Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3 năm tu đạo - yểu điệu Bất Ngữ

Phiên bản Dịch · 2662 chữ

Tu đạo đầu tiên là một sự tình để cho người ta cảm giác thật thoải mái. Thể xác và tinh thần đắm chìm trong huyền diệu đạo cảnh, tâm niệm khi thì thuận gió ngao du, khi thì ở trong thiên địa rong chơi, thường thường một không chú ý liền đi qua mấy giờ một cái chớp mắt đã vượt qua mấy tháng, khi mình dương dương tự đắc hoàn toàn không có phát giác nửa điểm thời gian trôi qua.

Lên núi ba năm, Vương Thăng giật mình cảm thấy như hôm qua mình vừa tới đây, tỉnh tỉnh mê mê, tâm tình dập dờn. Hắn lúc này bớt đi thiếu niên ngây thơ, khuôn mặt cũng nhiều một chút góc cạnh, bộ dáng mặc dù không chút cải biến nhưng thân thể lại là triệt để phát triển cái đầu đã đuổi kịp sư phụ Thanh Ngôn Tử, mà một phương diện khác đuổi kịp sư phụ chính là chiều dài mái tóc...

Bây giờ, hắn bởi vì trùng sinh mà tâm cảnh xao động đã bình phục không ít. Trong núi uẩn linh, Vương Thăng cũng so sánh với hai mươi tuổi bình thường, nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái xuất trần, thiếu đi mấy phần khói lửa thế tục cả người khí chất tựa hồ trở nên thanh nhã rất nhiều.

Buổi chiều ngày hôm đó, phòng chính của tiểu viện chỗ mái cong, một khối tấm ván gỗ hình vuông đặt ở trên mái cong duy trì cân bằng, mà Vương Thăng liền ngồi xếp bằng ở trên ván gỗ, thân hình không nhúc nhích tí nào phảng phất không có chút nào gắng sức.

Từng sợi chân nguyên xoay quanh người hắn, tựa hồ là hài đồng nghịch ngợm không ngừng câu thông thiên địa nguyên khí tuôn chảy trong núi, không ngừng rút ra từng sợi thiên địa nguyên khí gột rửa tự thân. Tụ Thần hậu kỳ, linh niệm đã có chút thành thục chân nguyên cũng sinh rất nhiều biến hóa.

"Thời gian nào rồi?"

Vương Thăng chậm rãi mở mắt ra, thấy được thân ảnh của sư tỷ đang tĩnh tọa dưới một tàng cây trong khu rừng ngoài viện, ánh mắt thoáng có chút xuất thần.

Hai thân ảnh từ đường núi chậm rãi đi đến, Vương Thăng ngầm trộm nghe xem cái gì vội vàng nhắm lại đôi mắt, giả thành bộ dáng đang nhập định.

"Thanh Ngôn Tử sư huynh, ngài xem việc này sư huynh ngài làm sao cũng phải giúp ta một câu!"

Một vị lão đạo tóc hoa râm, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn ở sau lưng Thanh Ngôn Tử, trong miệng lại hô hào với Thanh Ngôn Tử rõ ràng tuổi tác nhỏ hơn một chút làm sư huynh.

Đây là tổng quản ngoại vụ Lý Thủy Ngộ đạo trưởng của núi Võ Đang, hai năm này xem như là khách quen duy nhất ở đây. Hôm nay, vị lão đạo này lại cùng Thanh Ngôn Tử đến tiểu viện của bọn hắn trên mặt mang đầy bất đắc dĩ ở tại đó không ngừng nhỏ giọng năn nỉ cái gì.

Gần hai năm, vị Lý Thủy Ngộ đạo trưởng này đối với sư đồ bọn hắn cũng coi như thường xuyên có quan hệ qua lại, ba người bọn họ có giường chiếu đệm chăn, đạo bào thường xuyên thay mới, Vương Thăng trước đó còn xin qua vị Phó chưởng môn an bài hắn đi tham gia mấy trận pháp sự, kiếm lời chút tiền tài. Mặc dù những chiếu cố này, nhiều ít đều mang theo vài phần muốn giao hảo Thanh Ngôn Tử ...

Sau khi thiên địa nguyên khí khôi phục, nhờ Thanh Ngôn Tử nhắc nhở mấy lão tiền bối địa vị tối cao trên núi Võ Đang cấp tốc đứng ra chỉnh đốn một phen đạo thừa, để núi Võ Đang thay đổi tập tục trước đây.

Bây giờ núi Võ Đang, đã vào trạng thái lúc Vương Thăng đời trước đến - nửa phong bế. Chân núi mặc dù có rất nhiều đạo quán, võ quán còn đối ngoại mở ra nhưng Tử Tiêu Cung cùng Thái Hòa Cung trên Kim Đỉnh đạo thừa quan trọng đã đóng lại, có đệ tử trong núi không ngừng tuần tra, đường núi cũng bị đại thạch phong kín.

Phía sau núi các nơi có chỗ tu hành của đạo trưởng càng bị cấm chỉ tiếp cận, người vi phạm cũng không phải đơn giản phạt tiền như vậy.

Bây giờ, đạo môn đã bắt đầu khôi phục con đường tu hành, lại nhận được Hiệp hội đạo môn mệnh lệnh, tự mình ước thúc đệ tử không thể đối ngoại truyến bá lung tung tin tức nguyên khí trở về.

Cùng với ấn tượng của Vương Thăng, mặc dù trên internet đã có không ít tin tức ngầm nhưng có tầng lớp trên giám thị, ngoại giới coi như còn bình tĩnh. Chắc hẳn nước Đại Hoa còn đang suy nghĩ cách đối sách, không thể xác định nên làm thế nào khi tu sĩ hướng thế giới bắt đầu xung kích...

Thiên địa lại có thể tu hành một lần nữa, Tiên Đạo đại môn lại mở ra, chúng đạo trưởng tất nhiên là tinh thần phấn khởi, chuyên tâm dấn thân vào bên trong tu đạo. Tăng cường bản lĩnh, kéo dài tuổi thọ, đây là chỗ tốt thiết thực nhất của tu đạo.

Nhưng thiên địa nguyên khí đồng dạng cũng là đá thử vàng, đạo tâm - đạo cảnh - tư chất trực tiếp thể hiện tại phương diện tốc độ tu đạo. Giống vị cùng Thanh Ngôn Tử đàm luận này, thiên địa nguyên khí khôi phục đã được hai năm rưỡi, trước đây cũng đã bái nhập đạo môn hơn mười năm, bây giờ chỉ là miễn cưỡng bước vào Tụ Thần cảnh.

Thế là, ngoại vụ trên núi Võ Đang cũng liền giao cho hắn, thậm chí còn có chức quyền Phó chưởng môn. Phàm là có cái gì võ thuật giao lưu hội, đạo kinh thảo luận, hoặc là viện đạo học lễ khai giảng cái gì, đều có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn của lão trên núi Võ Đang...

Lại nghĩ, đây cũng là biến tướng hi sinh cơ duyên tu đạo của Lý Thủy Ngộ để hắn làm chút tục sự, kì thực là muốn hắn từ bỏ cơ hội đắc đạo.

Hôm nay vị Lý sư thúc này đến tiểu viện cũng là vì có hơn hai mươi nhà 'Danh môn đại tông' tụ họp tại Mao Sơn mở hội giao lưu, núi Võ Đang muốn mời Thanh Ngôn Tử đi trấn giữ.

Nói là giao lưu hội, trên thực tế chính là các nhà đạo môn danh sơn thăm dò lẫn nhau nhìn xem liệu tất cả đều như ve sầu thoát xác từ lúc thiên địa nguyên khí trở về, tiến cảnh tu vi của môn nhân như thế nào.

Núi Võ Đang muốn phái mấy vị đời thứ hai - là các vị đạo trưởng cùng thế hệ với Thanh Ngôn Tử, Lý Thủy Ngộ, mấy vị đệ tử đời thứ ba mười hạng đầu còn đạo quán các nơi tuyển ra một chút thiếu niên tư chất không tệ nhưng lĩnh đội cần có một cao thủ tọa trấn.Thế là, Lý Thủy Ngộ tìm đến Thanh Ngôn Tử.

Lý Thủy Ngộ thở dài: "Toàn bộ núi Võ Đang, từ chưởng môn sư huynh đến hai vị sư thúc, tất cả mọi người đều nói tu hành quan trọng đóng cửa không ra, ngược lại đem việc này giao cho ta, ai, Thanh Ngôn Tử sư huynh ngài cũng biết ta tư chất ngu dốt, cảnh giới bây giờ cũng là có chút đáng thương, Vô Lượng Thiên Tôn ở trên, ta thật sự là trấn giữ không được tràng diện này."

Thanh Ngôn Tử cười nói: "Lần này đến giao lưu hội đều là đạo môn danh sơn đại tông của chúng ta tự nhiên đồng khí liên chi cũng không có cái gì xung đột mới đúng."

"Chỉ sợ vạn nhất có ai cố ý thăm dò."

Lý Thủy Ngộ cười khổ chỉ vào hai gò má pha tạp tóc trắng của mình nói:

"Tấm mặt mo này có việc gì không sao nhưng mặt mũi núi Võ Đang chúng ta cũng không thể không giữ. Bây giờ Võ Đang chúng ta tình cảnh thực sự có chút xấu hổ, Thanh Ngôn Tử sư huynh xem như lúc này là một trong số ít tu sĩ đạt đến Kết Đan cảnh, coi như giúp sư đệ một lần được không..."

Thanh Ngôn Tử trầm ngâm vài tiếng, một mặt khó xử, "Nếu như ngươi muốn tìm Kết Đan cảnh tu sĩ tọa trấn, ta đi không được."

Lý Thủy Ngộ sững sờ, sau đó vội hỏi: "Sư huynh ngươi người bị thoái cảnh? Làm sao? Cái này sao có thể?"

"Cũng không phải rớt xuống.."

Thanh Ngôn Tử lật tay một cái, lòng bàn tay có mấy đạo khí xoáy chầm chậm lưu chuyển, một điểm ánh sáng nhạt lấp lóe sau đó khí tức trung hòa bình thản, cuồn cuộn không dứt ở trong phòng chậm rãi triển khai.

"Mấy tháng trước liền đột phá đến Hư Đan cảnh, ta bây giờ liền không thích hợp."

"Ta! Ngươi đây!?”

Lý Thủy Ngộ trừng mắt, vị đạo gia mặt tròn mày rậm này kém chút nhảy dựng lên chửi ầm lên.

Thanh Ngôn Tử năm ngón tay khép kín, viên Hư Đan kia quay về thể nội tự thân không có nửa phần khí tức lộ ra ngoài.

Trên nóc nhà, Vương Thăng nén cười nghẹn có chút vất vả. Sư phụ nhà mình tính tình chính là như vậy, bên dưới biểu tình bình thản thường có những cử động khiến người khác ngoài ý muốn.

"Thanh Ngôn Tử sư huynh, tốc độ phá cảnh của ngươi thật là..."

Lý Thủy Ngộ toàn thân co quắp mấy lần, giọng nói u oán để cho người ta còn tưởng rằng hắn thiếu tiền của Vô Ngôn đạo trưởng này.

Thanh Ngôn Tử cười nói: "Ta mặc dù không đi được, nhưng ta có hai người đệ tử, ngược lại là phù hợp yêu cầu Lý sư đệ ngươi."

"Hở? Bất Ngữ cùng Phi Ngữ đều đã đột phá đến Kết Đan cảnh?"

"Không sai, tiểu Huyên mấy tháng trước đột phá cảnh giới, tiểu Thăng thiên về kiếm đạo bái sư cũng muộn cho nên cảnh giới có chút không bằng sư tỷ, nhưng tư chất cũng không kém, miễn cưỡng đạt đến Tụ Thần cảnh hậu kỳ đi."

Thanh Ngôn Tử lúc này càng thêm bình tĩnh nói ra, Lý Thủy Ngộ ở một bên càng có chút xúc động muốn giơ chân mắng chửi người.

Sau đó, Thanh Ngôn Tử tựa hồ không dùng chút sức nào nhưng thanh âm lại xuyên thấu vách tường, xuyên qua tiểu viện rơi vào trong tai Mục Uyển Huyên đang ở trong rừng tĩnh tọa.

"Tiểu Thăng, tiểu Huyên, hai người các ngươi tới đây."

"Vâng!"

Vương Thăng ứng tiếng, thân hình nhảy một cái, gọn gàng mà linh hoạt từ chỗ mái cong nhảy xuống còn tấm ván gỗ đệm ở dưới thân lại ở trên mái cong không nhúc nhích tí nào, lúc rơi xuống đất cũng cơ hồ im lặng chỉ có tóc dài bị buộc lên nhẹ nhàng lung lay. Nhưng mặc dép lê, áo ngắn, quần cộc ít nhiều thiếu đi mấy phần tiêu sái phiêu dật.

Vương Thăng đứng ở trong viện lẳng lặng chờ sư tỷ đến đây tụ hợp, Lý Thủy Ngộ ở trong phòng lại nhịn không được ngửa cổ đánh giá vài lần đạo sĩ trẻ tuổi đã đạt đến Tụ Thần cảnh hậu kỳ.

Cái gọi là thiên tư bất phàm, tư chất xuất trần hoặc là thiếu niên kiêu tử, thanh niên tài tuấn, vị Lý đạo trưởng này cũng thấy rất nhiều, tự nhiên có bản lĩnh nhìn người.

Điều chú ý thứ nhất về Vương Thăng, chính là thế đứng hai chân vuông vức, hai vai trầm xuống tựa hồ cả người mười phần thả lỏng, nhưng đứng yên như một cây tùng bách không có chút nào gãy cong.

Lý Thủy Ngộ lại nhìn vào hai mắt, nhưng cảm giác Vương Thăng phảng phất như một danh kiếm giấu trong vỏ duệ mà không hiện.'Vỏ kiếm' đơn giản nhưng trong đó có bao nhiêu sắc bén, lại khó mà ước đoán.

Nhìn người tự nhiên cũng phải nhìn tướng mạo, tướng mạo Vương Thăng không phải quá nổi bật, mày kiếm mắt sáng cũng không thiếu hai ba phần thanh tú, tóm lại còn chưa thể dựa vào mặt kiếm cơm nhưng để tóc dài ngược lại là nhiều hơn mấy phần cảm giác không bị trói buộc cùng phiêu dật.

Lý Thủy Ngộ vuốt râu tán thưởng: "Tốt một cái Kiếm Tiên nho nhỏ! Bần đạo tu hành gần hai mươi năm lại kém xa... Hổ thẹn, hổ thẹn a."

Thanh Ngôn Tử chỉ là ở bên cười khẽ nhưng trong ánh mắt đều là ý cười. Đệ tử được khen ngợi, sư phụ tự nhiên cũng mặt mũi sáng sủa cái này cùng tu vi cao thấp không quan hệ.

Chỗ cửa sân chỗ, một bóng trắng nhìn như chậm rãi đi tới nhưng chỉ cần mấy bước đã từ ngoài mấy chục thước đến bên cạnh Vương Thăng chỉ để lại một chút âm dương nhị khí ở trên mặt đất hóa thành gió lốc nho nhỏ dần tiêu tán.

Vương Thăng quay đầu liền thấy một đôi mắt thanh tịnh thâm thúy, đạo tâm gợn sóng nhanh chóng bình tĩnh lại. Sư tỷ so với lúc Vương Thăng mới vừa lên núi, đơn giản chính là như hai người; Một năm - nụ hoa chớm nở, một năm - duyên dáng yêu kiều, lại một năm đã là phong hoa tuyệt đại.

Hai năm này được chân nguyên tẩm bổ vóc dáng của nàng triệt để nảy nở, cái đầu chỉ so với Vương Thăng cùng Thanh Ngôn Tử kém hai phân, dáng người càng tới gần với hai chữ hoàn mỹ. Cặp chân dài thẳng tròn trịa, eo thon như không chịu nổi vừa đủ, áo sơmi trắng bệch nhô lên đường cong đẹp không sao tả xiết...

Càng hiếm thấy hơn là nàng mặc dù ở trong núi tu hành, nhưng toàn thân da thịt non mềm bóng loáng, không có chút nào phai mờ, lúc bị ánh mặt trời chiếu sáng còn tản ra nhàn nhạt hào quang, liền như là bạch ngọc không chút tì vết… - Nàng đã trở thành bộ dạng 'Bất Ngữ tiên tử'.

Mỗi ngày sớm chiều gặp mặt, Vương Thăng đương nhiên sẽ không ở trước mặt sư tỷ có cái gì thất thố, lời nói: "Sư phụ đang chờ chúng ta."

"Ừm."

Hai người sóng vai đi vào, Vương Thăng cúi đầu ân cần thăm hỏi: "Sư phụ, Lý sư thúc."

"Tốt, tốt lắm.."

Lý Thủy Ngộ dù sao cũng là đạo trưởng đức cao vọng trọng chỉ nhìn hai tam lần liền đem ánh mắt từ trên thân Mục Uyển Huyên dời đi nhẹ giọng hỏi: "Tu vi của Bất Ngữ, quả nhiên là Kết Đan cảnh?"

Thanh Ngôn Tử cười không nói.

Vương Thăng ở bên cạnh tai của sư tỷ nhỏ giọng nói câu: "Sư tỷ, giúp ta lấy tới thanh kiếm đi."

"Ưm!"

Mục Uyển Huyên tiện tay phất một cái, thanh Thái Cực Kiếm đang treo ở trên giường bình ổn bay tới, rơi vào trong tay Vương Thăng. Sau đó Mục Uyển Huyên hướng Vương Thăng nháy mắt mấy cái, phảng phất muốn hỏi tại sao phải giúp một tay.

Bạn đang đọc Địa Cầu Đệ Nhất Kiếm (Dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.