Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vậy thì chơi game đi

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Những lời nói dường như rất bình thường của Minh vốn cũng không có tác dụng lớn đến vậy, thứ nhất là bản thân cô gái đó đủ kiên cường, thứ hai là cô ta đủ lý do để chiến đấu, cô ta chỉ là tạm quên đi mà thôi

Lời nói của anh kèm theo một chút khí tức sinh mệnh giống như là hơi thở của mẹ, anh truyền một chút nguyên tố pháp thuật vào trong đó để cho lớp trưởng thấy được, sinh mệnh, nó đáng giá nhường nào …

Cho dù có phải chết, thì chí ít cũng hãy nỗ lực hết mình để đấu tranh giành lại sự sống, đừng vội vã từ bỏ gục ngã trước khó khăn đang tới gần …

“ Cậu ta … là trùng hợp sao ?”

Trung úy nhìn về phía Minh với một ánh nhìn nửa ngờ nửa tin, cô chắc chắn rằng cảm xúc của cô gái vừa rồi rõ ràng là bị lời nói của cậu tác động, cũng nhờ vậy mà cô bé đó đã lấy kết quả hoàn hảo hoàn thành bài kiểm tra.

Dù cho có bị ngất đi vì cơn shock khá nặng nhưng tất cả mọi người ở đây đều ngương mộ và kính trọng cô gái bé nhỏ đó, được đưa tới một phòng bệnh, bọn họ cho Bích nằm nghỉ ngơi ở đây tới khi nhịp đập và cảm xúc của cô gái bình tình.

Lắc lắc đầu, Nam cũng không rõ chuyện gì xảy ra, bây giờ anh cũng không biết là mình nên làm gì nữa, giờ có muốn phạt thằng nhóc kia cũng không ổn, mà không phạt thì anh cảm thấy cũng không xong.

“ Ôi, Minh, mày cũng ghê đấy, nhưng mà … sao mày không giúp tao !”

“ Kéttttttttt”

Đưa thanh đoản kiếm lên đở đòn, đáng ngạc nhiên là đến tận bây giờ thằng Lâm vẫn còn kiên trì được, mặc dù thân thể đã mệt mỏi và nhiều chỗ bầm tím, nhưng nó vậy mà thật sự cứng chọi cứng đấu một cách tùy hứng với con tê giác lâu như vậy.

Phong cách chiến đấu hoang dã của thằng Lâm là một lối chơi game thú vị, tuy nhiên ở trong quân đội nó sẽ không được chấp nhận vì rất khó kiểm soát một quân đoàn hỗn loạn đến vậy, hẳn là bọn họ cũng hiểu ra rằng tại sao thằng Lâm lại không muốn vào học khoa quân đội rồi.

Một lần nữa bị đánh bật ra ngoài, lăn lông lốc như quả bóng, cơ thể đập vào trên mặt đất làm cho cậu ta đau đớn đến muốn ré lên, nhưng như vậy lại làm máu chiến đấu của cậu ta dâng lên cao hơn, thanh kiếm cầm trên tay nắm một lúc một chặt, đến nỗi nó chảy máu từ khi nào mà cậu cũng không biết.

Nhìn thấy thằng bạn thân nó đấu đến mức điên cuồng như vậy, mà bài kiểm tra này của nó lại không liên quan đến kết quả quân đội, vậy nên cuối cùng anh vẫn giúp đỡ nó một chút

“ Giúp đỡ, được thôi, vậy thì chơi game đi ! Tôi là nhóm trưởng, còn cậu là tank, hiểu chưa ?”

Đột ngột nói lên, bây giờ lời nói của Minh rất có trọng lượng, cậu vừa nói lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả trung úy Thủy lẫn đàn anh Nam đứng ở một bên cũng giương tầm mắt lên nhìn cậu.

Thằng Lâm nghe thấy bạn mình nói vậy liền bật cười, “ Phụt hahahaha” , ngay sau đó nó lập tức né tránh đòn tấn công trực diện của con tê giác đang lao tới, cách tấn công khá đơn thuần, nhưng chênh lệch thực lực quá cao làm cho cậu không có đường thắng.

Còn muốn bắt chước như chị lớp trưởng lúc này bất chấp tất cả chiến đấu ư ? Dẹp dẹp dẹp, anh chưa điên tới mức như vậy, dù anh có muốn nhưng thân thể anh sợ a, cái đó cần rất nhiều quyết tâm, làm gì có vụ một thằng chỉ biết chơi game như anh làm được như cô.

“ Xoạtttttttt”

Đưa một chân ra sạt đất giữ lấy thăng bằng, con tê giác một lần nữa đánh trật, nhưng nó giống như không biết mệt mỏi là gì, nó lại quay đầu lại muốn tấn công Lâm một cách điên cuồng, muốn giết chết anh bằng cách tàn nhẫn nhất.

“ Được rồi Minh ca, mau bày cho tao cách giết nó đi, cứu mạng, đội trưởng !”

Kiên trì từ nãy đến giờ thằng Lâm đã sớm đến giới hạn rồi, nhưng mà nó lại không muốn chết, còn hai vị tượng thánh đứng kia lại không có ý muốn dừng lại đợt kiểm tra, cậu đã nghiêm túc muốn tham gia, không lý nào lại gào lên bỏ cuộc.

Thằng Minh ít khi phát ngôn lắm, nó cũng ít khi giúp đỡ ai, nhưng mà một khi mà nó đã làm thì mọi chuyện đều hoàn hảo cả, nó đã nói là nó sẽ giúp thì nó sẽ làm được, nghe lời của thằng Minh vang lên như tiếng thánh ngôn của thần thánh cứu rỗi thằng em ngu ngốc lạc đường này.

“ Đứng yên, nó tiến tới bên trái, chuẩn bị cầm kiếm, nhìn vào mắt nó thật kỹ !”

Âm thanh của Minh vang lên bình thản, giọng của cậu cứ như vị tướng đã từng chiêu quân đi chinh phạt hàng trăm hàng ngàn trận đấu, cực kỳ có uy thế, tuy không bàng bạc năng lượng như trung úy Thủy và Nam, nhưng mà ẩn chứa trong đó là uy tín mà người tự nhận là không sánh bằng.

Dừng lại dù rất sợ, nhưng cậu luôn tin tưởng thằng bạn thân mình, mà có chết thì cũng không sao nên thôi làm liều một trận vậy

“ Ầm ầm ầm, Rốngggggggg”

Tiếng gào thét và tiếng bốn cái chân dẫm thật mạnh vào dưới đất , con tê giác lấy tốc độ cực nhanh bám sát lấy thằng Lâm, mồ hôi nó nhễ nhại vì sợ, trong lòng không ngừng cầu nguyện

“Ba má ơi, thần thánh ơi, anh Minh đẹp trai ơi, đừng có mà chơi em …!!!!”

Ngay lúc này, âm thanh của thằng Minh bình tĩnh vang lên, chỉ đơn giản vài mệnh lệnh.

“ Nắm kiếm mày thật chặt vào, giơ kiếm ra phía bên trái, lùi lại sáu bước, hướng về bên phải, cúi người thấp xuống, chờ lệnh”

Lập tức làm theo theo bản năng, bản thân còn chưa hiểu rõ mệnh lệnh này có ý nghĩa ra sao, nhưng mà cậu đã vào sẵn tư thế, con tê giác đã đến bên cạnh anh rất gần, cơ mà … khoan đã, góc nhìn và vị trí này …

“ Thả tay ra và nằm ngữa xuống !”

Thời gian vừa đến, mệnh lệnh vừa ra, thằng Lâm lập tức vứt kiếm bỏ lấy người, nằm ngữa xuống dưới mà bất chấp tất cả, ngay khi một cơn gió thổi cái “ Vèo” một phát, thằng Lâm nằm lăn lốc ở dưới mặt đất sợ hãi.

Nhưng đột nhiên một âm thanh khác làm thằng Lâm thót tim bật dậy, đáng kinh ngạc là thân thể cậu vẫn còn an toàn không một chút tổn hại, cái quái gì thế này ?

“ RỐNGGGGGGG”

Tiếng gào lên đau đớn, đậu phộng, trên mặt của con tê giác, lỗ mũi bên phải của nó vậy mà bị kiếm của anh ghim vô, trời má ơi, làm sao mà căn chuẩn đến thế được.

Vừa nghĩ đến điều kỳ tích ở đây thì cậu lập tức quay lại nhìn thằng Minh, đậu phộng, rốt cuộc là thằng này vừa tính toán và suy nghĩ cái quái gì mà thần thánh dữ vậy, kể cả những người ngoài đứng xem đều phát mộng, tình huống này … là gì đây.

“ Tank, chưa xong chuyện đâu, Boss còn chưa chết a !”

Âm thanh của Minh tiếp tục vang lên, báo hiệu cho cậu rằng trận chiến còn chưa xong, tuy rõ ràng là bài kiểm tra không cần tiếp tục diễn ra nữa nhưng mà mọi người ở đây không tự chủ nuốt nước miếng, chờ đợi điều kỳ diệu gì sẽ xảy ra, liệu chỉ dẫn của anh bạn này, liệu có thần kỳ đến thế ?

“ Đại gia nhà mày a thằng Minh kia, Tank mà mất vũ khí và khiên thì còn đánh đấm gì nữa a !”

Cảm giác bực bội, tuy chỉ huy vừa rồi của Minh làm cho cậu hoàn toàn bái phục, nhưng giờ cậu không vũ khí không áo giáp, không phải chỉ là cái khiên thịt cho con quái đó thôi sao ?

“ Nó đến đấy, tin lời tao hay không ?”

“ Tin, tin, tao tin được chưa, ra chỉ huy tiếp đi !”

Bạn đang đọc Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai sáng tác bởi bao0593846371
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.