Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn Ngoại Chiêu! (Chiêu ở ngoài bàn).

Phiên bản Dịch · 2467 chữ

Quân mạc Tà hơi chắp tay lại:

“Kỳ đạo vốn là vô biên vô tận, một chút tài hèn mà thôi, để hun đúc cho cả thể xác lẫn tinh thần tự nhiên là không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng nếu dụng tâm tranh cường háo thắng thì sẽ rơi xuống tiểu thừa….. Một khúc rung động lòng người của Mặc huynh, quả nhiên là nhân vật cực kỳ tao nhã, có hay không có thể cùng ta đánh một ván cờ, không màng thắng bại chỉ cần toàn lực ứng phó.”

Tề Vạn Kiếp khẽ cười nói.

Tên của hắn vốn là “Tề Vạn Kiệt” nhưng sau khi thành danh, liền đổi tên bản thân thành “Tề Vạn Kiếp”, đổi từ chữ “Kiệt” sang chữ “Kiếp”, để biểu thị bản thân chính là đang ở trong kì cục (thế cờ), thiên biến vạn hóa, bách chiết vạn kiếp, khiến người vô pháp nhìn thấu, đương nhiên trong đó cũng hàm chứa ngạo ý…

Quân Mạc Tà không khỏi trong lòng cười lạnh, xem hẳn người này chính là chủ lực đối phó với mình, hơn nữa thái độ làm người của tên này chính là luôn tính kế người khác, tính cách vô cùng giả dối…

Cũng chỉ là từ bên trong một câu nói vừa rồi, đã biểu lộ không bỏ sót những lời trên.

Ngươi luôn mồm nói “nếu là dùng tâm tranh cường háo thắng, như vậy không khỏi rơi xuống tiểu thừa”, nhưng lại yêu cầu ta cùng ngươi đánh một ván, tự nhiên lại “không màng thắng lợi chỉ cần có thể toàn lực ứng phó”!

Nếu đã là tranh đấu, nếu không có tâm muốn giành thắng lợi, như thế nào còn có thể thắng được? Hơn nữa đạo cờ vây, cần một chữ “tranh” (chắc ý chỉ tranh đấu) làm gốc, so đo từng tí, mới có thể trên bàn cờ tính ra vị trí của bản thân, tính ra ưu thế cùng với tình thế xấu, sau đó mới có thể tiến hành thay đổi, tuổi còn trẻ như vậy không ngờ lại có thể hư ngụy đến như thế, coi như cũng là nhất tuyệt a!”

Người này là một gã ngụy quân tử, bản thiếu gia gặp phải những tên ngụy quân tử cũng không ít, không nói đến ai khác, chỉ cần Lý Du Nhiên đạo hạnh cùng ngươi cũng cao hơn gấp bội!

-“Đây là tự nhiên, Tề huynh nói tuyệt không sai, khiến ta vô cùng bội phục a! Đao đánh cờ, ngay cả nghiên cứu đến điểm sâu nhất, bất quá cũng chỉ là đang ở trong một thước vuông mà đảo quanh, chút tài mọn, quả nhiên là danh xứng với thực, thực tề với danh”

Tất nhiên trong lòng Quân Mạc Tà không phải nghĩ như vậy. Trò chơi cũng phải có tài mới chơi giỏi được. Tuy vậy tên này dựa vào chút tài mọn mà bày đặt nói vẻ vang như chuẩn bị công thành đoạt đất, nhưng thích thì chiều, cứ cho hắn ta hồ mà nổ đi. Bởi vì khi nhín thấy kiểu cười híp mắt này của hắn, Quân Mạc Tà đã cảm thấy bực bình

Ngươi chính là đang giúp Chiến gia huynh đệ đối phó ta, thì cứ quang minh chính đại mà làm, thế nhưng lại còn ra vẻ đạo mạo cái rắm chó gì….”Nếu không hảo hảo đả kích ngươi há có thể xứng với một phen giả bộ này của ngươi?”

“Tề Vạn Kiếp… con mẹ ngươi sao không trực tiếp đổi thành “Tề Hoàn Kết” đi, sau đó trực tiếp “Hoàn Kết” ở chỗ này luôn…..

Dám cùng lão tử chơi đùa, xem lão tử có hay không đùa chết ngươi!

- Chỉ tiếc rằng, kì nghệ của tại hạ cũng không phải là thực thông, chẳng qua lúc trước chỉ có học qua mấy tháng mà thôi. Nếu Tề huynh đã nói là chỉ có chút tài mọn, như vậy thì ta sẵn lòng phụng bồi cùng Tề huynh, dù sao cũng chỉ là hun đúc tinh thần không quan trọng thắng hay bại, tại hạ cho rằng mình vẫn có thể đảm nhiệm.”

Quân Mạc Tà ngầm chế giễu hắn.

- Mặc huynh quả thật là dí dỏm. Nếu Mặc huynh cũng nói kì đạo có chút tài mọn, như thế Mặc huynh cũng chớ có trách ta hạ thủ không lưu tình”

Tề Vạn Kiếp trong mắt hàn quang chợt lóe, nhưng vẫn như cũ duy trì phong độ, thản nhiên nói.

- Đối mặt với người như Mặc huynh, tin tưởng bất luận kẻ nào cũng sẽ hạ thủ bất lưu tình”!

Quân Mạc Tà chỉ lẳng lặng nở nụ cười chế giễu.

Tề Vạn Kiếp đã có chút kìm nén không được, tên Mặc Quân Dạ này quả thực là vô cùng đáng ghét! Vừa rồi là ta chỉ khiêm tốn mà thôi, thế nhưng ngươi lại có thể đạp lên trên mặt mũi của ta….

- Đúng không? Tề huynh nói những lời này khiến ta cảm thấy vô cùng không thoải mái a, ngươi là kì vương tôn sư, phong độ tài trí hơn người là lẽ đương nhiên, cho dù không quang minh lỗi lạc thì cũng không đến mức không giữ lời hứa chứ, lại không ngờ rằng ngươi nói lời chẳng khác gì phóng rắm sau đó lại có thể nuốt trở lại… Phần công lực này, quả nhiên là đệ nhất thiên hạ, Không hổ là kì vương danh bất hư tryền a , quả là đệ nhất thiên hạ, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng thêm bội phục, đúng là ta tự thẹn không bằng, cam bái hạp phong a!”

Quân Mạc Tà đã gần thành công làm rối loạn tâm cảnh của hắn, tự nhiên là thừa thắng xông lên. Đạo kì nghệ, tâm cảnh là tối trọng yếu, một khi tâm cảnh đã bất ổn, ngay cả tuyệt thế kì thủ quốc gia cũng có thể sơ suất mà thất bại trên tay một đứa trẻ. Cái này tuyệt đối không phải lầ sự tình thần kì gì!

- “Mặc Quân Dạ”

Trên mặt Tề Vạn Kiếp rốt cục cũng xuất hiện vẻ phẫn nộ, nói:

- “Đến cùng xem hôm nay xem ai sẽ bị đánh cho tơi bời hoa lá, đến một manh giáp cũng chẳng còn!”

Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí trịnh trọng nói:

- Tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng tại hoàn cảnh này, nếu thua khóc, thật là không có dễ nhìn đâu…”

Sắc mặt Tề Vạn Kiếp đã có chút trắng bệch, hừ lạnh một tiếng. Lúc này, tùy tùng đứng phía sau hắn đã đem bàn cờ bày ra hoàn hảo, hắn không hề đáp lời Quân Mạc Tà, thẳng hướng bàn cờ đi tới.

Hiện nhiên đối với việc có thể đánh bại người được Không linh thể chất này trên bàn cờ khiến hắn đã không chờ đợi them được nữa! Ta không cần biết ngươi có được cái gì không linh thể chất, nhưng nếu đã đắc tội với ta, ta cũng sẽ không lưu lại chút mặt mũi nào cho ngươi.

Hơn nữa, chiến nhị công tử còn hứa hẹn tặng ta một đại trạch viên, cùng với vị trí huyễn phủ kì viện kì tôn, mặt khác còn có bốn vị mĩ nữ thị thiếp… Những thứ này ta nhất định phải có được!

Ta muốn có, ta muốn thành công! Nhất định phải lên trên thân ngươi mà tiến đến ! »

Chuẩn bị trở thành hòn đá đặt chân của ta đi, đại thiên tài trong truyền thuyết!”

Đừng nhìn Quân Mạc Tà trên mặt đầy vẻ bình tĩnh chấn định, kì thật trong long hắn bây giờ cảm thấy có chút long lắng, cái đồ chơi cờ vây này, lúc hắn sơ huấn, cũng chỉ là lướt qua mà thôi; tuy rằng, là có thể nhận thức được, thực lực cũng không kém, nhưng cũng chỉ là không kém mà thôi, còn xa mới đạt tới trình độ tuyển thủ.

Lấy tài nghệ thực sự của Quân đại thiếu gia, đặt ở trong giới cờ vây mà nói, nhiêu nhất cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn nghiệp dư bảy tám đoạn, thực lực này ứng phó với tuyệt đại đa số trường hợp thì không có vấn đề gì, nhưng cùng cao thủ cờ vây chân chính giao thủ, cơ hội thủ thắng tuyệt đối là xa vời. Đây cũng là nhờ lão già kia ép hắn tập cho đến chết không ngừng mới có thể coi như là có chút thành tích. Còn chuyện “Sát thủ đủ tư cách” thì yêu cầu của lão đặt lên một mức quá biến thái, yêu cầu tất cả các kỹ năng mà con người biết đến thì hnắ phải thông thuộc toàn bộ, đối với trí thức thì phải giỏi hơn “Bách khoa toàn thư”…. Tóm lại mọi hành động phải đạt đến mức hoàn mỹ thì mới có thể che dấu chính mình, im hơi lặng tiếng xử lý mục tiêu….

Nhưng loại yêu cầu này căn bản là chuyện tình nhân loại khó có thể làm được.

Bởi vì kiếp trước Quân Mạc Tà trên thực tế cũng không có hoàn thành toàn bộ, nhiều nhất cũng chỉ hoàn thành được 70% hạn mục huấn luyện mà lão đầu tử quy định.

Nguyện vọng lớn nhất của lão là đào tạo ra một sát thủ thần thoại! Cho dù có một ngày cái tên “Thần thoại” kia không làm sát thủ, buông dao đồ tể thì cũng có thể đến bất cứ trường đại học nào mà dạy cho mấy tên đang học tiến sỹ….

Tin tưởng bất cứ người nào nghe được đều cũng phải lặng người trước cái kế hoạch điên cuồng, biến thái một cách đáng sợ như vậy!

Cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, trà, tam giáo cửu lưu, y bặc tinh tượng, nông điền thủy lợi, bát đại học thần, vật lý hóa học………..

Thậm chí, Quân Mạc Tà hiện giờ hồi tưởng lai nhất thời cũng có cảm giác đầu to như cái đấu!

Chỉ là, thời điểm đi tới cái thế giới này,Quân Mạc Tà ngoài cảm giác đầu to như cái đấu đồng thời còn có vô hạn cảm kích cái huấn luyện tàn khốc năm đó.. Nếu không phải lúc trước lão đầu tử bắt mình học này nọ, bản thân tuyệt đối không thể tiêu dao giống như bây giờ, cho dù có siêu cấp Hồng quân tháp phụ trợ, nếu thiếu cơ sở, coi như là cho dù ngươi có được tuyệt thế võ công, như vậy khi gặp chuyện cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh lúng túng…

Ít nhất hiện tại cũng có chút hối hận: năm đó sao mà mình không để tâm học tập thêm một chút về cơ vây đây?

Chỉ cần có thể đạt được đến cấp 5, cấp 6 chuyên nghiệp thì hiện giờ cũng không lâm vào hoàn cảnh nước đến chân mới nhảy, ván cờ hôm này có vẻ như tương đối khó khăn a….

Đối mặt với kẻ đang nổi danh Huyễn Phủ Thiếu niên kỳ vương mày, chính mình như thế nào mới có thể đánh bại hắn?

Trình độ của kẻ này, cho dù là tại thế giới lạc hậu này thì cũng phải tương đương với trình độ chuyên nghiệp? Bằng vào thực lực chân chính của mình cơ hội thắng cuộc là tương đối xa vời a!

Quân Mạc Tà đột ngột nhớ lại lão đầu năm đó thường nói một câu: Cái đồ chơi cờ vây này trong cục có hữu chiêu, ngoài cục cũng có hữu chiêu, không khỏi trong lòng vừa động .

Nhìn thấy Tề Vạn Kiếp đã ngồi nghiêm chỉnh phía trước bàn cờ, Quân Mạc Tà đột nhiên cười quỷ dị nói:

-Tề huynh ngươi đã chuẩn bị xong rôi sao? Đánh cờ vốn là việc tao nhã, các hạ là đương đại kì vương của Huyễn phủ, nếu là cuối cùng bất hạnh thua dưới tay của ta một tên vô danh tiểu tốt, quả thực là chuyện phi thường khó coi đấy..Việc này đối với uy danh của ngươi..ha ha ha. Một đời anh hùng tên tuổi, thoáng chốc biến thành bọt nước”

-Không cần ngươi bận tâm!”

Tề Vạn Kiếp âm u nhìn Quân Mạc Tà một cái nói:

- Tin tưởng thanh danh của Tề mỗ cũng không phải là thứ mà loại tiểu miêu tiểu cẩu có thể lay động được.”

- Đúng thế sao? Tề huynh ngươi cũng thật có tự tin a? Ngày đó, ta cùng một đời kì thánh của Huyền Huyền đại lục Hoa Thác đánh cờ, Hoa kì thánh từng có nói qua một câu, khiến cho trong hồi ức của ta đến nay vẫn còn mới mẻ.

- Cái gì? Ngươi từng đánh cờ cùng Hoa Vô Thác? Hắn nói cái gì?”

Tề Vạn Kiếp thần tình lập tức trịnh trọng hẳn lên, không hề để ý thấy rốt cục trên khuôn mặt rốt cục cũng hiện lên vài phần khẩn trương

Hoa Vô Thác, một đời kì thánh của huyền huyền đại lục, thiếu niên thành danh, tung hoành hơn hai trăm năm, chưa từng bại một lần! Nếu như nhắc đến Cửu U chính là nhắc đến đệ nhất huyền công của huyền huyền đại lục, mà người còn lại, chính là huyền huyền đại lục kì nghệ truyền thuyết.

Là một cao thủ cờ vây, Tề Vạn Kiếp cho dù là tiếp tục cuồng vọng, nhưng đối với vị kì thánh này cũng không dám có chút vọng ngữ (lời nói điên cuồng) nào. Hiện tại nghe được kẻ có được Không linh thể chất này thế nhưng đã từng cùng Hoa Vô Thác đánh cờ, không khỏi trong lòng có chút trầm xuống. Chẳng lẽ vị Mặc Quân Dạ này thật sự thông hiểu kì đạo? Như vậy trận đấu cờ của hắn sẽ ra sao? Một người có đủ tư cách đánh cờ cùng Hoa Vô Thác là kẻ tuyệt đối không thể khinh thường

Đến tận đây, Tề Vạn Kiếp xem như triệt để thu hồi lòng khinh thường mà chiến ý tăng lên như chưa từng có. Ánh mắt hắn nhìn Quân đại thiếu gia đã khác hẳn:

- Sao? Ta nói là ta từng cùng Hoa Vô Thác đánh cờ, Tề huynh nghe vậy liền tin liền hay sao? Vạn nhất ta nếu là cố ý lấy tên của hắn để dọa ngươi thì sao?"

Quân Mạc Tà híp mắt nói.

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 2238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.