Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm đại họa

723 chữ

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

7. Lâm đại họa

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Hắn thuyết phục cha mẹ Trường Sinh, không màng Trường Sinh cực độ bất mãn cùng phản đối, đem nàng nhét vào trong xe ngựa. Băng qua một chặng đường dài xóc nảy đi thẳng vào bên trong núi sâu rừng già.

Trường Sinh giương mi, khóe môi cong cong cười nói,

“Ta là Bạch Vân Sinh a, không phải tên ta là do đạo trưởng khởi sao?” Thanh âm mềm mại ngọt ngào.

Hai mắt Hành Tâm lão đạo híp lại, lóe lên tinh quang, ý đồ dùng ánh mắt khiến tiểu nữ oa kinh sợ, hỏi lần nữa, “Mau nói, ngươi rốt cuộc là ai?”

Trường Sinh, kiếp này chính là Bạch Vân Sinh, trưng ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt to, bày ra dáng vẻ nữ oa ba tuổi.

Nhưng trong lòng nàng lại không như vẻ ngoài, Hành Tâm biết rõ chính nàng là nữ nhi của Bạch gia, lại đi hỏi nàng là ai, chẳng lẽ hắn biết nàng xuyên không?

Nàng liền hỏi một đằng trả lời một nẻo để chuyển đề tài, “Lão đạo sĩ, đạo bào của người đã mặc nhiều năm, bị hư hao nhiều như vậy vì sao không thay đổi?”

Hành Tâm lão đạo dùng hai ngón tay vuốt mi tâm, nói “Người tu hành, há có để ý đến bề ngoài.”

Vân Sinh không để bụng, phiết phiết cái miệng nhỏ, lại hỏi, “Người vì sao một hai phải đem ta đến nơi núi sâu rừng rậm này?”

Hành Tâm nhìn sang trái rồi lại sang phải, sau đó hướng Vân Sinh nói, “Ta sở dĩ đem ngươi đến nơi này….”

Nói được một nửa, Hành Tâm phát hiện ra lời nói có hơi không thích hợp.

Trừng mắt nhìn Vân Sinh ngồi đối diện một cái rồi nói tiếp, “Bần đạo đem ngươi đến nơi này là vì để cứu mạng ngươi.”

Nói một nửa, Hành Tâm phát hiện không thích hợp.

Vân Sinh vẫy vẫy ngón tay nhỏ, “Đổi ý khác mới mẻ hơn đi, không cần nói những lời này. Người một hai mở miệng nói phải vì ta mà tránh hoa, cứu mạng ta, nhưng người không nghĩ chính mình cũng sắp lâm đại họa sao?”

Nghe Vân Sinh nói xong, Hành Tâm mở miệng dò hỏi, “Vì sao nói bần đạo sẽ lâm đại họa?”

Vân Sinh chống tay, nhảy khỏi ghế trúc, xoa xoa eo nhỏ, nhướn lông mày rồi cao giọng nói,

“Bổn cô nương hiện tại mặc kệ ngươi đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà nhất quyết tự mình đem ta đến nơi núi sâu rừng già nay, nhưng bỏn cô nương cho rằng trông diện mạo ngươi có vẻ hiền lành, chắc cũng không phải kẻ ác, nếu cha mẹ ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, ta cũng sẽ không làm khó, tạm thời tha thứ cho ngươi, nhưng là…”

Vân Sinh đưa ngón tay nhỏ chỉ thẳng đến phía sau Hành Tâm đạo trưởng, “Những người đó, bổn cô nương thấy không giống người tốt.”

Hành Tâm nghe vậy liền xoay người nhìn lui.

Chỉ thấy phía sau cách đó không xa, ở trong rừng trúc, có vài tên hắc y nhân đang đi qua đi lại.

Nhưng hình như hắc y nhân đang bị nhốt, chỉ ở bên trong rừng trúc đi qua đi lại, không tìm thấy đường ra.

Vân Sinh nghĩ thầm, đây chắc hẳn là mấy cái binh thư cổ đại, cao thâm trận pháp.

Dáng người bé nhỏ của Vân Sinh lưu loát nhảy xuống ghế trúc, đi đến bên cạnh Hành Tâm, “Trận pháp của ngươi quả thực không tồi.”

Hành Tâm không để ý, một tay ôm Vân Sinh bỏ lên vai, hướng một căn nhà trúc nhỏ gần đó mà chạy.

“Chờ lát nữa vô luận phát sinh điều gì, ngươi cũng không cần hoảng hốt, cứ ngốc nghếch ở yên bên trong, đợi đến lúc ta đến gọi ngươi.”

Nói xong, Hành Tâm liền đem Vân Sinh lung tung nhét vào một cái thùng, dùng dây trúc quấn nhiều vòng xung quanh. Sau đó nhấn đầu Vân Sinh xuống, che cái nắp lại.

Bạn đang đọc ( Dịch: Bàn Tơ Động) Đích Nữ Không Làm Thiếp: Phúc Hắc Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi của Cẩm Tú Ung Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.