Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài may mắn!

Phiên bản Dịch · 2604 chữ

Chiến Ngọc Thụ không khỏi đắc ý cười :

-“ Tên này vốn dĩ là một kẻ nghèo hèn, nếu đụng vào cá cược, thì với tâm tính và trình độ của hắn khẳng định không theo nổi. Thậm chí là cho hắn gặp may mắn mà qua được thì vẫn còn trường đấu thú cuối cùng. Mấy trò đá gà đấu chó, chỉ là trò tiêu khiển ăn chơi trác táng, cứ để bình thường đi không cần lo lắng gì. Đấu thú thì cứ trực tiếp dùng Huyền Thú đi!”

-“ Hai trận quyết thắng thua. Bài bạc, đấu huyền thú? Cách hay lắm!”

Tinh thần Chiến Thanh Phong không khỏi hưng phấn.

Cách này của Chiến Ngọc Thụ không khỏi có phần quá đáng.

Ai mà chẳng biết. Cầm kỳ thư họa thi từ ca phú vốn dĩ là những thứ thanh nhã, chan chứa tình càm. Mà cờ bạc, với đá gà đấu chó chọi dế lại là những thứ ăn chơi. Mà phải là những kẻ ăn chơi trác táng lắm mới thạo được mấy trò này, và thường những tên này chả biết gì về mấy thứ cầm kỳ thi họa. Mà đa số những người cho mình thanh cao, gia giáo nghiêm khắc thì cơ bản chẳng có cơ hội nào để tiếp xúc với những trò đỏ đen mờ ám này.

Đây vốn gì là hai thứ thuộc về hai thế giới khác biệt.

Mà nghe đồn, Mặc Quân Dạ vốn dĩ xuất thân chẳng giàu có gì, có thể học được nhiều thứ như vậy. Tin chắc đã lấy hết khả năng của hắn ra rồi, nếu có thể qua được mấy trò ăn chơi này của con nhà giàu. Thì là chuyện không thể xảy ra được.

Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!

Trên đời này, nước và lửa không thể hòa vào nhau, thiện ác chẳng thể ở chung nơi, một người không thể thứ gì cũng biết được ?

Trong lòng đã quyết ý. Nụ cười trên mặt Chiến Thanh Phong nở một cách nhẹ nhõm.

Hắn liền đứng dậy, cười nói :

-“ Mặc huynh quả là kỳ tài ngất trời. Liên tục đều chiến thắng. Chiến mỗ không khỏi bái phục sát đất. Tiếp theo, tại hạ cũng không muốn làm lãng phí thời gian của Mặc huynh nữa, nên chúng ta cứ lấy hai trận tiếp theo quyết thắng thua đi. Trong hai trận cuối, nếu Mặc huynh thắng thì đưa ra điều kiện gì chúng ta cũng chấp nhận. Nếu như Mặc huynh thua, thì cũng phải làm tương tự như thế. Được chứ? Về phần đánh cuộc thì cũng tính y như những trận trước. Như thế nào?"

-“ Đấu hai trận? Cụ thể là đấu cái gì?” Quân Mạc Tà không khỏi nghiêng đầu suy ngẫm, vừa nhìn cái bộ dáng không lộ ra vẻ gì của thằng này, không biết lại chơi chiêu gì đây?

-“ Trận đầu, chúng ta đánh bạc!” Chiến Thanh Phong vừa nói ra những lời này khiến mọi người choáng váng muốn ngã. Một vị Chiến đại công tử văn vẻ phong lưu, khiêm tốn nhã nhặn, hôm nay lại có thể lấy đánh bạc ra để quyết thắng thua.

….Ta đang nghe lầm sao? Ta đang nằm mơ sao, hôm nay sao gặp toàn những việc kỳ lạ chấn động thế này!

(NBV: Đảm bảo hơn nửa số độc giả cũng té ghế khi nghe vụ này )

Miêu Tiểu Miêu có chút ngoài dự tính. Nhưng nàng chỉ thoáng liên tưởng, đã biết rõ ý đồ của huynh đệ Chiến gia. Lông mày nàng không khỏi dựng lên. Căm hận mà chửi một tiếng :

-“ Đê tiện!”

-“ Đánh bạc?” Quân Mạc Tà nhíu mày : “thằng này không phải là nhìn ra chân thân của mình. Giờ lại chuyển qua bợ đít ngựa cho mình sao? Mình rành cái gì nhất hắn lại chuyển qua đấu cái đó là sao? Thật sự là trúng tủ mà, lúc nãy, mình thật sự sợ tên tiểu này khiến ta cùng so thư pháp với người khác. Tài nghệ của anh chỉ là thượng thừa thôi, còn xa mới là đại gia….”

“..Tiểu tử kia nếu thực sự có não sao không gọi một tên thợ may đến cùng ta so thêu thùa may vá. Hay là tìm một nữ nhân đến cùng so sanh con với ta..Vậy chẳng phải là anh đây phải xấu hổ cuối đầu nhận thua sao? Tại sao hết lần này đến lần khác lại trong lĩnh vực ta giỏi nhất mà khiêu chiến chứ. Rốt cục, là ngươi ngu xuân hay muốn cùng ta diễn Song Hoàng (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói) đây? Anh không nhớ là đã từng mua chuộc tên tiểu tử kia mà!”

-“ Đúng. Chính là đánh bạc! Do hai người chúng ta cùng đánh. Mỗi người chúng ta để ngân phiếu một trăm ngàn lượng làm mốc. Lấy hai mươi ván làm giới hạn, đến cuối người nào có số ngân lượng nhiều hơn sẽ thắng!” Ánh mắt Chiến Thanh Phong không khỏi chăm chăm nhìn chặt vào mặt Quân Mạc Tà, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của hắn. E sợ là lại chọn phải lĩnh vực mà đối phương am hiểu. Mặc dù việc này không có khả năng xảy ra.

Mặc dù vậy khả năng này thật sự không. …

Sau một hồi chú tâm quan sát, Chiến Thanh Phong cuối cùng cũng tạm yên lòng : “vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương xem ra không phải là giả, mà đề nghị này của mình quả nhiên là khác xa ngoài dự liệu của gã.”

Xuất chiêu một cách bất ngờ như vầy quả thật rất tốt. Chiến Thanh Phong thoáng nở một nụ cười tàn nhẫn. Bản thân mình đã bày ra nhiều tầng mưu kế. Thậm chí ở ngoài cuộc cá cược, bản thân cũng đã bày một nước cờ khác. Ván này chắc thắng.

Nhưng hắn không hay. Vẻ bất ngờ ngoài ý muốn của Quân Mạc Tà lúc này là thật nhưng thật sự không phải vì không biết đánh bạc mà là hắn đối với chuyện này rất tinh thông.

Như Chiến Thanh Phong mong muốn, trận này ai thắng ai bại có lẽ đã chú định rồi!

-“ Cụ thể đánh cuộc ra sao ?” Quân Mạc Tà lộ ra vẻ gà mờ hỏi:

-“ một người một bài trở bài so lớn nhỏ à?”

Chiến Thanh Phong không khỏi cười thành tiếng, quả nhiên là một tên gà mờ.

-“ Không! Chúng ta so điểm, lấy tổng điểm để phân định thắng thua.” Chiến Thanh Phong dùng một giọng thâm trầm, nghiêm túc nói :

-“ Tổng cộng so hai mươi ván, một ván lấy một trăm vạn ra để cá, ai thua thì mất sạch.”

-“ Cái này cũng đơn giản, không phải là giống như ném bóng tròn thôi sao, ta đồng ý.” Quân Mạc tà xoa xoa tay :

- “ Thật sự nhiều năm không chơi lại thứ này. À đúng rồi, mà ta nói cho Chiến đại công tử biết ta có vận may đặc biệt, loại tiền bạc trên trời rớt xuống như vậy là thứ mà ta thích nhất. Nên vạn lần đừng để ta ăn sạch mà khóc nhé! Ở đây nhiều người nhìn như vậy, thắng hay thua cũng thật sự dọa người mà. Mà một ván một trăm vạn, ta không có tiền để cược. Ta khi nào lại có nhiều tiền như vậy. Hay để ta về Tranh gia tìm Tào Thánh Hoàng để mượn.”

-“Ta cho ngươi mượn! ,”

-“Ta cho ngươi mượn! ,” Một câu này đồng thời xuất phát từ miệng của hai người. Theo thứ tự là Chiến Thanh Phong và Miêu Tiểu Miêu. Khác biệt duy nhất là, khẩu khí của Chiến Thanh Phong lộ ra mười phần vui sướng vì con mồi mình rơi vào bố cục mình bày ra, còn của Miêu Tiểu Miêu lại là sự lo lắng khó nói nên lời.

-“ Nếu Miêu tiểu thư đã tín nhiệm ta như thế, thì ta sẽ tạm thời mượn tạm Miêu tiểu thư một trăm vạn lượng. Sau đó nếu thắng thì tự nhiên là trả lại gấp đôi.”

Nếu đã thiếu Miêu Tiểu Miêu nhiều thế, Quân Mạc Tà cũng không ngại thiếu thêm chút nữa. Dù sao phần nhân tình này cuối cùng hắn cũng sẽ trả lại gấp bội.

-“ Cũng xem như giúp Huyễn phủ các ngươi nguy cơ trong tương lai, xem như là ta bánh ít đi bánh quy lại, trả lễ ngươi.”

--------------

Mắt mình con xúc xắc trên bàn. Mọi người ở đây không khỏi hóa đá.

Một lúc lâu sau, Chiến Thanh Phong mặt đờ đẫn nhìn trước mặt bàn trống trơn của mình. Lại nhìn sang phía đối diện, trước mặt Quân Mạc Tà là một chồng ngân phiếu thật dày. Chiến Thanh Phong lúc này muốn điên lên. Giống như lời tiên tri Quân đại thiếu gia vừa nói. Hắn thật sự muốn khóc.

Hắn còn không biết mình cuối cùng đã thua ra sao nữa!

Chiến Thanh Phong chỉ cảm thấy trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng.

“Mấy trận đầu, chẳng phải là mình hoàn toàn thắng lợi sao. Khiến đối phương chỉ còn lại hai trăm vạn lượng, thắng liên tục tám trận. Thắng lợi sáng lạng ở trước mắt. Mà bản thân mình lúc đó còn cười nhạo cái tên này, cái vận may trong truyền thuyết của gã sao giờ lại mất linh. Tiền từ trên trời không rớt xuống mà lại muốn lấy hết tiền của hắn.”

“ Chỉ hai trận nữa là có thể hát bài ca khải hoàn rồi, nhưng sao hai trận cuối lại xảy ra thay đổi đến bất ngờ như vầy chứ!”

Thua hai trận liên tục, trong lòng hắn còn đang khó chịu không biết sao tên này lại gặp được vận may như chó ngáp phải ruồi thế này. Thì mười sáu ván kế tiếp, bản thân hắn một ván cũng không thắng được. Hơn nữa, mấy ván sau, bản thân hắn vì chuyển bại thành thắng mà tăng lớn số tiền đặt cược lên, nhằm một ván quyết ăn cả, nhưng hoàn toàn vô dụng, u u mê mê làm sao lại đem đống ngân phiếu của mình ném đi vèo vèo. Là năm trăm vạn lượng đó!

Mà cũng quái lạ, hai người ngồi gần nhau như thế, lại có không ít người ngồi bên cạnh quan sát trận đấu. Mà mỗi người ở đây ai cũng chẳng phải là hạng xoàng. Nên dù một vị thánh hoàng ở đây dùng huyền khí làm loạn cũng sẽ bị nhận ra.

Chuyện này không thể nào xảy ra được.

Như vậy, nghĩa là trong mấy trận đấu này chắc chắn không có người dùng huyền khí làm loạn.

Nhưng sao đối phương lại thắng liên tục như chẻ tre thế kia.

Mà động tác ném xúc xắc của người này cũng thật sự rất vụng về.. Nhưng hắn tùy tiện ném xúc xắc ra một cái, lại có thể ra điểm lớn hơn mình.

Có một lần thậm chí ném ra 6- 6 – 5, (17 điểm) này cơ bản liền thực gần như là lớn nhất rồi. Ai mà ngờ tên kia quăng đại một cái lại ra 3 con 6 (6-6-6 =18 điểm). Ăn sạch cả bàn!

“ Chẳng lẽ là có quỷ. Hay là đối phương thật sự có vận may mang tài lộc đến ? »

-“ Ngươi thua!” Mặc Quân Dạ ngồi đối diện có chút hưng phấn nói. Rồi hắn liền tung tăng ôm đống ngân phiếu hướng về Miêu Tiểu Miêu mà đến :

- “ Miêu cô nương, thiếu ngươi một trăm vạn lượng, may mắn không bêu xấu. Lúc trước, ta đã từng nói qua, nếu thắng sẽ trả lại gấp đôi. Đây còn có cả tiền lãi là ba trăm vạn lượng. Mời Miêu cô nương đếm lại đi, ha ha..”

Thật sự là trả lại gấp đôi. Ngoài tiền vốn là một trăm vạn ra, còn thêm vào đó là ngân phiếu hai trăm vạn lượng. Thật sự là đại thủ bút, mà đây cũng chỉ là một nửa trong tổng số tiền đánh cược. Chiến đại công tử kia vì cầu thắng mà đặt rất nhiều. Cuối cùng tổng cộng là thua chừng năm trăm vạn lượng ngân phiếu. Với Miêu Tiểu Miêu cho mượn một trăm vạn, thì bây giờ đang có một nửa là ba trăm vạn lượng. Còn Quân Mạc Tà lại đang giữ một nửa còn lại.

Ba trăm vạn lượng, con số này thật sự khiến người ta khiếp sợ, mọi người ở đây không khỏi kinh hãi thầm than. Lại day dứt nuối tiêc tại sao lúc nãy bản thân lại không chủ động hỗ trợ một số bạc lớn chứ. Mất một chút công sức là có hai trăm phần trăm lợi nhuận à nha.

(NBV: Theo các tình của TQ thì 1, Thập =10, Bách = 100. Thiên = 1000, Vạn =10.00.

Như vậy 1 vạn = 10.000. 100 vạn = 1.000.000 -Một triệu)

-“ Mặc huynh… Người thật sự làm cho ta không biết phải nói sao nữa.” Miêu Tiểu Miêu không khỏi cười khổ, mặt lộ ra tâm tình phức tạp khó nói nên lời.

-“ Thật sự vừa nãy ta cũng một phen toát mồ hôi hột, ngươi không thấy ta lúc đầu thua sao? Thiếu chút nữa là mất trắng, may mắn mà vận may của ta trở lại đúng lúc. Tự nhiên là đại sát tứ phương rồi…. Nói nhỏ cho ngươi biết, thật sự ta không biết đánh bạc như thế nào đâu, chỉ vì may mắn mà mọi thứ đều như ý.”

Những lời này của Quân Mạc Tà thiếu chút nữa khiến cho Chiến Thanh Phong đang đứng ở phía sau nổi điên.

Nhưng hắn vẫn nghĩ mãi không ra được, tại sao mình thua ở đâu.

Nhìn cách nào đi nữa, thì thủ pháp của tên gia hỏa này thật sự chẳng ra sao, nhất cử nhất động đều giống như một tên gà mờ. Vậy mà hắn lại có thể thắng.

Hắn lại có thể thắng!

“ Bản thân mình không biết phải trải qua bao thử thách, tôi luyện tâm tính, có thể nói là thường xuyên đến sòng bạc. Dù là che dấu hành tung mà đi. Nhưng vẫn hay thắng lợi trở về. Đổ thuật của mình, cho dù so với thứ gọi là thần cấp cũng chẳng kém bao nhiêu.

Tin chắc là những người ở đây hôm không một ai cao tay hơn mình.

Nhưng kết quả lại thực sự không thể tin nổi, hắn lại bị một gã hoàn toàn dựa vào vận may đánh bại.

Vận may phát tài ? Chẳng lẽ lại có thứ này thật sao ?”

Nhưng dù Chiến Thanh Phong có nghĩ ngợi đến đâu đi nữa, kết quả hắn vẫn là kẻ thua cuộc. Mà còn không biết đã thua ra sao. Lại thua mất một khoảng lớn là năm trăm vạn lượng.

Nhưng sau cùng, vẫn còn một nửa hy vọng.

Hiện tại, hắn bất chấp tất cả mọi giá, đều đem tất cả hy vọng đặt vào một ván cuối cùng.

Đấu huyền thú!

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 2259

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.