Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nông gia

Phiên bản Dịch · 2488 chữ

Mặt trời dần dần ngã về tây, nắng chiều màu vỏ quýt ánh sáng nhu hòa chiếu vào trên thân người, bốn phía trong thôn đã tỏa ra khói bếp, rất nhiều phụ nhân bưng cái chậu, một bên hô hoán tiểu hài tử còn ở bên ngoài chơi đùa về nhà, Thôi Vi cõng một cái cái sọt lớn, thân thể nho nhỏ cơ hồ bị bao phủ bởi cái sọt, bên trong sọt tràn đầy dây leo, mang theo cái này đầu nàng đều là mồ hôi, thỉnh thoảng trên đường có người kết thúc công việc về nhà cùng nàng chào hỏi, Thôi Vi vuốt mồ hôi trán, cười trở về, nếu về nhà chậm chỉ sợ lại phải ăn mắng một chập, vội vàng nắm thật chặt dây quai sọt trên lưng, nhếch môi, bước nhanh hơn.

Thôi Vi vốn là một người dẫn chương trình hiện đại, không ngờ tới nửa năm trước khi tỉnh lại liền đã biến thành một bé gái cổ đại tên là Thôi Vi, nơi đây Đại Khánh vương triều, Thôi Vi nghĩ hết biện pháp, thậm chí đã bí mật đụng đầu đến mấy lần, đau nhức đến mức ngất đi, thế nhưng lại không có một lần có thể trở lại hiện đại, dần dần cũng liền tắt cái tâm tư kia, lại sợngười Thôi gia phát hiện sự khác thường của nàng sau khi sửa sang lại kí ức của nguyên chủ, nàng cả ngày buồn bực không lên tiếng, học theo nguyên chủ trầm mặc ít nói, lúc này mới không có khiến cho người bên ngoài chú ý, đã qua hơn nửa năm.

Thật vất vả cõng một cái sọt nặng nề trở về nhà, Thôi Vi chỉ cảm thấy hai chân nặng đến mức có chút đi không được, Thôi gia đại môn lại là nửa mở, một lát sắc trời sẽ tối xuống, nhưng trong phòng ngay cả đèn đuốc cũng không thắp, bên trong không có nghe được âm thanh người nói chuyện, chỉ nghe được tiếng kêu của heo cùng gà vịt đói đến ‘Ục ục’, nàng lau nước mắt, đem cái sọt thả ở trên một tảng đá xanh trong viện thường dùng để ngồi hoặc để đồ vật, lúc này mới lớn tiếng kêu: “Nương, ta trở về!”

“Trở về thì trở về, gào to cái gì?” Dương thị một tay ôm cháu trai vừa ra đời nửa năm, cau mày nhìn nữ nhi cầm bầu múc nước rửa tay, trong miệng khiển trách quát mắng: “Cẩn thận đừng đánh thức chất nhi ngươi, nếu là khóc lên, ta cũng không tha cho ngươi!” Nàng là mẫu thân của Thôi Vi Dương thị, trong tay ôm chính là con trai của đại ca Thôi Vi Thôi Kính Hoài vừa ra đời nửa năm, lúc trước cũng là bởi vì Thôi gia Đại tẩu sinh con, Thôi Vi bị sai sử đến xoay quanh, không cẩn thận bị Thôi Kính Hoài vì lo lắng đẩy một cái, đầu đụng vào trên tảng đá lớn, ngất đi, về sau mới khiến cho Thôi Vi tiến vào.

Lúc này nghe Dương thị quát tháo mình, Thôi Vi cũng lơ đễnh, nhếch miệng, trở về nếu như không kêu lên một tiếng, quay đầu mẫu thân của nàng lại nói nàng trời tối vẫn chưa về nhà, làm việc nhiều nhưng không nói người ta lại không biết, có làm được cái gì? Người mẫu thân này rất trọng nam khinh nữ, hơn nửa năm qua nàng đã từ tức giận ban đầu, cho tới bây giờ đã trở nên lạnh nhạt, Thôi gia mặc dù chỉ là thôn hộ phổ thông, nhưng nhân khẩu cũng không ít, trừ phụ thân Thôi Thế Phúc cùng Dương thị hai người, trên Thôi Vi còn có ba người ca ca, nàng là đứa con khi già mới có được, nhưng bởi vì là nữ nhi, nên cũng không được Dương thị coi trọng, Đại ca Thôi Kính Hoài hai năm trước lấy Vương thị thôn bên cạnh làm vợ, bây giờ sinh một đứa con trai, đặc biệt đến chỗ phu tử ở đầu thôn lấy chữ Hộ làm tên lót, chữ Tổ làm tên, ý tứ là có tổ tông phù hộ, đủ để thấy được kỳ vọng của Thôi gia đối với đời thứ ba này, vì sợ đứa bé giảm thọ, ngày thường chỉ gọi nhũ danh Tiểu Lang, Nhị ca Thôi Kính Trung năm nay mười lăm tuổi, còn đang làm mai, nhưng đến nay còn chưa nhất trí, trên đầu nàng còn có một người ca ca Thôi Kính Bình, năm nay mười tuổi, so với nàng lớn hai tuổi, bởi vì nàng là nữ hài nhi, chú định về sau không phải người Thôi gia, bởi vậy sau khi sinh ra mấy người Dương thị cũng không cho nữ nhi đặt tên theo bối phận gia phả, ngược lại là lúc trước khi Thôi Vi mới sinh ra, Thôi Kính Trung lúc ấy vừa mới tiến học đường, liền lấy cho muội muội cái chữ Vi, vợ chồng Thôi thị cũng lơ đễnh, cảm thấy bất quá chỉ là cái nha đầu mà thôi, bởi vậy danh tự này ngược lại được định xuống.

Thôi Vi trong lòng ngược thật sự cảm kích người Nhị ca này, nếu không phải như vậy, chỉ sợ nàng cũng sẽ giống rất nhiều nha đầu bên trong thôn, riêng cái thôn nhỏ cong này của nàng, tên là Đại Nha Nhị Ny ít nhất có bảy tám cái! Ra ngoài la một tiếng Đại Nha, ít nhất có ba cái cô nương trở lên đồng thời quay đầu nhìn lại, lấy cách làm người của Dương thị, chỉ sợ đến lúc đó gọi nàng thôi tứ nha khả năng cực lớn, Thôi Vi cái tên này mặc dù phổ thông một chút, nhưng ít nàng lại cảm thấy có chút may mắn.

Đoán chừng là thanh âm Dương thị vừa rồi hơi lớn, hài nhi nàng ôm trong ngực đột nhiên vùng vẫy hai lần, khóc thút thít hai tiếng, dĩ nhiên há mồm khóc lên. Đây là cháu trai đầu của Dương thị, chảng khác gì bảo bối, ngày thường ôm trên tay không chịu rời người, lúc này gặp cháu trai bảo bối khóc, Dương thị vội vàng ôm đứa bé run lên, cũng không lo tiếp tục trách cứ nữ nhi, hai chân tại nguyên chỗ đạp hai lần bước, trong miệng ‘A a’ dụ dỗ.

“Nha đầu chết tiệt kia, còn thất thần làm gì? Nhanh đi nấu cơm! Chị dâu ngươi bây giờ còn đang cho bú, nếu là ăn trễ, cẩn thận nàng lại bắt ngươi dày vò!” Dương thị vỗ vỗ cháu trai, nhìn nữ nhi còn đứng tại chỗ tinh tế cầm tro rơm rạ rửa tay, không khỏi nhếch miệng, lại dặn dò: “Heo cũng nên đút, ngươi nhanh đem dây leo đi cắt, trộn chút bột ngô rồi nấu lên, cha ngươi cùng đại ca ngươi tiếp theo cũng hẳn là muốn trở về, nếu là đồ ăn còn chưa xong, lão nương cũng không tha cho ngươi!” Dương thị nhìn chái trai bảo bối trong tay lại có tư thế muốn khóc, lại vội vàng dỗ hai tiếng, bên ngoài nóng như hôm nay, nông thôn lại nhiều muỗi, chẳng được bao lâu, trên mặt non mềm của tiểu hài tử non liền bị đinh cái u cục đỏ, Dương thị đau lòng đến giật giật, tiểu hài tử càng khó chịu càng khóc lớn tiếng, khiến cho trong nội tâm nàng cũng có chút phiền, cũng không nhìn nữ nhi một chút, quay người đi vào nhà.

Thôi Vi phiền muộn vô cùng, oán hận đem tay rửa sạch, vội vàng từ kho củi bên ngoài viện ôm một bó cán nhánh bắp ngô vừa thu cắt bỏ không lâu đi vào trong phòng bếp, cầm tạp dề mặc lên người, đem tro củi trong lò bươi ra, đem lò dọn sạch, bẻ hai thanh bắp ngô, nhét vào bên trong lò!

Cái cán bắp ngô này sau khi được phơi khô, ngược lại là đốt cháy rất tốt, nàng vừa móc ra cây châm lửa, ‘Oanh’ một tiếng bên trong đã đốt lên! Ở kiếp trước Thôi Vi chính là tiêu chuẩn mười ngón không dính nước mùa xuân, trong nhà nàng chỉ có nàng là con gái một, cha mẹ đặt nàng trong tròng mắt, khi đó bản thân ngay cả cái nồi cũng không có chạm qua, không nghĩ tới tới cổ đại, ngược lại thành nữa cường nhân mười hạng toàn năng việc nhà! Ngay từ đầu bởi vì nàng ngượng tay, cũng chịu tội không ít, nguyên chủ Thôi Vi ở tại Thôi gia chính là người làm việc buồn bực không lên tiếng, làm người thành thật lại chất phác nhát gan, không giỏi nói năng, may mắn ngay từ đầu kí ức của nha đầu này, người nhà họ Thôi lại cực kì coi nhẹ nàng, đến mức nàng an toàn vượt qua một tháng ban đầu, càng về sau mới dần dần đối với những chuyện này thuận tay một chút.

Đem lửa đốt lên, lại xắn một thanh củi nhét vào trong lò, Thôi Vi lúc này mới đứng dậy múc nước rửa nồi, lại xếp vào nửa nồi nước, đem nồi đặt lên trên bếp, ngọn lửa thỉnh thoảng từ nồi chui lên, lúc này nàng lại rất bận rộn, bên ngoài còn có hai con heo chờ nàng nấu thức ăn xong đem tới, cùng gà vịt các loại cũng muốn nàng hầu hạ, Đại tẩu Vương thị từ khi sinh con trai chỉ coi mình là Thôi gia đại công thần, đã nuôi nửa năm, còn nói đang ở cữ, suốt ngày lười nhác không muốn làm việc, Dương thị muốn nuôi cháu trai, Thôi Đại phải theo Thôi Thế Phúc mỗi ngày ra ngoài làm việc, lúc này chính là thời điểm bận rộn của nông gia, hai cha con mỗi ngày loay hoay không nghỉ chân, có khi Dương thị cùng Thôi Vi cũng phải đi trong đất hỗ trợ, Thôi Nhị là người đọc sách, bởi vậy mỗi ngày một mực đọc sách, không hỏi chuyện ngoài cửa sổ, Thôi Tamđừng nói nữa, hắn là tiểu hài tử chân chính, lại bị Dương thị sủng đến hung ác, cả ngày đuổi gà bắt chó, chắc nịch đến không tưởng nổi, bởi vậy việc nhà Thôi gia, cơ hồ đều rơi vào trên đầu Thôi Vi.

Oán hận đem một nồi nước lớn đặt lên một bếp lò khác, cái lò này lúc trước lúc xây làm cực kì lớn, một bếp bên trong có thể đồng thời nấu được hai cái nồi, mà một bên khác còn có một bệ lò, thuận tiện nấu đồ cho heo ăn hoặc là nấu đồ ăn cho cả nhà và nấu nước nóng, Thôi Vi còn nhỏ, khí lực cũng không lớn, chỉ có thể xếp vào non nửa nồi nước, đạp ở trên ghế đem nồi bưng lên, lại cầm hồ lô múc nước đổ vào nồi, mắt thấy được hơn phân nửa nồi, nàng lúc này mới nhảy xuống ghế, lau mồ hôi trán, cầm thùng chuyên dùng cho heo ăn, từ gian nhỏ bên cạnh phòng bếp lấy chút bột ngô, cầm một cây gậy trúc quấy quấy, lại phí sức xách về phòng bếp, run rẩy rót vào trong nồi.

Bột ngô này là năm nay vừa thu hoạch sau đó đem mài, lúc này đồ vật hết thảy đều là thuần thiên nhiên, đổ vào trong nồi liền có thể nghe được một loại mùi hương thơm của bắp mới, bất quá người trong thôn đều không thích ăn cái này, ngại nó quá thô ráp, ngày thường đều là mài thành bột thô, trộn lẫn bên trong rau dại cho heo ăn hoặc là gà vịt. Hoàn cảnh Thôi gia so sánh với nhiều gia đình trong thôn mà nói, điều kiện chỉ có thể coi là trung đẳng, dù không đến mức cơm cũng không có ăn, nhưng muốn nếm được vị thịt, còn phải chờ đến ngày tết. Bởi vì con heo này quan hệ tới thu hoạch ăn tết của người một nhà, lúc này phải hầu hạ đến cực kỳ cẩn thận, khoảng thời gian này có bột ngô, cho heo ăn cũng là không cần trộn lẫn cám bã, Thôi Vi nghĩ trước đó mẫu thân Dương thị phân phó trước đó, lại vội vàng lấy dao phay, chạy đến gian ngoài cầm tấm chuyên môn cắt đồ ăn heo, đem dây leo trước đó mình đem về lại cắt.

Nghe được âm thanh ‘Ken két’ của cắt dây leo, heo trong chuồng giống như là biết đây là đồ ăn của mình, lập tức banh cuống họng kêu lên, gian ngoài viện tử mở rộng, mấy con gà lúc này nhìn xem sắc trời đã tối, dần dần đi vào chuồng, chóp mũi Thôi Vi tất cả đều là mồ hôi, trong phòng lại vang lên một tiếng khóc nỉ non, một tiếng thét chói tai liền vang lên: “Vi Vi, Đại Lang khóc, ngươi tranh thủ thời gian đếndỗ dành hắn cho ta!” Đây là Đại tẩu Thôi Vi Vương thị, đoán chừng Dương thị là thấyn sắc trời muộn, Thôi gia phụ tử còn chưa trở về, bởi vậy có chút bận tâm, lúc này đi ra, trong nhà không có người sai sử, Vương thị liền đem chủ ý đánh tới trên người Thôi Vi.

Bị thanh âm đột nhiên này làm giật mình, Thôi Vi liên không để ý cây dao đang cắt dây leo, lập tức ngón trỏ bị cắt tới, lập tức một trận đau xót, máu đỏ thẩm lập từ miệng vết thương nhiễm chút nước lá màu xanh rỉ ra, nàng theo bản năng đem dao ném ở một bên, đem ngón tay bị thương bỏ vào trong miệng ngậm lấy, đầy miệng toàn mùi máu tươi, đau đến hít một hơi lãnh khí, bên trong tiếng khóc càng phát ra lợi hại, Vương thị giống như là nổi giận, lại dắt cuống họng thét lên, thanh âm đều có chút thê lương: “Con bé chết dầm kia, nhìn Đại Lang khóc đến lợi hại như thế, ngươi còn không tranh thủ thời gian đến dỗ dành, để nương trở về, ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một trận, suốt ngày chỉ biết lười biếng, nha đầu chết tiệt kia...” Ngày thường Dương thị chính là như thế mắng Thôi Vi, vốn nhẫn hơn phân nửa năm, lúc này nghe được tiếng Vương thị, lửa trong lòng Thôi Vi nhảy vọt một cái cháy lên!

Bạn đang đọc Điền Viên Khuê Sự (Dịch) của Hoàn Nhĩ WR
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.