Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 954 chữ

Ở một nơi nào đó, có một trái tim đang đau đang nhói, thắt lại từng cơn theo những giọt mưa lăn trên mặt. Thiên Phong hiểu ra rằng, định mệnh thật sự là thuộc về họ chứ không thuộc về anh và kể từ bây giờ anh phải học cách chấp nhận thôi. Cho mọi thứ trôi đi theo đúng con đường của nó…

Yêu một người là khi ta luôn mong họ hạnh phúc, dẫu cho họ không thuộc về mình…

Yêu một người là khi chấp nhận buông tay để họ tìm lấy hạnh phúc của riêng họ….

Yêu một người là biết rõ những gì mình đã và đang làm cho người ấy…

Yêu một người là không để cho họ thấy sự đau khổ của mình…

Và yêu một người là…bước đi, bước đi thật nhẹ nhàng và thoải mái như anh hiện giờ đây….

*

-Thưa bà chủ, những gì xảy ra đều được ghi lại trong đĩa này đây ạ! – quản gia nhà Ngô Hoàng đưa cho mẹ hắn

-Được, ông ra ngoài đi!

….

Sau một hồi xem đoạn ghi hình của một cảnh phim hết sức thú vị và lãng mạn được bấm máy vào lúc 9g15 cùng ngày…bà nở một nụ cười và rồi tắt chiếc đèn ngủ cạnh giường, đi vào giấc ngủ ấm áp với những giọt mưa còn đang nặng trĩu bên ngoài.

*

[ 10:00 AM, Sunday]

-Bình Bình dậy đê!!! nhỏ Vy gọi í ới

-Cho tao ngủ chút nữa đi, hôm nay chủ nhật mà – nó lằng nhằng nằm nướng

-Haizzzz, bên ngoài có ai tìm mày kia kìa

-Vậy àh, ai thế? – Nó lim dim con mắt

-Không biết nữa, nhưng đi đến bằng trên xe hơi và bảo cần gặp mày.

-Ơ…ai vậy kìa?

Nó từ từ ngồi dậy và nhìn ra cửa, thấy chiếc xe sang trọng nó nghĩ có lẽ họ tìm nhầm nhà, thế nhưng vẫn thấy nó quen quen lắm, hình như có gặp ở đâu rồi thì phải…Nó dụi dụi cặp mắt đang còn say ngủ, thì chợt nó nhớ ra cái hôm nọ mẹ Ngô Hoàng đến thăm nó, có đi bằng xe này đến…

Nó vội chui tọt vào toilet và thay bộ đồ cho tươm tất

-Sao thế, mày quen người ngoài đó àh? – Vy tỏ vẻ ngạc nhiên

-Ừ, tao đi tí về giải thích mày sau. – Nó chạy ra cửa

….

Bác Hai tài xế bước ra và mở đầu vấn đề:

-Chào cháu Bình Bình, tối qua dằm mưa nên hôm nay không khoẻ hả? – Bác nở một nụ cười thân thiện

-Dạ, cháu chào bác ạ! – Nó cũng đáp lại bằng nụ cười thật tươi, nhưng đang thắc mắc sao ông ấy lại biết hôm qua nó dằm mưa kà

-Bà chủ muốn gặp cháu, cháu lên xe theo bác nhé! – Bác Hai mở cánh cửa xe phía sau và mời nó lên

-Cháu tự lên được ạ, cảm ơn bác!

Ngồi trên xe mà tay nó lạnh ngắt mặc dù máy lạnh trên xe đang hoạt động với nhiệt độ nhỏ. “Không biết là mẹ Ngô Hoàng tìm gặp mình để làm gì nhỉ? Hay bác ấy biết chuyện của mình và anh ấy nên…..gọi mình đến để….? Không đâu nhỉ, dù chỉ mới tiếp xúc một lần nhưng mình cảm thấy bác ấy không phải là người không biết lí lẻ. Thế thì là gì nhỉ?…..” Càng sắp đến nơi, nó càng bối rối, tim bắt đầu đập nhanh hơn, nó lấy điện thoại ra và tính nhắn tin cho Ngô Hoàng biết, nhưng thôi…làm vậy có khi sẽ không hay cho lắm.

Nó tự nhủ với bản thân rằng mọi việc sẽ ổn mà, biết đâu bác ấy lại muốn mời nó đến nhà ăn một bữa cơm cuối tuần chẳng hạn? Và rồi nó mỉm cười, một nụ cười tuy có chút miễn cưỡng nhưng đủ để nó lấy lại sự bình tĩnh.

*

Chiếc xe bắt đầu vào lại cái nơi mà đêm qua xảy ra một việc vô cùng quan trọng trong đời nó. Khung cảnh quen thuộc đang hiện dần trước mặt nó từ chiếc hồ bơi cho đến cái chỗ mà lần đầu nó và hắn gặp nhau nhưng rồi chiếc xe quẹo khúc ngoặt đi vào nơi mà nó chưa từng đến trong khu villa. Kể từ lúc này đây mọi thứ mới bắt đầu trở nên xa lạ với nó.

Và rồi điều gì đến cũng đến, chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự vô cùng khang trang. Nó như trố con mắt ra khi nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn đó, kể cả trong trí tưởng tượng nó cũng không nghĩ đây là nơi ở của gia đình Ngô Hoàng. Bởi vì với một đứa dân quê như nó cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới những nơi này. Sự ngỡ ngàng, kinh ngạc và hồi hộp, lo lắng cứ xen lẫn trong nó. Nó bị choáng ngợp bởi sự sang trọng và vẻ đẹp nơi đây.

*

-Cháu chào bác ạ! – nó khoanh tay cuối đầu chào người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon.

-Ừ, ngồi xuống đi – Bà ta “tiếp khách” một cách lạnh lùng

-….- Bình Bình có vẻ như biết được chuyện gì xảy ra rồi, nó lẳng lặng ngồi lên ghế

-Tôi hỏi cô, làm sao quyến rủ được con trai tôi hả? – Bà ấy bắt đầu đi thẳng vào vấn đề

-Dạ, cháu không quyến rủ gì cả bác ạ! Cháu và Ngô Hoàng đều thật lòng với tình cảm của mình. – giọng nó run rẩy

Bạn đang đọc Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức của Cỏ Thơm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.