng lời zới mày

Nó ngồi xuống bên cây đàn trong phòng nhạc và đàn 1 khúc nhạc rất hay nhưng.........dù

là người ko bik nhạc cũng có thể thấy đó là 1 khúc nhạc bùn da diết, mỗi một nốt nhạc

ngày càng nặng nề, bùn bã hơn, Nguyệt nói khi nó bỏ tay khỏi phím đàn

_Tao nhớ đây là khúc nhạc trong 1 bản nhạc mà đoạn cuối là đoạn nhạc rất vui và rất hay,

sao mày ko đàn lun đoạn đó

_Kết thúc 1 bản nhạc, kết thúc 1 câu chuyện đều phải là hạnh phúc sao, cái kết cục đau

khổ sao ko phải là kết thúc những thứ hão huyền đó

Nguyệt im lặng nhìn nó, Nguyệt bik nó đang chán chường và dù có dùng cách ji` cũng ko

thể kéo nó lên từ cái hố sâu tuyệt vọng đó ngoài Phong nhưng Nguyệt cũng như nó đều có

linh cảm ko lành

HÔM SAU:

_Ngày anh chờ đến rồi, anh ko nghĩ em sẽ thắng

Đức lên tiếng zới cái giọng đắc thắng đó là lẽ đương nhiên, đồng hồ bây giờ là 2h chiều mà

Phong thì ko thấy từ sáng đến giờ, Nguyệt bắt đầu lo sợ, còn Minh thì liên tục gọi điện cho

Phong nhưng đt thoại của anh lại khóa, có để bao nhiu lời nhắn cũng ko thấy hồi âm. Bộ

mặt nó vẫn bất cần như zậy, NÓ ĐÃ CHẤP NHẬN ĐỂ SỐ PHẬN SẮP ĐẶT

_Làm sao đây?

_Anh sẽ đi tìm Phong xem tên Đức đó có giở trò ji` ko, em ở lại nha

_Bằng mọi giá phải tìm đc đó, nếu ko...........................

Nguyệt nhìn nó ái ngại, Minh chạy ra khỏi trường, tất cả đều đang đặt dấu chấm hỏi, rốt

cuộc Phong đang ở đâu

Phong đang ở đâu????????????????????????

Ở nhà Jane, cô gái này đã bik chuyện cá cược và dĩ nhiên quyết tâm phá cho bằng đc

_Sao em nói mẹ em đang bệnh nặng ở nhà?

_.......................

_Anh chạy từ sáng giờ chỉ vì em nói ba em mún ăn món Trung Quốc

_........................

_Và kết cuộc, ba mẹ em vẫn đang khỏe và đang làm việc chung với cha anh tại công ty

_........................

_Rốt cuộc em mún làm ji`?

_........................

_Em ko nói thì anh đi đây, anh trễ tiết buổi sáng rồi

_.............Anh lo sợ cô gái kia thoát khỏi tầm với của mình sao

Jane nói trong nước mắt, Phong vẫn bước đi. Dường như đã quá sức chịu đựng, Jane ôm

lấy Phong từ đằng sau. Bước chân của anh đã dừng lại, anh nói:

_Buông anh ra đi Jane

_KO, EM KO BUÔNG, EM CÓ JI` THUA CÔ ẤY CHỨ? TẠI SAO NGƯỜI ANH CHỌN KO LÀ EM?

_Bởi vì............anh.............

_EM KO MÚN NGHE

Jane buông tay ra rồi gục mặt xuống khóc, Phong ngồi xuống an ủi cô

Cùng lúc đó, nó và Nguyệt đang có cuộc tranh cãi hơi bị gay gắt:

_Bộ mày mún làm vợ chưa cưới của Đức sao?

_Ko

Nó trả lời 1 cách dứt khoát, điều đó đã làm Nguyệt tức điên lên

_Zậy sao mày ko đi tìm Phong?

_Ko thix

Giọng nói ko hề do dự

_Rốt cuộc mày đang nghĩ ji` trong đầu?

_Nghĩ ji` hả? - nó ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt - Tao cũng chả bik, chỉ bik rằng tao đang

mún buông xuôi tất cả

Đến lúc này là pó tay

_Mày có yêu Phong ko? - Nguyệt hỏi nó với giọng nghiêm túc

_................................

Nó thở dài khi nghe câu hỏi đó rồi quay qua nhìn Đức đang bị đám con gái bu quanh mà nói

_Có

_Zậy mày còn ở đây làm ji`?

_......................................

Nguyệt ngỡ ngàng khi thấy nước mắt nó rơi xuống

_Nếu tao ko ở đây thì ở đâu, rõ ràng là tao ko xứng zới anh ấy

Nước mắt nó rơi ra ngày càng nhìu

_Yến, nghe tao nói nè, ngẩng mặt lên

Nó ngẩng mặt lên, trước mặt Nguyệt, nước mắt nó vẫn rơi nhưng khuôn mặt trở nên vô

cảm, cứ như..........1 con búp bê vậy, Nguyệt nói

_Vấn đề ko phải là xứng hay ko, mày yêu Phong, Phong cũng yêu mày, tại sao 2 tụi bây cứ

vì những chuyện này mà làm cản trở chứ

_..........Tao ko thể mà............

Nó nói trong nước mắt, những giọt nước trong veo như thủy tinh cứ lần lượt rơi xuống

_Mày có thể, Phong ko ngại mày, anh ấy chấp nhận mày, làm ơn đi Yến, đừng làm Phong

đau khổ nữa, anh ấy yêu mày thật lòng đó, tại sao mày cứ để số phận sắp đặt cho mày

_....................................

Dù nói ji` đi nữa, khuôn mặt nó vẫn vô cảm như zậy, Nguyệt nói:

_Những ji` cần nói, tao đã nói hết rồi, làm ơn để trái tim mày lên tiếng đi

_................................

Nó nhìn Đức rồi nhìn ra cửa

Có chuyện này chắc pà kon hok tin wa’ nhưng 1 số người từ khi sinh ra đến lúc học tiểu

học, cụ thể là năm 6 tuổi, hoàn toàn ko nhớ ji` về người thân của mình, quá khứ của

mình, có chăng cũng chỉ là mơ hồ, trong đó có Yến. Nó ko nhớ ji` về tuổi thơ của mình,

đôi lúc nó hỏi:”Anh ấy là ai?” mặc dù đó là anh hai của nó đã sống zới nó từ hồi nhỏ.

Và…nó cũng ko nhớ cả chuyện nó đã từng gặp “người đó”

Năm nó 5 tuổi, trong 1 lần đi lạc mẹ, nó đã đến 1 nơi mà đối với nó là rất xa lạ. Đó là 1

khu phố yên tĩnh, nắng chiếu xuyên wa kẽ lá. Lúc đó, tâm hồn trong sáng của 1 đứa trẻ

thơ đã buộc nó phải khóc. Đúng lúc đó, 1 người con trai với mái tóc màu nâu nhạt nhìn

nó rồi bước đến gần xoa đầu nó và nói:

_Em sao thế? Sao lại khóc?

Đó là 1 người con trai có khuôn mặt rất đẹp, bất giác, nó ôm chầm lấy người đó và khóc

òa lên, vừa khóc, vừa nói:

_Em…..em….bị…lạc……

Người con trai đó vỗ về nó và nói:

_Nhà em ở đâu, nhớ ko?

_Em tên ji`?

(Mới 5 tuổi mà bảo người ta nói tên, tên đó ko bik rằng đứng trước mình là kẻ có

trí nhớ tồi nhất thế giới thì phải)

_Thôi, đến nhà anh đi, anh nhờ cha anh tìm cho

Trẻ thơ non nớt ko hỉu chuyện đã nghe theo và đi cùng tên con trai đó. Nhà của người đó

là 1 ngôi nhà rất đẹp, cao, to và có 1 vườn hoa thơm ngát trước nhà. Nước mắt nó ko còn

rơi nữa (dễ dụ ghê), 1 bông hoa đẹp đc ngắt ra và cài lên đầu nó. Nó nín khóc và nở 1 nụ

cười còn tươi hơn nắng mặt trời (dù lúc đó phải nói sự thật phũ phàng là nó xấu còn hơn

Chung Vô Diệm)

_Ủa, sao con ở đây, còn cô bé này là ai?

_Cô bé này bị lạc cha àh, cha giúp con tìm mẹ hoặc cha của cô bé đi

_Nhỡ cô bé tự đông ra khỏi nhà thì bik đường nào mà kiếm

_Cô bé này chắc chỉ 5 tuổi với cái trí nhớ đến nỗi ko nhớ đc tên mình thì cha nghĩ cô bé

tự xỏ đc đôi giày dây này sao, giày phức tạp thế này chỉ dùng ra ngoài thôi nên chắc chắn

có người mang giày cho cô bé rồi dắt cô ra ngoài

_Chẳng ai nghĩ con là thằng bé 6 tuổi cả, bik rồi, để cha nhờ người tìm

_Cám ơn cha

Vừa quay lại, cậu bé “thần đồng” đã phải hét lên:

_Ê…Cái đó ăn ko đc

Nó đang “gặm” 1 cành hoa, cậu đến lấy bông hoa ra khỏi miệng và dắt nó vào nhà, đưa

cho nó 1 bịch bánh và nói:

_Bộ em đói đến mức phải “gặm” hoa sao?

Nó ôm lấy cậu bé và……kiss vào môi cậu (rõ đáng thương, trẻ con bi giờ thật là…….)

rồi nó nói:

_Zậy thì anh mới quay lại mà

Cậu bé cười, cha cậu bước vào, nói:

_Tìm thấy rồi

Một người đàn bà chừng 30 hay 33 tuổi ji` đó, chạy đến ôm lấy nó. Vừa cảm ơn cha của

cậu bé xong, định dắt nó về thì….nó khóc òa lên, cậu bé kiss vào má của nó trước ánh

mắt ngỡ ngàng của mẹ nó và của cha cậu bé rồi cậu nói:

_Uhm…..xem như anh đáp lại cái hồi nãy, anh và em sẽ còn gặp lại nhau mà

_Thật ko?

_Thật

Mẹ nó dẫn ra đến cửa, nó ngoáy đầu lại hét:

_Em nhớ rồi, em tên Yến, anh tên ji` zậy?

Giọng nói của cậu bé xa dần nhưng nó vẫn nghe rõ:

_Phong

Vấn đề là nó đã ko còn nhớ ji` cả nhưng Phong còn nhớ vì cô bé Chung Vô Diệm ngày

nào là mối tình đầu của anh mà

Nó sẽ chọn lựa con đường nào?

_Đi đi Yến, đừng để con tim phải đau khổ vì quyết định hôm nay của mày, đừng để cái

quyết định của mày làm đau khổ trái tim của cả 3 người

Tất nhiên nó hiểu 2 trong 3 trái tim đó là Phong và nó, nếu nó chọn Đức, nó sẽ rất đau vì

ko đến đc zới người mình yêu, Phong cũng zậy, trái tim còn lại là Đức, ko người nào mún

thấy cảnh người mình yêu phải khóc và anh cũng zậy. Ko còn chút nào do dự trong nó,

nó chạy, chạy đi thật nhanh ra cửa trước ánh mắt của bik bao nhiu đứa. Nguyệt rất zui vì

điều đó, cô lặng lẽ đến bên Đức mà nói:

_Ko tiếc sao?

_Hòn ngọc phải đc đặt đúng chỗ của nó thì mới sáng đc, có níu kéo cũng ko đc ji`, chi

bằng cho tôi thấy nụ cười của cô ấy còn hay hơn

_Anh là 1 người con trai tốt và tôi nghĩ nó hiểu điều đó

_Cám ơn

Nói rồi, anh bỏ đi, hóa ra chính anh là người tạo điều kiện cho nó, zậy mà trong phút

chốc, nó đã định buông xuôi tất cả

TẠI NHÀ JANE:

_Em đừng khóc nữa có đc ko?

_Chỉ cần anh ở bên em thôi, em chỉ cần điều đó thôi

Khẽ thở dài, Phong nói:

_Em ko cảm thấy đáng sợ khi ở cùng 1 người ko hề yêu em sao?

_Ko, chỉ cần người đó là anh thôi, em sẽ làm cho anh phải yêu em

_Xin lỗi, anh ko thể

Vừa bước ra cửa, Jane đã hét toáng lên:

_CÒN VẾT SẸO NÀY THÌ SAO?

_Anh sẽ chịu trách nhiệm nhưng ko phải theo kiểu ép buộc này

_Anh…..ác…..lắm…..-cô nói trong nước mắt

_Anh tin là em sẽ tìm đc người con trai khác và…..đó ko phải là anh

Phong bước đến, khẽ vuốt tóc Jane rồi kéo đầu cô vào lòng mình mặc cho những giọt

nước mắt của cô đang tuôn rơi vì yêu anh

Cùng lúc đó, nó đang chạy, chạy mà ko bik điểm đến là ở đâu, ko có sự khởi đầu, ko có

sự kết thúc, nó ko thể xác định đc điều ji`. Chỉ duy 1 điều nó bik, đó là nó yêu Phong và

nó ko thể mất anh đc. Bỗng 1 giọng nói vừa lạ vừa wen hét lên:

_Yến, Yến làm ji` ở đây zậy?

Nó quay mặt lại và người đứng trước mặt nó là….Jack. Nó hỏi:

_Sao Jack lại ở đây zậy?

_Cô em sinh đôi của mình đột nhiên mất tích sau chuyến đi Las Vegas với cha mình.

Theo mình bik thì nó về VN với 1 thằng con trai, cha mình bảo mình phải tìm cho đc nó.

Mà sao Yến lại chạy nhanh zậy

Nó bật khóc rồi nói:

_Mình ko bik, mình…mình sắp mất người mình yêu rồi

_Là sao?

Nó kể lại mọi việc, kể cả người con gái tên Jane, Jack nghe xong thì vỗ trán rồi nói:

_Theo lời Yến kể thì đó là em gái mình đó

Đời lắm chuyện bất ngờ nhưng điều này thực sự làm nó sửng sốt và ko bik nói ji` cả, Jack

nói típ:

_Dù ko cam tâm nhưng…….mình sẽ giúp Yến, lần trước nó có zề đây zới mẹ mình và

mẹ mình có mua một căn nhà ở đây. Có lẽ nó đang ở đó, Yến lên xe đi, mình tới đó thử.

Bik đâu…..nó đang cố gắng níu kéo người con trai……ko thuộc zề nó ở đó thì sao

Miệng thì nói zậy chứ thực sự Jack đang cố xem giữa lí trí và tình cảm bên nào thắng

nhưng thực sự nhìn thấy nó khóc, anh cũng có chút mềm lòng và….anh sẽ giúp nó

đây tập cuối đây các bạn ơi

--------------------------------------------------------------------------------------------

Định mệnh sẽ sắp đặt mọi việc như thế nào?

Trên đường đến nhà của Jane, Jack đã hỏi nó rất nhìu, hỏi về mọi thứ, về Phong và cả về

tình cảm của nó hiện giờ. Nghe xong, anh chỉ nói:

_Jack chỉ hy vọng Yến đc hạnh phúc và........-anh vừa xuống xe vừa nói-mong rằng ta vẫn

còn là bạn

Một lần nữa, nó lại làm tổn thương thêm 1 trái tim của 1 tên con trai, nó nói:

_Mãi mãi là bạn, Yến rất cảm ơn về tất cả những ji` Jack đã làm cho Yến

Jack nhìn nó và nở 1 nụ cười, tuy buồn nhưng rất đẹp. Trước mặt nó bây giờ là 1 ngôi nhà

sơn màu xanh lá cây, cái màu của hy vọng

_Mong rằng người Yến tìm sẽ ở trong ấy

Jack nói rồi bước đến bấm chuông nhưng ko thấy ai ra mở cửa. 1 lần, 2 lần.......Cuối cùng,

anh mở cửa thẳng, cũng may là cửa ko khóa. 1 điều ko ai mong mún sẽ xảy ra, trong căn

phòng đc sơn màu vàng, Phong vẫn còn đang ôm lấy Jane an ủi, cả anh và Jane đều ko để

ý tiếng chuông cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến nó ko bình tĩnh đc, nó vụt chạy đi ko nói 1

lời. Tình cảm dành cho nó khiến Phong ko thể đứng yên đc nữa, anh chạy theo nó mà ko

quên ngoáy đầu lại nhìn Jack. Còn Jack? Anh ko nói ji`, lúc vừa nhìn thấy Phong, anh có 1

cảm giác rằng nó sẽ hạnh phúc khi ở bên người con trai đó. Anh quay lại nhìn đứa em sinh

đôi của mình, cô đang khóc, Jack bước lại bên Jane nói:

_Đừng tranh giành những thứ mà ngay từ đầu đã ko thuộc zề mình

_..................Nhưng.............

_Nếu anh giành đc thì đã giành rồi, nhưng cố mấy cũng ko đc

_..............................

_Ít ra em cũng ko thấy tội lỗi khi lừa anh chàng đó bằng vết sẹo giả này

_Hả......Sao......sao anh bik.....?

_Anh là anh em mà

_EM KO CAM TÂM

_..........Đành zậy thôi, thà em nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác còn hơn

nhìn thấy người mình yêu đau khổ, ủ rũ bên mình, đúng ko?

_..........Câu đó giống như anh đang tự nói zới mình wa'

_Zậy sao?...........

Trong lúc đó, Phong zẫn miệt mài đuổi theo nó, anh kéo tay nó lại, những giọt nước mắt

rơi ra từ khuôn mặt nó khiến anh dù ko làm ji` sai cũng có cảm giác tội lỗi. Nó giựt tay

mình ra khỏi tay anh rồi gào trong nước mắt:

_Anh chạy theo em làm ji` chứ?

_Yến, nghe anh nói đi........

_Em ko nghe

Nó cố giật người mình ra khỏi Phong nhưng vô ích, rõ ràng anh mạnh hơn nó. Chuyện ji`

đang xảy ra? Ko gian dường như đang im lặng. Vì sao? Phong đang kiss nó, đó là

câu trả lời. Sau nụ hôn đó, nó im lặng ko nói ji` mà chỉ lẳng lặng lau nước mắt, những giọt

nước mắt có thể làm bất cứ ai mềm lòng. Phong nói:

_Giờ thì làm ơn nghe anh giải thích đi

_..............

_Những ji` em vừa thấy ko phải như em nghĩ đâu, anh thề đó

_...Anh trả lời em đi: Anh có yêu em ko? Em cần bik câu trả lời ngay bây giờ

_Có

Câu trả lời ko chút do dự của Phong khiến nó bình tâm hơn nhưng nó vẫn hỏi:

_Tại sao?

_Yêu em cũng cần lý do sao?

_..........Anh chấp nhận yêu 1 đứa ngang tàng, hiếu thắng, trẻ con...v...v...và nhất là đã ko

còn.........

Nói đến đây nó ko thể nói tiếp đc, Phong ôm nó vào lòng rồi nói:

_Anh chấp nhận tất cả, anh yêu em, những điều đó đâu thay đổi đc tình cảm của anh dành

cho em

"Ấm áp quá, yêu một người là vầy sao, nếu zậy.......":

_Em Yêu Anh!

___-------------THE END----------____

Bạn đang đọc Định Mệnh Em Phải Yêu Anh! của anh01284675311
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.