Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn vạn năm trước

Tiểu thuyết gốc · 1701 chữ

Nước mắt chảy, cảnh tượng hoang tàn, một cung điện rộng lớn bị đánh chập chìm trong biển lửa, người dân hoảng loạn bỏ trốn trong sợ hãi, tuy nhiên vẫn còn một vầng sáng hào quang đáng chống chọi lại với hiện thực khắc nghiệt.

“ Thời khắc diệt tộc !”

Lời nói ngưng trọng nhưng yếu đuối phát ra từ cơ thể một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài màu xanh nhạt như những cộng Thiên tinh thảo đang nở rộ ngày xuân về, khí tức ấm áp trải dài khắp người cô gái ấy.

Hình ảnh tưởng chừng đẹp như mơ đó sẽ cực kỳ thơ mộng nếu như cô không ngồi gục ở dưới một tảng đá to lớn bị sụp đổ, hơi thở dồn dập, máu rơi phủ đầy mặt, cặp mắt tỏa sáng như hai viên pha lê tuyết vẫn cố gắng kiên cường nhìn lên bầu trời.

Một người con trai đứng bên cạnh đang cố bảo vệ cô, tình hình của anh cũng không khá hơn là bao nhiêu, nhưng có vẻ người con gái phía dưới cực kỳ quan trọng đối với anh, tới nổi mà anh không tiếc thân mình để bảo vệ cô ấy.

Tiếng gào thét hổn loạn của mọi người góp phần làm tăng thêm phần kinh hoàng cho tràng cảnh, một viên thạch hình thoi bát diện với đôi cánh dẹt kéo dài như tinh linh dực xuất hiện trên bầu trời, một chuỗi các dòng chữ kỳ lạ xuất hiện, và rồi các loại phép thuật , cấm thuật không tiếc bất cứ giá nào thi triển ra.

“ Nè, Davince, ngươi có hối hận khi không rời khỏi đây không ?”

Hai tay chống lên trời, hàm răng cắn chặt đến chảy ra máu, cô gái khó khăn nói ra những câu mà đến cả chính bản thân cô còn không hiểu, khuôn mặt kiên cường nhưng lại bất lực yếu đuối, từ người cô xuất hiện một loại lực lượng khổng lồ cố gắng chống lấy toàn bộ đất nước này.

Trên thân hình người con gái bé nhỏ đó, gánh nặng mà cô phải chịu đựng lớn hơn bất cứ ai hết, vất vả mà cô trải qua cũng gian nan hơn vô số người, điều này giống như là một lời nguyền rủa đối với cô vậy, như là gông xích khóa lấy thân hình nhỏ bé này làm cho trái tim anh đau đớn.

Davince, anh chàng với mái tóc màu đen óng , cặp con ngươi màu bạc và một khuôn mặt điển trai, tuy không phải đến mức mê người quyến rũ, nhưng khí chất của anh lại có phần nam nhân giống một kỵ sĩ tận tâm, nguyện đem cả sinh mạng của mình dành cho chủ nhân.

Nhưng đúng như vậy, anh vốn là kỵ sĩ của nàng, người con gái bị nguyền rủa của đất nước này, của tộc quần này, Thiên Cương Điệp Tộc, hay còn có một cái tên khác cao quý hơn, Ellfeim nhất tộc.

“ Không hề, cho dù chết, thần cũng nguyện dùng bản thân mình để bảo vệ ngài”

Trả lời một cách dứt khoác, giống như anh sợ nàng công chúa của bản thân phải nghi ngờ thêm điều gì nữa, gia đình, bạn bè, những người cô tin cậy nhất đều đã sớm bỏ đi, bỏ lại một mình cô cô đơn chống chọi lại ngày tận thế của tộc quần.

Davince cười khẽ một cách dịu dàng dù cho tảng đá có đâm xuyên qua lồng ngực rộng lớn của anh, anh đã bị thương rất nặng, thậm chí anh còn không đủ sức để thi triển bất cứ loại pháp thuật nào.

Anh chàng to lớn với sắc mặt tái nhợt cố gắng giúp cho người con gái mình yêu được an toàn, hơi thở anh trở nên gấp rút , mỗi đợt hít vào lại ngắn dần lại, giống như là điềm báo tử cho anh vậy, thật đau đớn.

“ Cảm … à không, em vui lắm, Davince”

Giống như cô đang định nói lời cảm ơn, hai tay cô đã bị đè ép lại tới nỗi nó áp chặt vào lồng ngực bản thân, lực đạo thật mạnh giống như muốn bẻ gãy bàn tay bé nhỏ này, cô rất muốn khóc, cô sợ hãi, nhưng nhìn gương mặt của anh cô bỗng dưng dừng lại.

Có thể rằng từ trước tới giờ cô rất vô dụng, nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, vẫn luôn động viên và giúp đỡ cô đi tới bước cuối cùng thế này, cho dù ngày hôm này mọi người đều phải chết, và bọn họ sớm đều đã biết, người thân , gia đình, bạn bè ai cũng đã rời khỏi nhưng chỉ mỗi riêng anh thì lại không hề.

Anh không bỏ rơi cô cho dù tới giây phút cuối cùng, vậy nên cô càng không thể bỏ cuộc ngay lúc này, cười thật tươi, cặp mắt đọng lại đầy lệ quang làm cho cô cay mắt, nhưng cuối cùng cô đã có thể đối diện với cái chết cận kề này rồi.

“ Ừm, công chúa của anh, Teresa”

Yếu đuối tới vô lực, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô như muốn truyền thêm hơi ấm và lòng tin của mình cho người con gái bé bỏng này, anh muốn lau đi dòng lệ trên khóe mắt cô, muốn bảo bọc cô trong vòng tay ấm áp và không để cô phải gặp nguy hiểm bao giờ,

Nhưng anh đã thất bại rồi, anh thất bại một cách thậm tệ, anh thậm chí còn không thể bảo vệ người yêu của mình sống sót, anh làm cô ấy khóc, anh để cho cô ấy phải đấu tranh vật vã một mình, anh là thứ rác rưởi …

“ Teresa ….”

Gục đầu vào người cô, chút ma lực và sinh mệnh lực còn sót lại tất cả đều được thâu truyền tới thân thể người con gái này, viên thạch pha lê hình thoi bát giác bỗng chốc như có được sinh mệnh, nhưng chủ nhân của nó lại giống như mất đi một nữa linh hồn.

“ Không ….”

Lắc lắc đầu một cách vô lực, đôi mắt bàng hoàng nhìn người con trai đang “ ngủ gục” trên bờ vai nhỏ bé của cô kia, pháp lực của cô dao động mãnh liệt.

“ Không ….”

“ Không ….”

Càng lúc càng trở nên hổn loạn, thân thể vốn yếu đuối của cô được truyền thêm năng lượng giúp cho Teresa có thể đứng thẳng dậy, sinh mệnh lực và tuổi thọ của anh đã được đánh đổi để cho cô có thể tiếp tục sống sót, đây có lẽ là điều cuối cùng mà anh có thể làm được cho cô.

Cô không được phép mất bình tĩnh, cô không được phép lãng phí mọi nỗ lực của anh, cô không muốn chết, nhưng cô càng không muốn mất đi người con trai này, khóc, cô khóc đến chảy ra cả máu, nhưng thân hình run rẩy của cô vẫn giương đôi tay nhỏ ra, phát động muồn nguồn pháp lực mạnh mẽ, kích hoạt pháp trận, chống lại với cơn mưa thiên thạch đang tàn phá tộc quần của cô.

“ Tinh Linh Luật Lệ : Mối gắn kết không thể chia lìa”

Một ma pháp trận xuất hiện trên không trung, một lực đẩy thổi tung tất cả vào gắn kết mọi sinh mệnh của điệp tộc bọn cô phía dưới thành một tấm khiến vững chải, mỗi một viên thạch khổng lồ đập xuống là Teresa lại phun ra một ngụm máu khổng lồ, mỗi một lần va chạm thì cô cảm thấy như cơ thể bị đập cho nát ra thành trăm vạn vụn mảnh.

“ Oành Oành Oành ….”

Tiếng ầm ầm kịch liệt vang lên không dứt, không biết cô đã phải chịu đựng qua bao lâu, nhưng cho đến khi thân thể của cô bị tàn phá đến mức không nhìn ra thân thể, thứ duy nhất giúp cô còn sống chính là linh hồn nhỏ bé quật cường của mình.

Cho đến khi cơn thảm họa dừng lại, Teresa vẫn còn loáng thoáng nghe thấy quanh đây âm thanh của người dân tộc cô đang gào thét, có người khóc, có người cười, bọn họ vừa sợ hãi, nhưng lại vừa vui mừng vị ngày tận thế của bọn họ đã qua, tuy nhiên không có một ai biết người đã ngăn cản trận bạo phát này lại đang cận kề bờ vực sinh tử.

“ Rắc … rắc …. Oanh”

Viên thạch pha lê cuối cùng chịu không nổi mà vỡ ra, nàng công chúa gục ngã xuống mặt đất, cho đến khi cô mất đi ý thức cuối cùng, cô đã cố chạm tay tới người con trai vẫn luôn bảo vệ cô, cô không khóc, nước mắt trên mặt cô đã ngừng, lúc này đây, cô cần phải mỉm cười, hi vọng một ngày nào đó, cô có thể gặp lại anh.

“ Tạm biệt anh, một ngày nào đó, nếu chúng ta có thể gặp lại nhau, anh vẫn là kỵ sĩ của riêng mình em chứ ?”

Nói với cái xác bất động, giống như thể cô muốn xuyên qua tất cả mọi thứ với tới linh hồn anh, hi vọng đạt được một câu trả lời, nhưng cho đến cuối cùng, lại không có gì được đáp trả.

Teresa mệt mỏi nằm trong im lặng, tuy nhiên cô lại không chết đi, mà thân thể được phủ bọc lại trong băng giá, chuẩn bị cho giấc ngủ say vĩnh viễn của mình, không biết là bao lâu, nhưng cô vẫn còn một tia hơi thở cuối cùng.

Có hơi thất vọng vì bản thân không nhận được trả lời, cho đến khi Teresa thật sự ngủ yên, một cơn gió thổi ngang qua, một âm thanh đánh sâu thẳng vào linh hồn với giọng nói ấm áp

“ Tất nhiên rồi !”

Bạn đang đọc Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai sáng tác bởi bao0593846371
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.