Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tưởng tìm lại được “gà” ai nghĩ đâu mất thành “nắm gạo”

Tiểu thuyết gốc · 1468 chữ

Chương 4: Tưởng tìm lại được “gà” ai nghĩ đâu mất thành “nắm gạo”

_Hương

_Ken

Bệnh viện Wooridul Hospital.

Kim Pan Jin đứng trước sảnh bệnh viện. Thật sự là cay á, cái ngày quái gì. Gái thì giới thiệu có bạn trai, mà có thì còn tìm được người khác, không sao. Thế quái nào nay cò bị tên chết dẫm đấy, mang cái danh “bạn trai” của cô gái kia. Trừ chiếc đồng hồ “hịn” trên tay, thì các thứ khác đều không cánh mà bay.

“Hừ, may thay còn biết đến đây. Ở đó chờ ta, tên chết bầm..”

Pan Jin nắm chặt tay, chân bước nhanh vào sảnh chính. Qua thăm hỏi nhân viên bệnh viện, biết được có hai người vào đây, và đi thẳng đến Khoa Cấp cứu của bệnh viện. Hỏi rõ lối đi, bước lại, Pan Jin tiến thẳng đến phía Khoa Cấp cứu.

Khoa cấp cứu, Bệnh viện Wooridul Hospital.

Min Jung thực sự bất ngờ, chả hiểu từ đâu chạy đến hai người. Đã thế còn cái quái gì mà Thần chết với gặp lại gì gì đó.

“Điên chăng..??”

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Min Jung, đã là chuyện buồn phải nghĩ trước, chẳng hiểu cái quái gì lại xuất hiện thêm tên điên này.

“Zời ạ, đã tỏ tình trượt, người mình thích thì bị tai nạn không rõ sống chết, đã vậy còn gặp người điên...a...”

Min Jung bồng khóc oà lên, áp lực thực sự ạ.

Hắn cười cười, chân đều bước tiến về phía Min Jung, tay vung vunh cái bảng tên. Phía kia Thân trang đen thì ánh mắt giận dữ.

“Cái quái gì ? Trộm đồ còn tính đưa qua sao...??”

Thân trang đen cũng tiến về phía hắn, thân ảnh cũng dần hiện ra:

“Đưa ta ngay chiếc chìa khoá, nếu không....”

“Aigoo, nếu không thì làm sao á ?”

Hắn cười cười, tiếu ý trên môi không giấu giếm, tay chẳng rõ lúc nào xuất hiện thêm một chiếc chìa khoá, tay vẩy vẩy đung đưa chiếc chìa khoá. Đã thế còn ném qua lại như làm xiếc, còn tỏ vẻ như sắp rơi.

“Diễn trò quá...”

Phía sau hắn, cô gái cũng phát bực cho người được hắn gọi Thần chết kia. Tuy nhiên, buồn cười nhiều hơn, chọc tức a.

Thân trang đen kia bỗng chớp động, thân ảnh thêm bước nữa bước sát hắn, tay nhanh như chớp định nắm chiếc chìa khoá.

Nhưnh, tay của thân trang đen đưa vào khoảng không, thân ảnh của hắn đã biến ra sau Thân trang đen, tiến sát về phía Min Jung. Hắn nhìn Seo Jin, mặt tươi cười, môi khẽ nhếch:

“Có thấy hối hận khi không đồng ý với cô ấy không ??

Hắn nói với Seo Jin, Seo Jin kinh ngạc. Là sự kiện gì mà đến 2 người nhìn thấy anh ta. Min Jung cũng ngạc nhiên, ngoảnh mặt lên nhìn hắn. Người đàn ông này là ai ? đang hỏi mình sao mà lại như hỏi người khác ?

“Seo Jin, tôi hỏi anh đấy ? Chắc không nhầm tên chứ nhỉ ?”

Hắn hỏi lại lần nữa, lần này thì đôi bên sốc thực sự. Người sống ngỡ ngàng, kẻ chết động rung. Đây là cái hiện thực gì ? Hay chỉ là giấc mơ không tưởng ?

Hắn khẽ nhấc tay, Min Jung bỗng ngất đi. Chỉ còn lại Seo Jin nhìn hắn:

“Anh có thể thấy tôi sao ?”

“Tôi còn có thể làm cho anh sống lại ý chứ!!”

Hắn không trả lời câu hỏi của Seo Jin, mà nói một câu còn ngỡ ngàng hơn.

“Tôi đùa đấy...”

Uỵch...uỵch.

Thân trang đen và Seo Jin ngã ngửa, sùi bọt mép ạ. Tên điên này, đây là chuyện đùa chắc ???

Phía kia, cô gái kia tiếu ý càng mạnh, không nhịn nổi mà ôm bụng cười.

Thân trang đen đứng dậy lau mép, tiến bước nữa đứng sát hắn:

“Mày trả tao ngay chiếc thìa khoá, đây là linh hồn Âm giới, không phải thứ đùa cợt, không đừng trách sự trừng phạt từ Thần giới và Âm giới...hừ”

“Thế cơ á...”

Hắn bĩu mỗi trả lời. Vai khẽ huých như không phải việc của hắn. Hắn chỉ quay lại phía Seo Jin, hỏi thêm lần nữa:

“Muốn sống chứ..?”

Seo Jun ngỡ ngàng, tay cũng lau mép, nhìn lại các bên, gật đầu cái dụp. Con người a, ai cũng có nhu cầu và ao ước được sống, muốn sống. Có kẻ nào bảo không sợ chết không, chỉ có lúc mất đi rồi, người ta mới hiểu sự sống cần thiết như nào.

Hắn quay lại đưa chiếc thìa khoá cho Thân trang đen, lời uy hiếp kia với hắn thực chẳng có tí khiêu khích gì cả. Hắn chỉ đến vì thấy mắc nợ với linh hồn kia thôi. Đứng dưới sự sống và cái chết, ai cũng sẽ chọn thế thôi. Hắn quay lại, tay đưa bảng tên ra cho Seo Jin. Bảng tên vừa chạm tay Seo Jin bỗng hoá thành một làn tinh hoa đủ sắc, làn tinh hoa này cuồn cuộn chảy, bắt đầu men theo tay, thân chạy khắp linh hồn Seo Jin.

Thân trang đen thấy vậy, thân khẽ động, tay cầm thìa khoá chỉ thẳng vào Seo Jin. Nhưng lại hẫng vào khoảng không. Ánh mắt thân trang đen đỏ lên, căm hận hiện rõ trên mặt, tay như thiểm điện đánh qua phía hắn. Nhưng một lần nữa lại va vào khoảng không. Thân ảnh của hắn hiện ở phía sau, sát bên cô nàng xinh đẹp kia.

Thân trang đen hừ mạnh, ánh mắt bất thiện hiện lên. Biết chắc sẽ không làm được gì:

“Người chờ sự trừng phạt của Âm Giới đi!!”

Thân trang đen bước thêm bước nữa, mất vào khoảng không, để lại lời uy hiếp.

Hắn vẫn chỉ cười, cuộc dạo chơi vậy thôi. Quay qua phía cô nàng xinh đẹp, dự định đưa tay mời đi theo lối ra. Thì....anh chàng ở quán Bar xuất hiện.

Pan Jin vừa vào đến Khoa Cấp cứu thì gặp ngay hai người cần tìm. Ánh mắt bất thiện hiện lên, tay khẽ kéo cavat xuống, Pan Jin hùng hổ bước đến phía hắn.

Hắn thở dài, cũng mệt quá đi. Lo chuyện bao đồng chăng, chỉ lắc đầu nhìn về phía cô gái:

“Giải quyết sao đây hả bà chằn...?”

“Trả lại chứ sao!!!”

Chỉ để lại câu nói, cô nàng xinh đẹp bước về phía lỗi ra. Hắn chẹp môi, đúng là phụ nữ, ăn xong phủi ngay được. Hắn cũng lười cãi lại. Chân bước về phía Pan Jin, tay hắn đưa ra sau lưng, sau đó đưa lên luôn. Trong tay hắn lúc này xuất hiện thêm ví và thìa khoá ô tô, đi sát qua người Pan Jin, hắn nem qua phía đó.

“Thất lễ rồi...”

“Cứ như vậy mà đi sao ??”

Pan Jin xoay người, tay đỡ ví và thìa khoá, hỏi một câu đầy thù hằn.

Hắn cũng xoay người lại, miệng khẽ cười, chân chạy bước nhỏ tới, người khúm núm:

“Aigoo, anh zai anh zai, em chỉ là chút khó khăn, muốn mượn anh chút tiền thôi ạ, anh bỏ quá cho...”

Miệng cười khả ố, thân người khúm núm, đúng chất nịnh hót. Mất hẳn cái vẻ bất cần đời lúc nói chuyện với Thân trang đen.

Phía Pan Jin cũng ngại nói to, cũng tỏ phong độ thân sĩ. Hẳn, cô gái kia cũng chán ghét tên bạn trai sau khi biết là tên ăn trộm, cần thể hiện a!!!

Pan Jin cười cười, tỏ vẻ hoà nhã.

“Nể mặt cô ấy, tha cho may, cút!!”

Hắn khẽ dạ vâng vài tiếng, rồi chạy tuý theo phía sau cô gái. Hai người bước đi theo lối Exit.

Pan Jin cũng cầm thìa khoá và ví tiền ra ngoài. Gọi thêm một lần taxi về nơi đỗ xe. Bây giờ đã là quá trưa, trời khá nắng, Pan Jin sau hi trả tiền taxi thì đi vào bãi để xe. Tay trai cầm thìa khoá bấm nút mở khoá, bỗng tay cảm giác hẫng đi trông thấy.

Vẫn chưa nhận rõ cái gì, Pan Jin bước vào xe, khởi động. Tay trái căng tay, áo vest kéo xuống một chút. Lúc này thì Pan Jin thực sự hiểu vì sao hụt hẫng. Bởi, chiếc đồng hồ “hịn” của anh ta đã không cánh mà bay.

Bây giờ ai mà đang ở bãi đỗ xe, chắc sẽ thấy một người đi chiếc xe Hiệu Audi đang vỗ tay lên vô lăng xe. Điên a, nghĩ nó cay á !!!!

_1.03.2020

Bạn đang đọc Ta Dạo Chơi Ở Đô Thị sáng tác bởi saodimai01tn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi saodimai01tn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.