Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Hạ Phách Mại Sở - Quyển 2 Chương 7

Phiên bản Dịch · 6272 chữ

Niếp Tiềm ôm Lăng Việt thở hổn hển, ngón tay hắn đang từ bụng lẻn vào.

“Đừng!” Lăng Việt bắt tay hắn lại, “Ngày hôm nay ta hơi mệt, tối hôm qua không phải mới làm sao?”

Niếp Tiềm ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục mút gáy hắn, ngón tay trêu chọc dục vọng của Lăng Việt, nhưng qua một lát, hạ thể của Lăng Việt vẫn như cũ không phản ứng, Niếp Tiềm lúc này mới hơi buông hắn, ôm hông của hắn, “Thật sự mệt như vậy? Ban ngày không nghỉ ngơi thật tốt?”

“Ngủ nhiều đau đầu, thực sự mệt chết đi…” Lăng Việt làm bộ đáng thương nhìn Niếp Tiềm, chỉ mình vành mắt đen, “Ngươi xem.”

“Thế nhưng ta nghĩ muốn…” Niếp Tiềm cố chấp nói, ngón tay chuyển đến hậu huyệt của Lăng Việt vẽ vòng vòng, “Đêm nay chỉ làm một lần, ta sẽ rất nhẹ nhàng, ngươi chỉ cần nằm…”

Lăng Việt tâm phiền ý loạn một ngày, lại cố gắng vô sự qua một đêm, cự tuyệt động tác cũng so với trước kịch liệt không ít, hắn bỗng nhiên đẩy ra Niếp Tiềm, “Ta không muốn làm, ngươi đem ta thành cái gì? Công cụ tiết dục sao?”

Niếp Tiềm duy trì tư thế bị hắn đẩy ra, trong mắt * đều rút đi, “Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”

“Cái gì chưa từng phát sinh, ta cả ngày đợi ở nhà có thể phát sinh cái gì?” Lăng Việt trừng mắt, tức giận nói.

Niếp Tiềm tiến tới nói, “Lại cái này?”

Lăng Việt tức giận, “Việc duy nhất ta có thể làm không phải là chờ ngươi trở về, sau đó lên giường? Ta không muốn như vậy! Ngươi không thể mang ta đi ra ngoài, gặp qua bằng hữu của ngươi sao?”

Đối mặt Lăng Việt phát hỏa như làm nũng vậy, Niếp Tiềm ngược lại an tâm chút, “Buồn bực?”

“…”

“Ngươi cũng biết, ta bề bộn nhiều việc.”

Lăng Việt có chút chịu thua nói, “Ngày mai có thể theo ta đi mua vài món đồ không? Chúng ta còn chưa có cùng đi ra ngoài.”

“Ngày mai có hội nghị trọng yếu, sau còn phải đi Lân thị ký tên hợp đồng quan trọng, trước khi trời tối có thể chạy về hay không cũng thành vấn đề, để bảo tiêu cùng ngươi đi được không?”

Lăng Việt vô cùng bất mãn đứng lên, “Ngày kia, ngày kia theo ta.”

Niếp Tiềm suy nghĩ một chút, “Sáng ngày mốt mười giờ có một lễ cắt băng, chờ ta trở lại cùng ngươi.”

Lăng Việt lúc này mới nở nụ cười, “Chúng ta đi dạo phố, sau đó cùng nhau ăn cơm…”

Niếp Tiềm đi tới lôi hắn một lần nữa ngồi xong, “Vậy quyết định thế, ngươi ngủ trước, ta đi thư phòng yên tĩnh một chút.” Chỉ chỉ hạ thân hở ra của bản thân.

Vừa mở cửa thư phòng, Niếp Tiềm liền hỏi Niếp Văn, “Hỏi hạ nhân một chút, ngày hôm nay có phải có gì chuyện đặc biệt xảy ra.”

Một lát sau, Niếp Văn mới vừa về, lắc đầu, “Hắn vẫn ngủ thẳng buổi trưa mới dậy, ăn cơm xong liền lên lầu, thẳng đến bốn giờ chiều mới xuống lầu, chưa từng dùng qua điện thoại, không có cùng ngoại nhân tiếp xúc qua.”

Niếp Tiềm thở dài, “Là ta suy nghĩ nhiều, đem hắn ném ở trong phòng lâu lắm, phát giận cũng là phải.”

Niếp Văn nhịn không được hỏi, “Có thể bắt đầu rồi. Chậm thì sinh biến, ta biết ngài muốn xả giận, thế nhưng cái này không có ý nghĩa, kết quả giống nhau, tiêu thất!”

Niếp Tiềm nhìn hắn, thật lâu, “Chờ một chút…”

“…” Niếp Văn đứng một hồi, kiến Niếp Tiềm không thèm nói (nhắc) lại, mới nghiêm mặt đi ra ngoài.

Niếp Tiềm bảy giờ từ trên giường đứng lên, mặc quần áo đeo caravat, hắn trước phải đến công ty một chuyến sau đó mới đi tham gia lễ khai mạc cắt băng.

Tuy rằng hắn hôm qua về trễ một chút, không, phải nói sớm nay mới vừa về, chỉ ngủ không được sáu giờ, nhưng tinh thần của hắn cũng không tệ lắm.

Chín giờ mười lăm phút —— Lăng Việt nghĩ thời gian không sai biệt lắm, Vì vậy xuống lầu tìm tài xế, “Ta muốn ra ngoài.”

“Xin chờ một chút, ta muốn cùng Niếp tiên sinh nói một chút.”

“Là hắn cùng ta ước hẹn.” Lăng Việt buồn bực nói.

Tài xế giải thích, “Đều không phải Niếp Tiềm tiên sinh, là Niếp Văn tiên sinh.”

Qua hai phút tả hữu, Lăng Việt nhận được tin của Niếp Tiềm, Niếp Văn hôm nay là đi theo bên người Niếp Tiềm, vì vậy trực tiếp do Niếp Tiềm gọi cho Lăng Việt.

“Chờ ta về nhà.” Niếp Tiềm ngồi ở trong phòng làm việc, chuẩn bị một lát nữa thì đến khu cắt băng.

“Ngươi từ thành phố về nhà cũng phải mười lăm phút đi, vạn nhất gặp phải tắc đường, bữa trưa muốn kéo tới khi nào, ta đi đón ngươi không tốt sao? Ta rất thích phi thuyền hình cá, liền chọn nó đi. Sau đó chúng ta trực tiếp đi ăn cơm, ta nhớ kỹ có một tấm hình, phía trên nhà hàng rất đẹp, ngươi đã nói ở cạnh biển, ta muốn đi.” H thị là một thành phố ven biển.

Đối diện chỉ còn lại tiếng hít thở, Lăng Việt tim đập rộn lên, cầu khẩn Niếp Tiềm không nên cự tuyệt. May là, hắn nói “Được”.

Lăng Việt đang ngồi trong phi thuyền, nhìn dòng người nhộn nhịp giữa đường phố, ở nhai đối diện, nơi đó có ký giả, có phi thuyền cao cấp, còn có vài chiếc huyền phù xa loại nhỏ, càng nhiều hơn chính là người. Hắn nhìn xuống đồng hồ, mười giờ kém bảy phút, “Ta muốn đi WC.”

Tài xế khổ sở quay sang nhìn hắn, bởi vì là muốn cùng Niếp Tiềm ước hội, sở dĩ cũng không có mang nhiều bảo tiêu, thế nhưng đi vệ sinh chuyện này liền không thể cự tuyệt, “Như vậy ta đưa ngươi đi.”

Lăng Việt nói, “Đi thôi.”

Xuống xe, Lăng Việt chỉ vào đối diện, “Biết phụ cận có nhà vệ sinh công cộng không?”

“Ta tra một chút.”

“Dứt khoát đi vào tìm, thuận tiện mượn dùng WC.” Lăng Việt nói, hướng đối diện đi tới.

“…” Tài xế không thể làm gì khác hơn là theo phía sau.

“Xin lỗi, ngài không có vé mời, không thể đi vào.” Tiểu thư tiếp đón rất xin lỗi đối Lăng Việt cười cười.

Lăng Việt cũng rất hòa khí nói, “Ta là cùng Niếp Tiềm đến. Thiệp không ở trên tay ta.”

Tiểu thư tiếp đón dáng tươi cười cứng lên một chút, nhưng lập tức thành lớn, “Niếp tiên sinh còn chưa đến, dựa theo quy định, không có thiệp mời là không thể vào, bất quá, ta có thể giúp ngài xin phép một chút, vẫn là có thể dàn xếp.”

“Phiền toái.” Lăng Việt nói.

Đối một vị mỹ nữ khác cùng mình đứng chung một chỗ chào hỏi, tiểu thư tiếp đón hướng bên trong đi.

Không đến một phút, nàng đã trở về, “Mời đi theo ta.”

“Khách hiếm.” Lâm Nam mỉm cười, nhìn Lăng Việt.

Lăng Việt đánh giá phòng làm việc mới tinh, “Ánh sáng không tệ.”

Lâm Nam đưa cho hắn một ly nước, “Ta cũng cảm thấy như vậy, công ty chúng ta phúc lợi không tệ, có hứng thú đến đùa một chút không?”

Này dĩ nhiên không phải phòng làm việc của Lâm Nam, nói cũng là nói đùa, Lăng Việt cười cười, nói, “Ta sẽ nghiêm túc.”

“Ta cũng vậy.” Lâm Nam nói.

Lăng Việt cười không ra tiếng, cúi đầu, “Kỳ thực ta đều không phải cùng Tiềm đến, chỉ là muốn mượn WC dùng một chút.”

“…” Lâm Nam biểu tình kinh ngạc một cái chớp mắt, “WC?”

“Đúng.”

“Được rồi, khụ, bên trong có phòng tắm độc lập, mời dùng.” Lâm Nam chỉ vào một góc phòng làm việc.

Niếp Văn đi theo bên người Niếp Tiềm, đưa thiệp mời lên.

“Mời vào, bạn ngài đã tới trước, đang cùng Lâm tổng ở trong phòng làm việc.”

Niếp Tiềm nghi ngờ hỏi, “Bạn của ta?”

“Đúng vậy, là Lăng tiên sinh…”

Niếp Tiềm: “Mang ta đi, lập tức.”

Ba người đi một vài bước.

“Tiềm, ngươi đã đến rồi?” Lăng Việt đâm đầu đi tới, tài xế theo phía sau.

Niếp Tiềm mặt lạnh sai tiểu thư tiếp đón đi, lôi Lăng Việt chạy đến cuối hành lang, “Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”

Đối mặt Niếp Tiềm nghi vấn, Lăng Việt khó xử nói, “Ta chỉ là tới mượn dùng toilet.”

“…” Niếp Tiềm nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, muốn từ trong mắt của hắn nhìn ra cái gì.

Lăng Việt bị hắn nhìn, cảm giác mình như là phạm lỗi lớn, “Ta muốn đi vệ sinh mà thôi.”

Tiểu thư tiếp đón gọi tới mình, nàng lấy dũng khí đi tới bên người Niếp Tiềm, “Niếp tiên sinh, đã đến giờ.”

Niếp Tiềm nắm tay Lăng Việt, đem hắn đưa cho Niếp Văn và tài xế bên cạnh, đối bảo tiêu nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, một chút cũng không thể ly khai, hiểu chưa?” Tài xế là một trong những bảo tiêu.

“Vâng.” Bảo tiêu từng người hiểu rõ, lui ra phía sau một bước, đứng bên phải Lăng Việt, gấp gáp canh người.

Niếp Văn âm trầm nhìn Lăng Việt, lộ ra cười nhạt rất nhanh, sau đó đi tới bên người Niếp Tiềm, hai người đi về phía trước.

Niếp Tiềm hỏi: “Làm sao?”

Niếp Văn nói, “Đích thật là đến đây mượn toilet, bảo tiêu canh giữ ở ngoài cửa nói, từ lúc hắn đi vào đến khi đi ra khoảng chừng có chừng năm phút.”

Niếp Tiềm vẫn không thể mở miệng, Niếp Văn còn nói thêm, “Lâm Nam cũng ở bên trong.”

Niếp Tiềm nhìn về phía Niếp Văn ——

Niếp Văn nói, “Cắt băng bắt đầu rồi.”

Máy móc đọc diễn văn xong, Niếp Tiềm biểu tình trước sau như một, tỉnh táo đối mặt ký giả, hai mươi phút sau, Niếp Tiềm theo ước định ly khai, đi tới bãi đỗ xe.

Lăng Việt chủ động mở cửa xe, cười mời Niếp Tiềm ngồi vào bên cạnh hắn. Niếp Văn đã tự động ly khai.

Niếp Tiềm bất lộ thanh sắc không đáp lời, hai người theo kế hoạch đi dạo phố, phiền Niếp Tiềm cùng Lăng Việt đi đông đi tây, đi rất nhiều nơi thường ngày căn bản sẽ không đi, coi như là một thể nghiệm khó được.

Lúc hai người đến nhà hàng cạnh biển, nhà hàng xây cạnh biển, phong cảnh ưu nhã, bầu không khí thuần chất.

Dùng bữa xong, Lăng Việt lại muốn kéo hắn tiếp tục, thế nhưng xe vừa tới thành thị, dãy số của Niếp Văn liền từ Niếp Tiềm trên điện thoại lóe ra liên tục. Niếp Tiềm áy náy nhìn Lăng Việt.

Lăng Việt có chút tức giận, nhưng vẫn là để hắn ly khai, sau đó chạy đến khu ohoos khác, cùng xe tới đón Niếp Tiềm gặp nhau.

Sau khi về đến nhà, Lăng Việt khóa cửa phòng, uể oải không phấn chấn ngồi dưới đất.

Vài giờ trước, tại phòng làm việc của Lâm Nam ——

Lăng Việt từ phòng tắm đi ra.

Lâm Nam gác chéo chân ngồi ở ghế da, cười nhạt nói, “Không chỉ là mượn dùng toilet đi?”

Lăng Việt cắn môi dưới, cũng không lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề, “Ta muốn biết ta và Niếp Tiềm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”

Lâm Nam thần sắc không đổi, như trước cười tủm tỉm hỏi, “Ngươi cho là các ngươi là quan hệ như thế nào? Có lẽ nói, Niếp Tiềm nói các ngươi là quan hệ như thế nào? Ta cũng không rõ lắm vấn đề giữa các ngươi, vậy theo ta, Niếp Tiềm cũng sẽ không dễ dàng tha thứ một người đã lừa mình, cũng muốn giết tình nhân của hắn, trên thực tế, đoạn thời gian đó tất cả mọi người cho là hắn đã chết.”

Ánh mắt Lăng Việt lắc lư bất định, mạnh miệng nói, “Đó là hiểu lầm a…”

“Hiểu lầm?” Lâm Nam đẩy kính một chút, “Vậy đại khái là hai chúng ta hiểu lầm, có thể ngươi hẳn là hảo hảo tự mình hỏi người kia một câu.”

“Nếu như đều không phải hiểu lầm, ta tại sao muốn giết hắn?” Lăng Việt thấp thanh thì thào.

Lâm Nam buông tay, “Biết đâu ngươi chỉ là chán ghét bị hắn giam cầm…”

『 gõ gõ ——』 Lâm Nam dừng lại, đối cửa nói, “Tiến đến.”

Mang giày cao gót, mặc tây trang, trang điểm nhàn nhạt tinh xảo, tóc dài buộc lên, là một nữ nhân rất có mị lực, “Boss, Niếp tiên sinh tới cửa.”

Lâm Nam nhìn về phía Lăng Việt. Lăng Việt nhìn tài xế canh giữ ở cửa đối Lâm Nam nói, “Cảm tạ ngài cho mượn toilet. Tạm biệt.”

Niếp Tiềm về đến công ty, Niếp Văn đã ở trong phòng làm việc yên tĩnh chờ hắn hồi lâu, từ sau khi bọn họ tách ra…

Niếp Tiềm nhìn đồng hồ, “Hẳn là còn sớm đi.”

Niếp Văn nói, “Ta nghĩ các ngươi nên dùng xong cơm trưa.”

“Thoạt nhìn, hắn vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì cả, đã đưa hắn trở về.” Niếp Tiềm kéo ngăn kéo, lấy ra điếu thuốc lá.

Niếp Văn tiến lên một bước, đứng ở đối diện cẩn thận tỉ mỉ chỉnh lý văn kiện, đem chúng nó phân loại xong, chỉ cần Niếp Tiềm ký tên, Niếp Văn nói, “Còn nhớ rõ ngài nằm ở trên giường những ngày đó sao?”

Niếp Tiềm tay run một cái, khói bụi tản xuống ——

Niếp Văn xoay người ly khai, “Ba giờ chiều có một hội nghị, ta ra ngoài trước.”

Lăng Việt ôm chân cứ như vậy ngồi ngơ ngẩn, tuy rằng cuối cùng Lâm Nam không có xác thực cái gì đã vạch ra, thế nhưng đã cũng đủ chứng minh Niếp Tiềm che giấu một chút chuyện, hắn đối với mình nói dối…

Lăng Việt vẫn nén tâm tình bắt đầu dần dần sôi trào này xuống… Hắn mấy lần nghĩ lúc chất vấn Niếp Tiềm, hỏi hắn vì sao, thế nhưng hắn quá sợ, sở dĩ không thể làm gì khác hơn là liều mạng làm bộ cái gì cũng không có xảy ra.

Khi hắn đối Niếp Tiềm phía sau mỉm cười, nội tâm đang bất lực run rẩy.

Lăng Việt lấy tay nện đầu của mình ——

『 nhớ tới, dù cho một chút, vì sao cái gì cũng đã quên…! 』 xoắn tóc của mình, Lăng Việt không cảm thấy đau đớn, hắn khóc rối tinh rối mù, giống thế giới sụp đổ vậy —— một thế giới Niếp Tiềm tạo ra…

Xoa mắt, Lăng Việt đứng lên, thất tha thất thểu đi tới trước tủ lấy ra đống album, từng trang lật từng trang…

Mỗi lần lật qua một trang, Lăng Việt ngực cứ nảy. 『hình ảnh tốt đẹp này, là thật sao? 』

Lúc này, camera ở một góc gian phòng đã ở an tĩnh vận chuyển…

“Niếp tiên sinh, Niếp trạch điện báo.” Hội nghị tiến hành được phân nửa, thư kí của Niếp Tiềm ghé vào lỗ tai hắn nói.

Các bộ môn chủ quản đều cúi đầu lật báo cáo, kỳ thực đều dựng thẳng lỗ tai muốn biết chuyện gì xảy ra, phải biết rằng họp thì bị quấy rầy là phạm vào kiêng kỵ cảu hắn.

“Hôm nay tới đây thôi.” Niếp Tiềm đứng lên, hướng mọi người nói.

Bước nhanh ra khỏi phòng họp, trở lại phòng làm việc của mình, ấn nút tiếp nghe, “Nói đi.”

Ảnh chụp hành động dị thường của Lăng Việt từ camera, hành vi như vậy chắc là sẽ không báo cáo, chỉ có lúc phát sinh tình huống đặc biệt, tỷ như tâm tình không khống chế được…

Nghe xong đối phương nói tất cả, Niếp Tiềm hung hăng đạp đổ cái ghế. Sauk hi phát tiết vừa qua, hắn chống trán nhắm mắt lại, đã muốn kết thúc sao?

Lăng Việt hoang mang lo sợ khóc một hồi, rốt cục mệt mỏi ghé vào bên giường ngủ. Khi hắn khi tỉnh lại, phát hiện trên người cũng không có không khỏe, có người đem hắn ôm trở về trên giường.

“Tỉnh.” Niếp Tiềm tọa ở một bên.

“Ừ!” Lăng Việt trong lòng cực kỳ khẩn trương, hắn còn không có nghĩ hảo bước tiếp theo làm sao bây giờ. Chớp mắt một cái, hắn chỉ muốn trốn tránh hiện thực, trốn trong vỏ bọc của mình, “Ngày hôm nay sao về sớm như vậy?”

“Buổi chiều không có cùng ngươi, mua phần lễ vật bồi thường.” Niếp Tiềm đưa lên một hộp chữ nhật được gói tinh mỹ.

Lăng Việt tiếp nhận, nhưng không có mở ra đặt lên bàn, “Cảm ơn.”

Đây không phải là lần đầu Niếp Tiềm tặng lễ vật, khi hắn bị Niếp Tiềm đón đến nơi này, Niếp Tiềm bởi vì công tác bận rộn mà vô pháp làm bạn tặng lễ vật đắt giá, hiếm có.

Lần đầu tiên nhận được, hắn kinh hỉ lại từ chối, nghĩ cái này rất đắt.

Lần thứ hai, hắn ngượng ngùng nhận lấy, nhưng vẫn như cũ nghĩ không chịu nổi.

Lần thứ ba, lần thứ tư… Lễ vật giá trị đã có thể không nhìn, ngược lại đều bị ném trong ngăn kéo, vui sướng được tặng quà lấy lòng cũng theo lễ vật tăng nhanh, càng ngày càng ít.

Niếp Tiềm đang chờ đợi, chờ Lăng Việt chủ động vạch trần tất cả, hay là Lăng Việt không có kế hoạch yêu hắn như vậy, thế nhưng bây giờ Lăng Việt này, nếu so với hắn chân thật dễ động tình nhiều hơn. Ngẫm lại cuộc sống gia đình ngọt ngào này tạm ổn, có lẽ sau này hắn sẽ hoài niệm.

“Ngày hôm nay bề bộn nhiều việc sao?” Lăng Việt cọ cọ chà chà bản thân vài lần.

Niếp Tiềm nội tâm phức tạp trả lời, “Chỉ là đến lúc xảy ra chút vấn đề cần chạy tới.”

“Vậy ngươi đi xuống trước chờ ta đi, lập tức là tốt rồi.” Lăng Việt xoa nhẹ hạ kiểm, “Gối đầu vô dụng, mắt có chút sưng.”

Niếp Tiềm nhìn Lăng Việt chạy vào toilet, xoay người đi xuống lầu.

Lúc cùng ăn, Niếp Tiềm đổi trầm mặc, nói, “Mấy tháng này đã quen thuộc chưa?”

“Loảng xoảng đương!” Cái muỗng trong tay Lăng Việt rơi trên mặt đất, hắn hốt hoảng cúi người nhặt nó lên.

Niếp Tiềm đem muỗng của mình cho hắn, “Dùng cái này…”

Lăng Việt không có nhận, cầm lên đũa của mình, “Vì sao hỏi như vậy, đột nhiên…”

Niếp Tiềm biểu tình rất nghiêm túc, cũng rất lạnh khốc, tất cả ôn nhu đều biến mất hầu như không còn, “Nói cho ta biết.”

Lăng Việt chỉ nhìn hắn một cái, không có mạch lạc nói, “Tốt a, ta không biết, ngươi không nên nhìn ta như vậy, ta tốt vô cùng.”

Niếp Tiềm thần sắc nhu hòa một chút, Lăng Việt vẫn như cũ cái gì cũng không có nhớ tới, nhưng cho dù vạch trần chỉ là một góc băng sơn, cũng giống vậy nên kết thúc —— duy nhất khiến hắn hoang mang, Lăng Việt không chịu thừa nhận thật sự là có chút đoán không ra.

Thế nhưng hắn thật tò mò, vô cùng hiếu kỳ… Niếp Tiềm bỗng nhiên nở nụ cười, “Chuyện hồi sáng này…”

“Sáng sớm chuyện gì cũng không có.” Lăng Việt muốn cực lực nén run rẩy trong lời nói, chỉ là nhãn thần hoảng động lại lộ ra chân thực, “Nếu như ngươi không hy vọng ta ra ngoài, ta sẽ không đi, cũng sẽ không quấy rối ngươi làm việc, ngươi có thời gian lại theo ta, không có thời gian cũng không có vấn đề gì.”

Còn hơn tiện nhân ghê tởm kia, Lăng Việt này giả bộ thực sự là giả tạo đến khiến người không đành lòng trạc phá nó, “Ý của ngươi là đương tác không có gì cả phát sinh?”

Lăng Việt sợ hãi ở Niếp Tiềm lần nữa bức bách đạt tới điểm cực hạn, “Ngươi nghĩ ta thế nào? Ta chỉ là mong muốn bảo trì một biểu hiện giả dối, chí ít hiện tại! Ta không biết ngươi vì sao gạt ta, lừa ta cái gì, ta muốn nói cho ngươi biết, ta đều quên, nếu như mục đích ngươi nói dối chỉ là muốn dứt bỏ chuyện không tốt này, ta cũng mong muốn như thế…”

“Ngươi biết không? Ta rất mong bản thân không nên đi tìm hiểu chuyện cũ, chí ít một tuần trước ta vẫn là rất vui vẻ.”

“Được rồi, như vậy ngươi rốt cuộc từ nơi Lâm Nam tìm được bao nhiêu?” Niếp Tiềm đứng lên ly khai bàn ăn, ngồi một bên, bắt đầu nói chuyện.

Lăng Việt để chén đũa xuống, ngồi đối diện hắn, “Ta thực sự, cái gì cũng không biết.”

Hướng Lăng Việt một mực chắc chắn, Niếp Tiềm cũng tin tưởng hắn thực sự không biết cái gì, “Ngươi muốn biết sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Niếp Tiềm cũng có chút ngơ ngẩn.

Lăng Việt cúi đầu, “Muốn… Thế nhưng ta cảm giác mình còn chưa có chuẩn bị tốt.”

Niếp Tiềm nhìn hắn run run rẩy rẩy, như chim sợ cành cong, đột nhiên cảm giác được không hứng thú, một cảm giác trống rỗng cứ như vậy lan ra. Bỏ lại Lăng Việt, Niếp Tiềm lên lầu, đêm nay, Niếp Tiềm chưa có trở về phòng ngủ.

Lăng Việt ngủ không được uốn tới ẹo lui, hắn đều không phải ham tiền tài của Niếp Tiềm, cái hắn không bỏ được là hắn đem Niếp Tiềm coi là tình nhân

Mở to mắt, Lăng Việt quyết định tìm Niếp Tiềm tiếp tục cuộc nói chuyện buổi tối, nếu Niếp Tiềm muốn gạt hắn, hắn có thể coi như cái gì cũng không biết, cũng sẽ không hỏi tiếp, hai người cứ sống tốt như vậy…

Quyết định chủ ý, Lăng Việt hướng thư phòng đi đến.

Trong thư phòng còn có đèn, Lăng Việt đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy thanh âm của Niếp Văn.

“Cậu chủ, hắn còn ở nơi này!” Thanh âm của Niếp Văn đều không phải lãnh tĩnh như trước, thập phần vội vàng xao động.

“Ừ!”

“Cậu chủ, lão gia đã nổi giận. Ba ngày, ngài lại không động thủ, hắn muốn trở về, tiểu thiếu gia mới vừa rồi cùng hắn nói qua, lão gia phi thường tức giận.”

“Ngươi đem tất cả sự tình nói ra?” Niếp Tiềm không vui nói.

Niếp Văn tâm tình hóa nói, “Cậu chủ, trong nhà luôn luôn có cơ sở ngầm của lão gia.”

“Xin lỗi.” Niếp Tiềm vì mình thương tổn tới Niếp Văn mà xin lỗi.

“Cậu chủ, chỗ kia đã liên hệ được rồi, Lăng Việt, người như vậy không thể lại để bên người.”

“Nhìn hắn mấy tháng này ngoan ngoãn nghe lời, hình phạt này thì không cần, cắt đứt chân, ném tới Việt Nam thôi.”

“Cậu chủ, chúng ta liên lạc là vùng Trung Đông, Việt Nam quá gần.”

“Tùy tiện đi…” Niếp Tiềm không yên lòng nói.

Lăng Việt một bên tình nguyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lúc này đã toàn bộ hóa thành hàn ý, hắn dựa vào chút khí lực cuối cùng, cẩn thận trở về phòng.

Đem chính mình khóa trong phòng tắm, lãnh ý qua đi là phẫn nộ khắc cốt ghi xương. Hắn vẫn cảm thấy rất kỳ quái, người nói dối tại sao phải so với người bị lừa dối còn lãnh tĩnh hơn, nguyên lai đều là giả. Trong lỗ tai còn vang cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Ô ô…” Lăng Việt mở vòi sen, hướng tiếng nước chảy ào ào khóc lên.

Hắn đã thương tâm lại phẫn hận, hắn không rõ lắm chính mình trước đây làm cái gì, nhưng là bọn hắn chung sống lâu như vậy, Niếp Tiềm cư nhiên có thể đối đãi hắn ác độc như vậy…

『 giết hắn, giết hắn, để hắn chết! 』

Nội tâm truyền đến một thanh âm mơ hồ, Lăng Việt ngẩng mặt lên, nhìn chính mình trong gương hai mắt đỏ bừng, biểu hiện trên mặt lạnh lùng vừa xa lạ. Lui về phía sau một bước, Lăng Việt tựa ở trên tường, lần thứ hai nhìn về phía gương, như là ảo giác vậy, lại nhớ tới bản thân quen thuộc.

Lăng Việt chạy đến trước bồn rửa mặt, từ trong ly lấy ra bàn chải đánh răng, cố sức tách nó ra, thế nhưng không có tách được…

“Ta đang làm cái gì?” Lăng Việt nhìn chằm chằm bàn chải trong tay, hình như hắn đã từng làm như vậy.

Đem bàn chải thả tại chỗ, Lăng Việt cười mình đã lúc nào rồi, còn đi làm những việc không giải thích được này.

『 không được! 』 Lăng Việt không cách nào tưởng tượng ngày mai qua đi chính mình sẽ phải chịu đối đãi thế nào, hắn muốn rời nơi này.

Ngày thứ hai, có lẽ là bởi vì gần phân ly, Niếp Tiềm cư nhiên không có đến công ty, hắn đối Lăng Việt nói, “Ngày hôm nay ở nhà cùng ngươi, quên chuyện ngày hôm qua đi.”

Nếu như đều không phải tối hôm qua nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Lăng Việt sẽ rất vui vẻ đi, thế nhưng bây giờ Niếp Tiềm nói ra lời này, sẽ chỉ làm lòng Lăng Việt trầm hơn.

“Ta có thể ra ngoài một chuyến sao?” Lăng Việt hỏi Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm do dự một chút, nhưng vẫn là cự tuyệt, “Khó có được ta ở nhà ngày hôm nay tại gia, không muốn ra ngoài, ngày mai đi.”

“Ngươi nói bận rộn, không cần cùng ta, ta rất tốt.” Lăng Việt cười cười, lấy ra một quả táo, rút dao chuẩn bị cắt.

Niếp Tiềm nói, “Đưa dao cho ta.”

Lăng Việt nhìn hắn, ánh mắy rất bi thương.

Niếp Tiềm dời ánh mắt đi chỗ khác, “Ta cắt cho.”

Lăng Việt cười không ra tiếng, đưa dao nhỏ trong tay. Quả táo bị cắt thành mấy phần, nhưng không ai ăn.

Lăng Việt không muốn đối mặt Niếp Tiềm, Vì vậy về phòng. Niếp Tiềm không có ngăn cản.

Buổi chiều, Lăng Việt tinh thần tốt hơn chút, hắn chủ động tìm Niếp Tiềm, “Ta còn muốn đến nhà hàng ngày hôm qua được không? Chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Nghĩ bất quá là bữa cơm cuối cùng, Niếp Tiềm không do dự đáp ứng.

Bất quá Niếp Tiềm cũng không có sơ suất, hắn mang bảo tiêu, còn lấy súng cất trên người.

Ngồi tại chỗ, Lăng Việt ăn ngon hải vị (hải sản quý), nhìn rượu đỏ trong tay hỏi Niếp Tiềm, “Ở đây phong cảnh tốt, rất nhiều nơi biển đều bị ô nhiễm, đều không phải màu xanh mà là màu xám.”

“Ừ!” Niếp Tiềm dừng một chút, “Thích, sau này có thể trở lại.”

Lăng Việt nghiêng mặt sang bên nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ, nhà hàng chỗ ngồi này ở trên vách đá, nhìn biển thật tốt, sóng biển cuồn cuộn như mây mù, hôm qua tới thì đã cảm thấy rất đẹp, thế nhưng lúc mặt trời ngã về tây thì, rất có một phen những thứ tư vị khác…

Nước mắt bất tri bất giác tuôn rơi, Lăng Việt cổ họng trên dưới cuộn mấy lần, ánh mắt từ cảnh biển đổi đến yển người Niếp Tiềm, “Còn có sau này sao?”

Niếp Tiềm nuốt thức ăn trong miệng, hướng ghế nhích lại gần ——

“Tối hôm qua, ta đi tìm ngươi.” Lăng Việt cảm giác mình đầu óc là trước nay chưa có hiểu rõ, “Ngươi không thể đối với ta như thế.”

Niếp Tiềm khóe miệng giật mình, cuối cùng vẫn là trầm mặc.

“Ta không tin mấy tháng này tất cả đều là giả, cầu ngươi, không nên làm như vậy. Thả ta đi có được hay không? Ta đảm bảo sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa.” Lăng Việt nói.

Niếp Tiềm bật cười ra tiếng, đem khăn trong tay ném lên bàn, “Đương nhiên tất cả đều là giả, đừng nói ngươi là thực sự yêu ta.”

Lăng Việt ngực căng thẳng, “Ngươi tên hỗn đản này.”

Niếp Tiềm tựa như nghe chuyện cười, “Hỗn đản? Ta cho rằng đây là từ đặc biệt dành cho ngươi. Đến mức độ này, ta liền toàn bộ nói cho ngươi biết đi, ngươi tuy rằng cá tính không tồi, thế nhưng ta đã từng thật tình bị ngươi hấp dẫn, muốn ngươi làm bạn đời, biết ta đổi lấy cái gì không?

“Vận khí ta tốt, không chết, ngươi ngược lại cũng, cư nhiên đã quên. Bất quá ta thật không ngờ tới ngươi sẽ đi cứu người, đại khái chỉ là trùng hợp đi, ngươi loại người vauwf ích kỷ vừa hung ác này, làm sao lại cứu người?!”

Hai tay Lăng Việt nắm cùng một chỗ, Niếp Tiềm là thật sự miệt thị hắn, đem hắn toàn bộ phủ định. Niếp Tiềm nói lời thề son sắt như vậy, ngực quá đau.

Trong thống khổ, Lăng Việt trong óc chợt lóe lên một hình ảnh, người kia là mặt mình, hắn ngồi xổm bên một người, đắc ý nói: “Lại muốn ta làm tình nhân của ngươi, có biết không có đôi khi biểu hiện của ngươi rất nực cười, thật cho chúng ta là tình nhân sao?”

Người nằm trên đất ngẩng đầu, cắn răng nghiến lợi tức giận mắng, “Tiện nhân.”

『 Niếp Tiềm, người kia là Niếp Tiềm! 』 Lăng Việt như bị sét đánh, bưng đầu rên rỉ.

Niếp Tiềm nhíu lại mi, người đối diện bỗng nhiên ôm đầu kêu đau, sắc mặt trắng bệch, trong phòng ăn mở điều hòa cũng toát mồ hôi hột, sau khi xác định đều không phải làm bộ, Niếp Tiềm đi tới nâng hắn dậy, “Ngươi làm sao vậy? Có phải ăn món gì khiến đau bao tử?”

Lăng Việt rơi vào trong mấy hình ảnh kì quái, hắn lại thấy mình cầm đao nhắm ngay Niếp Tiềm, trong miệng nói, đều không phải ngươi chết chính là ta chết, sau đó thọc xuống phía dưới.

“Không nên!”

Lăng Việt muốn ngăn cản chính mình kia, lại thấy người kia cười liếm liếm máu trên dao, cười đến điên cuồng, “Giết hắn.”

Niếp Tiềm thấy hắn hai mắt trừng lớn, tựa như muốn co quắp, nhịn không được kéo hai lỗ tai hắn, “Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi có phải ăn cái gì không?”

Đau nhức cuối cùng cũng kéo thần trí Lăng Việt về, hắn phát hiện mình bị Niếp Tiềm ôm, bỗng nhiên lại nở nụ cười, “Ngươi còn quan tâm ta làm cái gì?”

Niếp Tiềm bị hắn đâm một cái, tức giận trở lại vị trí của mình, vừa rồi hắn bị Lăng Việt làm sợ đến cái gì cũng đã quên, thực sự là ngũ vị tạp trần, tự làm mình khó chịu.

“Ta vừa rồi thật khó chịu, cảm ơn.” Lăng Việt nói.

Niếp Tiềm không có nói tiếp.

Lăng Việt còn nói, “Ta muốn biết, giữa chúng ta còn có khả năng hay không?”

“…”

“Ta đã biết, tuy rằng ta không muốn vì mình trước kia mà trả giá, thế nhưng cái này không phải do ta đúng không?”

Lăng Việt vươn tay, “Có thể ôm ta một chút không? Một lần cuối cùng.”

Niếp Tiềm muốn cự tuyệt, thế nhưng Lăng Việt biểu tình rất tuyệt vọng, hắn như bị, tâm tình suy sụp đứng lên, “Được.”

Lăng Việt ôm lấy hắn thật chặc, ngửi khí tức trên người hắn, ngón tay nâng ly rượu.

Phịch một tiếng qua đi, cổ của Niếp Tiềm đã bị mảnh thủy tinh bén nhọn tiếp xúc, Niếp Tiềm khó có thể tin chính lại bị Lăng Việt bày trận, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Đừng nhúc nhích, ta thực sự rất khó chịu, ngươi là người thứ nhất khiến ta thương tâm.”

Lăng Việt ôm Niếp Tiềm, mảnh thủy tinh ở trên cổ Niếp Tiềm lôi ra một vết máu, “Ta đã trở về, Niếp Tiềm.”

“Thật đáng tiếc chúng ta trong bao sương lầu hai, cầu cứu rất không tiện đi.”

Lăng Việt mỉm cười, “Đừng nhúc nhích, động mạch cổ bị cắt đứt có thể sống bao lâu muốn cược một chút không?”

“Ngươi này…”

“Suỵt, đừng bảo là đi ra, bằng không ta khó giữ được đảm bảo chính mình có thể kích động hay không.” Lăng Việt nhấn hung khí trong tay, cắt ngang Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm tức giận đến đầu óc mơ màng, ngón tay lặng yên lui về phía sau, tìm súng ở sau lưng.

Tựa bên cửa sổ, Lăng Việt nheo lại mắt, “Gậy ông đập lưng ông, ngươi nghĩ như vậy đi, đáng tiếc… Cho dù ngươi thành công, yêu ngươi cũng không phải Lăng Việt, Lâm Dược kia chỉ là một đứa ngốc đáng thương.”

“Tay ngươi đang lấy cái gì?” Lăng Việt nghiêng đầu, thiêu hạ lông mi, “Ném xuống đất, ta đếm tới ba, một, hai…”

Niếp Tiềm ném súng xuống, theo dõi hắn hừ lạnh, “Hài lòng? Lần này cần phải đâm chuẩn một chút, sẽ không có nữa lần sau.”

Lăng Việt cười cười, đang muốn mở miệng, lại một hơi thở nghẹn ở cổ họng, giương miệng hút không khí ——

Cúi đầu nhìn lại, trên áo sơ mi trắng một mảnh máu đỏ, Niếp Tiềm rút nĩa cắm ở bụng Lăng Việt, đoạt lấy mảnh ly trên tay Lăng Việt, ném ra xa, “Cảm giác sao?”

Lăng Việt đè vết thương, tựa trên cửa sổ, chật vật nở nụ cười, “Không tệ, đáng tiếc không chết được.”

“Đương nhiên, ta vẫn chờ ngươi bị đưa đi.” Niếp Tiềm cười đến so với hắn trầm hơn.

Lăng Việt thân thể lung lay một chút, “Xem ra ngươi phải thất vọng, ngay cả thi thể cũng sẽ không cho ngươi.”

Niếp Tiềm còn chưa có phản ứng nhiều là có ý gì, thân thể Lăng Việt sau đó hơi ngửa, cả người hướng về phía sau ngã xuống, Niếp Tiềm theo phản xạ đưa tay, chỉ kịp bắt được cánh tay Lăng Việt.

Thời gian như là dừng lại, tim Niếp Tiềm tựa hồ muốn nhảy ra khỏi *g ngực.

“Ngươi điên rồi!” Niếp Tiềm nắm chặt bàn tay, muốn kéo hắn lên.

Lăng Việt biểu tình cũng rất bình tĩnh, “Ta hận ngươi.”

Niếp Tiềm tay run một cái, “Ngươi đều không phải Lăng Việt.”

Lăng Việt con ngươi màu đen thật sâu nhìn vào trong mắt Niếp Tiềm, “Hắn chính là ta, ta chính là hắn, cũng không khác gì, đối với ngươi mà nói không phải là như vậy sao?”

“Ngươi rốt cuộc có nhớ ra không?” Niếp Tiềm dùng sức kéo Lăng Việt, đồng thời hướng cửa gọi, “Người đâu, có người hay không, mẹ nó! Người đâu.”

Lăng Việt không trả lời hắn, hắn nói, “Đều không phải chỉ có ngươi lại thua cầm nĩa…” Giơ tay lên chợt đem nĩa đâm vào cánh tay đang giữ hắn của Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm thình lình bị đau, buông lỏng tay ra.

“Ngươi!”

Nhìn Lăng Việt đánh lên thạch bích nhô ra, sau đó rơi vào trong biển, trong nháy mắt liền mất đi thân ảnh, Niếp Tiềm cả người rét run ngồi trên sàn nhà.

Lúc có người đẩy cửa vào, nhìn thấy chính là Niếp Tiềm mất đi hình tượng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.

“Niếp tiên sinh, ngài không sao chứ?” Bảo tiêu đi theo phía sau người phục vụ khẩn trương hỏi.

Niếp Tiềm chấn động mạnh, “Người, có người ngã xuống.”

“Này…” Người phục vụ bị hắn vừa quát, lập tức tìm tới quản lí.

Lau lau mồ hôi trên đầu, quản lí lập tức tìm người lặn xuống nước tìm, hắn không nghĩ ra ăn cơm thật tốt, một người sống làm sao sẽ từ cửa sổ ngã xuống. Theo trước cửa sổ liếc mắt, quản lí toát mồ hôi lợi hại hơn, vị trí này bởi vì phạm vi nhìn tốt nhất, là một trong những bao sương người người tranh, không có đóng cửa sổ cũng là vì để khách nhân thưởng thức phong cảnh tốt hơn.

“Niếp tiên sinh, tay của ngài có muốn trước tiên xử lý một chút không.” Bảo tiêu quan tâm hỏi.

Bạn đang đọc Địa Hạ Phách Mại Sở của Điển Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.